Chương 4
Thời điểm tỉnh lại, ta bị trói trên một cái giường, tứ chi đều bị dây thừng siết chặt. Ta không biết chính mình đang ở nơi nào, là đang ở bên trong Thẩm phủ, hay là ở địa ngục trần gian, ta chỉ biết thân thể ta như nằm trên lò lửa, cả người khô nóng không thôi, mồ hôi như mưa chảy xuống.
"A... A..." Ta bị nhét vải trong miệng, không thể cầu cứu được, lửa trong người càng thiêu càng nóng. Không chỉ nóng, dưới bụng cũng xoắn lại với nhau, có lúc cực đau, có lúc cực ngứa. Lúc ngứa, quả thật như hàng vạn con kiến đang cắn, tất cả đều dồn vào nơi khó nói phía sau.
"A ——" ta không ngừng vặn vẹo, như con cá mắc cạn đang liều mạng giãy dụa, tứ chi bị trói không thể chạm vào nơi đó, chỉ có thể nhúc nhích trái phải. Chỉ cần cọ đến một điểm kia, cả người liền như có dòng nước xiết chảy qua, nam căn đã vểnh cao lại phun trào, hậu huyệt không khống chế được mà ồ ồ chảy ra dâm thuỷ tanh nồng.
Cứ bị dằn vặt như vậy một ngày tới ba bốn lần, mỗi lần dâm thuỷ chảy ra ta đều như chết đi một lần. Ta không còn phân biệt được đây là ngày hay đêm, mỗi canh giờ đều có một bà lão tới mở cửa vào đây. Bà bưng đồ ăn, đều là cháo đặc sền sệt. Mỗi lần thế này, bà sẽ mở trói cho ta một hồi, lấy miếng vải đã dính máu trong miệng ta ra - ta biết đây không phải là ngăn ta kêu cứu, mà là ngăn ta cắn vào đầu lưỡi.
Vào lúc này, mặc dù tay chân ta được tự do, thì cũng đã mỏi mệt rã rời. Đừng nói đến đào tẩu, xoay người ta cũng xoay không nổi. Dù trong miệng cực khát, nhưng cũng chỉ có thể suy nhược nghiêng đầu. Bà lão kia cũng có ý tốt, đem cháo đưa đến miệng ta. Mỗi lần bà đến đều đem quần áo ta cởi sạch, cả đệm giường ô uế kia cũng ném vào lửa than đốt hết. Thay đồ mới cho ta xong cũng không ở lại thêm giây nào mà quay đầu đi ra ngoài liền.
Cứ vậy, ta vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, thân thể lại nóng lên. Ta cứ nghĩ từ từ sẽ quen, nhưng không phải vậy. Cảm giác đó giống như cái chết cũng chỉ đến vậy thôi, đặc biệt là lúc sau, đau thì không đau nhưng ngứa thì cực kỳ lợi hại.
"A ————" ta ngước cổ, giãy dụa gắt gao vặn vẹo, hận không thể có cái gì mạnh mẽ nhét vào đập nát lục phủ ngũ tạng của ta. Sau đó, thời gian cành ngày càng dài, có lúc kéo dài tròn một ngày, phía trước liên tục phun tinh, đến cuối cùng cũng không phun ra được gì nữa.
Ta cứ nghĩ mình sẽ chết luôn tại chỗ này, cho đến một đêm, sau khi kết thúc một hồi bị dằn vặt, cửa bên kia mở ra, mấy nhũ mẫu liền đi vào.
"Chậc."
Nữ tử đứng đầu trang điểm cài trâm, thân phận tựa hồ không thấp. Rõ ràng là dáng dấp nàng nhìn trẻ tuổi nhất, mấy người khác lại gọi nàng là cô cô. Nàng nhíu mày liễu, nhìn ta với ánh mắt ghét bỏ mà nói:
"Sao lại để người thành cái dạng này... Nhanh, đưa người đi sửa soạn sạch sẽ".
Mấy nhũ mẫu kia cởi giây thừng ra. Cổ chân ta bị dây cọ xát hỏng mấy lớp da, máu thịt be bét. Các nàng đút cho ta một chén canh, ta cũng không nếm ra được vị gì, chỉ cảm thấy đầy dầu mỡ nên không muốn uống. Các nàng cũng không cho, cứ nắm lấy mặt ta mà cưỡng ép đổ vào miệng.
Một nhũ mẫu cường tráng vác ta lên vai, mang vào gian nhà bên cạnh. Nơi đó đã chuẩn bị nước nóng, hai nhũ mẫu tiến vào cởi đồ của ta, thay ta tẩy rửa thân thể. Động tác của các nàng không nhẹ nhàng chút nào, từng thùng từng thùng nước nóng đổ xuống, làm ta thanh tỉnh hơn một chút.
Sau khi sửa soạn cho ta xong, các nàng liền đem ta tới thính đường. Nữ tử được gọi là cô cô vẫn ung dung ngồi trên ghế. Khi thấy ta liền nói một tiếng:
" Xong rồi?" Đôi mắt phượng sắc bén của nàng nhấc lên: " Lại đây".
Ta nhìn nàng, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ cái gì, thật lâu mới giơ chân lên. Đi mỗi bước đều giống như đạp trên bông, cực kỳ yếu đuối. Nàng nhẹ nhàng thổi thổi móng tay được tô vẽ, không thèm nhìn tới ta, nhẹ nhàng nói một tiếng:
" Cởi quần ra."
"..."
Ta bối rối nhìn nàng, không nhúc nhích. Cô cô cũng không vội vã, nhẹ tay khoát lên trên ghế dựa, mắt phượng quay lại, tựa tiếu phi tiếu* nhìn ta nói:
*tựa tiếu phi tiếu: nhìn thì như đang cười nhưng không phải cười mà có ý khác
"Cũng phải, dù sao cũng chỉ là con của một tiện tì, không hiểu quy củ cũng phải. Người đâu!"
Nhũ mẫu phía sau nàng tiến lên, tay ta giữ chặt quần, nàng ta dùng sức lôi ra, ta liền cảm thấy hạ thân mát lạnh. Nhìn qua hạ thể của ta, nam căn mềm mại rũ xuống. Nhũ mẫu đẩy ta về phía trước, cô cô liền nhìn sang, thẳng tắp nhìn hạ thân của ta. Ta mặc dù không đọc nhiều sách thánh hiền, những cũng không phải loại người không biết xấu hổ, không chịu được mà cúi đầu, hai tay nắm chặt.
Người trước mắt nhìn chăm chăm, như đang đánh giá một vật nào đó, nàng không chỉ xem mà còn vươn tay ra. Lúc nàng sờ đến chỗ kia, hai nhũ mẫu liền giữ chặt vai của ta, không cho ta nhúc nhích. Bàn tay lạnh lẽo kia sờ một hồi, trượt xuống dưới đến hai cái túi:
"Cô cô thấy vật này của người cũng được đấy... nhìn dáng dấp này vẫn có thể hành sự được".
Nàng bật cười. Hai gò má ta đỏ hồng, thở hắt ra, cắn chặt răng. Nàng sờ tới háng, lưu luyến chỗ đó một chút sau đó nói với ta:
"Xoay qua chỗ khác."
Ta bị nhũ mẫu vặn thân thể qua, một người đưa ghế đến, đem ta đặt ở trên, bắt hai chân ta mở ra, nhấc lên hai cánh mông, một đôi tay liền đem mông ta tách ra. Nơi kia của ta đã trở nên cực kỳ mẫn cảm, tiếp xúc với không khí liền run run rút lại rút lại, cũng chẳng biết vì sao lại như vậy. Cô cô cũng không qua loa, ngón tay sờ soạng một lần, lúc ngón tay chen vào thịt, hai chân ta run lên, một chất lỏng dính dính ẩm ướt trượt ra.
"Ngươi có kinh lần đầu, lại rất hung mãnh. Mạnh thế này cũng là lần đầu cô cô ta thấy. Như thế này còn chưa hết mức đâu".
Nói xong, ngón tay kia liền chen vào.
"... !"
Ta đột nhiên cắn chặt môi dưới. Nàng cắm hai ngón tay tiến vào, vừa vào liền đi vào rất sâu, móng tay làm ta đau đớn, mới vào đây một lát, ta lại cảm thấy như đã trải qua mấy năm. Không ngờ nàng làm chuyện này lại khá lâu. Lông mày lá liễu hết giãn ra lại xoắn lại, không biết đang tìm thứ gì. Quai hàm ta đỏ bừng, ngực thở phập phồng. Tay nàng lui ra một ít, liền cắm vào. Cứ thế mười mấy lần, đột nhiên chạm đến một nơi, thân thể ta kịch liệt run lên, thiếu chút nữa bật dậy. Nhũ mẫu cường tráng kia lại đè ta xuống, ta cứ như con thú bị nhốt trong lồng, liều mạng giãy dụa. Ngón tay lại càng đâm sâu, khiến ta cảm thấy đau đớn, nhưng cứ mỗi lần ngón tay rút ra, một cảm giác ngứa ngáy đến kỳ lạ lại tập kích đến, khiến ta sống sờ sờ mà phát điên.
Sau khi cô cô rút tay ra, một thân ta đã chảy đầy mồ hôi. Hạ nhân tới lau tay cho nàng, sắc mặt nàng có chút khác lạ, chỉ nhìn ta từ trên cao xuống, lạnh lùng nói:
"Đi. Đi gặp lão phu nhân."
Đoạn đường này, ta giống như một xác chết biết đi, theo sát sau lưng cô cô, cho đến khi tới một nơi quen thuộc.
Tiền đường Thẩm phủ đã tháo bỏ vải trắng, không còn một vết tích gì của đám tang. Phía bên kia cực kì tối tăm, trong phòng đốt đàn hương, ngoại trừ mấy vị gia chủ Thẩm thị cùng mấy vị tông bá, trên ghế còn có một lão phụ mái tóc đã hoa râm.
Cô cô mang theo ta đi vào, nàng bước nhẹ nhàng tới, không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng quỳ xuống trước lão phụ khoảng hai mươi bước. Ta cũng dừng lại, cúi đầu xuống cực thấp, trong lòng hỗn độn, chỉ nghĩ đây là ác mộng gì, sao không tỉnh lại được.
Lúc này, lại nghe thấy có người nói rằng:
"Mấy năm nay, Quý Phi nương nương được Hoàng Thượng sủng ái. Lý thị thì không nói, Từ gia hiện tại đang dần lấn át hai nhà Tạ Tần. Đặc biệt là Hoàng Thượng chưa lập Thái tử, hiện tại các nhà đều muốn nịnh bợ Từ thị, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hai thứ tử là Tiết kia".
Nói là thứ tử, thì cũng là quý giá thứ tử. Hai thứ tử kia, một người có nhà mẹ là Tạ thị, người còn lại là con cháu của Kính Quốc Công phủ. Từ đại nhân này cũng có bản lĩnh, là tiết nhưng không cưới khào, một tay ôm hết mấy quý nữ thế gia. Chính thê Ngu thị chính là con gái của Phiêu Kị tướng quân. Nhiều năm như vậy, chính thất chưa sinh được tiết khào nào, xem ra một trong hai tiết thứ tử sẽ là chủ nhà họ Từ. Đáng tiếc a, Thẩm thị chúng ta chỉ còn thiếu một chút... Ai!"
Vị tông bá kia ngồi than thở, trên mặt là tiếc hận cực điểm. Một vị tông bá khác lại vỗ bàn, cả giận nói:
"Nếu không phải Ngũ nương này vong ân phụ nghĩa, thì bây giờ sao nên cớ sự này!"
Ngũ muội? Tiếp liền nghe hắn trách mắng:
"Những năm này, Thẩm thị chúng ta chưa từng bạc đãi nàng, giờ nàng chết rồi, chúng ta lấy gì bồi thường cho Từ Thị! Ta đến Từ phủ bồi tội, chưa gặp được Từ đại nhân đã bị tên quản sự kia lên mặt làm chủ. Hắn chỉ là hạ nhân Từ phủ, thế mà giám không để Thẩm thị ta vào mắt!"
Tim ta đập cực nhanh, lẽ nào... Ngũ muội không phải là ốm chết? Đại bá lắc đầu, vuốt râu nói:
"Ngũ thúc bình tĩnh đừng nóng nảy, dù sao cũng là Thẩm thị ta chưa làm tròn trách nhiệm. Ngũ nương tư thông với môn khách trong phủ, lại cùng nhau bỏ trốn, đã làm mất mặt Từ thị. Hiện tại, người đã không còn ở đây, Từ thị đương nhiên tức giận."
Lão thái phu nhân vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại mở mắt ra:
"Hiến Dung."
Cô cô lập tức đáp một tiếng
"Dạ."
Hai nhũ mẫu nhấc ta lên đem ra đằng trước. Lão thái phu nhân quay qua nhìn ta. Bà là khào, sinh ra chín vị thúc bá trong Thẩm thị ta, trong tộc danh vọng cực lớn. Cha ta nhìn thấy bà cũng phải dập đầu quỳ lạy. Cũng may bà chỉ liếc ta một cái, liền hỏi cô cô:
"Đứa nhỏ này, ngươi cẩn thận kiểm tra chưa?"
"Dạ rồi".
Cô cô thu hết khí thế, một bộ an phận đáp:
"Hạ thể không có vấn đề, có thể phun tinh như nam tử bình thường. Hiến Dung đã tỉ mỉ kiểm tra, thật sự không có âm hộ, huyệt phía sau có "khào kết" chưa được phá trinh."
Từng câu từng chữ của nàng truyền vào tai ta, tai ta lại ù ù. Cái gì gọi là khào kết? Bọn họ... đến tột cùng là có ý gì? Trong lòng ta thắc mắc ngày càng sâu. Lão thái phu nhân vuốt cằm nói:
" Lão thân nghĩ tới một chuyện. Năm đó Thái quân theo Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, Thái quân thân là khào, trời sinh uy vũ như nam nhân khác. Thái quân xuất thân Hầu môn, nghe nói, trước khi gặp được Thái tổ đã từng có thê thiếp, còn có một người con. Sau khi thành hôn với Thái tổ lại liên tiếp sinh ra sáu nam hai nữ".
Các vị tông bá nghe xong đều lộ ra vẻ kinh dị, tấm tắc lấy làm lạ. Lúc này, Đại bá đứng dậy cẩn thận nói:
"Lão thái phu nhân, thế gian này mặc dù có không ít người lạ việc lạ, nhưng nam khào mà không có âm hộ, thật sự là... Chưa nghe bao giờ. Sợ là không thể tuỳ tiện kết luận!"
"Nói vậy cũng đúng." Lão thái phu nhân sờ sờ nhẫn, "Người đâu, vào phòng ta lấy "Cáo" ra đây."
Chờ trong chốc lát, một hạ nhân ôm "Cáo" đến. Lão thái phu nhân nói:
"Đây là là vật mà tổ phụ truyền lại cho ta, là vật gia truyền, tuyệt đối không có sai lầm."
Bà nhìn ta, đôi mắt vẩn đục loé lên oai lệ:
"Phải hay không phải, thử đi sẽ biết."
Sau đó, ta liền bị hạ nhân đè lên. Ta mờ mịt sợ hãi mà nhìn bọn họ, nhũ mẫu mở cánh tay của ta ra, cô cô cầm châm đâm lên ngón tay ta. Lỗ nhỏ kia dần dần chảy máu, nhỏ xuống mắt của con hổ đồng dữ tợn kia. Thời khắc này không ai dám lên tiếng. Mồ hôi trên trán ta chảy xuống, hai mắt dán chặt vào con thú đồng kia, đôi môi khô nứt yếu ớt mà hít hít.
Lão thái phu nhân cũng hơi ngả người về phía trước, nhìn chăm chăm vào con thú. Máu, một giọt, hai giọt, dọc theo mắt thú chảy xuống. Mùi đàn hương quay quẩn, lúc ẩn lúc hiện, như mùi hỗ mục náy.
Chờ thật lâu, con thú đồng vẫn bất động.Lão thái phu nhân than một tiếng, ngồi dựa về sau ghế. Đại bá ta cùng các vị tông bá khác cũng than nhẹ. Lão thái phu nhân nói:
"Dù sao cũng là con cháu Thẩm thị ta, ban cho hắn một cỗ quan tài đi".
Nói xong, liền đứng lên đi ra ngoài.
"Không... Không... !" Ta mở to mắt, lắc đầu giãy dụa, "Không, không muốn, không ——"
Ta không muốn chết, ta không muốn chết! Nhưng là, bọn họ lại coi như không nghe thấy. Trong thế gia, người có điểm kỳ quái thì không thể giữ lại, nếu không sẽ gặp tai bay vạ gió.
"Cứu, cứu ta! Ta không muốn chết! Đại bá! Phụ thân ——"
Ta cật lực khóc xin, kéo vấy váy của nữ tử kia, cô cô ghét bỏ kéo lại, giống như cực xúi quẩy. Mấy hạ nhân mạnh mẽ kéo ta xuống, mười ngón tay cào xuống mặt đất, cào thành một hàng vệt máu.
"Khoan!"
Không biết là ai đột nhiên hô một tiếng. Tất cả mọi người dừng lại, ta cũng dừng kêu gào, ngơ ngác nhìn về phía trước. Liền thấy, mắt con thú đồng kia bốc lên khói xanh. Ngay sau đó, một âm thanh vang lên như cái gì rơi xuống. Theo tiếng hạt châu lăn ra, ta dần thấy rõ nó.
Là màu đỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro