Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Tối nay, Từ Tê Hạc có việc xã giao quan trọng, tới lúc hồi phủ thì trăng đã treo đầu ngọn cây.

Hắn khoác kiện áo choàng trắng tinh, mặt như bạch ngọc, bước đi trong từ tuyết lại càng thêm nổi bật, khiến người khác khó mà dời mắt nổi. Ta đón hắn vào cửa, cởi kiện áo khoác nặng trịch ấy ra, thì nghe thấy khẽ cười nói nhỏ:

 "Hạ nhân hẳn là không truyền lời cho ngươi, bảo ngươi tối nay không cần chờ ta."

Hình như tâm trạng hắn rất tốt, khí sắc trên mặt cũng hồng hào hơn so với ngày hôm qua. Ta cũng mỉm cười đáp lại:

 "Có người truyền lời cho ta, nhưng là ta muốn đợi Hạc Lang."

Từ Tê Hạc ôn nhu mỉm cười, con ngươi ôn nhu như nước, nếu không thận trọng, sợ là sẽ đắm chìm trong đó. Ta nghĩ tới thời điểm vừa mới quen biết hắn, cứ nghĩ thì ra trên thế gian này thật sự có tiên tử không nhiễm bụi trần. Thấy vậy, hắn quay lại hỏi ta:

"Ngươi tối nay cứ nhìn ta làm gì vậy?"

Ta nhìn hai mắt của hắn, đôi mắt kia thực sự quá mức chân thành, khiến ta đắn đo trong lòng nửa ngày, lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Thế nhưng ta biết, nếu lần này không nói ra, ta vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội mở cái miệng này.

Thấy hắn muốn bước vào phòng trong, ta vội vàng gọi hắn lại:

"Hạc Lang." 

Mười ngón tay giấu trong ống tay áo siết chặt, ta nhìn hắn, trầm ngâm nói:

"Đồ trong tủ ta...Có phải là ngươi bảo hạ nhân lấy đi hay không?"

Từ Tê Hạc dừng bước, quay đầu trở lại .

Ta nhớ lúc sáng, hạ nhân được gọi là Tử Đồng quỳ gối bên chân ta, run cầm cập nói:

"Tiểu, tiểu nhân không biết gì hết, là Thiếu gia bảo tiểu nhân... lấy đồ đưa cho hắn, tiểu nhân thật sự không biết những thứ đó đều là sinh mạng của thiếu quân !"

 Hắn trượt ống tay áo xuống, lộ ra vết thương đầy rẫy trên cánh tay.

"Ngươi nói dối! Tam thiếu gia lấy đồ của Thiếu quân chúng ta làm gì, nếu ngươi không chịu nói thật, vậy ta liền đi gọi Tam thiếu gia đến đối chất." Bích Ngọc vừa nghe vậy, tức giận đến dậm chân, còn muốn phái người đi mời Từ Tê Hạc lại đây.

"Không, không! Thiếu quân, đừng giao tiểu nhân cho Tam thiếu gia  ——" hắn ôm lấy chân của ta, trên mặt tràn đầy sợ hãi, "Ngài giao ta cho tổng quản đi, đừng giao cho Tam thiếu gia! Ta, ta không muốn... Hắn sẽ đánh chết ta, hắn lần này nhất định sẽ đánh chết ta... Cầu thiếu quân tha mạng!" Dứt lời, liền hướng ta dùng sức rập đầu lạy.

"Thiếu quân, " Bích Lạc ở bên cạnh ta nói, "Làm mất đồ của chủ nhân là việc lớn, nô tỳ cảm thấy  vẫn nên thận trọng thì hơn."

Ta thấy Tử Đồng đã sứt mẻ cả đầu, cái trán chảy đầy máu, một người đến tột cùng là sợ sệt đến mức nào mới có thể khiến mình thành ra như thế... 

Thời điểm bọn họ định lôi hắn xuống, ta xoay mình lên tiếng

"Thôi." Ta có chút hoảng hốt nhìn hạ nhân trong phòng, "... Ta nhớ ra rồi, là ta cẩu thả, quên mất để ở đâu rồi."

Ngày hôm nay, ta vẫn luôn chờ Từ Tê Hạc trở về, suy nghĩ khá lâu, vẫn không thể nào nhịn xuống mà hỏi hắn câu này. Ta vẫn cảm thấy hắn là người cực kỳ tốt, cho dù hắn đối xử với người khác như thế nào, nhưng hắn đối xử với ta xưa nay đều là ôn nhu hiểu ý, che chở chu toàn. Hắn nhìn ta, ánh mắt kia thật khiến lòng ta như bị nhéo một cái, ta biết nếu hắn nói không phải hắn lấy, ta sẽ tin hắn...

Sau một khắc, ta liền nghe thấy một tiếng: "Không sai."Đôi mắt kia một mảnh thanh minh, sắc mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói: "Là ta làm."

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, ban đầu, ta còn tưởng rằng là ta nghe lầm. Đêm đông  yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng lư hương đang cháy xì xì .

"Vậy..." Ta yên lặng một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi hắn: "Đồ đâu?"

"Vứt rồi." Từ Tê Hạc trả lời cực nhanh, như là đã sớm ngóng trông thời khắc này. Ta lại hỏi: 

"Vứt chỗ nào rồi?"

Từ Tê Hạc xoay ngườingồi lên ghế, hắn chậm rãi cầm cốc trà lên, nhấp một miếng, nhẹ nhàng ném một câu: 

"Vứt vào trong chậu than."

Ta thẫn thờ nhìn hắn một lúc lâu, xoay người muốn đi ra ngoài, sau lưng lại vang lên một tiếng "Khanh", cốc trà bị hắn ném xuống đất.

"Ngươi muốn đi đâu?" Thanh âm kia lạnh lẽo vô cùng, một nỗi sợ hãi toát lên từ đáy lòng ta. Ta lúng ta lúng túng mà đáp hắn: 

"Ta... Muốn đi tìm đồ về."

Nhưng ta còn chưa kịp bước ra khỏi cửa nửa bước, thân thể liền bị người từ phía sau vặn lại. Từ Tê Hạc thay đổi sắc mặt, khuôn mặt như ngọc bây giờ lại phủ một tầng băng sương, trong mắt đầy lửa giận: 

"Không được đi!"

Trước đây khi ở bên ta, hắn luôn nói ta nhát gan, không chịu được hù dọa, cho nên từ ngày đầu tiên nói chuyện với ta, hắn vẫn luôn nói lời nhỏ nhẹ, chưa từng giống như bây giờ. Ta quay mặt qua chỗ khác, hai tay đang nắm lấy vai ta dần siết chặt, ta đột ngột nghe thấy một tiếng cười khẽ:

 "Bị dọa rồi?"

Tay hắn đột nhiên buông lỏng, ta lảo đảo lui một bước, đỡ lấy bàn, có chút mờ mịt hỏi hắn:

 "Ngươi tại sao lại làm như vậy?"

Từ Tê Hạc đi tới hai bước:

 "Tại sao?" Hắn điềm nhiên nói rằng, "Ta từ nhỏ thân thể đã không khỏe, trong phủ trên dưới đều đối xử với ta cẩn thận từng li từng tí một, đến cả phụ thân cũng thiên vị ta mấy phần. Ngươi nói, là tại sao? Bọn họ tưởng ta không biết, nhưng ta đều hiểu rõ hơn bất cứ ai." Từ Tê Hạc chắp hai tay sau lưng, thần sắc lãnh đạm: "Tất cả những thứ này đều là bởi vì mệnh của ta là mệnh chết sớm."

Ta chấn động. Từ Tê Hạc quay đầu lại liếc nhìn ta, con ngươi tuy là dịu dàng, nhưng lại giấu diếm hàn quang: 

"Chính là ánh mắt này. Phụ thân nhìn ta như vậy, mẫu thân nhìn ta như vậy, đại ca bọn họ nhìn ta như vậy..." Hắn nhẹ giọng nở nụ cười, cực kỳ cay nghiệt. Có lẽ, dáng vẻ ôn nhu săn sóc trước đây đều là giả tạo, hiện tại bộ dáng này mới thật sự là hắn.

"—— đến cả ngươi, cũng nhìn ta như vậy. Vì thân thể này, từ nhỏ, cái gì người khác cũng làm cho ta. Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?" Từ Tê Hạc sắc mặt lạnh lẽo,  hai tay tái nhợt nắm chặt, cắn răng nói, "Trong mắt tất cả mọi người, cho dù ta làm cái gì cũng không bằng Đại ca và Nhị ca... ! Ngươi có biết trong lòng ta có bao nhiêu ngưỡng mộ Đại ca và Nhị ca không, Đại ca có thể chinh chiến nam bắc thiên hạ, Nhị ca theo phụ thân bước vào triều đình, ta đâu?" Hắn chỉ vào cửa, "Trước khi ta niên thiếu, ngay cả cánh cửa nay cũng không thể bước ra được. Mỗi một ngày, mỗi một ngày, ta đều bị nhốt ở trong gian phòng này, cái gì cũng không làm được..."

"Hạc Lang..." Ta kinh ngạc mà gọi.

Từ Tê Hạc lại lạnh lùng nói:

 "Ngươi hỏi ta tại sao làm như vậy, vậy ta rõ rõ ràng ràng nói cho ngươi, ta chính là đố kỵ bọn họ! Trong tòa phủ đệ này, mỗi người đều cảm thấy ta không bằng bọn họ! Ta không quan tâm những người kia nghĩ như thế nào, chỉ có ngươi —— "

Hắn nhanh chân đi đến, nắm lấy cánh tay của ta, dữ tợn nói, "Tam Hỉ, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ta đối xử với ngươi đến tột cùng là có điểm nào không bằng bọn họ? Nhị ca... Còn chưa tính, Đại ca thì sao? Hắn chỉ là một người thường! Ta có cái gì không sánh bằng hắn? Hắn bất quá chỉ cho ngươi chút ơn huệ nhỏ bé, ngươi liền nháy mắt đến gần, mà ta đây, ta trăm phương ngàn kế khiến cho ngươi vui vẻ, hết lòng dỗ dành ngươi, ở trong lòng của ngươi, tâm ý của ta lại không bằng mấy thứ rách nát mà Đại ca Nhị ca đưa cho ngươi! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có phải là sợ ta chết sớm, lúc này mới muốn lấy lòng hai người khác hay không —— "

Ta bị hắn bức lui từng bước về sau, đột nhiên ngã ngồi trên ghế. Từ Tê Hạc nói ra câu cuối cung, ta cũng một mặt mê man. Xưa nay, ta vẫn luôn không biết trong lòng hắn lại nghĩ như vậy. Ta lại càng không biết, ở trong mắt hắn ta là người như vậy...

Từ Tê Hạc sắc mặt đỏ ửng, hắn quá mức kích động, vì vậy ngực chập chùng thở dốc. Ta đột nhiên nghĩ đến cái gì  đó, đầu óc còn chưa kịp nghĩ, miệng đã đi trước hỏi: 

"Khi đó, ngươi thấy được đúng không?"

Sắc mặt của hắn hơi đổi một chút.

Ta không nháy mắt nhìn hắn, nói:

 "Ngươi đều nhìn thấy, đúng không?"

Từ Tê Hạc trầm mặc, ánh mắt tránh né ta, mười ngón lại nắm chặt. Ta đứng lên nói với hắn: 

"Là ngươi nói với Nhị gia?"

Ta hô hấp có chút gian nan, ngực chập trùng, khàn giọng  khẽ lẩm bẩm: 

"Ngươi thấy được toàn bộ, ngươi biết rõ ta và hắn không có cái gì..."

"—— không có?" Từ Tê Hạc phảng phất như nghe được cái gì buồn cười, hắn đột nhiên trừng lên, trong mắt có chút tơ máu, cắn răng nói, "Ngươi dám nói, trong lòng ngươi không có tên hạ nhân kia? Ngươi có dám nhìn trời thề độclà trong lòng ngươi chưa từng có hắn ——?"

Từ Tê Hạc phẫn nộ đến mức choáng váng, hắn nắm lấy cổ tay ta, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo: 

"Coi như các ngươi thật sự trong sạch, vậy thì như thế nào? Một tên hoạn quan, a... Ta hỏi ngươi, một tên hoạn quan ngươi cũng có thể coi trọng, vậy trong lòng ngươi đến cùng còn có bao nhiêu người? Có phải là ai tốt với ngươi cũng có thể, không quan tâm là loại đàn ông như thế nào, chỉ cần đối xử với ngươi hơi tốt một chút, ngươi đều dễ dàng thích? —— hả?"

Từ Tê Hạc đẩy mạnh ta một cái, hắn hất hàm dưới, từ trên cao nhìn xuống ta, nói nhỏ: 

"Ta mệt mỏi." Hắn như tự nhủ lẩm bẩm, "Ta nguỵ trang quá mức mệt mỏi."

Ta mờ mịt ngẩng đầu, viền mắt ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: 

"Vậy ngươi đã sớm biết, Nhị gia sẽ đối xử với ta thế nào, cho nên... Ngươi mới cố ý nói cho hắn biết sao?"

Từ Tê Hạc không hề trả lời ta, hắn quay người đi vào bên trong.

Đêm đó, chúng ta vẫn cứ cùng ngủ một giường, chẳng qua là đồng sàng dị mộng, dựa lưng vào nhau, cả đêm đều không quay người lại.

Sau đó, liên tục hai, ba ngày, Từ Tê Hạc đều không nói với ta nửa câu. Có lẽ như đã hắn nói vậy, hắn đã ngụy trang quá mức mệt mỏi, không muốn lại giả vờ tốt với ta nữa.

Ngày hôm đó, ta dựa theo lời Khương thị dặn dò, bưng thuốc bổ đến cho Từ Tê Hạc. Bệnh tình của hắn cứ hai ba ngày đều phải uống thuốc ăn canh, ta vẫn luôn tự mình canh lò sắc thuốc giúp hắn, không dám có một phân lười biếng. Ta bưng thuốc, đi đến trong thư phòng của hắn, còn chưa tiến vào đã nhìn thấy hạ nhân Tam phòng đang quỳ bên ngoài.

"Các ngươi làm sao vậy?" Ta hỏi bọn họ.

Bọn họ từng người nhìn mặt nhau, đều nhát gan không dám mở miệng. Lúc này, ta nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng cầu xin tha thứ, ta liền bước nhanh đi vào nhìn xem.

Vừa nhìn thấy tình hình bên trong, ta liền dừng lại.

Chỉ thấy, tên người hầu Tử Đồng kia đang sợ hãi co rút trên đất,  trên lưng hắn da tróc thịt bong, trên đất là lư hương đã bị đánh đổ, mặt của hắn cũng bị cái lư hương này làm bỏng đến máu thịt be bét. Từ Tê Hạc đứng ngược ánh sáng, cầm trong tay một cái roi ngựa, y phục sạch sẽ trắng noãn dính vài vết máu, khuôn mặt hững hờ lạnh lùng nhìn tiểu nô đang xin tha kia. Ta cả kinh hai chân mềm nhũn, bát thuốc trong tay cầm không vững, rơi xuống đất, vang lên âm thanh loảng xoảng.

Từ Tê Hạc bỗng nhiên nhìn sang, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, tiếp liền rít gào : 

"Là ai đem Thiếu quân tới đây!"

Bọn hạ nhân không dám hé nửa lời, Từ Tê Hạc ném roi, nhanh chân đi lại đây bắt lấy ta. Hắn dùng sức mà lôi kéo ta, ta lảo đảo theo sát hắn, cuối cùng run chân ngã ngồi trên đất.

Bên trong nội đường cửa sổ đóng chặt, chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên thấu vào. Từ Tê Hạc quay lại, khuôn mặt của hắn sáng tối đan xen, vẫn đang nhẹ nhàng thở dốc.

Ta cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Ta thuở nhỏ có rất nhiều chuyện chưa từng thấy tận mắt, nhưng cũng đã từng nghe nói qua. Cái chuyện chủ nhân hành hạ hạ nhân, xưa nay cũng không phải chuyện mới mẻ gì, trước đây trong nhà cũng thường có chuyện chủ nhân xả giận lên người hầu, thậm chí đến mức bị thương tàn tất cũng có... Ta trước kia cũng có lúc hoài nghi điều này, cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy, mặc dù trong lòng đã biết trước nhưng vẫn bị kinh hãi.

Trong khoảng thời gian ngắn này, ta bất chợt phát hiện ra, tựa hồ xưa nay ta đều không biết rõ hắn là người thế nào.

"Ngươi tại sao lại đi qua đây?" Từ Tê Hạc ngữ khí bình tĩnh mà nói, "Ta không phải đã nói, lúc thường không nên đến thư phòng của ta hay sao ?"

Ta mênh mang lắc đầu, run giọng nói: "Ta sau này... Sẽ không đến nữa."

Ta đỡ cạnh bàn đứng lên, đang muốn bước ra khỏi nơi này,lại bị người dùng lực kéo một cái. Từ Tê Hạc từ phía sau ôm chặt ta, ra sức mà ôm, cơ hồ muốn vò nát cả xương cốt.

"Không cho phép ngươi đi... Không cho đi!" Từ Tê Hạc bắt được ta, thô lỗ mà ôm. Ta theo bản năng giãy dụa, cũng không biết là đang sợ cái gì, nhưng ta càng giãy dụa, hắn lại càng siết chặt. Nội đường này vốn là nơi tiếp khách, ta phát hiện ra hắn đang muốn làm gì, tâm trạng không khỏi hoảng loạn: "Không muốn, không muốn ở đây..."

Bây giờ cái gì hắn cũng không nghe lọt, chỉ ôm chặt không cho ta giãy dụa. Chúng ta cuốn lấy một chỗ với nhau, cuối cùng ta nằm nhoài trên ghế bên cạnh bàn. Trong mang loạn, hắn nhấc vạt áo của ta lên, cởi ra để lộ một mảng ngực. Hắn đã mê loạn, lúc tiến vào liền cắn lấy phần gáy của ta, ta bị đau kêu một tiếng, thân thể cũng co giật mà kịch liệt run lên.

"Tam Hỉ..." Hắn thô bạo nắm lấy tóc của ta, như là cực kỳ hưng phấn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không cho phép ngươi đi, ngươi là của ta, của riêng ta... !"

"A!" Hắn đỉnh mạnh vào, ta đau đớn cắn chặt môi, mắt nhắm lại. Từ Tê Hạc ôm thắt lưng của ta, vừa hôn vừa chốc chốc đánh đưa. Hai tay của hắn dò vào trong y phục, không ngừng sờ mó khiến thân thể ta nóng lên, hai ngón tay tàn bạo mà kẹp lấy đầu vú, ta đau đến mức run lên một cái, nhỏ giọng khóc nức nở: "Đau... Hạc, Hạc Lang..."

Hắn lại như không thể khống chế chính mình, ta càng cầu xin, hắn càng đâm mạnh, bàn tay mò tới giữa hai chân ta, dùng sức xoa bóp ngọc hành. Ta bị hắn xoa bóp rất đau, ngọc hành mềm nhũn xuống, hắn dán vào bên má đã thấm mồ hôi của ta, thở gấp gáp mà nói: 

"Thời điểm bái đường, lần đầu tiên ta thấy ngươi, đã muốn làm ngươi như vậy... Ta muốn đem ngươi nhốt lại, nhốt ở nơi chỉ có ta mới tìm được." Hắn cắn cắn vành tai của ta, có chút điên cuồng mà cười cười, "Ta chỉ đối xử với một mình ngươi như vậy, chỉ có một người la ngươi... Vậy ngươi cũng chỉ thích một người là ta thôi, được không? Ta không quan tâm Đại ca Nhị ca làm cái gì, trong lòng ngươi chỉ có thể yêu một mình ta..."

Ngày ấy, Từ Tê Hạc và ta giằng co hồi lâu ở bên trong nội đường. Lúc ta tắm rửa, trên người đều là vết tích xanh tím, có vài vết vẫn còn rỉ máu, phía dưới cũng bị tổn thương.

Ngày hôm sau, Khương thị liền gọi người dẫn ta đi gặp nàng.

Trong ba phu nhân, Khương thị là người được cưng chiều nhất. Ta lẳng lặng nhìn phiến hạc bình(bình phong có thêu hình con hạc) trước mắt, khéo léo tin xảo, không biết là có bao nhiêu quý giá.

Khương thị ngồi ở ghế trên, trên người khoác bộ y phục vải thiên tàm ti từ Hoài Nam, một năm chỉ lam ra được mấy chục bộ, là đồ cống phẩm. Từ thượng thư là trọng thần của thiên tử, được thưởng 2 bộ, trong đó tam phòng được một bộ.

Khương thị nhìn bức bình phong kia, tư thái ung dung cầm chén, nói:

 "Đây là vật quý tiền triều để lại, là của hồi môn của ta, từ khi gả vào phủ, ta vẫn luôn yêu thích nó."

Ta nhìn con chim hạc trên đó, gật đầu: "Đúng là trông rất sống động."

Khương thị liền nở nụ cười: "Vậy, tặng cho ngươi được không?" 

Ta lập tức tỉnh táo, vội vàng lắc đầu: "Đây là của hồi môn của nương, Kính Đình không dám nhận...."

Khương thị để cốc trà xuống, đi tới. Nàng nắm chặt tay của ta, cực kỳ thân mật: 

"Có gì không dám? Hạc Lang là tâm can của ta, ngươi lại là người trên đầu quả tim của Hạc Lang, ngươi có thế làm cho Hạc Lang vui vẻ, chỉ riêng điểm này, cho dù phải đưa hết đồ trong kho cho ngươi, mẫu thân ta cũng là tình nguyện."

Ta nhìn nàng, nhất thời... Không biết nên nói cái gì.

Khương thị thu hồi ánh mắt, âm thanh thấp xuống: 

"Ta làm nương đương nhiên biết Hạc Lang là được ngâm trong bình thuốc mà lớn lên (ý nói từ nhỏ đã phải uống nhiều thuốc). Ta và lão gia cũng nuông chiều hắn, trong mắt của hắn... khó có thể chịu được nửa hạt cát. Ta cũng đã từng khuyên hắn, nhưng mắng thì ta không nỡ. Trước đây, ta cũng tìm cho hắn mấy hài tử vừa ý, chưa tới hai ngày liền bị hắn dày vò đến chạy đi mất. Nhưng sau khi ngươi vào cửa, Hạc Lang liền trầm ổn lại, lúc ngươi không ở đây, hắn lại ngày ngày quấy đến mức cả tam phòng đều không được an bình, nhưng lại sợ bị ngươi biết, cho nên làm như chưa xảy ra chuyện gì."

Khương thị một mặt đau lòng nhi tử, ta lại hoảng hốt nhớ lại tiểu nô co rút trên đất ngày đó, môi mấp máy nói nhỏ, "Nhưng là, những hạ nhân kia..."

Khương thị lại cười cười, khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, giống như một tiên nữ. Chỉ nghe nàng sâu kín nói: 

"Không sao, chỉ cần không có án mạng xảy ra, ngươi cứ tùy hắn đi."

----------------------------------------------------

Na: hmm, Lão Tam nhìn vậy mà không phải vậy. Lão Nhị cũng sắp vê rồi nè, mà nhắc tới lão Nhị là mọi người biết nhắc tới cái gì rồi đó (^^).  Anw, cảm ơn các nàng đã động viên nha, tym tym

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro