Chương 48
Từ Trường Phong mới đuổi từ ngoài kinh thành trở về, một đường giục ngựa đi nhanh, trên người phong trần mệt mỏi, giày và áo choàng đều dính bùn lầy lội. Đôi lông mày kiếm nhíu lại, chỉ một ánh mắt đã khiến tiểu viện ồn ào cãi vã trở nên yên tĩnh lại.
Hắn nhìn sang, thấy Từ Yến Khanh vẫn ôm ta trong tay, liền giương mắt đối chọi với ánh mắt mang theo tàn khốc khó thấy kia. Từ Trường Phong đến gần vài bước, đứng ở trước mặt Từ Yến Khanh. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, hình dáng khuôn mặt không hề giống nhau nhưng ánh mắt lại như đúc đến bảy tám phần.
Yên tĩnh chốc lát, Từ Trường Phong liền mở miệng, nói thẳng:
"Nhị đệ, đem hắn cho ta."
Từ Yến Khanh ngực phập phồng lên xuống, nhịn cơn tức giận xuống:
"Ngươi ruốt cuộc là đi đâu?"
Từ Trường Phong lặng lẽ nói:
"Ta ở trong quân doanh, lúc tin tức trong kinh truyền đến thì đã muộn."
"Muộn ——? Rốt cuộc là muộn đến mức nào?" Từ Yến Khanh trên mặt toát ra một tia châm biếm, gầm lên lên, "Từ Trường Phong, ngươi có biết là hắn đã chờ ngươi cả ngày hay không!"
"Lão nhị, thả hắn xuống." Ánh mắt Từ Trường Phong tối sầm, ngữ khí lạnh xuống, "Còn lại là chuyện giữa ta và hắn, ngươi không có quyền hỏi đến."
"Ngươi... !"
"Ưm..." Lúc bọn họ đang tranh chấp, ta khó nhịn mà rên ra một tiếng ưm.
Từ Trường Phong không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp đi tới cướp người. Từ Yến Khanh mặc dù có luyện võ, nhưng dù sao cũng không thể bằng võ nhân chân chính, qua mấy chiêu đã bị Từ Trường Phong đánh trúng lui vài bước. Từ Trường Phong ôm ta lên, sau đó cũng không thèm nhìn những người khác mà đi vào nhấc màn cửa lên.
Từ Yến Khanh được hạ nhân nâng dậy, hắn tức giận thở hổn hển. Cùng lúc đó, ta ở trong lồng ngực Từ Trường Phong đã là dục hỏa đốt người, vừa nghe thấy khí vị của nam nhân liền không màng liêm sỉ mà vươn hai tay mê loạn ôm lấy cổ hắn. Từ Yến Khanh nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên choáng váng, không muốn liếc mắt nhìn thêm nữa. Từ Trường Phong mang ta vào trong phòng, một lát sau, liền có âm thanh làm người đỏ mặt truyền ra.
"Nhị thiếu gia..." Hạ nhân chần chờ khẽ gọi.
Từ Yến Khanh sắc mặt tái xanh hồi lâu, không chờ bọn họ thúc giục, liền dùng sức đẩy ra hết, nhanh chân đi ra khỏi đây.
Từ Trường Phong đưa ta về phòng, đặt lên giường, ta nôn nóng dán lên người hắn. Hắn tự cởi áo choàng ra, nghiêng người đè ta xuống, thô lỗ cọ xát lên môi.
"A... A ân..." Đầu lưỡi kia giống như cuồng phong, hàm răng gặm cắn, cắn lung tung loạn xạ, bờ môi ta bị ngấu nghiến đau đớn. Ta bị hắn chơi đùa đến thở hồng hộc, trong làn nước mắt mơ hồ nhìn hắn, thấy trong mắt hắn tối tăm như nước sâu, khó thể biết là vui hay buồn.
"Quan nhân..." Ta miễn cưỡng thấy rõ bộ mặt của hắn, biết đây là ai liền khẽ gọi.
Từ Trường Phong thay đổi sắc mặt, không còn vẻ ôn nhu kiên trì trước kia, bàn tay nắm chặt lấy khuôn mặt của ta, trầm giọng:
"Vừa rồi, ngươi lại để lão Nhị chạm vào ngươi?"
Ta bị hắn nắm chặt nên cảm thấy hơi đau, đầu óc hỗn loạn, yếu ớt víu víu tay hắn. Ngón tay thô ráp xoa ấn lên gò má của ta, từ từ mò tới nơi đang đóng mở, nặng nề vò ấn mấy lần, liền mở ra khớp hàm, dò vào trong miệng ta. Ta cũng ngoan ngoãn mà ngậm mút lấy ngón tay hắn, nó liền đè lên đầu lưỡi, ta run run nắm lấy cánh tay hắn, ra sức liếm láp lấy lòng. Con ngươi Từ Trường Phong càng tối thêm, nhìn qua thì vẫn vững như Thái Sơn, chỉ có hầu kết khẽ run lên...
"A!" Hắn bỗng nhiên xoay ta qua chỗ khác, ta kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi nằm nhoài trên giường. Tay hắn dùng sức rất lớn, hai ba phát đã kéo rách khố của ta, một cặp mông trắng nõn bại lộ trước mắt hắn. Hắn vươn mình lên trước, hai tay dùng sức xoa nắn mở ra hai cánh mông, rồi đột ngột vùi đầu xuống.
"Ân ——!" Đầu lưỡi kia bất thình lình chen vào, ta liền kích thích kịch liệt mà run lên, tứ chi co quắp trên giường. Lúc triều kỳ phát tác, dâm hương trên người khào rất nặng, dù là người thường cũng khó mà đứng vững. Từ Trường Phong xưa nay có định lực kinh người, nhưng tối nay lại như sài lang đang đói bụng. Trên người hắn vẫn còn nhung trang, ngồi chếch trên giường, mông ta bị hắn nặn ra vết hồng hồng, không ngừng có âm thanh dâm mỹ vang lên. Ta chôn mặt ở trong chăn bông,đôi môi ướt át liên tục phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Từ Trường Phong dường như càng liếm càng nóng, hắn buồn bực mà kéo áo ngoài xuống, tùy ý ném xuống sàn, tiếp đó bắt lấy eo ta, lôi người ta lại.
"A... !"
Mông ta dán sát vào hạ thân hắn, cách một lớp y phục thô ráp mà ma sát.
"Quan, quan nhân..."
Một tay hắn tìm được bắp đùi của ta, trực tiếp ve vuốt, ngọc hành đã vểnh cao cương lên, hai ngón tay hắn nắm lấy quy đầu, ma sát lên nơi u mật, vừa bỏ ra, chất lỏng đã chảy đầy một tay hắn. Hắn nhấc cả người ta lên, ta liền dựa vào trên người, hắn nắm lấy lòng bàn tay của ta để tay ta di chuyển theo tay hắn, chốc chốc lại vuốt ve trước chính ngực mình.
"Ngày hôm nay quả thực không khéo. Ta phụng ý chỉ của Thánh Thượng ra khỏi thành, lúc quay về doanh trại thì đã là canh tư." Từ Trường Phong dán vào lỗ tai của ta, thấp giọng nặng nề nói tiếp: "Nếu ta chậm hơn một bước..."
"A!" Ta ngửa đầu ra sau, kiềm không được mà rên rỉ. Từ Trường Phong hít một hơi thật sâu nơi cần cổ ta:
"Ngươi muốn ai?"
Khóe miệng ta tràn ra nước miếng, khó chịu khom người, bụng dưới co rụt lại, rối loạn mà lắc đầu. Từ Trường Phong từ sau nắm lấy mặt của ta, bỗng dưng tàn nhẫn nói:
"Ai!"
Khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt, cuối cùng xin tha mà nói:
"Muốn... Muốn Quan nhân..."
Lại nghe thanh âm kia nói:
"Muốn ta làm cái gì?"
"Muốn quan nhân, quan nhân..." Ta rưng rưng run rẩy nói, "Thao, thao ta..."
Từ Trường Phong vặn mặt ta ra phía sau, thô bạo quấn lấy hôn một phen, rồi vội vàng cởi hết những thứ còn vướng bận phía hạ thân ta. Hắn ở phía sau tách hai chân ta để ta khóa ngồi lên người hắn, vật thô cứng kia cách một lớp quần mà ma sát phía sau, khiến lòng ta ngứa ngáy đến cực điểm, tiểu huyệt bị gãi tê tê. Ta không thể nhịn thêm nữa, nghiêng người về phía trước, vén lung tung quần hắn xuống, hai tay chống ở trên giường, nhấc eo lên, đặt kiếm vào cửa u cốc, nín thở ăn vào.
"A ——" Thời điểm nghiệt căn kia đi vào, ta liền kích động đến hai mắt trợn trắng, dâm đãng kêu ra tiếng.
Từ Trường Phong cũng tầng tầng thở dốc, mồ hôi nóng phủ đầy trán, hai gò má hiện ra màu đỏ ửng vì tình dục. Ta chỉ mới nuốt có nửa đoạn mà đã cảm thấy như chạm tới tim gan, vật kia thô to cứng rắn như dao, căng đến mức bụng dưới ta no đủ. Chỉ mới nửa đoạn mà phía trước ta đã đến cao trào, run run bắn ra, tiểu huyệt cũng co bóp chặt chẽ. Từ Trường Phong nghiêng về phía trước, một tay nắm chặt thắt lưng của ta, một cái tay khác vỗ "Ba" một cái lên mông ta, ta đáng thương kêu thảm thiết một tiếng, liền nghe hắn nói:
"Đừng cắn chặt như thế."
Ta nghe vậy, lặng lẽ cắn chặt môi dưới, thân thể lay động theo từng nhịp của hắn tầm mười lần, từ từ đâm dần vào trong.
"Ừm... Ha..."
Đến khi đi vào hết cả cây, ta đã đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển không ngừng, quần áo nửa người trên cũng ngổn ngang xộc xệch. Nghỉ ngơi mấy hơi, ta liền nắm chặt đệm chăn, tự mình di chuyển eo, tìm được cái nơi đang ngứa ngáy liền vội vội vã vã mà đánh động. Từ Trường Phong từ phía sau ôm ta, để mặc ta làm bừa, môi thỉnh thoảng ma sát sau phần gáy và sống lưng.
Ta đã nhẫn nại một ngày nên giờ đây đã sức cùng lực kiệt, nhưng bây giờ vẫn còn chưa đủ giải nghiện. Từ Trường Phong ôm lấy ta ngửa ra sau ngã ở trên giường.
"Quan nhân..." Ta khàn giọng khẽ gọi,nằm trên người hắn ngẩng mặt lên, hai chân tách ra, hai tay hắn mê loạn âu yếm mà sờ nắn dưới lớp y phục. Mỗi lần hắn hạ eo thúc vào đều dùng hết khí lực.
"Quan nhân..." Ta hãm sâu trong bể dục, mắt khép hờ nỉ non, trong tấm màn giường mỏng manh, ngoại trừ tiếng thở dốc bên tai thì chính là tiếng ván giường lay động vang lên kẹt kẹt. Thân thể lay lay, nhẹ nhàng bay bổng như hóa thành tiên thành thần, ta nhắm mắt rồi lại mở ra, bụng dưới thắt chặt, dâm ý như sóng thủy triều, dâm thủy như không khống chế được cuồn cuộn mà ra. Sau đó, Từ Trường Phong cũng giật giật thân mình, một mùi tanh ngọt tỏa ra, hắn lật ngươi ta lại, cởi sạch y phục trên người cả hai, trần truồng dán lấy nhau. Hắn lại một lần nữa đè xuống, ta ôm chặt hắn, dùng tay sờ soạng mấy vết thương cũ mới trên lưng hắn, trái tim nóng lên, hôn một cái lên lỗ tai của hắn, liên tục gọi hắn:
"Trường Phong... Trường Phong..."
Lân này triều kỳ dày vò ta ba ngày. Sau đó lại nghỉ ngơi trên giường vài ngày. Từ Trường Phong cũng ở cùng với ta mấy ngày, nhưng mà dù sao hắn cũng có việc quan trọng tại người, không thể luôn trông coi ta được. Ta uống nửa chén cháo, lúc nằm xuống, nói với hắn:
"Có Bích Ngọc và Bích Lạc ở đây là được, trong quân doanh còn có việc, ngài nên đi đi."
Từ Trường Phong sờ sờ vết thương trên cổ tay ta, khi đó giãy dụa quá mạnh, bị dây thừng mài rách da, tuy nhiên cũng chỉ là bị thương ngoài da, chẳng hề có chuyện gì đáng ngại.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ về phủ sớm một chút."
Hắn đứng lên, dặn dò Bích Ngọc Bích Lạc vài câu, liền liếc mắt nhìn ta một cái rồi đi ra ngoài. Ta nằm ở trên giường không có việc gì làm, Bích Ngọc liền ở lại nói chuyện với ta.
"Thiếu quân, hôm đó ngài phát tác thật đáng sợ, chúng ta đều bị ngài dọa hết hồn." Trên mặt Bích Ngọc vẫn còn vẻ sợ hãi, sau đó hổ thẹn nói, "Ngài đừng nóng giận, chúng ta cũng là không có cách nào, mới cột ngài..."
Ta biết bọn họ cũng không có ác ý, đúng là lúc đó không còn cách nào khác mới ra hạ sách này. Nói cho cùng, đều là do thân thể quái lạ này, khiến cho mọi người thêm phiền phức. Ta nở nụ cười trấn an nàng:
"Ta không có trách các ngươi."
Bích Ngọc lúc này mới yên tâm, chờ đến khi ta ngủ say mới đi ra ngoài. Kỳ thực ta không ngủ say, hạ nhân ở bên ngoài thấp giọng nói chuyện, ta vẫn mơ hồ nghe thấy được.
"Ta nghe bên Nhị phòng nói, hôm đó, Nhị thiếu gia sau khi trở về, tức giận đến mức đập phá hết đồ đạc."
"Tuy nói Đại thiếu gia trở về rất chậm, nhưng dù sao cũng là quy củ, sao có thể nói phá là phá."
"Không quan tâm ai đúng ai sai, quay đầu lại, người xui xẻo còn không phải là Thiếu quân của chúng ta ..."
Mấy ngày sau, thân thể ta đã tốt lên nhiều. Đại phu đến bắt mạch, vẫn cứ bảo ta điều dưỡng cho tốt, không nhắc một chữ tới việc mang thai. Bây giờ, Ngu thị cũng lười gặp ta, ta cũng không biết như vậy xem như là tốt hay là không tốt. Chỉ là không tới hai ngày sau, một vú già bưng một bát thuốc lại đây.
"Đây là cái gì?" Bích Ngọc tiến tới hỏi.
Vú già kia nói:
"Đây là bài thuốc bí mật mà phu nhân xin được từ trong cung, bảo đảm nếu thiếu quân uống, không lâu sau sẽ sinh được một tiểu tử mập mạp."
Bích Ngọc ngạc nhiên nói:
"Nếu có thần dược như thế, sao trước kia phu nhân không tự mình uống?"
Bích Lạc nghe vậy liền nhéo nàng, Bích Ngọc cũng biết mình nói nhầm, liền nhanh chóng im miệng lại. Bích Lạc bưng bát thuốc đến trước mặt ta, nói:
"Thiếu quân, phu nhân cũng có ý tốt, người mau thừa dịp còn nóng mà uống đi."
Ta tất nhiên biết là có ý tốt, dù sao ta gả vào đã rất lâu, trên dưới Từ phủ không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cái bụng của ta. Ta bưng bát thuốc lên, vừa ngửi thấy mùi của nó liền thầm cảm thấy buồn nôn. Nhưng hạ nhân Đại phòng vẫn còn đứng đây nhìn chằm chằm để trở về báo cáo, ta không thể làm gì khác, đành kiên trì nín thở đổ bát thuốc vào miệng.
"Khụ khụ..." Ta ho khan vài tiếng, thiếu chút nữa là nôn ra. Bích Lạc bước tới vỗ vỗ lên lưng, một lúc lâu mới yên ổn lại.
Sau đó, cứ cách ba ngày, Ngu thị sẽ lại sai người đưa chén thuốc kia tới cho ta, còn nói không quan tâm là ta đang ở phòng nào, chỉ cần ngày nào ta chưa mang thai, thì chén thuốc này không thể miễn.
Chớp mắt, khí trời dần nóng lên, bọn hạ nhân lại bắt đầu bận túi bụi, vật dụng của Từ Trường Phong lại không ai dám động vào. Hỏi hạ nhân thì bọn họ nói, trước đây đồ của Đại thiếu gia đều là Lạc thị tự tay quản lý. Nếu là lúc trước, ta nghe những lời này cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút để tâm. Có lẽ là do khí trời khô nóng khiến con người cũng dễ bực bội, ta bảo bọn họ đi ra ngoài, tự mình chỉnh lý đồ đạc.
Trong cái tủ này phần lớn là mấy đồ vật đã cũ, cái nào cũng được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.Ta cũng không dám đụng chạm bừa bãi, chỉ lấy ra lau sạch bụi bặm rồi trả về chỗ cũ. Mãi đến tầng cuối cùng lại thấy một cái túi gấm đè lên một phong thư. Ta ngơ ngác, như ma xui quỷ khiến, biết rõ làm như vậy là không đúng nhưng vẫn lấy bức thư đó ra. Vừa mở ra, ba chữ đập vào mắt- Uyển Tuyệt bút. Mà trong cái túi gấm kia, lại là một đoạn tóc, dùng dây đỏ buộc lại.
------------------------------------------------------------
Na: Hôm trước thì lão Đại x lão Tam, nay lại lão Đại x lão Nhị
Lúc Tam Hỉ bắt đầu yêu lão Đại thì lại phát hiện lão Đại còn giữ lại thư của người cũ é é. Nhưng mà tình yêu của lão Đại và Lạc Uyển cũng đẹp thật :3 ngày xưa thường cắt tóc buộc lại với nhau để ý nói đầu bạc răng long, thiên trường địa cửu đó. Ai xem Như Ý truyện chắc là biết á
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro