Chương 37
Ba ngày sau, Từ Yến Khanh sẽ khởi hành.
Sáng sớm, chỉ có Tạ thị mang theo hạ nhân Nhị phòng ra đại môn Từ phủ tiễn hắn. Từ Yến Khanh lần này xuôi nam cũng không mang nhiều hành lý, bên cạnh chỉ dẫn theo hai hạ nhân thân thể rắn chắc hầu hạ. Tạ thị xưa nay trầm ổn nhã nhặn, rất ít khi bộc lộ tình cảm, nhưng hôm nay vẫn là khó tránh khỏi lưu luyến không rời, nắm hai tay nhi tử, dặn dò:
"Yến, phía nam có nhiều chướng khí độc trùng, nương bảo đại phu chuẩn bị cho ngươi mấy vị thuốc, ngươi nhớ cất kỹ. Bên ngoài không so sánh được với trong kinh, nhớ kỹ tự bảo vệ mình an toàn là quan trọng nhất, không được coi nhẹ."
Hơn nửa tháng nay, Từ Yến Khanh gầy đi không ít, thịnh khí kiêu ngạo trong mắt cũng thu liễm hơn trước kia. Hắn nở nụ cười, chậm rãi nói:
"Nhi tử đã biết." Quay sang nói với nhũ mẫu bên cạnh nói, "Mấy ngày ta không ở đây, các ngươi phải chăm nom phu nhân cho tốt."
Bọn hạ nhân dồn dập đáp lại, Từ Yến Khanh muốn nói lại thôi mà nhìn Tạ thị. Luôn nói mẹ con đồng lòng, Tạ thị vỗ nhẹ hắn tay nói:
"Ngươi yên tâm, nương sẽ không làm khó hắn. Lại nói, có hai phòng khác ở đây nữa, không ai bắt nạt hắn được."
Từ Yến Khanh lúc này mới thoáng yên tâm, nhưng trên mặt cũng không tỏ ra vẻ vui mừng. Hắn và mẫu thân bái biệt nhau, quay người ngồi vào trong xe ngựa, bất thình lình nhìn thấy ta lẳng lặng đứng bênh cạnh đại môn .
"Kính..." Hắn chưa kịp gọi ta, phu xe liền "Giá" một tiếng. Xe ngựa chậm rãi đi xa, Từ Yến Khanh thò đầu ra cửa sổ, hai mắt vẫn nhìn ta, tuy là có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể nào diễn tả được.
"Thiếu quân." Hạ nhân gọi ta. Ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay người đi vào trong trạch viện. Từ Nhị thiếu gia được Kim Thượng phong làm khâm sai, xuôi nam tuần tra, chuyến đi này..., nhanh thì ba tháng liền có thể trở về, nếu là trên đường có chuyện gì trì hoãn, đi một năm nửa năm cũng không lạ.
Toàn bộ mùa thu, ta đều tĩnh dưỡng ở Tam phòng. Trước đây ngay cả xuống giường cũng xuống không được, sau khi điều trị một thời gian, chẳng những có thể xuống dưới đi lại, cũng có thể đi ra sân. Ta có chút xuất thần mà nhìn nụ hoa trên cây mai, nghe Bích Ngọc khờ dại nói:
"Chờ đến mùa đông, hoa trong cái vườn này đều sẽ tàn hết, thời điểm đó, chỉ còn lại cây mai này, tuy là một mình nó rực rỡ một phương, nhưng sẽ rất lẻ loi, cũng thực sự đáng thương."
Nàng đột nhiên yên tĩnh, lập tức kêu lên, "Đại thiếu gia."
Ta nghe vậy, liền quay đầu lại nhìn. Thấy một nam nhân tuấn mỹ đang đi về phía ta, áo choàng đỏ sậm khẽ bay bay theo gió, dường như đây là cảnh sắc nổi bật nhất trong khung cảnh tiêu điều này. Lại nhìn, cặp lông mày tựa như núi xa, mắt như hồ sâu, vốn là khiến người khác cảm thấy trang trọng uy nghiêm, giờ đây, môi mỏng lại khẽ cười, một mặt nghiêm túc lại biến thành nhu hoà, mang lại cảm giác an tâm, lòng sinh ra cảm giác thân cận.
"Quan nhân." Hắn đứng ở trước mắt ta, ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn nhẹ giọng gọi.
"Ừm." Từ Trường Phong liền đáp lại ta một tiếng.
Những này qua, ta mặc dù ở bên Tam phòng, nhưng cách mấy ngày hắn đều sẽ đến thăm ta, tuy mỗi lần cũng ghé quá lâu nhưng lại cho ta cảm giác ấm áp. Bọn hạ nhân thức thời lui ra, chừa lại không gian cho ta cùng Từ Trường Phong đi dạo.
"Gần đây, nha môn có nhàn nhã hay không ?"
Ta cùng hắn đi lên cái cầu nhỏ. Hiện tại, ta ở trước mặt hắn cũng không câu nệ như trước nữa. Từ Trường Phong và ta đều không phải người nói nhiều, mặc kệ ta hỏi cái gì, hắn đều sẽ kiên trì đáp lại ta:
"Vẫn như cũ, đợi đến cuối năm Kim Thượng duyệt binh, thời điểm đó sẽ không được thanh nhàn như bây giờ."
Từ Trường Phong thân là Tả thống lĩnh Cấm vệ quân, cũng từng ra chiến trường rèn luyện, nghe đến duyệt binh, trên mặt ta không khỏi toát ra một vệt sầu lo. Từ Trường Phong nói:
"Thời thế bây giờ, ngoại trừ người Hạ Đan ở phía tây, bên phương bắc có người Ô Hư cũng tương đối khó chơi."
Ta theo bản năng mà hỏi:
"Vậy sẽ khai chiến ư ?"
Từ Trường Phong lại cười một tiếng, ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
"Khiến... Quan nhân cười chê rồi."
"Không có, " Từ Trường Phong lắc đầu, nói: "Ta chỉ đang nghĩ, bây giờ tứ hải thái bình, giang sơn nhìn có vẻ vững vàng, kì thực cũng không phải là như vậy. Nuôi ở trên đầu một đám sói hoang, lúc Tiên Đế còn sống cũng có ý dụng binh với phía bắc mấy lần, nhưng không chờ được thời cơ." Hắn dừng lại, nhìn mặt hồ nói tiếp, "Nếu không chờ được, chỉ có thể tạo ra thời cơ."
Ta không biết mấy chuyện trên triều đình, càng không biết được tài dùng binh, tất nhiên không đưa ra được kiến nghị gì. Từ Trường Phong đưa ta về sân, xoay mình lên tiếng hỏi:
"Trong ngày thường, lúc lão tam không ở đây, ngươi sẽ làm những gì?"
Hai ngày nay, Từ Tê Hạc cơ hồ bận rộn chân không chạm đất, đến trước khi trời tối mới gặp được người. Ở bên trong trong nhà, ta đã sớm quen nhàn rỗi vô sự, liền lắc lắc đầu:
"Cũng không làm cái gì, đọc sách một hồi, một ngày liền qua."
Từ Trường Phong gật đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa mà đi ra cửa. Ta yên tĩnh đưa mắt nhìn theo hắn.
Ngày hôm sau, một hạ nhân cầm một cái lồng chim tới đây. Đó là một con chim hoạ mi biết ca hát, vô cùng chọc người vui vẻ, ta tò mò nhìn nó, tên người hầu kia cười nói:
"Đại thiếu gia nói, để Thiếu quân nuôi con chim này, ngày thường chơi chơi giải buồn."
Hôm đó, ta cực kỳ vui vẻ, đùa với con chim họa mi kia, bất tri bất giác liền đến buổi tối. Từ Tê Hạc trở về nhìn thấy lồng chim sắt, liền tò mò hỏi:
"Đây là ai đưa tới?"
Không chờ ta trả lời, Bích Ngọc liền nói:
"Thưa tam thiếu gia, là Đại thiếu gia đưa cho Thiếu quân, Thiếu quân rất yêu thích, đã chơi cả ngày rồi."
"Ồ?" Từ Tê Hạc đi tới, ta nhìn hắn, trên mặt hắn ngậm ý cười. Hắn nhìn cá chậu chim lồng kia, từ tốn nói: "... Là thật đáng yêu."
Chẳng biết vì sao, ta luôn cảm thấy trong mắt hắn tựa hồ cũng không có mấy phần ý cười, không khỏi hỏi hắn:
"Hạc Lang, ngươi mệt mỏi sao?"
Thần sắc trên mặt Từ Tê Hạc chậm hoãn, lại nắm tay của ta nói:
"Ân, có một chút." Hắn nhìn ta, nhẹ giọng nói, "Mấy ngày nay, đều không ở cùng ngươi, là ta không tốt."
Ta mỉm cười lắc đầu, sau đó cùng hắn dùng bữa tối. Đêm xuống, Từ Tê Hạc ôm ta ngủ, hơn một tháng nay, hắn đều rất cẩn thận, chưa từng chạm qua thân thể ta.
——————-
Trời dần dần lạnh lẽo. Hạ nhân sửa sang lại tủ quần áo của chủ nhân. Lúc này, Bích Lạc đi tới, cầm một cái túi thơm đưa cho ta:
"Thiếu quân, cái này tìm được trong tủ của người, nhưng nô tỳ chưa từng thấy ngài có thứ này."
Ta tiếp nhận túi thơm kia tỉ mỉ mà nhìn, bỗng dưng, trong đầu lóe lên cái gì đó...
"Thiếu quân?" Bích Lạc gọi ta.
Ta nhất thời phục hồi tinh thần lại, nói:
"Đúng, là đồ của ta, ngươi đi làm việc đi."
Sau khi Bích Lạc đi ra, ta ngồi ở trước án, trầm mặc nhìn cái túi thơm kia. Thêu hoa tinh xảo nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết là đồ của chủ nhân, nếu như không cẩn thận làm rơi mất, thì nơi đình viện nhiều người qua lại, sao không có ai nhặt lên. Trừ phi, lúc ta nhặt nó lên, chủ nhân của nó vừa mới làm rơi không lâu...Ta ở trong sân đi tới, hạ nhân nói cho ta, Từ Tê Hạc đã hồi phủ, ta nghĩ hắn đang nghị sự với người khác. Không ngờ tới, ta đi không lâu, liền thấy ở trên đình nghỉ mát có một bóng người quen thuộc. Hiện tại đã bước vào đầu mùa đông, Từ Tê Hạc khoác kiện áo choàng trắng như tuyết. Làn da như mỡ đông, ngọc dung xinh đẹp tuyệt trần, ngón tay thon dài đang mân mê một viên cờ đen, một người ngồi một mình trước bàn cờ, xuất trần tựa như "Trích Tiên". Ta bước về phía hắn, tại thời điểm muốn lên tiếng, mới nhìn thấy trong đình còn có những người khác. Một nam nhân trung niên xa lạ đang gập eo khom người, trong tiết trời lạnh lẽo này, trên trán hắn lại che kín mồ hôi lạnh. Hắn mặt xám như tro tàn, hai vai run run, bỗng nhiên, hai đầu gối gập lại, thẳng tắp hướng Từ Tê Hạc quỳ xuống.
"... Biểu đệ, ngươi lần này nhất định phải giúp ta một chút! Nếu không phải ngươi lúc đó nói, nói —— "
Từ Tê Hạc lại ngắt lời hắn:
"Lời ấy, cũng không thể nói như vậy." Trên mặt hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không thèm nhìn tới người kia, "Hứa huynh, năm nay xảy ra nạn hồng thủy, nam bắc đều náo loạn thiếu lương thực, Hứa thị các người quản lý kho lúa, lại dám to gan âm thầm tích trữ lương thực giá cao để buôn bán, trộn gạo cũ và cát đá để bố thí dân nghèo, loại sự tình rơi đầu này làm thì không nói, còn ngu đến mức để người khác moi ra..." Hắn nhỏ giọng, " ngươi nói xem, ta làm sao giúp ngươi được a?"
Người kia phát run không ngừng:
"Nhưng, nhưng là, ngươi khi đó..."
Ánh mắt Từ Tê Hạc lạnh lẽo, "Ca tháp" một tiếng, dằn mạnh quân cờ lên bàn cờ, chỉ nói:
"Trương Viên, tiễn khách."
Trương tổng quản giương tay một cái, gia đinh liền lôi người kia đi ra ngoài. Người kia lúc bị kéo xuống, vẫn còn khóc lóc cầu xin muốn gặp Khương thị, chờ đến lúc không nghe thấy thanh âm gì nữa, ta nghe Từ Tê Hạc xa xôi nói:
"Người này đã xử lý sạch sẽ, sẽ không nói lung tung chứ?"
"Vâng, Tam thiếu gia." Trương Viên mặt không biến sắc, trong lời nói có thâm ý khác, "Tất cả, đều đã làm xong."
Từ Tê Hạc hài lòng đặt thêm một quân cờ xuống, vẫn là dáng dấp không dính khói bụi trần gian. Mãi đến tận khi hắn đứng lên, đi tới lan can, xoay mình nhìn thấy ta. Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, ngay lập tức thay đổi một khuôn mặt khác, nhìn ta cười:
"Tam Hỉ."
Hắn bước nhanh đi ra đình, bước đến gần ta, nói:
"Sao ngươi lại tới đây, đã đến lâu chưa?"
Ta nhìn sắc mặt hắn, có chút hoảng hốt đáp:
"Cũng, cũng vừa mới đến."
Từ Tê Hạc lại nắm tay ta, vuốt ve lòng bàn tay, cụp mắt nói:
"Nhìn ngươi kìa, đi ra đây cũng không cầm noãn lô(cái làm ấm tay). Ngón tay bị lạnh cóng rồi..."
"Ta..." Ta không có gì để nói mà nhìn hắn.
Từ Tê Hạc không vạch trần ta, chỉ nhìn ta một trận, sau đó liền dùng tay bao lấy lòng bàn tay của ta, thần sắc ôn nhu nói:
"Đi, ta đưa ngươi về."
Ngày đó, tất cả như thường, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Tận tới đêm khuya, Từ Tê Hạc cùng ta nằm trên giường. Ta đưa lưng về phía hắn, ở trong bóng tối, ta nhận ra một cánh tay từ sau duỗi đến, vòng lấy thắt lưng của ta. Tiếp đó, hắn chậm rãi dịch lại đây, ôm ta, triền miên mà hôn sau gáy. Ta chậm rãi xoay chuyển qua, Từ Tê Hạc đã thức dậy, phủ trên thân thể ta. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng đẩy sợi tóc trên mặt, trong ánh trăng mơ hồ, ta thấy trong đôi mắt kia tràn ngập dục vọng. Hắn ách thanh hỏi:
"Tối nay... Được không?"
Tay đã dò vào trong y phục, ta không nói gì, chỉ là hơi thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng hôn môi của hắn. Cái túi thơm kia, chung quy ta vẫn không thể hỏi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro