Chương 36
Tứ ca nhi, Tứ ca nhi...
Ta mơ mơ màng màng, cả người không thể cử động, chỉ nghe thấy có người đang gọi tên ta, mãi đến khi bị ai đó đẩy một cái. Ta vuốt mắt ngồi dậy, liền thấy một người ngồi ở bên trong quang ảnh. Nàng mặc một bộ váy nửa cũ nửa mới, đang cúi đầu vá quần áo cho ta. Ta nghe thấy nàng nói, bây giờ là giờ gì rồi? Tứ ca nhi hôm nay không cần đi học sao?
Ta xuống giường, giày cũng không kịp mang mà chạy nhanh tới bên nàng, viền mắt dần đỏ lên. Nàng như không thể không để ý đến ta, thả xuống mấy đồ vật trong tay, xoa xoa lên đầu ta.
Ai, Tứ ca nhi a...
Ta thút thít khóc nghẹn.
Bỗng nhiên trong chớp mắt, âm thanh bên tai lạnh xuống —— nhớ kỹ lời của di nương, nếu như có thể ở lại kinh thành, cho dù làm nô tỳ, cũng đừng trở lại cho ta!
"Di nương... Nương... !"Thân thể ta kịch liệt chấn động, cả người liền tỉnh lại. Trước mặt hoa cả mắt, bên tai vang lên tiếng "Ong ong". Một hồi lâu sau, ta mới nghe rõ những người kia đang nói cái gì ——
"Tỉnh rồi, cuối cùng cũng coi như tỉnh rồi..."
Ta cảm thấy miệng khô lưỡi khô, liền há miệng mấp máy môi. Một người đỡ ta từ trên giường, thanh âm của hắn cực kỳ dễ nghe, lộ ra vẻ lo âu cấp thiết:
"Tam Hỉ, ngươi muốn cái gì?"
"Nước..."
Ngay tức khắc, nước trà liền được đưa đến bên mép. Ta có chút vội vàng nuốt xuống vài hớp, cổ họng khô cạn mới cảm thấy thư thái hơn. Ta chóng mặt nằm trong lồng ngực người này một hồi, lúc này mới mở mắt ra.
Lần này, ta cuối cùng cũng thấy rõ tất cả mọi người trong phòng. Từ Tê Hạc ngồi ở trên giường đỡ ta, bên cạnh hắn có một lão già đang ngồi, là Trương thái y lúc trước được Ngu thị mời đến chẩn mạch cho ta. Trừ bọn họ ra, còn có Từ Trường Phong cùng ——
"... Kính đình!" Từ Yến Khanh bước đến đây, hắn thoạt nhìn rất là chán chường, quần áo như là hai ba ngày chưa thay. Thấy ta tỉnh lại, trên mặt hắn kìm không được thần sắc mừng rỡ, đôi mắt ửng hồng từ từ bốc lên hơi nước. Mà khi hắn muốn bước đến chạm vào ta, ta lại sợ sệt né tránh, co rụt vào lồng ngực người phía sau.
"..." Tay Từ Yến Khanh vẫn ở giữa không trung, sắc mặt kinh ngạc mà nhìn ta. Ta lại cực kỳ sợ hắn, núp thật chặt ở trong lòng Từ Tê Hạc, cả người đều lạnh run run. Từ Tê Hạc ôm lấy ta, trong mắt đều là đau lòng, tiếp đó giương mắt, mang theo sắc mặt giận dữ nói với người trước mặt:
"Nhị ca, ta thấy, ngươi cứ ra ngoài trước đi."
"Ngươi... !" Từ Yến Khanh đột nhiên phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, Từ Tê Hạc lại không chút nào sợ hãi. Từ Trường Phong vẫn luôn trầm mặc, xoay mình lên tiếng:
"Hiện tại người đã tỉnh lại, còn cần tĩnh dưỡng." Hắn liếc Từ Yến Khanh một cái, trầm giọng, "Lão nhị, ngươi theo ta ra ngoài."
Ngay cả Trương thái y cũng mở miệng nói:
"Tại hạ đã châm cứu cho Thiếu quân, trước hết bất kể thế nào, những người không liên quan vẫn nên đi ra ngoài đi."
Lời nói đã đến nước này, Từ Yến Khanh cũng chỉ có thể theo Từ Trường Phong đi ra ngoài. Sau khi hắn đi ra ngoài, trong lòng ta phảng phất được buông lỏng. Từ Tê Hạc ôm ta, con ngươi ôn nhu như nước cẩn thận nhìn ra, chẳng biết vì sao, trong mắt hắn ngoại trừ lo âu ra, tựa hồ còn có mấy phần hổ thẹn. Chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói:
"Ngươi đã hôn mê tròn hai ngày, nếu có cái gì không tốt, ta..." Hắn như là cũng không nhẫn tâm nói thêm gì nữa, chỉ nhìn ta lẩm bẩm nói, "... Không quản như thế nào, tỉnh lại là tốt rồi."
Lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh không nhỏ. Từ Tê Hạc sắc mặt hơi lạnh lẽo:
"—— lại làm sao?"
Hạ nhân đi tới, nơm nớp lo sợ nói:
"Dạ, là Đại thiếu gia... Đang giáo huấn Nhị thiếu gia."
Từ Tê Hạc thở dài, nói:
"Thôi. Ngươi đi ra ngoài nói với họ, Thiếu quân còn phải nghỉ ngơi, bảo bọn họ đổi địa điểm đi."
Hạ nhân đáp một tiếng, liền lui ra.Từ Tê Hạc đỡ ta nằm xuống lại, Trương thái y liền bắt mạch cho ta, sau đó nói với Từ Tê Hạc:
"Tam thiếu gia, chúng ta nói chuyện một chút."
"Mời."
Từ Tê Hạc trước khi đi dém lại chăn cho cẩn thận, dụ dỗ ta nói:
"Ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Có ta ở đây... Không ai có thể tổn thương ngươi."
Ta an lòng hơn một ít, hai tay nắm chặt cái chăn. Hắn dặn dò Bích Ngọc Bích Lạc chăm nom ta cho tốt, rồi đi theo Trương thái y ra ngoài. Bích Ngọc và Bích Lạc đôi mắt đều hồng hồng, giống như mới khóc xong. Bích Lạc đi tới, giúp ta kéo lại góc chăn, mu bàn tay quệt lên khóe mắt một cái, ôn nhu nói:
"Thiếu quân, ngài an tâm ngủ đi."
Mãi đến tận sáng sớm hôm sau, ta mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên ta thấy vẫn là Từ Tê Hạc. Cơ hồ hắn vẫn luôn trong coi ở ngoài phòng, nghe thấy động tĩnh thì đi vào:
"—— Tam Hỉ." Hắn rót chén nước bưng tới, đút ta uống nước, rồi nắm lấy tay ta ngồi xuống, hỏi ta:
"Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có còn choáng hay không? Có nơi nào... cảm thấy đau hay không?"
Hắn hỏi ta rất nhiều, ta vẫn luôn khẽ lắc đầu, Từ Tê Hạc lúc này mới yên lòng lại. Ta mím mím môi, hắn thấy được liền nhẹ giọng hỏi ta:
"Ngươi muốn cái gì?"
"Ta..."Cổ họng ta khàn khàn, hít vào mấy hơi mới nói tiếp, "Muốn thay quần áo..."
Trên người ta ra rất nhiều mồ hôi, nằm lâu sẽ không quá thoải mái. Bích Ngọc liền mang theo hạ nhân đến, giúp ta thay một thân xiêm y khô mát. Thay xong, hạ nhân cũng bưng cháo lại đây. Từ Tê Hạc chẳng hề mượn tay người khác, múc từng miếng từng miếng tự mình đút ta uống xong. Ta dần dần thanh tỉnh hơn nhiều, lẳng lặng nghe hắn nói:
"Ngày hôm đó... Cũng thật là binh hoảng mã loạn, đại phu trong phủ cho ngươi uống giải dược, ngươi cũng không thể tỉnh lại. Hồng Hoàn này vốn là vật dùng để trợ hứng trên giường, dược tính rất mãnh liệt, hắn cư nhiên một lần liền cho ngươi dùng ba viên..."
Từ Tê Hạc nắm cái bát thật chặt, ta nhìn hắn, thấy hắn mím chặt môi, ánh mắt lóe lên một vệt tàn khốc ta chưa từng gặp. Ta mấp máy môi, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
"... Ta không muốn, nhắc tới hắn."
"Được, được." Từ Tê Hạc dỗ dành ta, "Không nhắc tới, chúng ta không nhắc tới hắn. Tam Hỉ, Trương thái y hôm qua nói với ta, thân thể ngươi bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng may là căn cơ tốt, chỉ cần ngoan ngoãn nghỉ ngơi một tháng nửa tháng, tỉ mỉ điều dưỡng, rất nhanh liền có thể khôi phục khỏe mạnh."
Từ Tê Hạc đút ta uống xong nửa chén cháo, liền đỡ ta nằm xuống lại. Hắn nói với ta một ít sự tình phát sinh trong mấy ngày nay. Ngày đó, ta ở dưới thân Từ Yến Khanh chảy máu mũi, sau đó hôn mê bất tỉnh. Từ trên xuống dưới Từ thị hỗn loạn tưng bừng, mấy đại phu đều bó tay toàn tập, Từ thượng thư liền đi mời thái y trong cung đến giúp ta trị liệu. Trương thái y thân là người đứng đầu Thái y viện, quả thật là diệu thủ hồi xuân, sau khi hắn châm mấy châm, ta liền tỉnh lại. Còn Từ Yến Khanh hiện tại làm sao, còn có Lục quản sự... Sự tình về hắn, ta không dám hỏi, Từ Tê Hạc tất nhiên cũng không nói cho ta.
Sau giờ ngọ, Từ Trường Phong đến thăm ta. Hắn có lẽ là đi từ nha môn lại đây, thời điểm ta nhìn thấy hắn, liền muốn từ trên giường ngồi dậy, hắn lại đỡ ta nằm xuống:
"Đừng dậy, cứ nằm đi."
Ta không thể làm gì khác hơn là nằm xuống lại, dựa vào ngọc chẩm( gối) nhìn hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
"Quan nhân."
Hắn nghe tiếng, khóe miệng khẽ giương lên, đáp lại ta:
"Chuyện gì?"
Ta lắc lắc đầu, hắn vươn tay ra, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay của ta. Bàn tay của hắn tập võ rất nhiều năm, rất là ấm áp, làm người khác cảm thấy yên tâm. Ta nhìn hắn, nói:
"Ngài còn phải đi nha môn sao... ?"
"Không sao, chờ ngươi ngủ rồi tính."
Ta liền ngủ thiếp đi, lần này, ta ngủ thật say, giấc mộng gì cũng không có.
Hai ngày sau đó, có rất nhiều người tới thăm ta. Trong mấy phu nhân, Ngu thị và Khương thị đều phái người đến đây an ủi, còn Tạ thị lại tự mình đến đây. Nàng không để ta đứng dậy, chỉ ngồi xuống bên giường. Nàng vẫn là dáng dấp xinh đẹp hơn người trong trí nhớ của ta, chỉ là khuôn mặt tiều tụy hơn một chút, nàng nói với ta:
"Những chuyện Yến Khanh làm với ngươi, ta và lão gia cũng đã biết, lão gia rất tức giận. Yến Khanh mặc dù là nhi tử của ta, nhưng ngươi cũng gọi ta một tiếng nương." Nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay ta, nói tiếp, "Kính Đình, vi nương... Nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Sau đó, ta nghe hạ nhân nói, Nhị thiếu gia bị lão gia dùng gia pháp đánh bằng trượng, sau đó bị nhốt trong tông miếu, không ăn không uống hai ngày. Lần này, Tạ thị một câu cũng không mở miệng nói giúp hắn. Ta vẫn luôn điều dưỡng thân thể ở viện của Từ Tê Hạc, mấy ngày đầu, trong nước tiểu đều có máu, Trương thái y ngày ngày châm cứu, liên tục mười ngày. Tĩnh dưỡng một trận, ta cũng tốt hơn rất nhiều, mà trong mười ngày này, Từ Tê Hạc cũng chưa từng rời khỏi ta, cho dù ta nằng nặc bảo hắn đi làm việc, hắn cũng không chịu đi, thà đem sổ sách chuyển tới trong phòng. Hắn mỉm cười nói:
"Ngươi để ta chờ lâu như vậy, lần này, không cho ngươi đuổi ta đi."
Ta cũng không thể làm gì khác hơn là tùy theo hắn. Chỉ có điều, tuy Từ Tê Hạc nghĩ như vậy, nhưng cũng không ngăn được những sự tình sẽ phát sinh. Hôm nay, có lẽ mấy cửa hàng xảy ra điều gì đó bất ngờ, Từ Tê Hạc không thể không rời đi một chốc. Ta nghỉ ngơi trên giường mềm, nằm một lát, Bích Lạc đi tới, chần chờ nói:
"Thiếu quân... Có một việc, nô tỳ không biết có nên nói hay không."
Ta bảo nàng nói thẳng không sao, Bích Lạc liền nhìn ra bên ngoài, ta cũng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, mơ hồ thấy được bên ngoài có một thân ảnh cao to. Vừa thấy hắn, lòng ta liền cứng lại.
"Kỳ thực, Nhị thiếu gia từ khi bãi triều về nhà, mỗi ngày đều tới muốn gặp ngài, đều bị Tam thiếu gia cản ở bên ngoài, cũng không cho chúng ta nói cho ngài..." Bích Lạc do dự nói .
Ta nhìn người kia đi qua đi lại bên ngoài, tựa hồ rất là sốt ruột bất an...Ta không tiếng động nắm chặt lòng bàn tay, yên lặng rũ mắt xuống, bả vai khẽ run, mở miệng nói:
"Ta không muốn gặp hắn."
Bích Lạc chần chờ một chút, liền gật đầu ứng:
"Vậy nô tỳ sẽ ra nói thật với Nhị thiếu gia ."
Thời điểm nàng muốn quay người đi ra ngoài, ta lại lên tiếng:
"Ngươi nói với hắn, ta đã nghỉ ngơi..." Bích Lạc dừng lại, ta nhìn nàng, nói nhỏ, "Bảo hắn, đừng đến đây nữa."
———————
Ta ở chỗ Từ Tê Hạc hơn nửa tháng, từ từ có thể xuống giường đi lại. Hắn thoạt nhìn còn vui vẻ hơn cả ta:
"Chờ thân thể ngươi tốt hơn, ta lại mang ngươi đi ra cửa chơi một chút, để quên mấy không chuyện vui đi."
Ta nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại:
"... Ân."
Hắn đỡ ta nằm xuống, trông ta uống thuốc xong, mới yên lòng đứng lên:
"Đợt này, trong phủ thiếu người, thật là bận rộn đến hỏng cái thân thiếu gia này của ta."
Thiếu người...Ta ngơ ngác, trước lúc hắn đi ra ngoài, vẫn là không nhịn được, mở miệng nói:
"Lục quản sự..."
Ta thấy hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu, dường như không nghe rõ, hỏi ta:
"Ngươi nói ai?"
Ta nhìn Từ Tê Hạc một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói:
"Không có chuyện gì... Hạc Lang, đi làm đi."
Từ Tê Hạc nở nụ cười, vẫn là dáng dấp cực ôn nhu kia. Sau khi hắn rời đi sau, ta nằm lại trên giường, làm thế nào cũng ngủ không được. Thời điểm ta tâm thần không yên, đột nhiên nghe thấy hạ nhân cả kinh hô lên:
"Nhị thiếu gia, ngài không thể xông vào, Nhị thiếu gia —— "
Không ai ngờ Từ Yến Khanh sẽ trực tiếp xông vào, ta vừa nhìn thấy hắn, theo bản năng ôm chăn xoay người. Từ Yến Khanh thấy ta, vốn là trên mặt nở nụ cười, thấy ta xoay qua chỗ khác không nhìn hắn nữa, lúm đồng tiền liền xụ xuống.
"Kính Đình..." Hắn lẩm bẩm khẽ gọi.
Ta không đáp lại, chỉ làm như mình đang ngủ, nhưng kỳ thực hai mắt ta vẫn mênh mang mở to, hai tay bám chặt vào cái chăn. Đầu kia yên tĩnh hồi lâu, lâu đến mức ta còn tưởng rằng hắn đã rời đi, hắn lại đột nhiên mở miệng:
"Mấy ngày này, ta nghĩ rất nhiều..."Ta nhắm mắt lại, đột nhiên, nghe được một tiếng: "Ta có lỗi với ngươi."
Chim đậu bên cửa sổ, gió thu phơ phất, thanh âm của hắn truyền vào trong tai ta rõ ràng.Thấy ta không có phản ứng, Từ Yến Khanh trầm ngâm nói:
"Ta biết, ngươi bây giờ khẳng định không muốn gặp lại ta." Hắn mím mím môi, khàn giọng: "Ngày hôm nay vào triều, ta đã xin Kim Thượng đi giết giặc, làm khâm sai xuôi nam thẩm tra một chuyến. Lần này đi ra ngoài, ba, bốn tháng sau ngươi cũng không thể nhìn thấy ta nữa."
Ta vẫn luôn trầm mặc. Từ Yến Khanh dường như đã nhẫn nại đến cực hạn, mở miệng nói:
"Lục Thanh Tô đã bị điều đến biệt phủ ở Giang châu —— đời này, ngươi sợ là sẽ không gặp lại được hắn." Hắn khẽ lẩm bẩm nói: "... Ngươi gả cho ta đã lâu như vậy, ta lại không biết ngươi còn có cái tên Tam Hỉ này."
Nghe đến đây, ta chợt thấy một trận khó chịu không nói ra được. Cuối cùng, Từ Yến Khanh không nói lời gì nữa, ta nghe thấy âm thanh hắn quay người. Trước khi hắn đi ra ngoài, ta rốt cục lên tiếng:
"Nhị gia."
Hắn dừng lại.Ta vẫn không xoay người lại, chỉ nói nhỏ:
"Ta chưa từng phụ ngài."
Yên tĩnh hồi lâu, tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng xa, mãi đến tận khi rốt cuộc không nghe thấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro