Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57

Ngày xuân đã hết, phồn hoa còn sót lại.

Nếu so sánh căn phòng này so với phòng của chủ nhân khác trong nhà thì có chút đơn sơ, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ. Ta ngồi ở trên ghế, nghĩ ngợi, nơi này không có lư hương để đốt, nhưng cũng có mùi hoa có thể thay thế, nhưng ta lại không nghĩ tới, hoa cũng có một ngày héo tàn, cây cũng có một ngày khô héo. 

Bích Lạc quỳ gối đằng trước ta, nàng cụp mắt nhìn trên đất, trên trán chảy mồ hôi hột, không tiếng động mà nuốt nước bọt. Ta trầm mặc nửa nén hương, môi mới nhẹ nhàng mở ra: 

"Là ai ?"

Bích Lạc chấn động, lập tức đỏ cả vành mắt, cúi lạy nghẹn ngào nói: 

"Thiếu quân, nô tỳ biết sai, nô tỳ biết lần này, Thiếu quân nhất định sẽ không tha thứ cho nô tỳ —— "

Từ nhỏ, ta đã cực kỳ mềm lòng, nhìn người khác khóc là không chịu nổi. Trước đây, ta thấy hạ nhân trong sân bị phạt, trong lòng liền cảm thấy bọn họ đáng thương, nhũ mẫu lại "Phi" một tiếng mà nói: 

"Tứ ca nhi, ngươi thương hại bọn hắn làm gì. Ngươi là không biết, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!"

Ta tự hỏi xưa nay ta đối xử với hạ nhân không tệ, vì chính ta cũng là tiện thứ, địa vị không cao hơn bọn họ là mấy, khó tránh khỏi dinh ra cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, mèo khóc chuột. Ta đã từng nghĩ trên dưới Từ phủ có nhiều người như vậy, ai cũng có thể tính kế ta, chỉ là, ta không ngờ tới, người tính kế lại là kẻ ở bên cạnh .

"Là ai ?" Ta lại hỏi.

Bích Lạc lúc này mới ngừng tiếng khóc, nàng lau nước mắt, đột nhiên thong dong đến mức dị thường, lạnh nhạt nói: 

"Là Nhị thiếu gia."

Ta tưởng mình sẽ trấn tĩnh một lúc lâu, ai ngờ nàng vừa nói ra là ai, ngực ta liền đau đớn. Cảm giác đó lúc đầu không mãnh liệt, nhưng dần dần lại càng mạnh mẽ, trong khung cảnh vắng lặng này lại càng khiến người ta khó chịu. Sau đó ta mới hiểu được, đây chính là cái cảm giác sống sờ sờ mà bị người ta khoét mất một khối thịt trong lòng. Ta hỏi nàng:

 "... Tại sao lại có ?"

Bích Lạc cúi xuống rũ mắt, nhìn bụng của mình, bình tĩnh mà nói: 

"Đó là hai tháng trước, lúc Thiếu quân mới vừa sẩy thai không lâu, người cùng Hoa Dương phu nhân đi Hưng Long tự." Nàng trầm ngâm nói, "Đêm hôm ấy, Nhị thiếu gia trở về cực muộn, hắn say khướt, liền, liền muốn nô tỳ hầu hạ..."

Ta nhìn nàng, ép hỏi: 

"Vậy tại sao ngươi lại ở trong phòng Nhị thiếu gia?"

Bích Lạc không nói. Không cần nàng nói, đáp án cũng rất rõ ràng. Trong hậu viện, có hạ nhân nào mà không chải tóc sau lưng chủ nhân. Trước kia còn ở trong nhà cũng có mấy nha hoàn tỳ nữ dùng tiền mua chuộc hạ nhân hoặc quản gia để được an bài bên người chủ nhân một đêm. Bích Lạc thấy ta im lặng không lên tiếng, càng chột dạ hơn,dùng cả tứ chi bò đến trước mặt ta nói: 

"Thiếu quân, Thiếu quân, là nô tỳ bị ma xui quỷ khiến, nhưng là, nhưng là... Những năm gần đây, nô tỳ vẫn luôn ái mộ Nhị thiếu gia, nô tỳ vốn chỉ muốn một đêm thôi, chỉ cần lưu lại một kỷ niệm là được. Nô tỳ thật không biết, nô tỳ lại có...Thiếu quân, nô tỳ không cầu danh phần, chỉ xin Thiếu quân mở ra một con đường, để nô tỳ sinh ra con cháu Từ gia!" 

Nàng cầm lấy tay ta lung lay, ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, mãnh mẽ rút tay trở về. Bích Lạc ngã sang một bên, che mặt khóc hoa lê đái vũ. Ta chưa bao giờ đau lòng như vậy, hai tay nắm chặt lại, ngực chập chùng lên xuống, một hồi lâu sau, hỏi nàng: 

"Lời ngươi nói đều là sự thật?"

"Thiếu quân nếu như không tin, có thể đi hỏi Xuân Thọ bên người Nhị thiếu gia, là hắn cho nô tỳ đi vào!" Bích Lạc bò dậy, rập đầu lạy nói, "Nô tỳ, nô tỳ cho dù có gan to bằng trời, cũng không dám nói dối như vậy!"

Tiếng nói của nàng vừa dứt, cửa thình lình bị dùng sức đẩy ra: 

"Cho dù ngươi gan to bằng trời, ta sợ là cũng không đủ dùng —— "Từ Yến Khanh nhanh chân vượt vào.

Bây giờ Từ gia Nhị thiếu gia từ Ngự Sử đài được điều đến Hình bộ, là quan chính ngũ phẩm, chưởng quản mười ba nha môn, phụ trách thẩm án tố tụng, cũng được giao thẩm vấn trọng phạm. Bây giờ, hắn đã rút đi tâm địa gian giảo khi trước, trở nên cực kỳ đỉnh nhọn lãnh khốc, vừa lên chức đã lôi ra được mấy vụ án mất đầu. Thấy hắn gò má thon gầy, ánh mắt lạnh lùng liếc đến một cái cũng khiến người ta toàn thân phát lạnh.

"Nhị thiếu gia... !" Bích Lạc lảo đảo mà bò đến trước mặt hắn, vội la lên, "Nhị thiếu gia, trong bụng nô tỳ chính xác trăm phần trăm là cốt nhục Từ gia, nô tỳ có người có thể làm chứng —— "

Từ Yến Khanh bỗng nhiên "A" nở nụ cười, tiếng cười kia khiến người lạnh lẽo đến tận đáy lòng. Hắn nghiêng đầu liếc mắt một cái, nói: 

"Ta luôn nể tình ngươi tận tâm hầu hạ bên người Thiếu quân, là người duy nhất có thể chen mồm vào trò chuện với Thiếu quân. Bây giờ nhìn lại, là ta quá tốt bụng rồi."

Từ Yến Khanh giương tay một cái, Trương tổng quản liền mang theo mấy người từ sau cửa đi vào, sắc mặt Bích Lạc trắng bạch, sốt sắng mà giãy giụa:

 "Không! Không phải như vậy! Nhị thiếu gia, ngài, ngài có nhớ buổi tối hôm đó hay không, ngài ôm nô tỳ, là ngài, ngài bảo nô tỳ đừng đi, đừng bỏ lại ngài một mình —— "

Từ Yến Khanh ngắt lời nói: 

"Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chưa từng ngủ với ngươi, cho dù có thật là đã ngủ với ngươi đi nữa, vậy thì sao."

Bích Lạc chấn động, kinh ngạc mà ngẩng đầu lên. Chỉ nghe hắn lạnh giọng nói: 

"Một tiện tỳ mà cũng dám ôm xuân thu đại mộng với chủ nhân. Sao ngươi không đi ôm lấy cái gương mà soi, xem mình là cái thứ gì."

Bích Lạc xông tới ôm lấy chân Từ Yến Khanh, Từ Yến Khanh lại trực tiếp đạp nàng lăn trên đất.

"A!" Bích Lạc ôm bụng lăn một vòng, đau đến kêu lên thảm thiết.

"Bắt tiện nhân này và Xuân thọ lại cho ta." 

Từ Yến Khanh vung tay áo, Trương Viên liền đem người lôi đi ra ngoài. Sau khi cửa đóng lại, trong phòng liền yên ắng tịch mịch. Ta ngồi ở chỗ cũ, lẳng lặng mà nhìn đằng trước. Cho đến khi trước mắt bị bóng tối che khuất, ta mới tỉnh lại, ngơ ngác mà ngẩng hai mắt. Từ Yến Khanh đứng ở trước mặt ta, con ngươi hơi rủ xuống, trầm mặc nhìn ta. Ta và hắn đã lâu không tiếp xúc gần như vậy. Qua thật lâu, cổ họng hắn nhẹ nhàng rung động.

"Ngươi gầy đi rồi."

Nghe được câu này, ta sững người —— từ khi hắn đuổi ta đi, chúng ta chưa từng nói với nhau một câu nào. Từ Yến Khanh giơ tay lên, như là do dự mãnh liệt, lúc sắp đụng tới ta, ta khàn giọng hỏi:

 "Những lời nàng vừa nói đều là thật sao ?"

Từ Yến Khanh ngẩn ra, sự mê man trong mắt bỗng dưng bị đánh tan, hắn như vừa tình giấc chiêm bao mà rút tay về, ngữ khí lạnh lẽo nói: 

"Ngươi thà tin tưởng một hạ nhân,chứ không chịu tin tưởng ta, đúng không?"

Nhất thời, một loại chua xót trước nay chưa từng có tràn vào trong lòng ta. Nhiều năm sau đó, ta nghĩ lại việc này, cảm thấy mình là nhất thời làm ra cử chỉ điên rồ, nhưng lúc này, ta chỉ cảm thấy như kim đâm vào tim, không biết là bởi vì Bích Lạc, hay là bởi vì hắn.

"Không..." Ta lắc lắc đầu, khẽ lẩm bẩm nói: "... Ta không biết."

Từ Yến Khanh không đáp lại ta, hắn quay người đi tới trước cửa. Trước khi bước ra, âm thanh Từ Yến Khanh đột nhiên vang lên:

 "Ta vẫn muốn hỏi ngươi một chuyện....Có phải là bởi vì ngươi hận ta, cho nên... Mới không cần hài tử kia ?."

Sau đó, ta nghe nói, hạ nhân Xuân Thọ đã thừa nhận thông dâm với Bích Lạc, nàng vẫn một mực chắc chắn trong bụng mình là con cháu Từ gia, thậm chí còn muốn mời lão gia đến định đoạt. Chuyện gièm pha như vậy, đừng nói là mời lão gia, hiện tại Từ thượng thư còn đang phiền lòng chuyện bên trên, sợ là không ai dám quấy nhiễu hắn. Cuối cùng, Bích Lạc vẫn bị ép uống thuốc, bị đuổi ra khỏi Từ phủ cùng Xuân Thọ. 

Mấy hôm sau, phòng gác cổng nói, có một nữ nhân điên rồ trước cổng Từ phủ, ôm một khúc gỗ đến, nói là hài tử của Từ Nhị thiếu gia, sau khi bị đuổi đi vài lần, không biết là đi nơi nào rồi, hoặc là chết ở nơi nào rồi.

Trung tuần tháng năm, Từ Yến Khanh rời kinh đi Khai Dương, lần đi này ước chừng phải non nửa năm không hồi phủ. Cuối tháng, trên triều đình, Từ thượng thư bị người ta vạch tội, tấu chương xếp cao như núi. Mấy tửu lâu trong kinh đều bị tịch thu. Ngu phu nhân lại đuổi ra một nhòm người khỏi phủ. Lần này, Từ thị một nhà phồng vinh cường thịnh dần đàn lụn bại.

Sau tháng sáu, cả nước xảy ra đại hạn. Trong mấy tháng này, số lần Từ Trường Phong hồi phủ số có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa số thời điểm, hắn đều ở ngoài kinh thành, chuẩn bị cho cuộc chiến lên phía bắc. Từ Tê Hạc vẫn như cũ, thân thể một chút lại khỏe một chút lại ốm, tuy là chịu gặp ta, nhưng cũng không thể nói được mấy câu. Sau khi sẩy thai, thân thể ta cũng không khỏe bằng lúc trước, động một chút là thụ phong hàn cảm mạo, bị bệnh liệt giường, triều kỳ cũng kéo dài đến nửa năm cũng không có thêm, càng xác thực tin đồn ta không thể mang thai trong phủ. 

Sau khi Bích Lạc bị đuổi đi, Trương Viên an bài một nha hoàn khác đến hầu hạ ta, chính là tỳ nữ bên người Từ Yến Khanh, Ngân Bình. Nàng lanh lợi thông minh, làm việc cũng rất ổn thỏa, nhưng cũng có lúc lanh lợi quá mức, chỉ cần có sơ hở liền không thấy nàng đâu. Thêm nữa, ta ở trong Từ phủ bị đối xử lạnh nhạt, hầu hạ ta tương đương với việc không có tiền đồ, bởi vậy nàng cũng không tận tâm chăm sóc ta.

Gần đây, ta bị phong hàn. Đại phu đến khám qua, cũng cho uống thuốc, nhưng có lẽ là do trong lòng ta buồn khổ, bệnh này kéo dài hơn nửa tháng không khỏi.

Ngày hôm đó sau giờ ngọ, ta uống thuốc rồi nghỉ ngơi,  lại gặp ác mộng tỉnh dậy,  cảm thấy cả người khó chịu, suy nhược mà hô: 

"Người đâu..."Ta gọi vài lần cũng không có ai tiến vào. Ta đành phải tự mình đứng dậy, muốn đi rót chén trà , lại mềm nhũn ngã xuống đất. Thời điểm té xuống, đột nhiên có một người đẩy cửa đi vào.

 "Thiếu quân!" 

Thanh âm kia cực kỳ kinh hoảng, sau đó liền có một đôi tay ôm lấy ta, cẩn thận đặt lên giường. Tiếp đó, cốc nước được đưa đến khóe miệng, ta uống cạn cái chén, trong mơ màng, trong mũi dường như nghe thấy một luồng mặc hương đã lâu không gặp...

"Thiếu quân, Thiếu quân..." Hắn thấp giọng gọi. Ta rốt cục dùng sức mà mở mắt, thấy rõ người tới ——Không ngờ, cư nhiên lại là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro