Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Từ Yến Khanh hồi phủ, chuyện nên làm đầu tiên tất nhiên là đi thỉnh an phụ mẫu. Ta và hắn cùng đi bái kiến Tạ thị, tin tức Từ Yến Khanh trở về bị hắn giấu kín không ai biết, vừa thấy hắn, Tạ thị sững sờ đánh rơi cốc trà xuống đất vỡ tan tành.

"—— Yến nhi ?" Tạ thị xưa nay thận trọng, hiếm khi thể hiện vui buồn trên mặt, nhưng chung quy nàng cũng là mẫu thân, thấy Tư Yến Khanh nàng liền vội vã chạy đến. Từ Yến Khanh cũng bước nhanh tới đỡ lấy nàng. Tạ thị ngơ ngác ngắm nhìn nhi tử, ngậm ngùi rơi nước mắt, giơ tay sờ lên mặt hắn, nức nở nói:

"Yến Khanh, con chịu khổ rồi."

Mẫu tử bọn hắn nói chuyện với nhau, ta liền mang theo hạ nhân đi ra ngoài.

Từ Yến Khanh chuyến này đi lâu hơn so với dự kiến ba bốn tháng. Mấy ngày hắn xuôi nam tuần tra, ngoại trừ thư nhà gửi về mỗi tháng, thì cũng chỉ có thể nghe ngóng mấy tin tức ít ỏi từ trạm dịch, đoạn đường này của hắn, không thể nói là khó đi nhưng cũng không phải là dễ dàng. Nghe người ta nói, lần này hắn xuôi nam làm được rất nhiều chuyện có lợi cho triều đình, không chỉ xét xử mấy tên quan tham ô ở nhiều nơi, còn mang người dẹp tan mấy ổ trộm cướp. Nói bằng lời thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng biết tình huống lúc đó hung hiểm cỡ nào. Hiện tại có thể bình an trở về, cũng không uổng công Tạ thị ngày ngày tụng kinh niệm phật vì hắn.

Từ Yến Khanh tuy là cửu biệt quy gia(lâu ngày mới về nhà), nhưng dù sao cũng là quan triều đình, sau khi báo bình an với mẫu thân xong liền vội vàng chạy vào cung báo cáo nhiệm vụ với Thiên Tử. Chuyến rèn luyện này của hắn cũng coi như đã lập công lớn, được phong thưởng thăng quan lên hai cấp. Từ nhị thiếu gia trước nay quan hệ rộng rãi, hai ngày nay số người tới cửa bái phỏng Nhị thiếu gia cơ hồ sắp san bằng cả bậc cửa.

Bởi vậy, mấy ngày đầu hắn về, ta rất ít khi thấy hắn. Chỉ có đến đêm, mới thấy người trở về.

Hai đêm đầu, ta đợi hắn đến canh ba, có lẽ là do bên ngoài có rất nhiều yến tiệc, toàn là vương công quý tộc mời hắn đi nên cũng không tiện từ chối khiến người ta mất mặt. Đến khi ta chờ mệt quá ngủ thiếp đi, Từ Yến Khanh mới khoan thai về đến nhà. Nhưng đêm nay, đèn vừa mới sáng lên không lâu, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.

Ta mới vừa tắm rửa xong không lâu, Bích Ngọc hai ngày nay thân thể không khỏe, chỉ có Bích Lạc hầu hạ ta, nàng đang chảy đầu cho ta, ta bỗng nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy Từ Yến Khanh vén bức rèm che lên, lộ ra thân thể. Thời điểm bốn mắt đụng vào nhau, ta không khỏi rũ mắt xuống, Bích Lạc cúi đầu kêu lên: "Nhị thiếu gia."

Từ Yến Khanh nói với bọn họ: "Các ngươi đều đi ra ngoài cả đi."

Thấy hạ nhân nối đuôi nhau lui ra, ta cũng muốn muốn đứng lên, Từ Yến Khanh đã trước một bước đi tới phía sau ta. Tay hắn từ phía sau dò tới, lướt qua phần gáy của ta, cầm lấy cái lược trên bàn. Bàn tay kia khớp xương rõ ràng, ánh nến chiếu ra hình bóng mơ hồ, cầm lên đuôi tóc ta.

Ta nhìn lên, thấy nhân ảnh mơ hồ trong gương đồng.

Một thời gian thật dài không gặp, Từ Yến Khanh gầy đi trông thấy, màu da cũng đen hơn một chút, chỉ có điều dáng dấp như vậy, không chỉ không khiến khí khái phong lưu ngày thường giảm đi, trái lại tăng thêm mấy phần cô thanh bất quần trước kia không có. Hắn cẩn thận chải lên tóc ta, vuốt ve một hồi, lại đem một sợi tóc đặt ở trong lòng bàn tay chơi đùa, như là đang thưởng thức.

"Có một câu nói, kết tóc là phu thê..." Hắn thấp giọng nỉ non, nở bên tai ta nói, "Ngươi biết câu tiếp theo là gì không?"

Ta chậm rãi đứng lên, Từ Yến Khanh cúi đầu nhìn ta một hồi lâu, khóe miệng nhếch lên:

"Kính Đình, ngươi cao lên rồi."

Hắn nói câu này khiến ta nghĩ tới lúc mới vào cửa, đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực của hắn, hiện tại, đầu của ta đã cao đến bả vai của hắn.

"Nhị gia..." Ta khẽ gọi. Nơi cổ họng nghẹn lại, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Lúc ta và Từ Yến Khanh tách ra, giữa hai người vẫn còn có hiềm khích. Khi đó, ta đúng là không muốn gặp lại hắn. Khoảng thời gian này, mặc dù ta chưa từng hận hắn, nhưng tới lúc ở một chỗ với nhau, khó tránh khỏi... nhớ lại khi đó hắn khiến ta đau đớn, khổ sở trước mặt người khác.

Từ Yến Khanh thấy ta không tiếp lời, trong mắt tựa hồ có chút cô đơn khó mà phát hiện, chỉ là mọi việc đều không nên nôn nóng, từ từ sẽ đến. Hắn đi một chuyến trở về, tính tình cũng trầm ổn hơn không ít. Ta và hắn tuy là đã từng cãi nhau, nhưng nói cho cùng ta cũng vẫn là thê tử của hắn, không thể trốn tránh hắn cả đời.

Hạ nhân đều bị hắn đuổi đi rồi, ta liền giúp hắn cởi ngoại bào ra, treo trên bức bình phong. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy bên dưới xương quai xanh của hắn có một vết tích kỳ lạ ẩn hiện. Ta  bước về phía trước, không tự chủ giơ tay vạch vạt áo phía trước ra nhìn, quả nhiên là một vết sẹo dữ tợn, nhìn có vẻ đã nhiều ngày rồi.

"Đây là..." Ta thất thần khẽ lẩm bẩm.

Từ Yến Khanh cũng cúi đầu nhìn vết thương kia: "Khi đó, ta đang điều tra một vụ án diệt môn không có đầu mối, vì che dấu tai mắt người khác nên không mang thị vệ theo, bị hung thủ đâm một nhát rồi nhốt lại."

Ta vừa nghe vậy, cả lồng ngực như bị treo lên, hắn hời hợt nói:

"Cũng may nha môn ở địa phương kia cũng khá lanh lợi, chạy đến giết tên kia trước, rồi lục soát tìm thấy ta. Khi đó, ta thật đúng là chật vật đến cực điểm a ——" hắn lắc đầu một cái, trên mặt cười cười.

"Ngươi vẫn còn cười được?" Ta không khỏi cao giọng hỏi hắn. Thời điểm lời ra khỏi miệng, hai người chúng ta đều sững sờ.

Từ Yến Khanh không những không giận, trái lại ánh mắt thâm trầm mà nhìn ta, trong mắt đều là ý cười ôn nhu. Ta chỉ cảm thấy hai gò má cực nóng, liền rút tay về, tay hắn trống không, cũng không buồn bực, chỉ đi theo phía sau ta đi ra ngoài.

Tới lúc đi ngủ, chúng ta vẫn yên ổn mà nằm.

Ta đưa lưng về phía Từ Yến Khanh, mặt hướng về phía ngoài giường. Đến canh tư, xung quanh rất yên tĩnh, tuy là nhắm hai mắt nhưng ta lại không có nửa phần buồn ngủ. Trong bóng tối, ta nhận thấy bên gối có động tĩnh. Ta liền biết, hắn cũng vẫn còn tỉnh.

Mấy ngày trước ta đã biết rõ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt lại với hắn. Trong lòng cố không nghĩ đến hắn, thân thể lại không nghe lời như vậy. Lúc ta cảm giác có một cái tay đang dò tới, sống lưng liền cứng ngắc, trong đầu đột nhiên nhớ tới cái hôm bất kham dưới thân hắn... Ta nắm chặt mười ngón tay, không thể cử động nổi, tựa như đang phải chịu cực hình.

Tại thời điểm hắn muốn chạm đến bả vai của ta, cái tay kia lại dừng giữa trời, chậm chạp không có rơi xuống.

"..." Từ Yến Khanh không nói một câu, tay hắn ở trong bóng tối xoay một cái, kéo cái chăn lên một chút, đắp kín lại cho ta. Cả một đêm này, hắn cũng không có động tác gì khác.

Ngày xuân sau cơn mưa, lá cây dính đầy nước, từng viên tinh khiết long lanh.

Bên Nhị phong này, cái khác thì không có chứ giấy mực lại rất nhiều. Bên trong nhã các củaTừ Yến Khanh có rất nhiều tàng thư, còn có một gian chuyên dành để viết chữ vẽ tranh. Lúc rảnh rỗi, ta cũng đến chép mấy đoạn thơ ngắn, cũng không có ý gì, chỉ là muốn tĩnh tâm lại. Trước đây, lúc còn ở trong nhà, ta chỉ là tiện thứ, chi phí ăn mặc không thể sánh với chủ nhân chân chính, phu tử(thầy) vỡ lòng của ta cũng nhờ Tam di nương dùng hết sức tranh đoạt mới có, bằng không truyền ra ngoài rằng Thẩm phủ có một thiếu gia dốt đặc cán mai thì thật sự mất hết mặt mũi.

Lão tú tài kia quản giáo không nghiêm, lúc đi học, cứ ba ngày thì ta trốn đi đánh cá, hai ngày lại đi mắc võng phơi nắng, bởi vậy học vấn của ta cũng chẳng ra sao. Chỉ là, từ trước đến giờ ta vẫn luôn thích luyện chữ, đến cả phụ thân cũng từng nói ta viết chữ rất đẹp. Ta đang chuyên tâm sao chép, không phát hiện có người tiến vào, mãi đến khi một cái bóng che xuống, ta đột nhiên phát hiện, quay đầu nhìn lên: "Nhị gia?"

Từ Yến Khanh hôm nay không biết tại sao lại về sớm như vậy. Hắn cười khanh khách, dò đầu hỏi:

"Ngươi đang viết gì vậy?"

Tai ta đỏ lên, nếu là những người khác hỏi thì không sao, nhưng Từ Yến Khanh lại là Thám Hoa lang tài tử đại danh đỉnh đỉnh, da mặt ta lại mỏng, liền lấy hai cánh tay che lên tờ giấy kia, không cho hắn nhìn.

"Ngươi sao lại keo kiệt như vậy, cho ta liếc mắt một cái cũng không được?" Từ Yến Khanh giả vờ tức giận, ta còn tưởng nay hắn đã chững chạc hơn rồi, ai ngờ hắn lại giơ tay ra, cướp lấy trang giấy của ta. Ta đương nhiên không tranh nổi hắn, tờ giấy kia liền bị hắn cầm lên, nghe hắn đọc lên:

"Đưa quân chiết cây liễu, quân gặp trạm dịch sứ, vì ta víu mai..."

Hắn dừng lại, liếc mắt hỏi ta:

"Ngươi biết bài thơ này nói về cái gì không?"

Ta tất nhiên là biết, lại nghe Từ Yến Khanh nói:

"Đây là một bài thơ hay, nhưng không có ý nghĩa tốt đẹp gì. Ta vừa mới trở về, sao ngươi lại có thể muốn tiễn ta đi chứ."

Ta quýnh lên:

"Ta không có ý này —— "

Từ Yến Khanh thấy ta sốt ruột, liền đi tới, hai tay tự nhiên đặt ở trên đầu vai ta:

"Được, được, Tiểu quân chớ vội, Nhị gia không trêu ngươi nữa. Nào, để ta chỉ cho ngươi viết một bài khác."

Ta nghe hắn gọi "Tiểu quân", trên mặt bất giác nóng lên. Từ Yến Khanh dường như cũng không phát hiện, hắn tiếp tục mở ra một tờ giấy, cầm bút lên chấm vào nghiên mực, đưa cho ta cầm. Ta nghi hoặc nhìn hắn, cái tay kia liền nắm lấy tay phải của ta, nước chảy mây trôi xẹt qua trên giấy.

"Sông này khi nào dừng chảy, hận này khi nào vơi đi..." Ta niệm từng chữ từng chữ, chờ hắn viết xong, mới biết ý của hắn là gì.

Viết xong, Từ Yến Khanh để bút xuống, ta lẳng lặng nhìn chữ trên giấy. Giấy Lạc Dương này rất tốt, nét mực rõ ràng, không bị nhoè chút nào. Ta đưa tay ra, ngón tay khẽ vuốt lên hàng chữ kia. Khí tức ấm áp phất qua tai, chỉ nghe hắn trầm giọng thì thầm:

"Chỉ mong lòng người tựa lòng ta, không phụ tương tư cùng mật ý."

Chẳng biết lúc nào, lồng ngực hắn đã dán vào lưng ta, dường như ta có thể cảm nhận được một nhịp đập mạnh mẽ. Không biết là của hắn, hay là của ta...

"Nhị thiếu gia ——" một người hầu thình lình đi tới. Ta tỉnh táo lại, Từ Yến Khanh cũng làm như không có gì mà đứng thẳng. Hạ nhân kia không ngờ tới mình còn chưa kịp nói gì đã nhận được ánh mắt lạnh lẽo như thế, đứng ngây như phỗng ở kia.

Từ Yến Khanh lắc đầu bất đắc dĩ, nói:

"Có chuyện gì, còn không mau nói?"

"Híc, là... ! Là Lão gia gọi Nhị thiếu gia qua đó." Tên hạ nhân vội vàng nói.

Là mệnh lệnh của Từ thượng thư, Từ Yến Khanh dù có bất mãn, cũng không dám không nghe theo. Trước khi đi, vứt lại một câu cho ta:

"Chút nữa ta dẫn ngươi đi gặp một người."

Ta không biết Từ Yến Khanh trong hồ lô bán thuốc gì*, chỉ thay quần áo khác, sau đó cùng hắn ngồi lên kiệu ra khỏi phủ. Chờ cỗ kiệu dừng lại, hắn đỡ ta xuống dưới, ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy một biển hiệu ghi ba chữ "Bình Dương phủ". Hạ nhân gác cổng chạy vào báo tin, liền có một người đi ra nghênh đón, đó là một công tử trẻ tuổi, hắn chắp tay nói:

"Tiểu đệ, cuối cùng cũng có thể gặp ngươi."

Ta vừa thấy hắn, liền nhớ ra hắn là Lý công tử hồi đó ta tình cờ gặp ở ngoài viện.

Lần trước ở trong Từ gia, không thể nói chuyện nhiều với người ngoài, lúc này Từ Yến Khanh mới chính thức giới thiệu:

"Đây là Bình Dương hầu, lúc trước hai người các ngươi cũng đã gặp. Ngươi cứ giống ta, gọi hắn một tiếng Lý huynh là được."

Trong kinh có mấy vương hầu trẻ tuổi cũng khá nổi danh, Bình Dương hầu này là một trong số đó. Mẫu thân của Bình Dương hầu chi chính là biểu tỷ của đương kim Thiên Tử biểu tỷ, cháu gái ruột của Tạ Thái hậu, được gả cho tiền Bình dương hầu. Sau khi lão Hầu gia qua đời, hắn thân là tiết duy nhất của Bình Dương Hầu phủ duy, đương nhiên được thừa kế hầu vị, nếu vẫn được Hoàng Thượng ân sủng thì chức Hầu vị này sẽ được truyền tiếp mấy đời.

Xem ra, quan hệ của Từ Yến Khanh và hắn rất thân thiết, hắn là Hầu gia, lại lén lút xưng huynh gọi đệ với Từ Yến Khanh. Bình Dương hầu Lý Thịnh mời hai người bọn ta đi vào, đưa chúng ta tới một toà nhã đình, nơi đó đã chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, chỉ chờ người đến.

Dù sao cũng là hàng ngũ vương hầu, Bình Dương phủ này không hề khiêm tốn hơn đại viện Từ phủ chút nào. Nhưng nghĩ lại, Từ thị chỉ là thế gia, thế nhưng gia tài lại không kém hoàng tộc quý tộc, e là... có chút đi quá giới hạn.

"Làm sao vậy?" Thấy ta suy nghĩ lung tung, Từ Yến Khanh liền xoay mình hỏi ta một tiếng. Ta lắc đầu, thấy Lý Thịnh nâng chén với ta, nói:

"Trước đây ta và Từ Thiếu quân đã có duyên gặp mặt một lần, khi đó thật đường đột biết bao, nay Lý mỗ tự phạt một chén."

Ta liền muốn đáp lễ, mới cầm chén rượu lên, Từ Yến Khanh liền ngăn tay của ta lại, cũng không quan tâm có thất lễ hay không, chỉ nói:

"Lý huynh, tửu lượng của thê tử ta không tốt, chén này để Yến Khanh thay mặt đáp lễ đi."

Lý Thịnh cười sang sảng nói:

"Được, được —— vậy ngươi tối nay phải không say không về."

Tiếp đó, tất nhiên là có nhạc sư tấu nhạc, đào kép đến nhảy múa. Một đêm này, cũng vẫn tính là an ổn. Bình Dương hầu chỉ uống rượu thôi chưa đủ, còn lôi kéo Từ Yến Khanh ra chòi nghỉ mát ở ngoài nói chuyện phiếm.

"Lý huynh, ngươi lần này, thật sự muốn đi Tương Nam?"

Lý Thịnh chắp tay sau lưng, nói: "Cũng chỉ có thể đi. Hiện tại, Bình Dương Hầu phủ ta nhìn như phong quang vô hạn, ăn bổng lộc triều đình, nhưng những gian nan trong đó cũng chỉ có mình ta biết được. Lại nói, nam nhi chí ở bốn phương, không thừa dịp thuở thiếu thời làm chút gì đó, sợ rằng tương lai sẽ nuối tiếc."

Từ Yến Khanh cũng là thở dài: "Ta trở về không lâu, ngươi lại phải đi, thực sự là bất ngờ."

Lý Thịnh liền chỉ vào hắn, chế nhạo nói:

"Ngươi a, bây giờ có tiểu kiều thê, trong mắt nào có người huynh đệ này chứ. Ta nói ngươi a, trước lúc thành hôn, ngươi vẫn luôn không tin tà... Thôi, ta an bài cho Ngọc nương một gian nhà, tuy không danh không phận, nhưng ít nhất cũng có thể bảo đảm cho nàng cả đời này không lo chuyện cơm áo."

"Lý huynh, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại." Từ Yến Khanh nói.

Lý Thịnh lắc đầu một cái, ngắm trăng mà than thở:

"Có lúc, ta thật không hiểu. Chuyện Tiết Khào kết hợp chiến thắng mọi tình ái trên thế gian này, đến tột cùng là phúc phận kiếp trước đã tu luyện được, hay là một đoạn nghiệt duyên đây..."

Từ Yến Khanh không đáp.

Cuối cùng, Lý Thịnh nói:

"Hôm nay, ta chỉ tìm ngươi để tiễn biệt, là bởi vì, ta thật sự coi ngươi là huynh đệ."

"Lý huynh, " Từ Yến Khanh cũng ôm quyền, "Tương lai nếu có duyên, nhất định có thể tái kiến."

Trước giờ cấm đi lại ban đêm, ta và Từ Yến Khanh cũng về tới Từ phủ. Tuy hắn đã khắc chế rất nhiều so với lúc trước, nhưng tối nay cũng uống không ít rượu. Ta đỡ hắn nằm xuống, đang muốn đứng lên, cánh tay lại bị người ta kéo một cái, ngồi về trên giường.

Ta quay đầu lại nhìn hắn, cặp con ngươi sâu thẳm nhìn ta chăm chú, môi mỏng khẽ mở: "Đừng đi."

Ta cúi xuống rũ mắt, nói nhỏ: "Nhị gia, ta đi nấu canh giải rượu cho ngài."

Từ Yến Khanh không chịu để ta rời đi, hắn ngồi xuống, đem ta vặn qua. Chúng ta nhìn nhau chốc lát, lồng ngực hắn lên xuống, cổ họng hơi động, tiếp liền cúi đầu, muốn hôn một cái. Ta không có ý muốn trốn, nhưng do bản năng nên thoáng co rụt về phía sau. Động tác này khiến môi ta ma sát qua môi hắn.

"..." Hai tay Từ Yến Khanh đặt ở trên vai ta không nhịn được nắm chặt. Lại thấy, trên mặt hắn vẫn cố gắng nở nụ cười, thả ta ra. Ta ngơ ngác, nhìn hắn nửa ngày, vẫn là đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.

Đêm khuya, ta thổi tắt ánh nến, vẫn nằm ở bên ngoài như cũ.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của người bên gối. Bỗng nhiên, ta nghe thấy thanh âm của hắn:

"Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, vì sao..." Hắn yên tĩnh một lát, cuối cùng bật thốt lên, "Vì sao ta viết nhiều phong thư cho ngươi như vậy, ngươi lại không hề hồi đáp một cái nào?"

Ta không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, ta cảm giác được hắn lật qua lật lại thân thể. Thời khắc hắn đưa cánh tay vòng qua, thân thể ta vẫn là cứng đờ, bàn tay đặt trên eo ta cũng dừng một chút.

Thanh âm kia nói:

"Hay là, ngươi chưa từng mở ra xem bất cứ phong thư nào?" Hắn không chờ được ta đáp lại, tay ở trên eo cũng ẩn nhẫn mà nắm chặt thành quyền.

Đến khi hắn thất vọng định rút tay về, ta lại đột nhiên đưa tay đặt ở trên cổ tay của hắn. Từ Yến Khanh ngẩn ra.

Ta khẽ run, hít một hơi. Chỉ là bên trong chăn, chậm rãi cần tay hắn đến trước mặt, tới lúc đặt ở trước ngực ta, bàn tay kia cũng dần dần mở ra, bao lấy năm ngón tay của ta...

Sau lưng, một thanh âm huyên náo vang lên, tiếp đó, phía sau có một nguồn nhiệt thiếp đến, thời khắc đôi môi kia chạm đến gáy ta, ta liền bị nóng đến run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro