Chương 38
Một buổi sáng sớm đầu đông, con chim hoạ mi mà Từ Trường Phong đưa cho ta đã chết.
"Có phải là do khí trời lạnh lẽo không nhỉ? Đây đều là lỗi của nô tỳ, lẽ ra nô tỳ phải mang nó vào trong phòng." Bích Ngọc tự trách mà nói.
Ta nhìn con chim trong lồng đã cứng ngắc, tuy là cảm thấy khó chịu, nhưng cũng biết không thể trách người khác. Từ Tê Hạc đúng lúc đi vào, hắn gọi người mang cái lồng đi chỗ khác, an ủi ta nói:
" Ta đã ra lệnh hạ nhân lấy con vẹt mua từ ngoại quốc về đây, nó còn biết nói chuyện thỉnh an, lanh lợi thú vị hơn nhiều."
Ta lại lắc lắc đầu:
"Không được."
Từ Tê Hạc xoa nắn lòng bàn tay của ta, con ngươi như thu thủy nhìn ta, nói nhỏ:
"Vậy ngươi đừng buồn nữa, ta mời một đoàn gánh hát lại đây, dẫn ngươi đi xem kịch."
Con chim họa mi kia chết rồi, từ đó về sau ta không nuôi bất cứ con gì nữa.
Ta ở tam phòng gần hai tháng, mới trở về quy củ trước kia, về viện của Từ Trường Phong. Thời gian qua đi lâu như vậy, ta một lần nữa trở về Đại phòng, trong lòng có một loại cảm giác tưởng niệm .Ta vừa về tới nơi đó, trước hết là đi thăm Quân Nhi, nàng đang chờ trong phòng đọc sách. Thế gia bất luận nam hay nữ, đều phải đọc sách học chữ, nhưng nữ tử chỉ cần học mấy chữ đơn giản là được. Từ Trường Phong rất tốn nhiều tâm tư đối với việc học hành của Quân Nhi, đặc biệt mời Biên tu( một chức quan thất phẩm của Hàn lâm viện) đến dạy nàng.
"Thiếu quân ——" Quân Nhi vừa thấy được ta, liền đứng lên chạy nhanh tới."Thiếu quân, Quân Nhi lâu lắm rồi không thấy ngài, Quân Nhi còn tưởng rằng, ngài cũng giống như mẫu thân, cũng sẽ không trở lại nữa."
Nàng khờ dại nói vậy, nhũ mẫu vừa nghe liền nhanh chóng kéo nàng:
"Tiểu thư, ngài đừng nói bậy!"
Lời của nàng lại làm cho lòng ta căng thẳng, ta cúi người, nhìn nàng nói:
"Ta hiện tại không phải là đến rồi sao?"
Tiểu cô nương liền nở nụ cười, kéo tay của ta hỏi:
"Vậy Thiếu quân có chơi cùng Quân Nhi nữa không?"
"Chơi." Ta nói, "Ta mấy ngày nay, mỗi ngày đều sẽ chơi cùng Quân Nhi."
Quân Nhi vừa nghe vậy, sách cũng không chịu đọc nữa, lôi kéo ta chạy ra bên ngoài. Quân Nhi tính tình hoạt bát vui vẻ, lại bị nhốt trong hậu viện cả ngày, không thể dễ dàng ra cửa, Từ Trường Phong lại bận bịu công sự, cũng không có bạn bè chơi với nàng. Bởi vậy, nàng mới coi ta là một người bạn, thân cận với ta. Ta và Quân Nhi cùng nhau chơi đánh cầu ở trong sân.
"Nơi này! Nơi này!" Quân Nhi giương lên vợt gỗ trong tay, tiếp được quả cầu nhiều màu kia, ngươi tới ta đi, mấy lần ta cố ý nhường nàng, khiến nàng cực kỳ cao hứng. Bỗng nhiên, gió lạnh thổi tới, quả cầu kia khẽ run run rồi bay đi, rơi ở trên cành cây.
"Bị kẹt rồi." Quân Nhi chạy đến dưới gốc cây, cũng như lần trước, cầm lấy cục đá ném một cái, đều không trúng. Ta nhìn trên đất, tìm được một cành cây thon dài:
"Ta thử xem."
Ta đi tới dưới tàng cây nhấc mũi chân lên, thử mấy lần, cành cây miễn cưỡng bị kéo tới gần, nhưng vẫn không thể với tới.
"Thiếu quân, sắp tới rồi, thêm một tí nữa ——" Quân Nhi ở một bên kêu to. Ta nhếch miệng, dùng lực đưa cánh tay kéo dài hơn, chỉ hận chính mình không thể cao hơn ba phân. Bất thình lình, một đôi tay từ sau vòng lấy thắt lưng của ta, bế cả người lên.
"——!"
Ta cả kinh cúi đầu nhìn. Từ Trường Phong ôm thắt lưng của ta ngửa mặt lên nhìn ta, khóe miệng hơi giương lên. Ta ngơ ngác, cũng nở nụ cười. Từ Trường Phong ôm ta cao lên, ta không tốn sức chút nào liền câu được quả cầu kia xuống. Quân Nhi nhặt lên, cười chạy tới:
"Cảm ơn Thiếu quân."
Ta sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói:
"Người Quân Nhi nên tạ ơn chính là phụ thân."
"Há, vậy Quân Nhi cũng cảm ơn phụ thân."
Nàng quy củ cúi người tạ ơn Từ Trường Phong, Từ Trường Phong thấp giọng ho khan một tiếng, như hiếm khi thấy một chuyện buồn cười mà nói:
"Miễn tạ ơn."
Tiếp đó liền khom lưng ôm Quân Nhi giương lên rất cao, chọc cho nàng thoải mái cười to.
"Quan nhân ngày hôm nay không đi nha môn ?" Ta mở miệng hỏi hắn. Từ Trường Phong lắc đầu nói:
"Ta hai ngày này hưu mộc (nghỉ phép), như vậy đúng lúc có thể ở bên các ngươi."
Ta nghe đến lời này, trong lòng bất giác ấm áp. Từ Trường Phong nói muốn mang ta cùng Quân Nhi xuất môn một chuyến, Quân Nhi vui khôn tả nắm lấy tay ta nói "Được". Chủ ý này của hắn đến quá bất ngờ, nên cũng không mang nhiều người, chỉ mang hai hạ nhân chăm nom Quân Nhi, rồi cùng nhau xuất môn. Lần trước ta bước ra khỏi Từ phủ là buổi tối, lần này vẫn là lần đầu tiên xuất môn ban ngày. Ba người chúng ta ngồi trên cỗ kiệu, hạ nhân ở bên ngoài đi theo, đi đến con phố náo nhiệt nhất kinh thành. Lúc này, ta phát hiện lòng bàn tay bị một người nắm chặt, nhìn sang bên cạnh, Từ Trường Phong nói:
"Nơi đây nhiều người, ta nắm tay ngươi kẻo đi lạc."
"Ừm." Ta mỉm cười mà gật đầu.
Từ Trường Phong một tay nắm ta, một tay ôm Quân Nhi. Quân Nhi trời sinh gan lớn, nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng không sợ, trái lại một mặt đầy hưng phấn, bị người ôm không bao lâu, liền rùm beng muốn tự mình đi bộ. Từ Trường Phong không thể làm gì khác hơn là để tuỳ ý nàng, ta thấy nàng muốn chạy đi, kêu một tiếng "Quân Nhi", liền nghe Từ Trường Phong nói:
"Không sao, có hạ nhân cùng hộ vệ trông nàng, không có việc gì."
Hắn tuy là nói như vậy, ta vẫn còn có chút lo lắng, Từ Trường Phong lại nhìn ta, nhìn đến khi ta có chút khó chịu, rũ mắt nhỏ giọng hỏi:
"Quan nhân cứ nhìn ta làm cái gì?"
"Không có gì, " trong mắt của hắn tất cả đều là ý cười ấm áp, "Đi thôi."
Nơi này và nơi lần trước Từ Tê Hạc mang ta đi không giống nhau, phóng tầm mắt nhìn lại, loại người gì cũng có, phần lớn là phàm phu tục tử, thương nhân đi lại, ngoài ra, cũng không thiếu người ngoại bang tóc vàng mắt xanh.
"Đây là con phố sầm uất nhất trong kinh. Thời Cao Tông mở rộng biên giới, nơi này cũng tụ họp người từ khắp ngũ hồ tứ hải trong thiên hạ, bởi vậy bất cứ thời điểm nào, nơi này vẫn là nơi đông người nhất."
Ta một bên nghe Từ Trường Phong nói về lai lịch của con đường này, một bên tò mò nhìn quanh. Từ Trường Phong chỉ vào một tiểu quán dọc đường đi, nói:
"Đó chính là Đích tôn sử, con phố này mỗi ngày đều có nhiều tiểu thương không giống nhau, nếu muốn đến bày sạp, một ngày phải trả ba mươi đồng tiền, đích tôn sử sẽ đến từng nhà mà thu. Quy củ này được định ra từ thời Cao Tông, năm đó Cao Tông đăng cơ, vì mới trải qua Cảnh Thái chi loạn, quốc khố hư không, Cao Tông liền đề ra biện pháp này, vừa có thể lưu hành kinh tế, thứ hai cũng có thể bổ khuyết quốc khố, từ đó vẫn luôn được dùng cho tới nay."
Cao tông chính là người lập ra đất nước hiện tại, tại vị ba mươi năm, công lao hiển hách, nước Đại Trịnh bây giờ hưng thịnh đều dựa vào nền tảng từ thời kỳ Cao Tông.
Con đường này cái gì cũng có, có bán đồ vật, cũng có không thiếu ảo thuật làm xiếc, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt. Ta nhìn thấy đằng trước có người nhấc lên cái bàn, dòng người chen chúc, Từ Trường Phong mang theo ta qua đó. Chỗ đó người chen người, ta hơi kiễng mũi chân, hắn bỗng nhiên cúi đầu hỏi ta:
"Thấy được không ?"
Sau đó liền ôm ta lên, ta luống cuống tay chân nắm lấy hắn, trong tiếng huyên náo, nghe thấy hắn cao giọng hỏi:
"Bây giờ nhìn thấy chưa ?"
Ta ngắm nhìn sân khấu kịch, thấy bọn họ đang làm ảo thuật, vui vẻ lớn tiếng đáp hắn:
"Ta nhìn thấy rồi!"
Trên kia, mấy người ngoại bang đang biểu diễn trò pháp ta chưa từng thấy, chẳng những có thể sống sờ sờ mà nuốt kiếm, trong miệng còn có thể phun ra lửa, ta nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Màn biểu diễn qua đi, liền có một người dắt một con khỉ ra xin tiền thưởng, lúc con khỉ con nhảy đến trước mặt ta, Từ Trường Phong cho ta một nén bạc. Ta thưởng bạc cho nó, khỉ con liền nhảy lên đầu vai ta mà đùa giỡn náo loạn một phen.
Sau đó, Từ Trường Phong lại mang ta đi dạo. Con phố này có tới trăm nghìn thương hộ, cho dù có đi dạo mấy ngày cũng đi không hết được. Ta kéo Từ Trường Phong đi tới, bỗng nhiên nghe hắn nói:
"Kỳ thực, ta cũng đã mười năm không đến rồi, trước đây, Uyển... Cũng chính là mẹ đẻ Quân Nhi, nàng chẳng hề thích náo nhiệt, Lạc thị là nữ tử nhã nhặn lịch sự, nàng từ nhỏ thân thể không tốt, sau khi sinh ra Quân Nhi thì cũng không xuất môn nữa."
Đây là lần đầu tiên Từ Trường Phong chủ động nói với ta về Lạc Uyển. Ta nghe hạ nhân nói, lúc đó, Ngu thị bức bách Lạc Uyển xuống làm thị thiếp, Từ Trường Phong chưa từng đáp ứng. Sau đó, Lạc Uyển viết hưu thư( đơn ly dị), lúc Từ Trường Phong hồi phủ, nàng đã cạo đầu, ra đi quyết tuyệt. Bằng tâm mà nói, Lạc thị đúng là nữ tử mạnh mẽ, nếu ta là Từ Trường Phong, cả đời này... Chỉ sợ cũng là không quên được nàng. Từ Trường Phong dừng lại một lát, tựa hồ cảm thấy ở trước mặt ta mà nói về Lạc thị rất là không thích hợp, nắm tay ta thật chặt, nói sang chuyện khác:
"Chúng ta đi bên kia nhìn xem."
Đi không bao lâu, ta thấy một cái sạp hàng của người Hồ. Từ Trường Phong thấy ta bước chậm lại, liền lôi kéo ta qua đó. Trên sạp hàng nhỏ tử bày rất nhiều đồ chơi ta chưa từng thấy, ta cầm lên một vật thô ráp như đá. Từ Trường Phong giải thích cho ta:
"Đây là da cung, nếu biết cách dùng thì còn có thể dùng để săn chim."
"—— thật ?" Ta không nghĩ tới, đồ vật thoạt nhìn thường thường không có gì lạ này, cư nhiên lợi hại như vậy. Từ Trường Phong cười cười với ta, ta vốn định bảo là không muốn, hắn đã xuất bạc đem nó mua lại. Từ Trường Phong đem nó tặng cho ta:
"Cầm."
Hai tay ta tiếp nhận nó, như nhận vật gì quý giá vô cùng. Chúng ta đi một chốc nữa, đến khi thấy Quân Nhi liền dẹp đường trở về phủ. Quân Nhi chơi một ngày đã sớm mệt muốn chết rồi, ở bên trong kiệu dựa vào trên người ta mà ngủ. Về tới sân Đại phòng, ta đem Quân Nhi giao cho nhũ mẫu chăm nom nàng, hạ nhân đã chuẩn bị kỹ càng bồn tắm nước nóng, chiếu theo quy củ tắm rửa thay y phục cho ta. Lúc này, sắc trời vẫn sáng. Ta cởi xiêm y ra, rồi cho bọn họ đi ra ngoài. Ta ngồi vào trong thùng nước tắm, trên mặt nước cánh hoa nhẹ nhàng quẫy động một cái. Ta có chút xuất thần mà nhìn, không nhận thấy được phía sau có người đi vào. Cho đến khi, hắn chặn lại tia sáng, ta sững sờ, nhất thời xoay đầu về sau, vang lên một trận tiếng nước.
"Quan nhân... !"
Hắn đứng ở phía sau, người che mất quang ảnh, khiến cho ta không thấy rõ thần sắc lúc này của hắn. Ta theo bản năng chìm thân thể vào trong nước nóng, dưới tầm mắt của hắn, mặt không tự chủ mà đỏ lên. Một bàn tay từ sau không có tiếng động dò tới, hơi thở đặt ở phần gáy của ta. Lòng bàn tay kia nhiệt độ cực cao, nóng đến mức khiến ta hơi co lại, lại không dám né tránh. Nó từ từ xoa đến đằng trước, ta nhận ra tiếng hít thở phía sau tới gần rồi, nhiệt khí từng trận nhẹ phẩy mà tới.
"..."
Ngực của ta liên tục chập trùng, nuốt nước bọt...Hắn cúi người, mặt từ sau dò tới, nhẹ nhàng dán sát vào hai gò má của ta. Ta hơi ngước ngửa cổ, đôi môi liền đụng phải hắn. Ta run lên, hắn liền nắm hàm dưới của ta, đột nhiên dùng sức cầu trụ miệng. Ta liền yếu ớt mà rên rỉ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro