Chương 39
Ta vẫn luôn biết rõ, Từ Đại thiếu gia xưa nay không phải người ôn nhu gì. Lúc ở trên giường, tuy đôi khi cũng có chút tình thú, nhưng đa số đều theo những tư thế truyền thống, chưa từng làm ra chuyện gì khác người. Hôm nay, không biết tại sao, hắn nhấc mặt ta lên, chỉ cọ xát rồi triền miên hôn môi. Đầu lưỡi kia cuốn lấy trong miệng, không chịu cho ta hít được ngụm khí nào, chỉ có thể mặc cho hắn áp lên, thẳng đến khi bị hắn làm cho đỏ mặt thở hổn hển. Dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn ta rất nhiều, khí lực cũng lớn hơn so với ta, một cái tay từ sau vòng đến, ta liền bị hắn ôm chặt vào trong ngực. Hắn nhẹ nhàng hôn lên phần gáy, ta mặt đỏ tới mang tai thở gấp, cho đến khi bàn tay nào đó dò vào trong nước, đột nhiên đụng phải một vật...
"... Quan nhân!"
Ta ở trong nước giật bắn mình, trái tim đập mạnh, đẩy đẩy cánh tay của hắn ra, nhưng đẩy thế nào cũng không đẩy được. Ta đánh bạo nghiêng mặt qua nhìn hắn. Liền thấy sắc mặt hắn trầm ngâm, chỉ lẳng lặng trông lại.
"..."
Bàn tay dưới mặt nước vẫn yên lặng lay động, nước nóng nhẹ nhàng dập dềnh, thân thể ta mềm nhũn, nắm lấy cánh tay của hắn, đôi môi mấp máy ướt át, yếu ớt giãy giụa:
"Hiện tại, vẫn, đang là ban ngày..." Trước kia, những lần hắn và ta hoan ái đều là vào ban đêm trời tối người vắng, lúc ánh nến đã tắt.
Từ Trường Phong không đáp lại ta, chỉ hơi cúi người xuống, ngón tay bên trong tiểu huyệt càng ra sức trừu sáp.
"A... !" Ta kinh sợ hô một tiếng, lại phát ra tiếng rên rỉ...rất mị hoặc mềm mại, việc đẩy hai tay hắn lại càng giống dục cự hoàn nghênh( nghiện mà còn ngại :). Hạ nhân trong phòng chẳng biết từ lúc nào đã bị hắn cho lui ra, tuy phòng tắm này có chút nhỏ hẹp, bồn tắm lại khá rộng rãi. Từ Trường Phong tiến vào bồn, nước nóng liền tràn ra một ít, chỗ trống bên trong thùng đều bị hắn lấp kín. Ngoại trừ lồng ngực của hắn, ta cũng không còn chỗ nào để tránh nữa.
"A... Ân a..."
Hắn từ trước đến nay không nhiều lời, lúc này cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ kéo lấy ta mà hôn. Khói nước lượn lờ, nước nóng cũng làm nóng người, dễ câu dẫn người ta động tình. Từ Trường Phong tách ra một lát, dù sao hắn cũng là nam nhân, ta ở trong nước lấy tay đụng vào vật kia của hắn, quả nhiên là đã phồng đến kinh người... Hắn dừng lại nhìn ta, chóp mũi đụng vào nhau, lặng lẽ tóm lấy tay ta đặt lên vật kia. Kích cỡ vật kia... người bình thường tất nhiên là không sánh được, thô đầu nóng bỏng tay, dường như còn nóng hơn cả nước trong bồn. Hai tay ta bao lấy hắn, hắn cũng hôn lên cần cổ ta, mông cũng bị hắn xoa nắn.
Hắn mặc dù có vẻ phóng túng, nhưng vẫn như có chút kiêng dè, ta đoán là hắn còn băn khoăn về thân thể ta, không dám manh động. Lòng ta cảm thấy ấm áp, liền tựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng ôm lấy, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:
"Đã có thể..."
Từ Trường Phong dừng động tác, khàn giọng hỏi:
"Ngươi mấy ngày nay, có nhớ ta không ?"
Tai ta đỏ ửng, đỏ lan tới cả mặt như muốn chảy cả máu, vùi đầu trong gáy hắn, nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu :
"... Nhớ."
Hắn mò vào trong nước nâng hạ thân của ta lên, ta cũng thuận theo ý hắn, tách hai chân ra, nhấc thân thể lên nghênh đón, ngay sau đó, liền phát hiện vật cứng kia ma sát qua đùi, chen vào giữa, đi tới ngọc môn, đi thẳng vào u cốc.
"A..." Ta ôm chặt phần gáy của hắn, thoáng chốc liền thở dốc, bọt nước dập dìu, Từ Trường Phong cũng chập trùng lồng ngực, có lẽ là do cấm dục đã lâu, hiếm thấy hắn có mấy phần sốt ruột, cắn răng tàn nhẫn mà đâm vào.
"Ưm!"
Vật kia mới vào phần đầu, ta thiếu chút nữa đã hối hận, lúc vào được nửa đoạn, tiểu huyệt từng trận tê dại, bị căng ra cực hạn. Ta như người sắp chết đuối mà nắm lung tung lên người hắn, nhưng dù sao hắn cũng là người tập võ, nhanh chóng bắt lấy thắt lưng của ta nhấn xuống, giải quyết rất nhanh. Thân thể ta hạ xuống, kiếm liền vào vỏ, ngồi lên người hắn. Sau đó, hắn ôm lấy ta, ta cũng vịn lấy hắn, lay động từ trên xuống dưới.
"Quan nhân... Quan nhân..." Mỗi lần luật động, ta liền không nhịn được mà gọi hắn, y phục trên người hắn trở nên ướt đẫm ngổn ngang, tóc tai được chải gọn gàng giờ đây cũng bị tản ra, dính đầy bọt nước. Hắn xoay mình há mồm ngậm cắn hồng ngọc trước ngực ta, tiếng nước hoà cùng tiếng thở dốc khiến cho quang cảnh ban ngày lại trở nên dâm mỹ.
Bỗng nhiên, tiếng nước ào ào vang lên.
"Quan nhân... !" Ta kinh hoảng gọi, hắn ôm ta đứng lên khỏi bồn tắm, hạ thân vẫn nối liền chặt chẽ với nhau. Lúc nãy ở trong nước nên nhìn không rõ, nhưng bây giờ hắn ôm ta lên đi tới phía ánh sáng, cái gì cũng thấy rõ. Sau lưng đột nhiên đụng vào tủ quần áo, vang lên động tĩnh loảng xoảng rất lớn.
"Quan nhân ——" ta có chút hoang mang, ánh sáng trong trẻo chiếu xuống, dáng dấp của nam nhân này ánh vào trong mắt ta ——Giống như thay đổi thành người khác vậy, hắn không còn vẻ uy nghiêm lạnh lùng, tình dục trong mắt đã rất nồng đậm, khuôn mặt cường tráng ửng đỏ như hoa anh đào, lồng ngực rắn chắc chốc chốc lại lên xuống. Hắn vây ta trong lòng, con ngươi đen láy khoá chặt ta, vài sợi tóc rơi xuống trước mặt, nói:
"Ôm chặt ta."
Hai tay ta liền ôm lấy vai hắn, hai chân víu bên hông, toàn thân đều dựa vào hắn để chống đỡ, Hoả Long chôn trong thân thể lại như lớn hơn một vòng. Hắn động chạm hai lần, liền thay đổi phương hướng, thao tiến vào nơi sâu bên trong.
"A ——" ta căng chặt cả người, túm lấy vạt áo hắn, mê loạn mà rên rỉ:
"Quan nhân, chậm, chậm chút..."
Hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, đâm thẳng vào trong huyệt, khiến ta sảng khoái đến mức lông mày cũng vắt vào nhau, không nhịn được xin tha:
"A, chậm, chậm một chút... Quan nhân... A..."
Từ Trường Phong lại càng ra sức, mỗi lần va chạm đều như muốn tiến vào trong hồn phách ta, cọ xát vang lên âm thanh vải vóc, khiến ta bắn ra. Hắn lại ôm ta đi vào phòng trong, cũng không chờ được đến lúc tới trên giường mà đặt ta ngay trên bàn, tàn nhẫn đỉnh đưa. Từ khi ta thành hôn với hắn, lần đầu tiên biết hắn khó chơi như vậy, hắn nhấc một chân ta lên đặt trên đầu vai, phía chính diện lại đè xuống, cũng may thân thể ta mềm dẻo, tư thế gì cũng làm được, hai tay vươn ra nắm lấy cạnh bàn, cái chân còn lại buông lỏng bên dưới, mặc hắn liên tục rút khô gần một nén nhang. Thời điểm hắn trầm giọng thở mạnh, ta cũng thấy bên trong tiểu huyệt có một trận co giật, tao thủy tuôn ra đồng thời với lúc hắn bắn tinh, chất lỏng dâm mỹ chảy ra rất nhiều, dọc theo hạ thân chảy xuống mặt bàn...
Ta mệt mỏi mơ màng nhìn hắn, thấy hắn hai con mắt vẫn hồng hồng, dịu dàng thắm thiết nhìn ta, là dáng vẻ đang động tình. Ta liền âm thầm hiểu rõ, hôm nay chỉ sợ là không qua dễ dàng.
Hai ngày hưu mộc này, Từ Trường Phong cơ hồ đều ở trên giường với ta, nghĩ đến cũng thật trùng hợp, lần thứ hai triều kỳ tới kể từ khi ta vào cửa cũng xảy ra vào thời gian này. Liên tiếp ba bốn ngày, ta mơ mơ hồ hồ, Từ Trường Phong chơi đùa đến mức trên người ta đều là vết xanh tím loang lổ, giữa hai chân lại càng bất kham khó nhìn, thiếu chút nữa không khép chân lại được.
Chỉ chớp mắt đã đến cuối năm. Ta vươn tay ra, để đại phu giúp ta chẩn mạch. Ngu thị ngồi đàng hoàng ở trên, dáng vẻ kiên trì lẳng lặng chờ đợi. Nhưng đại phu vừa thu tay lại, nàng liền không nhịn được hỏi:
"Thế nào?"
Lão đại phu này dù không bằng thái y trong cung, nhưng có thể được Ngu thị mời tới, tất nhiên cũng là hạnh lâm cao thủ. Hắn vuốt râu đáp:
"Thiếu quân thân thể an kiện, cũng không có gì không ổn."
Ngu thị nghe vậy, trên mặt không nhịn được mà toát ra vẻ thất vọng, cũng lười ứng phó, giơ tay lên sai người tiễn khách. Sau đó, nàng vẫn trầm mặc.Ta ngồi nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng. Mãi đến tận khi Ngu thị mở miệng gọi:
"Kính Đình."
"Nương." Ta đáp lại.
Nàng nhận lấy trà nóng, cầm cái nắp gạt gạt lá trà, nói:
"Ngươi vào cửa cũng đã nửa năm, có phải thế không?"
Ta cẩn thận đáp:
"... Phải ".
Ngu thị nhấp một miếng trà, ta nghe thấy nàng than một tiếng, lạnh nhạt nói:
"—— thôi, ngươi đi ra ngoài đi."
—————————————-
Lúc này, Từ Yến Khanh không ở đây, cuộc sống của ta cũng được buông lỏng hơn chút, lẽ ra phải ở mỗi nơi nửa tháng mới phải. Chỉ là, ta đây mới trải qua triều kỳ, nên cũng có được mấy ngày rảnh rỗi, cũng không chuyển đi đâu cho phiền phức mà vẫn ở Đại phòng của Từ Trường Phong. Ta và hắn mặc dù không phải ngày ngày đều sinh hoạt vợ chồng, nhưng số lần cũng không tính là ít, ta vẫn luôn hiểu được, Ngu thị một lòng một dạ muốn ta mang thai dòng dõi của Đại phòng, nên mới mắt nhắm mắt mở cho ta ở lại đây. Nhưng khổ nỗi, cái bụng của ta trước sau không có bất cứ động tĩnh gì. Thế gian này, chuyện dòng dõi xưa nay khó có thể cưỡng cầu. Tuy khào dễ dàng mang thai, nhưng cũng có thể mấy năm không thể sinh con, thí dụ như Trần Hoàng Hậu đoản mệnh kia. Nếu khào nhiều năm vẫn không có con, địa vị sẽ cực kỳ lúng túng, ta mỗi khi nghĩ tới chuyện này, trong lòng liền không biết nên làm thế nào, lại có một tia đắng chát bốc lên, nhưng cũng là không thể làm gì.
Rất nhanh đã đến cuối năm, Từ phủ liền nghênh đón một chuyện —— Kim Thượng ban ân cho phép Từ quý phi mang theo hoàng tử, về Từ phủ thăm viếng.
Đây chính là đại sự quan trọng nhất, tuy Từ gia lão tổ tông đã tạ thế, nhưng cũng không thiếu thúc bá thân thích. Quý phi về thăm viếng, tất nhiên dòng họ con cháu đều phải tới cửa nghênh đón, huống chi, còn mang theo một Hoàng tử là tiết. Việc này cả nhà sớm đã có chuẩn bị, đoàn người đều bận bịu tứ phía, các chủ tử đều gấp gáp may y phục mới. Ta lúc này đã chuyển tới Tam phòng, Từ Tê Hạc cũng tự mình sai người sửa chữa lâm viên, một khắc đều không rảnh rỗi.
Ngày ấy Quý phi đến, con cháu Từ thị hơn trăm người xuất môn nghênh tiếp. Ta là Thiếu quân, tất nhiên đứng tại hàng đầu, chính mắt thấy được khí thế và ân sủng hoàng gia, cũng hiểu được như thế nào là hoàng ân cuồn cuộn.
Sau khi nghênh tiếp Từ Quý phi là gia yến, ta tuổi vẫn còn nhỏ, địa vị thấp hơn so với các tông bá mệnh phụ Từ thị khác, cho nên không tham gia, chỉ đứng ở phía sau Từ Tê Hạc. Trong bữa tiệc, ta vẫn luôn cảm thấy có chút choáng đầu, Từ Tê Hạc mấy lần trông lại, lặng lẽ duỗi tay ra phía sau, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của ta. Một hạ nhân đi tới, âm thầm nói với ta:
"Đại thiếu gia nói, nếu Thiếu quân mệt mỏi, có thể trở về nghỉ ngơi, ngài ấy sẽ giải thích với phu nhân."
Ta nhấc mắt, thấy được Từ Trường Phong đang ngồi xa xa phía đối diện. Hắn nắm ly rượu, sắc mặt không thay đổi, ta cũng không phát hiện, hắn vẫn âm thầm để ý tới ta. Ta nhìn hắn khẽ mỉm cười, ý bảo hắn an tâm, Từ Trường Phong thu ánh mắt lại, cũng không tỏ ra có gì khác thường.
Qua gia yến, Từ quý phi đến tiền đường, chỉ để lại mấy trưởng bối hậu sinh thân cận trong nhà, cũng chỉ có lúc này, những người tha phương mới có thể hàn huyên với người nhà mình.
Bỗng nhiên, Từ quý phi nói rằng:
"Bổn cung biết được trong nhà mới vừa nghênh đón một người mới, tẩu tử (chị dâu) còn không mang hắn đến cho Bổn cung nhìn xem."
Ngu thị vội vàng gật đầu đáp ứng, sai người gọi ta tới. Lần này, ta mới nhìn rõ nàng, Từ quý phi là tiểu muội của Từ thượng thư, tuổi tác bất quá mới chỉ ngoài ba mươi, chính trực niên hoa. Con cháu Từ gia đều xinh đẹp, dáng dấp nàng như hoa sen mới hé nở, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với Hoa Dương phu nhân, tiểu Hoàng tử ngồi trong lồng ngực cũng như được đúc từ ngọc, đáng yêu vô cùng.
"Kính Đình bái kiến Quý phi nương nương."
Ta đang muốn quỳ, Từ quý phi lại sai một cung nhân dìu ta dậy, sau đó đánh giá ta:
"Mặt mày thanh tú cực kì, Bổn cung chưa từng thấy hài tử nào linh khí hơn hắn." Nàng khách sáo vài câu, liền thưởng ta một thứ. Ta đỡ lấy, sau đó liền thức thời lui ra. Lúc đi về, chợt thấy một trận buồn nôn, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Tam Hỉ!" Từ Tê Hạc vừa muốn đứng lên, Từ Trường Phong lại nhanh hơn hắn một bước, chạy tới nâng ta dậy.
"A..." Ta nhịn không được nôn ra một trận, trong lòng hốt hoảng, Ngu thị đứng phắt lên, trong mắt không che giấu được vẻ mừng như điên:
"Nhanh, nhanh! Đi gọi đại phu tới đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro