Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Đầu mùa xuân, khí trời còn chưa ấm lên, Từ Tê Hạc đã bị bệnh. Ban đầu chỉ là nóng sốt, qua một buổi tối, người cũng không đứng vững nổi.

"Khụ... Khụ..."

Trong phòng truyền ra một tiếng lại một tiếng ho khan, trong tam phòng người tới tới đi đi, một  chốc bưng chén thuốc, một chốc lại bưng nước nóng đến. Đại phu Từ phủ mời tới ngồi ở bên giường, một cánh tay tái nhợt như ngọc duỗi ra. Đại phu xem mạch, thỉnh thoảng còn có tiếng ho khan từ sau màn giường truyền đến.

Ta ngồi chếch ở bên giường, đại phu đem xong mạch, cánh tay tái nhợt kia cũng không thu hồi, mà là duỗi tay về phía ta, ta liền nắm lấy nó.

Ta nhìn vào trong, Từ Tê Hạc cũng nhìn ta lẳng lặng nhấc nhấc khóe miệng, ta cũng hơi mỉm cười.

Đại phu nói: "Tam thiếu gia bị nhiễm phong hàn, lại lửa giận công tâm nên bệnh mới thêm nặng. Ta sẽ viết đơn thuốc, Thiếu quân chỉ cần sắc thuốc theo đó cho Tam thiếu gia uống đúng giờ thì sẽ khỏi bệnh thôi. Những thứ khác, nhớ kỹ, đợt nay không thể nổi giận không thể tổn thương tinh thần, phải tâm bình tĩnh khí, bệnh này mới có thể nhanh khỏi."

"Vậy thì làm phiền Phương đại phu." Ta đang muốn đứng dậy tiễn hắn, Từ Tê Hạc lại không chịu buông tay. Ta đành nhẹ giọng nói: "Ta chỉ tiễn đại phu một lát, lập tức trở về."

"Đừng đi..." Từ Tê Hạc lắc đầu một cái, vẫn là không chịu.

Bích Lạc vội vàng nói: " Để ta tiễn Phương đại phu, đại phu ,mời."

Ta ngồi xuống lại. Từ Tê Hạc yên tĩnh nằm một lát, nhìn ta, ách thanh nói: 

"Ta có phải là rất vô dụng hay không?"

Sắc mặt hắn xám trắng, mới bị bệnh hai ngày, lại trở về bộ dạng bệnh tật liên miên lúc trước, hắn nói những lời buồn bã như thế, khiến ta cũng khó chịu. Ta nhét lại chăn cho hắn, nói:

 "Bên ngoài vẫn có rất nhiều chuyện chờ Hạc Lang đi làm, sao lại vô dụng được?"

Từ Tê Hạc nghe vậy cười cười, dáng dấp kia khiến lòng ta thắt chặt, trong nháy mắt, cũng không còn giận hắn lúc trước không tốt nữa. Kỳ thực, hắn đối xử với ta như thế nào, ta đều chưa từng chân chính giận hắn. Từ Tê Hạc nhìn ta thật lâu, sau đó nắn nắn lòng bàn tay của ta, suy nhược mà nói rằng:

 "Ngươi chính là như vậy, ta đối xử với ngươi như thế nào, ngươi cũng không tức giận. Như vậy, ta càng là không thể hiểu, ngươi đối với ta, có thật sự..." Hắn nói còn chưa dứt lời, liền ho lên mãnh liệt.

Lúc này, hạ nhân bưng thuốc tiến vào, ta đỡ hắn dậy. Từ Tê Hạc uống xong chén thuốc đắng kia, lông mày cũng không nhíu một cái, có lẽ là đã quen. Ta nhẹ nhàng xoa trên lưng hắn, làm cho hắn dễ thở hơn, hắn cũng chậm rãi nằm ở bên người ta, chớp mắt nói: 

"Không có chuyện gì, chỉ cần... Ngươi ở bên cạnh ta là tốt rồi."

Đợt này, ta vẫn luôn ở Tam phòng, cực nhọc ngày đêm chăm sóc hắn, không thể yên ổn nghỉ ngơi. Dựa theo quy củ, hiện tại ta vốn là phải trở về Đại phòng, Nhưng Từ Tê Hạc vẫn chưa khỏi bệnh, ta thực sự không đành lòng rời đi.

Khương thị cũng tự mình đến Hưng Long tự thắp hương cầu phúc cho Từ Tê Hạc, phát lệnh hạ nhân Tam phòng đều ăn chay một tháng. Cũng may sau khi lập xuân, thân thể Từ Tê Hạc chuyển biến tốt lên, cũng có thể xuống giường đi lại trong sân. Ta và hắn mấy ngày nay, cũng coi như là bình an vô sự, hắn không nhắc tới chuyện xưa, ta cũng không muốn nghĩ đến, hai chúng ta giống như trở lại lúc trước, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Từ Tê Hạc cho cá chép cẩm trong hồ ăn, ta kéo hắn, thấy hắn trên mặt đã có huyết sắc, đáy lòng cũng mừng thay cho hắn.

 Đợt này tâm tình hắn khá vui vẻ, bệnh tình cũng nhờ đó mà tốt lên, chỉ nghe hắn nói:

 "Ta đã nói với mẫu thân, chờ thân thể ta khá hơn một chút, chúng ta liền đi tới biệt viện phía nam ở đi."Hắn nắm tay ta, trên mặt có chút ngóng trông, "Tòa viện kia là ta sai người tu sửa, nhưng chính ta lại chưa từng qua đó. Năm ngoái, ta bảo người trồng một mảnh rừng hoa đào ở sau biệt việt, chờ thêm hai năm nữa,  hoa đào sẽ nở."

"Được." Ta đáp ứng hắn, "Chờ thân thể Hạc Lang tốt lên, chúng ta sẽ cùng đi xem hoa đào."

Trở lại trong phòng, ta hầu hạ Từ Tê Hạc uống thuốc. Hắn nằm xuống, bình yên mà ngủ. Ta trong coi hắn, mãi đến tận khi hắn ngủ say, mới nhỏ giọng đứng lên đi ra ngoài.

Ta đi ở bên ngoài sân, trầm mặc nhìn xa xa. Tính ra, ta rời Biện Châu Thẩm phủ cũng gần một năm, một năm nay phát sinh nhiều chuyện, có lúc thật sự khiến ta cảm thấy như đang ở trong mơ. Chỉ ngắn ngủi mười mấy tháng, ta dường như nhớ không nổi trước đây nhà mình là bộ dạng gì, những người kia, những chuyện kia, trở nên càng ngày càng mơ hồ. Có lúc mở mắt ra, lại đột nhiên nhớ không nổi, ta đến tột cùng đang ở nơi nào, vì sao lại ở chỗ này.

"Tam Hỉ." Một tiếng gọi vang lên.

Ta bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu liền thấy Từ Trường Phong xa xa đi tới.

"Quan nhân?" Đã rất lâu chưa thấy hắn, mặc dù ở cùng một tòa phủ đệ, nhưng giữa các phòng không dễ lui tới với nhau, các chủ tử không có chuyện gì cũng sẽ không bước vào phòng khác. Từ Trường Phong sẽ xuất hiện ở đây, thật sự là làm người khác cảm thấy bất ngờ.

"Ta tìm ngươi rất lâu rồi." Từ Trường Phong dắt tay của ta, "Đến, đi theo ta."

Từ Trường Phong xưa nay thận trọng, chưa từng giống như bây giờ, cao hứng lôi kéo ta trực tiếp đi ra bên ngoài.

"Quan nhân, quan nhân!" Ta chần chờ kêu hắn, Từ Trường Phong cũng không nhìn không nghe, ta đang nghĩ hắn muốn mang ta đi nơi nào, không ngờ là ra khỏi Từ phủ.

"Quan nhân, chúng ta đi đâu ——" hắn ôm ta lên ngựa, ta lớn như vậy chưa từng cưỡi bao giờ, nhanh chóng ôm sát hắn. Từ Trường Phong từ sau vòng lấy ta: 

"Ta mang ngươi tới nơi, ngươi sẽ biết."

Hắn không cho ta cơ hội mở miệng, liền hô một tiếng "Giá".

Từ Trường Phong mang theo ta đi Thiết kỵ doanh bên ngoài kinh thành. Doanh trại cách cửa thành không tới hai mươi dặm, là nơi luyện binh phòng vệ cho hoàng cung. Đây là lần đầu tiên ta đi đến nơi như thế này. Từ Trường Phong mới vừa ôm ta xuống dưới,liền có một cấm vệ quân đeo đao đi tới hành lễ với hắn: 

"Thống lĩnh đại nhân, vị này chính là?"

"Đây là thê tử của ta." Từ Trường Phong nói lời này ra,khiến trong lòng ta hơi động, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cũng trông lại, gương mặt cương nghị, tựa như có một loại nhu hòa không nói nên lời.

"Thì ra là Từ Thiếu quân." Người kia chắp tay với ta, ta vội vàng gật đầu đáp lại. Sau đó, ta cùng Từ Trường Phong đi dạo trong doanh địa, nơi này không nhỏ, ở đâu cũng có thể thấy quân lính đang thao luyện.  Bọn họ đều cởi trần, lấy kiếm làm vũ khí, khuôn mặt hung ác, hét lớn từng tiếng. Lúc này, Từ Trường Phong lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay của ta, nói: 

"Đừng sợ, đi với ta, chớ nhìn người khác."

Ta không còn dám nhìn loạn, chỉ cúi đầu một đường theo hắn.

Từ Trường Phong mang ta đi đến chuồng ngựa, nói với hạ nhân:

 "Dắt con ngựa kia tới đây."

Chờ một chốc, ta liền nhìn thấy người chăn ngựa dắt một con tuấn mã lại đây. Con ngựa kia toàn thân đen kịt như mực, lông bờm rất dày, không giống con ngựa của hắn. Từ Trường Phong đi tới sờ sờ lưng ngựa, nói: "Hạ Đan vương từng có một con ngựa, màu lông đen như bóng đêm, có thể chạy nhanh ngàn dặm, nhảy một cái ba trượng, gọi là Mã vương."

Ta vừa nghe, cũng ngạc nhiên nói: "Đây chẳng lẽ chính là Mã vương?"

Từ Trường Phong lắc đầu: "Loại ngựa này rất hiếm, truyền thuyết cho rằng đây là loại ngựa thuần chủng tư thời thượng cổ, bây giờ trên đời đã không còn nhiều. Năm năm trước, Hạ Đan vương tiến cống một con cho triều đình chúng ta, mà con này chính là hậu đại của con ngựa kia với con ngựa tốt nhất Đại Trịnh ta." 

Từ Trường Phong kéo tay của ta: "Ngươi tới sờ nó một cái, như thế này..." Ta học theo động tác của hắn, cẩn thận đụng vào đầu ngựa. Con hắc mã lắc đầu một cái, ta rút tay về, lại bạo gan đặt lại tay lên đầu nó. Con ngựa kia liền không giãy dụa nữa,  ngoan ngoãn để ta vỗ về nó. Ta nhoẻn miệng cười, Từ Trường Phong nhìn ta một cái, thấp giọng nói: 

"Hơn năm năm nữa, Kỵ binh Đại Trịnh sẽ không thiếu ngựa tốt."

Ta không khỏi nhìn phía hắn.

Từ Trường Phong mặc dù đã ngồi ở vị trí cao, những vẫn có chí chinh phục thiên hạ, nay lại có ngựa tốt, chẳng trách hắn lại cao hứng như thế.

Từ Trường Phong chỉ thất thần một phút chốc, bỗng nhiên ôm ta xoay người lên ngựa: "Giá!"

Hắn liền mang theo ta chạy ra trại, chạy lên sườn núi. Ta hoảng hốt ôm chặt hắn, gió đầu mùa xuân phất phơ thổi đến đến, Từ Trường Phong lại cười ra tiếng, tiếng cười phảng phất có thể truyền khắp các nơi, hắn từ trước đến giờ nghiêm túc trầm ổn, chuyện này... Vẫn là lần đầu tiên ta thấy hắn như thế .

Hắn mang ta chạy tới đỉnh núi, chỉ vào xa xa, nói: "Ngươi xem, đó chính là kinh thành."

Ta xa xa mà ngắm nhìn, xa xa mà nhìn thấy chốn phồn hoa kinh thành kia. Bầu trời mênh mông vô bờ, tòa thành cũng mờ ảo trang nghiêm, tiếng huyên náo như biến mất, nhìn rất vô thực.

Từ Trường Phong mang ta xuống ngựa, chúng ta ngồi trên bãi cỏ, hắn nói với ta chuyện hành quân trước kia: 

"Đó là lần đầu ta lĩnh binh, xuất chinh phạt bắc muốn bắt bảy bộ lạc của tộc Tháp Khoa .Lúc đó, trong bộ lạc có một tay thiện xạ, gọi là Gạt Tháp. Hắn là Đại tướng quân của Tháp Khoa tộc, tay không có thể cầm cánh cung nặng sáu mươi cân, bắn trúng một phát lên tay phải của ta."

Ta nghe đến đây, trong lòng chợt hoảng hốt, lập tức nắm chặt tay phải của hắn, hỏi: 

"Vậy bây giờ còn đau không?"

"Không đau." Từ Trường Phong thần sắc ôn nhu, "Nhưng là,  khi đó cũng gần một năm không cầm nổi kiếm, chỉ có thể chuyên cần luyện tay trái, cũng may mà quân y y thuật cao minh..." Hắn nói tiếp, "Sau đó, quân ta đại bại quân địch, bắt giữ Gạt Tháp. Hoàng Thượng có ý chiêu hàng, nhưng Gạt Tháp không theo, một ngàn tướng sĩ  hắn dẫn theo cũng không chịu quy hàng."

"Sau đó thì sao?" Ta hỏi.

Từ Trường Phong nhìn xa xa: "Sài lang không muốn quy thuận, cũng không thể thả hổ về rừng. Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, hỏa thiêu quân doanh."

Ta chấn động trong lòng. Sau đó cũng chỉ cảm thán, mạng người có lúc nặng hơn ngàn vàng, có lúc lại bị coi khinh như rơm rác.

Gió mát lướt nhẹ qua mặt, hắn nâng mặt ta lên, cúi người hôn một cái. Ta nhẹ nhàng khép hai mắt lại, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó lại càng tiến sâu, tiếp theo đè ta xuống cỏ. Hắn hôn lên mặt, lên môi, ta khẽ run run thở dốc, nhỏ giọng ưm một tiếng, cho đến khi hắn đưa tay dò vào trong y phục, ta xoay mình tỉnh táo lại, nắm lấy tay hắn.

Từ Trường Phong dừng lại, nhìn ta.

"Quan nhân, " ta cúi mặt, trầm ngâm nói, "Sắc trời tối rồi, chúng ta về thôi."

Ánh mắt của hắn nặng nề, lập tức liền đứng dậy, sau đó cũng lôi kéo ta lên.

Chúng ta cùng cưỡi ngựa trở lại, trước lúc trời vừa đến cửa thành. Ta nghĩ bây giờ đã muộn, lúc ra ngoài lại không nói cho ai biết, sợ là không ổn, liền khăng khăng chạy trở về.

Ta không nghĩ tới, Từ Trường Phong mang ta về tới Từ phủ, vừa bướ vào cửa , ta liền nhìn thấy một người đang đứng.

Từ Tê Hạc một thân trắng thuần, trầm tĩnh mà đứng ở đó. Khuôn mặt trắng nõn, vào giờ phút này lạ không hề có cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro