Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Gần đây, Từ Yến Khanh đều bôn ba ở bên ngoài, cố gắng cứu mấy tộc nhân Tạ thị còn bị giam trong lao ngục. Thời khắc nghe tin mẹ ruột qua đời, trong thời gian ngắn hắn còn chưa tiếp thu được, cho tới khi có người nhắc hắn tỉnh táo lại.

Khi hắn trở về, khắp Nhị phòng đã tràn đầy tiếng khóc, Từ Yến Khanh không để ý đến thân phận, một đường chạy trở về:

"Tránh ra, đều tránh ra cho ta ——!"

Hắn xô đẩy mấy người trông coi ở phía trước, ta nghe thấy thanh âm của hắn, mắt đỏ hoe nhìn ra bên ngoài. Từ Yến Khanh trợn to hai mắt, cuối cùng cũng thấy rõ thảm trạng trước mắt —— Tạ thị dù sao cũng là nữ quyến, gia đinh không dám tùy tiện khiêng nàng xuống, mấy vú già cũng không có gan này, ta liền một mình canh giữ ở đây, không cho những người không phận sự tới gần, vẫn luôn đợi đến khi hắn trở về.

Từ Yến Khanh từng bước một đi tới, bỗng nhiên lảo đảo một chút, phù phù một tiếng quỳ xuống đất. Hắn kinh ngạc mà nhìn lên, môi mỏng run run mà mấp máy mấy lần, không tiếng động mà khẽ gọi "Nương"...

Hắn đưa tay ra, dùng sức ôm lấy hai chân đang lơ lửng kia.

Tạ thị đi quá đột ngột, chỉ có thể thiêu ở thời điểm bấp bênh này, sau khi Từ thượng thư biết tin Tạ thị qua đời liền trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là sai người xử lý hậu sự cho tốt, đặt linh đường ở tiền viện Từ phủ, bài vị cũng được đưa vào tông miếu Từ thị, cũng coi như là cho nàng chút thể diện cuối cùng. Vì Tạ gia bị diệt môn nên người đến dự đám tang cũng không nhiều, thêm nữa Tạ thị cũng chỉ là thiếp thất, trưởng bối dòng họ Từ thị càng sẽ không đến phúng viếng tại thời điểm gian truân này.

Trong tiền đường, vải trắng treo lơ lửng, giấy vàng tung bay, gió lạnh thê lương thổi vào. Trong đại sảnh, ngoại trừ ta và Từ Yến Khanh túc trực bên linh cữu, chỉ có mấy vú già thiếp thân hầu hạ Tạ thị lúc còn sống. Sau khi tạ thị chết, Từ Yến Khanh tự tay xử lý hậu sự của nàng, từ nhập liệm đến nắp quan tài, hoàn toàn không cần tay người khác đụng vào.

Hiện tại, hắn ngồi xổm trước quan tài, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, trong hai mắt là thần sắc lãnh đạm đến gần như tê dại. Thời điểm trời tối, một người từ bên ngoài đi tới.

"Đại thiếu gia." Hạ nhân kêu lên.

Nghe thấy cái tên kia, Từ Yến Khanh rõ ràng hơi cử động, đồng thời nhìn sang cùng ta. Từ Trường Phong vẫn là một thân võ quan, sắc mặt không nhìn ra là tốt hay xấu, hai con mắt vẫn như giếng cổ bình tĩnh không lay động. Thấy rõ người tới, Từ Yến Khanh như sực tỉnh, hai vai phát run, trong mắt tràn đầy căm giận:

"... Từ Trường Phong!"

"Nhị gia!" Ta muốn kéo hắn nhưng không kịp.

Từ Yến Khanh bước nhanh tiến lên, tóm chặt vạt áo Từ Trường Phong, đánh xuống một quyền.

"Nhị thiếu gia!" Hạ nhân thất kinh,vội vàng ngăn hai người lại. Từ Trường Phong chỉ lui lại mấy bước, đầu lệch sang một bên, sau đó liền đứng vững lại, cũng không đánh trả lại.

"Từ Trường Phong, ngươi còn có mặt mũi lại đây... !" Từ Yến Khanh giãy giụa giọng căm hận nói, "Ngươi tự tay mang binh đến bắt cả nhà Tạ gia, bây giờ lại bức tử mẹ ta... Lại còn có mặt mũi mà xuất hiện ở đây sao!"

Ta nghe người ta nói, lúc đó, là Từ Trường Phong mang binh đi bao vây Tạ phủ, bắt mấy chủ nhân của Tạ gia. Sau đó, cũng là hắn dẫn người đi bắt cả nhà Tạ thị, lần này từ đầu tới đuôi đều là hắn ra tay. Nếu nói hắn lúc trước không biết gì, tất nhiên là không ai tin. Đối mặt với sự lên án này, Từ Trường Phong lại một mặt bình tĩnh, chỉ nói:

"Ta tới đưa tiễn Tạ phu nhân đoạn đường cuối cùng, dập đầu xong sẽ đi."

"Ngươi cút cho ta! Ngươi bây giờ làm bộ làm tịch là có ý gì!" Từ Yến Khanh chỉ vào cửa, gào thét, "Lập tức cút cho ta!"

Từ Trường Phong cũng không để ý đến hắn, đi tới trước linh đường. Từ Yến Khanh giận tím mặt, dùng sức mà đẩy hạ nhân ra, xông lên phía trước muốn đánh nhau.

"Nhị gia, Nhị gia! Mau dừng tay!" Ta ôm lấy eo hắn, lại bị hắn đẩy ngã trên đất.

Lúc này, Từ Trường Phong đã nhẫn nhịn đến cực hạn, duỗi tay nắm lấy vạt áo Từ Yến Khanh, tức giận nói:

"Lão nhị, ngươi có chừng mực cho ta, " hắn chỉ vào linh đường, ngậm lấy một tia máu tanh nói, "—— nếu không phải là ta, ngươi có tin hay không, ngày hôm nay nằm ở trong chiếc quan tài kia chính la chúng ta! !"

Một câu nói này của hắn, khiến ta cảm thấy một luồng lạnh lẽo trong lòng, Từ Yến Khanh cũng là sững sờ. Từ Trường Phong buông tay thả hắn ra, lạnh giọng nói:

"Lão nhị, ngươi tự xưng là người thông minh đệ nhất thiên hạ, sao không thử nghĩ xem, Tạ phu tự sát đến tột cùng là vì ai."

Từ Yến Khanh lui về phía sau vài bước, ta liền đỡ hắn. Từ Trường Phong đi tới trước linh đường quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu một cái, sau đó không nhìn ai nữa mà quay người bước ra khỏi nơi này. Thân ảnh Từ Trường Phong dần dần biến mất trong màn đêm.

Từ khi nghe câu nói sau cùng của hắn, Từ Yến Khanh liền hồn bay phách lạc, bọn hạ nhân đi ra ngoài, hắn lay động mà đi tới trước linh đường, run run gập hai đầu gối xuống. Từ Yến Khanh cũng không phải thật sự không tỉnh táo, e rằng trong long hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, lời của Từ Trường Phong là thật. Tạ phu nhân tự sát, bất kể là có nỗi khổ tâm gì trong lòng, nói cho cùng, cũng là vì không muốn liên lụy tới Từ gia, không muốn liên lụy tới hắn. Chỉ có cắt đứt triệt để nhánh huyết thống này thì mọi người mới không nhớ tới Từ Yến Khanh là con cháu Tạ gia, chỉ biết hắn là con cháu Từ gia. Từ Yến Khanh cúi người, đập đầu xuống sàn nhà.

"Nhị gia..." Ta đi đến bên cạnh hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn. Từ Yến Khanh vẫn luôn không ngẩng đầu lên, chỉ có hai vai run rẩy. Có câu nói, nam nhi không dễ rơi lệ, Tạ thị đi nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn khóc ra thành tiếng.Ta cũng đỏ cả vành mắt, cúi người xuống, lẳng lặng mà ôm lấy hắn.

Chớp mắt, Tạ thị qua đời cũng đã gần nửa tháng. Những ngày qua, ta sửa sang lại đồ đạc củaTạ thị, ngoại trừ quần áo đồ trang sức, phần lớn là sách và tranh chữ. Nàng đi thanh thản sạch sẽ, một chữ cũng không để lại, không biết là do thật sự thanh thản hay là tâm đã nguội lạnh. Mấy nô bộc hầu hạ Tạ phu nhân cũng cho ít bạc rồi cho đi, chỉ để lại một hai người.

Ban đêm, ta một mình trông phòng, Bích Ngọc đi tới, xốc bức rèm che lên, chần chờ nói:

"Thiếu quân, Nhị thiếu gia tối nay... Sợ là không về."

Ta chẳng hề bất ngờ, chỉ than một tiếng. Sau khi Tạ thị qua đời, số lần ta gặp được Từ Yến Khanh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn ban ngày không đi nha môn, buổi tối cũng không hồi phủ, chỉ nghe người bên ngoài nói, Từ gia Nhị thiếu gia cả ngày đắm chìm trong sòng bạc, mấy ngày trước, còn có người đến Từ thị đòi nợ. Lão gia bởi vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, lệnh cho Trương Viên nói với phòng lương rằng, một phân tiền cũng không cho hắn, cứ mặc hắn ăn chơi ở bên ngoài. Bây giờ, Từ Chiêu dung bị lạnh nhạt trong hậu cung, ngay cả tiểu hoàng tử mình sinh ra cũng không được tự mình dưỡng dục, có mấy tin tức vô căn cứ đồn rằng, Từ gia e là đã mất đi thánh sủng. Nếu bây giờ Từ Yến Khanh gây ra chuyện gì nữa, lão gia cũng không thể bảo đảm ân toàn cho hắn.

Ta đêm đêm đều không thể chợp mắt mà lo lắng, mãi đến tận nửa đêm hôm nay, ta nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh, không nói hai lời liền khoác quần áo đi ra ngoài xem thử.

"Cẩn thận chút, cẩn thận chút, đừng để Nhị thiếu gia ngã!"

Trương Viên cùng mấy hạ nhân đỡ một người say khướt trở về. Ta nhìn ra, sau khi thấy rõ liền kêu:

"Nhị gia."Ta bước nhanh tới, đang muốn đi đỡ hắn, hắn lại không cảm kích, hất tay ta ra nói:

"Các ngươi thả ta ta, rượu! Đi mang rượu tới!"Từ Yến Khanh một mặt đỏ ửng, chắc chắn là uống say rồi. Đèn đóm ở Nhị phòng nháy mắt sáng trưng, ta bảo bọn dìu hắn vaof trong, sau đó bảo Bích Ngọc đi nấu canh giải rượu.

Lúc ta đi vào, bọn họ vừa đem hắn đặt lên giường. Trương Viên đi tới nói:

"Thiếu quân, làm phiền."

Ta nhìn người nằm trên giường, hỏi:

"Các ngươi tìm thấy hắn ở đâu vậy ?"

Trương Viên do dự một lát, nói:

"Thanh lâu phái người tới đưa tin, nói Nhị thiếu gia ở đó hơn nửa tháng, nợ một đống tiền."

Ta gật đầu, nói:

"Các ngươi lui xuống đi."

Trương tổng quản mang theo những người khác đi ra ngoài. Ta đi tới bên giường, Từ Yến Khanh đã ngồi dậy. Hắn vẫy tay, hét lên:

"Đi lấy rượu ra đây, muốn bao nhiêu bạc Nhị gia ta đều có! Nhanh lên!"

Lúc này, hạ nhân bưng canh giải rượu lại đây. Sau khi nhận lấy, ta đưa đến trước mặt Từ Yến Khanh:

"Nhị gia, ngài nhanh uống vào."

Từ Yến Khanh đoạt lấy bát trong tay ta, trực tiếp rót một ngụm lớn, sau đó liền phun ra, ném cái bát rơi xuống đất, hắn quát:

"Ta bảo các ngươi mang rượu tới!"

Nha hoàn bị dọa sợ đến sững sờ, ta nói với các nàng:

"Các ngươi đều đi ra ngoài, đóng cửa lại, chớ kinh động đến lão gia."

Từ Yến Khanh đứng lên quăng ngã mấy thứ đồ, ta liền bình tĩnh đứng bên cạnh, mãi đến tận khi hắn kiệt sức ngồi xuống. Lúc này, ta mới đi qua đó, nhặt mấy mảnh vỡ trên đất lên, tránh cho hắn sơ sẩy mà làm mình bị thương.

Đột nhiên, hắn trói cánh tay của ta lại, ta ngẩng đầu lên, hình bóng hắn phản chiếu trong con ngươi của ta, không còn vẻ phong lưu lúc trước, mà chỉ còn lại một thân chật vật. Hắn tê thanh nói:

"Ngươi ở nơi này làm cái gì?"

Ta trầm mặc nhìn hắn. Từ Yến Khanh yên tĩnh giây lát, vô cớ bật cười. Ta nói:

"... Nhị gia?"

Từ Yến Khanh cười vài tiếng, giễu cợt nói:

"Ta hiện tại cái gì cũng không có. Tạ gia bị diệt, những người trước đây nịnh bợ ta, bây giờ thấy ta liền trốn, người nào cũng sợ dính líu quan hệ tới ta. Mẹ ta bị ta hại chết, cha ta cũng không quan tâm tới ta, lần này, ta mới hiểu được một chuyện..." Hắn ngồi xuống, xoa bóp cằm của ta, nói nhỏ, "—— thì ra, Từ Yến Khanh ta chẳng là cái thá gì."

Ta kinh ngạc mà hé môi, nhưng cũng không biết an ủi hắn thế nào. Từ Yến Khanh nghiêng đầu, âm dương quái khí nở nụ cười:

"Có phải ngươi cũng sợ... Ta làm khổ ngươi? Hả? Ta cái gì cũng không có, vậy ngươi còn ở lại nơi này làm cái gì, ngươi còn sợ ta không có ngươi thì không thể ngủ ư ? A ——" hắn lại gần, nói bên tai ta, "Hay là, lão tam còn bị bệnh, Từ Trường Phong thì không hiểu mấy trò trên giường, chỉ có Nhị gia ta là có bản lĩnh nhất, cho ngươi nếm được tư vị tiêu hồn thực cốt?"

Ta đột nhiên đẩy hắn ra. Từ Yến Khanh bị ta đẩy ngồi lại trên ghế, hắn vẫn cứ cười. Ngực ta chập trùng, cố nén nói:

"Nhị gia, ngài uống say rồi. Ta đi nấu canh giải rượu cho ngài..."

Ta nhấc tay áo lau khóe mắt, quay người muốn đi ra ngòai. Từ Yến Khanh lại bỗng nhiên đuổi tới, dùng sức ôm lấy ta vội la lên:

"Ngươi đi đâu! Muốn đi ư, không có cửa !" Hắn xoay khuôn mặt của ta lại, thô lỗ mà hôn, "Ta đối xử với ngươi tốt cũng đều vô dụng, trong lòng ngươi đều sẽ oán hận ta, đã như vậy, không bằng cứ dùng biện pháp cứng rắn —— "

"Nhị, a, Nhị gia!"

Ta giãy giụa đẩy hắn, Từ Yến Khanh đơn giản ôm ta lại, đè lên ở trên bàn. Hắn thô bạo mà cởi tiết khố của ta ra, nghiêng người đâm vào, ta lập tức đau đến hít vào một hơi, hai tay theo bản năng mà nắm chặt hắn. Từ Yến Khanh hôn lung tung trên mặt ta, hạ thân thẳng tiến thêm mấy phần, ta hốt hoảng ôm lấy hắn, kêu:

"Nhị gia... !"

Từ Yến Khanh động mấy lần, trên mặt ta đột nhiên có chút ẩm ướt, mở mắt ra liền nhìn thấy trong mắt hắn rơi xuống nhiệt lệ, hai tay chặt chẽ siết lại thân thể ta. Ta chỉ cảm thấy trong lòng như bị xé ra, đau gấp trăm lần so với nỗi đau trên thân thể, kinh ngạc mà nhìn hắn nửa ngày.

"A..." Từ Yến Khanh bỗng nhiên đỉnh mạnh, hai chân ta quấn chặt lấy hắn, ngước đầu hít một hơi thật sâu, Từ Yến Khanh và ta liền đồng thời rên rỉ ra tiếng. Tiếp đó, hắn một bên làm ta, một bên mang ta tới trên giường. Cả một đêm, hắn vẫn luôn ôm ta. Sau đó, ta liền mệt đến hôn mê bất tỉnh.

Từ Yến Khanh vừa về tới Từ phủ liền bị lão gia cấm túc, ai cũng không được thả hắn đi ra ngoài. Trong lòng hắn buồn khổ, không có chỗ phát tiết, tính tình liền trở nên hỉ nộ vô thường, động một chút là đánh chửi người khác, làm cho hạ nhân đều nơm nớp lo sợ, không dám tùy tiện tiếp cận. Ta đứng mũi chịu sào, thường xuyên phải hứng chịu cơn giận của hắn, có lúc ta bị hắn kích động cũng chửi lại hắn hai câu, Từ Yến Khanh liền nổi trận lôi đình, đuổi ta ra ngoài:

"Ngươi cút cho ta! Đều cút ra ngoài cho ta!"

Ta cũng không quay đầu mà đi ra ngoài, để một mình hắn trong phòng. Bích Ngọc cuốn lên tay áo của ta, "A nha" một tiếng:

"Bị bầm tím rồi!" Nàng ủy khuất thay ta, nói, "Nhị thiếu gia thật không biết chừng mực."

Từ Yến Khanh mỗi lần phát hỏa đều lục thân không nhận, ta cũng biết hắn không phải là có ý xấu, giọng khàn khàn:

"Các ngươi đừng vào, chờ Nhị gia phát giận xong lại nói."

Ta cũng là buồn bực mất tập trung, liền một mình đi ra sân. Gần đây trời lạnh, hồ nước cũng đóng băng. Ta đứng ở trên cầu, xoa cánh tay, đau đớn từ cánh tay truyên đến nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Lúc này, ta nghe một tiếng khẽ gọi:

"Tam Hỉ."

Ta quay lại liền thấy Từ Trường Phong từ một đầu khác đi tới. Hắn lập công ở vụ án Tạ thị, nhưng lại không hề có dáng vẻ vui vẻ gì, tóc mai một bên lại trắng đi mấy phần. Ta đã lâu chưa thấy hắn, chỉ cảm thấy trong mắt hắn dường như có một phần tang thương trước kia không có. Từ Trường Phong hỏi thăm ta một lúc, đột nhiên nắm lấy cánh tay của ta, muốn cuốn lên nhìn xem, ta ngăn cản hắn, rũ mắt xuống nói:

"... Ta không sao."

Động tác của Từ Trường Phong dừng lại, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng buông ta ra.Hắn quay đầu nhìn mặt hồ, yên tĩnh một lát mới nói:

"Ngươi có phải cũng cảm thấy, ta làm như vậy là chỉ vì chính mình?"

Ta cụp mắt không nói. Ta cả ngày bị nhốt ở hậu viện, ánh mắt thiển cận, những việc trong triều làm sao dám tùy tiện xen vào. Từ Trường Phong nói:

"Ngươi nên hiểu rõ, thế lực Tạ gia như mặt trời ban trưa, trong triều cơ hồ là độc nhất vô nhị. Trong hậu cung, Tạ Thái hậu và Tạ Hoàng quý phi chèn ép phi tần khác, thậm chí ngay cả quốc gia chi mẫu cũng dám lạnh lùng sát hại, Hoàng Thượng lúc này mới không thể nhịn được nữa."

Hắn nhìn về phía ta, thấp giọng nói tiếp: "Ngày hôm nay, ngay cả Hoàng hậu cũng dám giết, như vậy đến ngày mai, có phải cũng dám mưu nghịch phạm thượng hay không?"

Ta chấn động, cuối cùng cảm thấy lời nói này quá nặng nề, không dám lên tiếng. Từ Trường Phong chắp hai tay sau lưng, thu lại ánh mắt, nói:

"Ngươi cũng biết, ta không có bất kỳ lựa chọn nào khác, Hoàng Thượng an bài rất nhiều mật thám ở bên cạnh ta, lúc này, dù chỉ đi nhầm một bước, chúng ta cũng có thể vạn kiếp bất phục."

Từ xưa tới nay, thế gia càng cường đại thì hoàng quyền lại càng yếu thế. Đến triều đại này, quyền thế của thế gia rất lớn. Có lẽ, Kim Thượng đã sớm biết nguyên nhân cái chết của Trần Hoàng Hậu, nhưng vẫn án binh bất động, thậm chí để Tạ Hoàng quý phi sinh ra một con trai một gái, khiến cho Tạ gia lơi lỏng, lại tìm đúng thời cơ trừ tận gốc Tạ thị. Tạ thị một khi bị diệt, thế gia cũng bị trọng thương, lúc này sẽ chậm chậm thu lưới, Từ Trường Phong giờ đây bị đẩy lên sóng gió đằng trước, tình cảnh của hắn bây giờ đến tột cùng làm sao, e rằng chỉ có hắn tự mình biết. Từ Trường Phong trầm giọng cực thấp, chỉ có hai ta có thể nghe thấy:

"Nếu như ngày hôm nay chỉ có một mình ta, ta sẵn sàng đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, buông tay một kích." Hắn nhìn ta một cái, khẽ lẩm bẩm: "Nhưng là bây giờ, ta còn có..."Hắn yên tĩnh lại. Ta không nhịn được hỏi hắn:

"Còn có cái gì?"

Từ Trường Phong nhìn sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa. Lúc này, hạ nhân đi tới, Từ Trường Phong sai người đưa ta trở lại, liền đi nha môn. Ta trở lại Nhị phòng, vừa mới đạp chân vào nhà, liền bị một người tóm lại. Ta bị Từ Yến Khanh vây ở trong lồng ngực, ngửa đầu một cái, liền nhìn thấy hắn mắt đầy tơ máu, chất vấn:

"Từ Trường Phong nói cái gì với ngươi?"


-----------------------------------------------

Đến giải thích một chút, Tiểu Yến tử không cẩn thận xô người ta, sau khi tỉnh táo lại thì đi ra ngoài muốn tìm Tam Hỉ, kết quả liền thấy hắn và Từ Trường Phong đang đứng với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro