Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Sau khi tỉnh lại, mở to mắt một hồi lâu, ta mới nhìn rõ người bên giường .

"Quan nhân..." Vừa mở miệng liền cảm thấy cổ họng khàn đến cực điểm, cơ hồ không phát ra được thanh âm nào. Ta vừa muốn ngồi dậy, Từ Trường Phong đã nhanh tay ấn bả vai ta lại, nói:

 "Đừng nhúc nhích, nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Thần sắc của hắn lộ ra vẻ uể oải, ta đã lâu ngày chưa thấy hắn, bên tóc mai tựa hồ lại bạc trắng thêm mấy phần, dưới cằm cũng có râu cứng mọc ra. Ta chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đành nghe theo lời của hắn mà ngoan ngoãn nằm xuống. Ta nhìn hắn, ách thanh hỏi: 

"Quan nhân... Vì sao lại ở chỗ này?"

Từ Trường Phong  không đáp lại, ta nhìn sắc mặt hắn:

 "... Có phải là ta có bệnh gì rồi không?"

Ta chỉ nhớ rõ, ta ở trong sân đi dạo, sau đó... Sau đó...Ta chợt thấy có chút đau đầu, Từ Trường Phong dò tay ra, nắm thật chặt lòng bàn tay của ta. Từ Trường Phong vẫn luôn trầm mặc, ta nhìn hắn thật lâu, ngực yếu ớt mà chập trùng, một loại lạnh lẽo không nguyên do dần dần bao phủ ta. Ta bỗng dưng nắm lấy hắn, cất cao giọng: 

"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? !"

Từ Trường Phong giương mắt nhìn ta, đáy mắt của hắn tất cả đều là tơ máu, lúc mở miệng lại bình tĩnh dị thường:

 "Ngươi sẩy thai."

Ta hai mắt không chớp mà nhìn hắn, trong một khoảng thời gian dài, ta không thể hiểu được câu nói này của hắn là có ý gì. Hoặc là nên nói, trong nháy mắt đó, đầu óc ta trống rỗng, không nghe được bất cứ âm thanh gì, bên tai vang lên tiếng ù ù khó chịu. Sau đó Từ Trường Phong có nói gì đó, nhưng ta ruột cuộc là không thể nghe được. Ta mặt mờ mịt cúi thấp đầu, tay từ từ đặt ở trên bụng. Nơi này bình thường đều bằng phẳng, không hề có chút cảm giác gì.

"Tại sao..."Tại sao, ta không thể cảm nhận được gì? Tại sao ta không phát hiện ra nơi này từng tồn tại một sinh mệnh. Nơi này vẫn luôn yên lặng như thế, tại sao? Tại sao, ta không hề có một chút cảm giác gì...Từ Trường Phong nói: 

" Thời điểm hạ nhân đi tìm ngươi thì phát hiện ngươi đang ngất xỉu trong sân. Tới lúc đại phu chạy đến thì đã muộn. Ngươi mang thai vẫn chưa đủ ba tháng, lúc này cực kỳ yếu ớt..." Hắn kìm nén lại tâm trạng, nói tiếp, "Cho nên, mới không thể vượt qua nổi."

Ta kinh ngạc mà nghe hắn nói, thật kỳ lạ, ngoại trừ mê man và ngạc nhiên, vào giờ phút này, ta cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì. Vẻ mặt ta dại ra, hai mắt mở to chua xót, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra được. Một lúc sau, ta mấp máy môi: 

"Ta nhìn thấy một con mèo ở trên cây..." Ta nói chậm rãi, cơ hồ là tự nhủ nỉ non với bản thân mình: "Ta trèo lên, ôm lấy nó. Sau đó, nó kêu...Có máu..." Ta ôm bụng, mười ngón dần dần nắm chặt, cử chỉ điên rồ mà nó, "Là máu... Thật nhiều, thật nhiều máu..." Ta bỗng nhiên hít vào một hơi, kêu một tiếng "A" mà ngất đi, hai tay Từ Trường Phong ôm chặt lấy ta, mắt đỏ lên mà gào thét: 

"Người đâu!"

Một đại phu lạ mặt bước nhanh đi tới, bọn họ cuốn lên ống tay áo của ta, châm cho ta mấy châm. Qua một lúc lâu ta mới từ từ tỉnh lại.

"—— thân thể của Thiếu quân đến tột cùng là làm sao?"

Đại phu nói từ sau tấm bình phong: 

"Thiếu quân là nhất thời khí huyết xông lên, dù đã được kìm lại, nhưng chuyện lần này đã tổn thương đến nguyên khí, lão phu vẫn cần thời gian để quan sát rồi mới tính tiếp được..."

Thanh âm của bọn họ dần dần đi xa. Ta chết lặng nhìn hoa văn chạm trổ đầu giường, hai mắt hoang mang mà mở to, ánh nến kia một lúc rõ ràng, một lúc lại tối tăm, như là hãm sâu chút giãy dụa cuối cùng trong lòng ta. Ta nghe thấy có tiếng bước chân đi vào. Hắn từng bước một đến gần, nhàn điều màu trắng thêu trên quan phục từ từ xuất hiện trong tầm mắt của ta. Cuối cùng, hắn đứng vững trước giường, cúi đầu nhìn ta. Gương mặt kia gầy gò đến mức nhọn hoắt, ngũ quan thâm thúy dưới ánh nến trở nên mông lung lạnh lẽo. Lúc này, sự ngả ngớn và tự kiêu trong mắt hắn đều biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại một mảnh bóng đen thâm trầm u uất. Từ Yến Khanh chậm rãi ngồi xuống bên giường. Ta lẳng lặng mà nhìn hắn, bên tai vang lên câu nói của Từ Trường Phong, ta có thai, vẫn còn chưa đủ ba tháng, ba tháng qua, chỉ có hắn từng chạm qua thân thể ta. Tầm mắt Từ Yến Khanh từ từ đi xuống, rơi vào trên bụng ta. Thời khắc này, ta rõ ràng cảm nhận được một luồng đau đớn không có cách nào nhịn được dâng lên trái tim. Ta cũng không nhúc nhích, vài giọt nước mắt tự động rơi xuống, chảy dài nơi khóe mắt. Ta và hắn đều không nói tiếng nào, Từ Yến Khanh chỉ là đưa tay chậm rãi dò ra. Bàn tay kia, nhẹ nhàng đặt lên bụng ta...

Chuyện ta sẩy thai khiến Ngu thị cực kỳ tức giận, ở trong phòng nổi trận lôi đình. Ngu thị còn chưa phát giận xong, Từ Trường Phong đã đi tư ngoài vào, hạ nhân dồn dập kêu một tiếng "Đại thiếu gia". Mẹ con gặp lại, cũng không có ai bày ra sắc mặt tốt, Ngu thị cười lạnh: 

"Làm sao, ngươi còn nhớ có người mẹ này ư?"

Sắc mặt Từ Trường Phong bình tĩnh như nước, hắn đã sớm từ bỏ việc đối chội gay gắt với Ngu thị, chỉ nói: 

"Ta muốn nhờ mẫu thân viết một bức thư cho Tam di, đến mùa xuân thì đưa Quân Nhi tới Vân Nam, nhờ người giáo dưỡng Quân Nhi."

Ngu thị ngừng lại, như là cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

"Quân Nhi không có mẹ, thuở nhỏ không có người quản giáo, tính tình càng ngày càng bị nuông chiều khó dạy bảo." Từ Trường Phong hạ mắt, trầm giọng, "Phải có người quản giáo lại, nếu như một mực cưng chiều thì chỉ có thể hại nàng."

Ngu thị lặng im chốc lát, vuốt cằm nói: 

"Nếu ngươi đã nghĩ thông suốt như vậy, ta liền viết thư cho Tề vương phủ." Nàng đột nhiên trừng mắt, trách mắng: "Lúc trước nếu ngươi chịu nghe lời của ta, đưa nàng đi ra ngoài từ sớm, thì nào có thể xảy ra chuyện như vậy!"

Từ Trường Phong không nói gi, Ngu thị liền hậm hực:

 "Nếu ta sớm biết hắn không hiểu chuyện như thế thì đã không tới Thẩm gia. Ta cũng thực sự là bị ma xui quỷ khiến. Thân thể khác thường như vậy, lẽ ra không được lưu lại, ta lại còn đem một vật quái lạ như thế vào cửa —— "

"Mẫu thân." Từ Trường Phong lên tiếng đánh gãy lời nàng. Ngu thị đột nhiên nhìn về phía hắn, giận dữ cười châm chọc: 

"Làm sao? Thế nào, lúc trước không phải chính ngươi còn sống chết không chịu cưới? Bây giờ còn chưa tới hai năm, ngay cả nữ nhi ngươi cũng không cần, lại quyết tâm phải bảo vệ hắn."

Từ Trường Phong bỗng dưng vỗ bàn đứng dậy, Ngu thị chấn động: 

"Ngươi..."

Từ Trường Phong không để ý tới nàng nữa, quay đầu đi ra ngoài, Ngu thị tức giận đến mức quăng cả lò sưởi tay. 

Sau đó, ta mới biết, Từ Trường Phong sai người giết chết con mèo trắng mà Lạc thị để lại, sau khi Quân Nhi biết được liền khóc lớn đại náo: 

"Phụ thân vì hắn mà đánh đuổi mẫu thân, vì xả giận cho hắn mà giết chết Y Y, sau đó có phải là sẽ vì con trai hắn mà cũng đánh đuổi Quân Nhi hay không!"

Nghe nói vậy, Từ Trường Phong lập tức liền đổi sắc mặt, mắt tối sầm lại, ngã ngồi về phía sau. 

"Đại thiếu gia!" 

Hắn hất tay người khác ra, nhìn Quân Nhi. Quân Nhi mặt đầy nước mắt mà nhìn hắn chằm chằm, không chút nào yếu thế, hai cha con đều quật cường giống nhau. Từ Trường Phong gật gật đầu:

 "Ngươi nói đúng, nói rất đúng, cõi đời này vốn cũng không có phương pháp nào vẹn toàn..." Hắn nản lòng thoái chí, ánh mắt dần lạnh lẽo, cuối cùng nhẫn tâm ra lệnh, "—— người đâu, đem tiểu thư nhốt lại!"

Từ khi ta gặp chuyện, Bích Lạc vẫn luôn bị giam trong phòng chứa củi. Qua chừng mấy ngày mới được trở về hầu hạ bên cạnh ta. Nàng vừa thấy ta, liền quỳ xuống, tự trách mà khóc ròng nói:

 "Thiếu quân, đều là nô tỳ không tốt..."

Vốn là chuyện ta sẩy thai, mấy hạ nhân không có ai được miến tội, nhưng nói cho cùng, người làm sai chân chính là ta, không liên quan đến người khác. Hơn nữa ngoại trừ Bích Lạc, trong Từ phủ to lớn này, ta cũng không còn ai có thể tin tưởng. Bích Lạc lấy tay lau nước mắt, lê đầu gối đi đến bên giường, khóc nói: 

"Nô tỳ nhất định sẽ không rời khỏi Thiếu quân một bước, xin Thiếu quân đừng đánh đuổi nô tỳ!"

Ta nằm ở trên giường, thở dài nói với nàng: 

"Ngươi đứng dậy đi."

Đầu mùa xuân, Quân Nhi liền bị đưa đi Tề vương phủ ở Vân Nam. Tề vương phi là dì của Từ Trường Phong, đã sinh dưỡng bốn nữ nhi, Quân Nhi giao cho nàng quản giáo đúng là quá thích hợp. Ta vẫn luôn ở lại Đại phòng để tu dưỡng, thời gian này, trừ Từ Trường Phong ở ngoài, Từ Tê Hạc cũng từng đến thăm ta vài lần. Ta hỏi hắn:

 "Hạc Lang sao lại đến đây?" 

Từ Tê Hạc mỉm cười nói, "Mẫu thân vẫn luôn gạt ta, ta chờ ngươi rất lâu, cũng không thấy ngươi tới, ta cứ nghĩ ngươi có việc gì trì hoãn, ai biết..."

Hắn không nói tiếp, chỉ có một tiếng tiếc hận than nhẹ. 

Mấy hôm sau, đại phu lại đến bắt mạch cho ta. Thì ra đây là Trần đại phu ở trong quân doanh, y thuật cũng không thua thái y trong cung. Hắn bắt xong mạch, liền nhìn Từ Trường Phong nói:

 "Đại nhân, chúng ta có thể nói chuyện một chút không."

Sau khi ra ngoài, bọn họ nói chuyện khá lâu, ta uống thuốc xong mới thấy Từ Trường Phong trở về. Từ khi đưa Quân Nhi đi, tóc mai một bên của hắn cơ hồ trắng phau. Hắn ngồi xuống bên giường, ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói: 

"Quan nhân có tâm sự?"

Từ Trường Phong không đáp, Quân Nhi đi rồi, giữa ta và hắn cũng không có chuyện gì thân mật để nói.

"Thân thể ngươi cứ an ổn mà tĩnh dưỡng, ta đã sai người dọn dẹp một gian nhà, về sau nếu như ngươi không muốn tới chỗ của lão Nhị và lão Tam thì chuyển qua đó." Hắn cuối cùng nói, "Hiện tại Hoàng Thượng có ý định xuất binh Bắc phạt, lúc đó, ta sẽ mang quân xuất chinh."

Sau đó, bên trong Từ phủ có một lời đồn đãi rằng, lần này ta sẩy thai, tổn thương nguyên khí, tương lai sẽ khó mang bầu. Ngu thị biết được việc này, chỉ lạnh lùng hừ một cái, từ đó về sau, không thèm liếc mắt nhìn ta một cái nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro