Chương 54
Cuối năm Ninh Vũ thứ chín, mắt thấy đã sắp qua được cửa ải cuối năm thì trong cung lại xảy ra một chuyện- Tạ Thái hậu qua đời. Nghe đồn, Tạ Thái hậu bị giam lỏng trong cung, không bao lâu liền ngã bệnh, thái y luân phiên trị liệu nhưng vẫn không chịu nổi.
"... Nhưng ta nghe có người đồn rằng, Thái hậu không phải là ốm chết, mà là bị đói tới chết." Mấy nha hoàn nói, "Sau khi Tạ gia bị định tội, Thái hậu không hề nói với Hoàng Thượng câu nào, sau đó liền bắt đầu tuyệt thực. Kết quả, Hoàng Thượng hạ chỉ, Thái hậu muốn tuyệt thực để hối lỗi, lệnh cho cung nhân mỗi ngày chỉ đưa tới một bữa cơm, Thái hậu cứ như vậy mà chết đói —— "
"Khụ." Trương Viên vừa đi đến, những hạ nhân kia liền ngậm miệng. Hắn ngẩng đầu chỉ vào đèn lồng màu đỏ treo trên kia, nói:
"Các ngươi tay chân lanh lẹ lên một chút, còn không mau tháo những thứ đồ này ra."
Thái hậu qua đời, cả nước đều phải chịu tang, bách tính cũng phải mặc đồ trắng trong một trăm ngày, cấm tụ tập phong lưu, cấm gả cưới mừng thọ.
Từ lúc Tạ gia có chuyện, Từ phủ cũng vắng lạnh đi rất nhiều. Lúc trước, mỗi ngày đều có người tới cửa bái phỏng, cho dù là ngày thường cũng vậy. Bây giờ, tiền đường so với lúc trước, có thể nói là giăng lưới bắt chim trước cửa cũng được. Lại nghe nói trên triều đình, từ khi đảng phái của Tạ thị bị quét sạch, Từ thượng thư liền bị cô lập, môn hạ học sinh liên tục bị điều ra xa kinh thành hoặc là bị bãi quan hết. Hạ nhân gác cổng còn nói, cỗ kiệu của Thụy Vương vốn muốn đi tới môt nơi ma phải đi qua Từ phủ, gần rẽ vào lại đổi đường tức khắc, thà đi qua đường nhiễu loạn hơn một chút chứ không tiến vào ngõ có Từ phủ, vì sợ người khác sẽ hiểu lầm hắn muốn đến Từ phủ bái phỏng hoặc là có quan hệ gì.
Thấy tình thế không thể cứu vãn được nữa, Từ thượng thư quyết định dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, ở trong triều cũng không nhiều lời như trước, chỉ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, đi từng bước cẩn thận.
Nửa tháng trước, nghe nói nha môn phái người đến niêm phong mấy cái cửa hàng của Từ gia, vì việc này, Khương thị đã cãi nhau rất lớn với lão gia. Lão gia chỉ vào Khương thị mà nói:
"Hoa Dương a Hoa Dương, ngươi đúng là ăn gan hùm mật báo —— ngươi cũng biết âm thầm kinh doanh muối, nếu bị người ta điều tra ra thì cả nhà đều bị chém đầu a!"
Trong phòng truyền ra âm thanh Khương thị thút thít khóc nghẹn:
"Thiếp đương nhiên biết, nhưng lão gia chưa từng quản việc nhà, đương nhiên không biết toàn bộ mấy trăm nhân khẩu Từ phủ trong một tháng phải cần bao nhiêu bạc a!"
"Ngươi... !"Lão gia phất tay áo, thở dài một tiếng.
Sau đó, việc này cũng không biết làm sao mà dẹp ổn được, nhưng mấy cửa hàng đó đều đã bị tịch thu, hiện tại sản nghiệp Từ gia chỉ còn dư lại tửu lâu trong kinh và mấy trang viên bên ngoài. Sau khi Tạ thị qua đời, quyền quản lý liền thuộc về Đại phòng. Ngu phu nhân xuất thân bình thường, xưa nay tiết kiệm bủn xỉn, bây giờ lại quản lý sự vụ trong hậu viện, liền dùng lí do chi tiêu của cả nhà quá lớn, phải giảm bớt chi phí của các phòng. Nàng sớm đã không ưa thói phô trương xa xỉ của Tạ thị, cho nên nói với Trương Viên:
"Trong phủ cũng chỉ có mấy chủ nhân thôi, sao lại cần thiết nhiều người hầu hạ như vậy, còn không mau đuổi mấy người không cần thiết đi."
Cứ như vậy, một nửa hạ nhân bên trong Từ phủ bị bán đi, không thì cho ít tiền rồi đuổi, trước kia mỗi phòng đều có mười mấy hạ nhân để sai sử, hiện tại lại không tới hai, ba người.
Cửa sauTừ phủ, Bích Ngọc khóc thút thít. Nàng cũng là một trong số những nha hoàn bị bán đi. Tính tình của nàng đôi khi lỗ mãng, nhưng bản chất thuần lương ngây thơ, ta luôn coi nàng là muội muội. Chỉ là bây giờ trong phủ này, Ngu thị là lớn nhất, cũng không ai dám phật ý của nàng, ta cũng không thể giữ Bích Ngọc lại. Ta vẫn luôn bị nhốt sau hậu viện,bản thân cũng không có gì quý giá, chỉ có thể lấy chút tiền riêng ra cho nàng. Bích Ngọc cả kinh, lắc đầu nói:
"Nô tỳ, nô tỳ không thể nhận —— "
"Ngươi cầm đi, cũng không có bao nhiêu." Ta nói với nàng, "Trở về quê nhà liền tìm một người tốt mà gả đi, số tiền này dùng để làm đồ cưới cho ngươi."
Bích Ngọc lúc này mới chịu nhận ngân phiếu, nàng cung kính khom người với ta, mới đi không tới hai bước, liền vội vã quay lại nói:
"Thiếu quân, có thể cho nô tỳ chải đầu cho người một lần cuối không?"
Ta gật đầu, nàng liền lấy từ cái túi bao bố của mình ra một cái lược gỗ. Nàng đi tới bên cạnh ta, chải lên mái tóc:
"Ở quê nhà của nô tỳ, lúc chải đầu cho người khác, sẽ nói ba câu chúc phúc ."
Nàng chải một cái, nói:
"Một cái lược phú phú quý quý."
Lại chải thêm một lần:
"Hai cái lược không bệnh không tai."
Một lần cuối cùng, nàng nức nở nói:
"Ba cái lược sống lâu trăm tuổi..."
Nàng chải xong liền quỳ xuống, dập đầu lạy. Ta vội vàng đỡ nàng dậy, Bích Ngọc chảy nước mắt nói:
"Nô tỳ tương lai không thể hầu hạ ngài, Thiếu quân nhất định phải hảo hảo bảo trọng."
Sau đó, Bích Ngọc liền cùng mấy hạ nhân rời đi, cùng ngồi một cái xe bò. Ta nhìn ra ngõ hẻm kia, bỗng nhiên cảm thấy, e rằng như vậy mới là chuyện tốt. Ra khỏi kinh thành, bên ngoài trời đất bao la, dù như thế nào, cũng tốt hơn so với cả đời bị nhốt trong trạch viện nhỏ bé này...
"Thiếu quân, " Bích Lạc đi tới, nàng thu ánh mắt lại, nói nhỏ, "Nô tỳ... tuyệt đối sẽ không đi."
Ta gật đầu, nói:
"Đi vào thôi."
Sau hôm đó, người hầu hạ bên cạnh ta cũng chỉ còn sót lại một mình Bích Lạc. Nàng tính tình trầm ổn, cũng không hoạt bát như Bích Ngọc, nên bên cạnh ta an tĩnh hơn rất nhiều. Nàng xưa nay đều tận tâm tận sức với ta, hiện tại người có thể sai khiến bên trong tòa phủ đệ này đã không nhiều, ta cũng không phải cái gì quý giá, nên cũng có nhiều chuyện tự mình phải làm.
Cuối tháng, ta liền chuyển tới Đại phòng. Từ Trường Phong đã trở thành Đại thống lĩnh, ngoại trừ chưởng quản Nam Bắc trấn phủ ty cùng mười hai nha môn của cấm vệ quân, còn là Nhâm đốc ở quân doanh. Thời gian này hắn ngày ngày trấn giữ ở quân doanh, nếu như Hoàng Thượng quyết định chinh phạt phía Bắc, Từ Trường Phong sẽ phải hành quân lên đó. Hắn hiện tại hai tai không nghe thấy chuyện triều đình, một lòng tập trung vào quân vụ, ta đi đến phòng lớn này mười ngày nửa tháng cũng chưa từng thấy hắn trở lại. Bích Lạc tiến vào dọn dẹp cơm trưa, thấy ta cơ hồ không nhúc nhích đũa, liền hỏi:
"Có phải là nhà bếp làm không hợp khẩu vị của Thiếu quân hay không?"
Ngu thị vì giảm bớt chi phí nên giảm phần ăn từ bốn món một canh xuống còn hai món. Ta lắc đầu nói:
"Không phải, ta chỉ là không có khẩu vị gì."
Mấy ngày gần đây, ta ban đêm thường xuyên gặp ác mộng, ban ngày cũng không ăn được nhiều. Bích Lạc nói:
"Nếu không, nô tỳ đi truyền đại phu tới xem một chút?"
"Ta không sao, đừng đi làm phiền người khác."
Thân thể ta từ trước đến giờ đều khỏe mạnh, chẳng qua là khẩu vị không thuận, tất nhiên không coi là chuyện đáng kể. Bích Ngọc không khuyên nữa, thu dọn xong liền xuống làm việc. Ta đi tới trong sân, Quân Nhi hiện tại chắc còn ở phòng đọc sách, ta liền không đi quấy rối, miễn cho nàng thấy ta lại nghịch ngợm. Hiện tại, ngày đông đã kết thúc, mắt thấy mùa xuân đã tới gần rồi, tiểu viện này lại vẫn hiu quạnh mười năm như một. Ta đi ngang qua một con đường mòn, xoay mình bỗng nghe được vài tiếng mèo kêu. Ta liếc nhìn chung quang, sau đó theo tiếng kêu mà ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên cái cây to trước mắt có một con mèo trắng mềm mượt. Đây là con mèo ma Quân nhi nuôi, ta ngẩng đầu lên kêu nó vài tiếng:
"Y Y, Y Y, này."
Con mèo kia cũng rất có linh tính, nhìn ta kêu "Miêu miêu".
"Xuống dưới đi." Ta nhỏ giọng kêu nó, "Làm sao vậy, xuống không được ư ?"
Ta không biết nó làm sao lại chạy đến đây, leo lên cây này như thế nào. Thấy nó run run ngồi trên cây, nhìn như sợ hãi không xuống được. Xung quanh đều vắng lặng, bốn bề không có ai. Lại thấy cái cây này cũng không quá cao, liền nói:
"Y Y, ngươi chờ một lát ——" ta nhẹ giọng dỗ nó, "Ta sẽ lên ngay a."
Dù sao ta cũng được nuôi lớn như nam tử bình thường, trước đây ở trong nhà còn trèo lên mấy cái cây cao hơn cả đây. Ta cuốn ống tay áo lên, thử ôm lấy thân cây mà leo lên. Y Y bị kẹt trên một nhánh cây khá cao, ta phí một phen sức lực mới trèo tới, hướng nó ngoắc tay:
"Đến, lại đây."
"Miêu." Nó kêu.
"Lại đây a, đến ——" ta kêu vài tiếng, con mèo trắng kia mới chậm rì ri bò qua, ta liền lập tức giang hai tay ôm lấy nó, "Thật ngoan."
Ta vòng một tay ôm nó, đang muốn trèo xuống dưới, đột nhiên một con chim sẻ bay quá, con mèo trong tay ta bị giật mình, hét lên một tiếng, liền giãy dụa trong lồng ngực ta, ta nhất thời không chế trụ được nó, hai tay lỏng ra, thân thể liền rơi xuống.
"A..." Ta ngã xuống đất, bị đau mà kêu ra tiếng.Con mèo trắng kia vừa rơi xuống đất, liền nhảy lên chui vào trong bụi cỏ, không thấy tăm hơi. Ta khó khăn chống tay muốn đứng lên, lại phát hiện không làm gì được.
"A..." Ta cảm thấy bụng dưới bị kéo căng ra, đau đến mức cái trán ra đầy mồ hôi lạnh.
"Người, người đâu..." Ta lấy cùi chỏ dịch chuyển thân thể, bò về phía trước, mơ hồ cảm thấy có một luồng nước nóng chảy xuống. Ta run run cúi thấp đầu nhìn lại, liền thấy phía dưới hạ thân, cái quần màu trắng đang từ từ biến thành đỏ ngầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro