Chương 35
Ta cùng hạ nhân kia đi tới nhã viện lúc trước, chỉ thấy có mấy hạ nhân đang cùng nhau đứng bên ngoài, mỗi người đều là sắc mặt hoảng sợ nhìn trên đất, không nói một lời.
"Thiếu quân, " hạ nhân dẫn đường do dự nói, "Nhị thiếu gia... Ở bên trong chờ ngài."
Ta một mình đi vào. Ta còn nhớ, lần trước đến đây, nơi này nhã nhạc vô cùng, xen lẫn oanh thanh yến ngữ. Không nghĩ tới, một khi quá mức yên tĩnh lại khiến người khác có cảm giác bất an như vậy, như ngọn gió nhẹ nổi lên trước khi cơn bão ập đến vậy. Mãi đến tận khi ta đi qua, giơ tay xốc lên bức rèm che, vừa thấy tình trạng trong phòng liền bị choáng váng. Trước mắt khắp nơi bừa bộn, giống như mới trải qua cuồng phong, càn quét một vòng ở đây, tất cả đều không còn kiện nào còn nguyên, ngoại trừ bình rượu trên án(bàn thấp). Cửa sổ đóng chặt, quang ảnh sơ sơ, ta chần chờ đến gần vài bước, chăm chú liếc nhìn hồi lâu, mới nhìn rõ bóng người đang ngồi ở trước án. Nam nhân tay cầm bầu rượu, cũng không lấy cốc mà đặt cả miệng bầu rượu lên môi nốc ừng ực, vạt áo bị dịch rượu dính ướt hơn nửa, cả người có một loại thê lương không nói được thành lơi.
"Nhị gia..." Ta ách thanh khẽ gọi.
Từ Yến Khanh nghe tiếng, tay cầm rượu ngưng lại, hai mắt liếc nhìn lại đây. Vốn là đôi mắt chứa đầy phong lưu ngả ngớn, bây giờ lại âm trầm sâu sắc, như là dấu diếm hung quang.
"—— đến rồi?" Hắn khàn giọng nói một tiếng, chắc là uống mấy ngày rượu mạnh, cổ họng có chút khàn, "Để Nhị gia ta đợi lâu a..."
Bỗng dưng, bầu rượu bị hắn dằn mạnh lên bàn, ta cả kinh chấn động, ánh mắt kia như dao nhỏ quăng về phía ta:
"Nói, tại sao lâu như vậy mới tới đây?"
"Ta..." Ta hoang mang mở miệng, không biết nên đáp lại hắn thế nào. Từ Yến Khanh nhìn chằm chằm ta một trận, rồi khó hiểu nở nụ cười. Ta nhìn hắn nghiêng ngả đứng lên, từng bước một hướng ta đi tới. Hắn hôm nay thần sắc rất là quái lạ, khiến ta không tự chủ lui về phía sau. Thanh âm hắn tận lực thả nhẹ hỏi:
"Ngươi vừa rồi không ở trong phòng, là đi nơi nào?"
"Ta hỏi thì ngươi trả lời, ngươi cứ lui về phía sau làm gì? Hả?"
"Ngươi sợ cái gì, Nhị gia ta còn có thể ăn ngươi hay sao?"
"Nhị gia..." Ta kinh ngạc lui về phía sau, bỗng nhiên lảo đảo một cái. Trước khi ngã sấp xuống, Từ Yến Khanh đột nhiên thô lỗ kéo ta lại, hướng mặt ta gào thét nói:
"Thẩm Kính Đình, ngươi tại sao lại sợ ta như vậy! !"
Ta mờ mịt luống cuống trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Từ Yến Khanh hai mắt đỏ chót, trước ngực nhẹ nhàng chập trùng. Yên tĩnh giây lát, ta há miệng, không biết tại sao lại có chút nghẹn ngào, nhỏ giọng nói:
"Ta... Ta không thoải mái, ta, ta đi về trước."
Ta muốn rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, Từ Yến Khanh sửng sốt nửa ngày, không chờ ta tránh thoát được từ trong lồng ngực hắn, liền ôm chặt lấy ta. Ta bị đau mà giãy dụa, hắn không chịu thả ra, chỉ thô bạo nói:
"Ngươi đến tột cùng là có ý gì? Hả? Hồi trước không phải rất thích sao? Rốt cuộc là ai trước kia quấn lấy ta không cho ta đi, Thẩm Kính Đình, ngươi quên rồi sao, có muốn Nhị gia giúp ngươi nhớ lại hay không? Ngươi có nhớ ngươi ở dưới thân thể ta có bao nhiêu tao lãng thấp hèn hay không? Vừa đảo mắt liền trở mặt không quen biết ? A —— "
Ta cắn tay hắn, Từ Yến Khanh liền buông lỏng, ta hốt hoảng muốn chạy đi, lại bị một cánh tay nhanh chóng vòng qua người, chặn ngang khiêng lên.
"A!" Ta kêu lên sợ hãi, Từ Yến Khanh quét hết đồ vật trên án, tiếng vỡ nát vang lên, rồi hắn ném ta lên đó. Lúc hắn đè xuống ta ra sức giãy dụa, hai chân đá đá, như đang đánh nhau. Ta nhất thời không cẩn thận, móng tay cào trên mặt hắn để lại một vết máu, Từ Yến Khanh cũng bị đau mà kêu "Tê" một tiếng, ngừng lại. Ta cũng sửng sốt, nhìn lên má trái trên khuôn mặt tuấn tú, máu dần dần rỉ ra...Từ Yến Khanh giơ tay, đụng vào vết thương kia. Ta khẽ gọi:
"Nhị gia..."
Từ trước tới nay, ta chưa từng muốn thật sự làm hắn bị thương. Hai mắt hắn trợn trừng, tựa như sương mù mịt mờ. Nhưng một khắc tiếp theo, hắn liền bỗng nhiên nắm chặt vạt áo của ta, hung ác kéo ta lại gần. Thanh âm băng lãnh như sương:
"Thẩm Kính Đình, có phải ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được ngươi?"
Hai ta mắt ngơ ngác nhìn hắn, không biết là sợ hay là kinh hãi quá độ, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Ta mờ mịt mở miệng hỏi hắn:
"Ngài... Tại sao mỗi một lần, đều phải đối xử với ta như vậy?"
"—— ngươi hỏi ta?" Từ Yến Khanh lại như nghe được chuyện gì buồn cười, hắn chói tai bật cười, trong mắt tràn đầy châm biếm:
"Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một câu. Từ Yến Khanh ta, đến tột cùng là có điểm nào không sánh được với người khác? Ngươi đuổi tới lấy lòng Từ Trường Phong, lại ở bên lão tam ôn nhu hiểu ý, tại sao lại để mình ta cô đơn? Ngươi nói là bất đắc dĩ ?A, nhưng chuyện này thì thế nào?" Hắn đột nhiên dùng sức nắm lấy mặt ta, cắn răng nói:
"Thẩm Kính Đình, ngươi không nên a. Có phải là Nhị gia ta không cho ngươi ăn no, lão Đại và lão tam còn chưa đủ, người còn đang ở dưới mắt ta, lại thông đồng với những nam nhân khác. Chẳng lẽ ngươi khát khao bỉ ổi như vậy sao! Nếu là ngươi thèm khát như thế, sao không đến van cầu ta, nếu tâm tình Nhị gia ta tốt sẽ thao ngươi một chút a —— "
Ta nâng tay lên, tát lên mặt hắn, phát ra thanh âm trong trẻo. Trong giây lát này, không khí phảng phất ngưng trệ. Ta nhìn hắn, Từ Yến Khanh cùng sững sờ. Thời khắc này, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, ta nếm trải...tư vị tim như bị đao cắt. Từ Yến Khanh từ từ quay đầu lại nhìn ta, hai mắt đỏ chót, hai vai run rẩy, âm thanh có chút nghẹn ngào:
"Được..."
"A! !"
Hắn đột nhiên tóm chặt lấy tóc của ta, kéo đến da đầu đau đớn. Ta giãy dụa hết sức, đầu bị đụng tới góc bàn, đau đến hoa mắt. Từ Yến Khanh lại không dừng lại, hắn xé y phục ta ra, cúi người xuống như dã thú, ngậm cắn chặt lấy hai khoả hồng trước ngực, ta bị đau mà khóc la lên:
"A... !"
Lúc này, bên ngoài có người đi vào. Bóng người kia chậm rãi đi vào tầm mắt của ta, ta từ từ mở to mắt. Hắn vừa nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hai chân liền mềm nhũn quỳ xuống "Phù phù" một tiếng. Lục Thanh Tô gập người thật sâu, đầu nặng nề đập lên mặt đất, run giọng gọi:
"... Nhị thiếu gia!"
"A..." Từ Yến Khanh lẳng lặng quan sát thần sắc trên mặt ta, cổ họng hơi động, bỗng liền phát ra một tiếng cười khẽ, nhưng dần dần, nụ cười kia càng lúc càng lớn, gần như điên cuồng.
"Nhị thiếu gia, " Lục Thanh Tô nỗ lực duy trì trấn tĩnh, "Xin nghe tiểu..."
"Câm miệng!" Từ Yến Khanh rống lên một tiếng, thanh âm của hắn liền im bặt. Lập tức, Từ Yến Khanh kéo ta lên, ở bên tai ta trầm giọng nói:
"Đường đường là công tử Thất thị, ta liền hỏi ngươi mấy quy củ một chút." Tay hắn luồn vào bên trong quần áo ngổn ngang của ta, vừa chà vò thân thể, vừa hỏi:
"Kính Đình, ngươi nói xem —— nếu là hạ nhân dám to gan mơ ước người của chủ nhân, chuyện này... Phải phạt thế nào a?"
Ta run run mà nhìn đằng trước, vô lực lắc đầu. Từ Yến Khanh lại gần, liếm đi nước mắt trên khóe mắt ta, âm dương quái khí nói:
"Ngươi đừng sợ, ngoan ngoãn nói với Nhị gia, Nhị gia đều nghe lời ngươi."
"Không có..." Ta mờ mịt lắc đầu.
Từ Yến Khanh không nghe rõ hỏi lại:
"Cái gì?"
"Không có, không có..." Ta run rẩy mở mắt,nhìn hắn nói nhỏ, "Ta và hắn, chẳng có cái gì cả."
Từ Yến Khanh nhìn ta, nhẹ nhàng hỏi: "Thật ?"
"Ừm... Ừm!" Ta dùng sức gật đầu, nước mắt như mưa rơi xuống.
Từ Yến Khanh lại nở nụ cười, nụ cười kia làm người ta sợ hãi.
"Nếu bộ dáng này ——" Từ Yến Khanh dùng sức nhấn ta xuống, đem mặt của ta hướng tới hạ thân hắn, ách thanh nói, "Ngậm lấy cho gia!"
Ta giãy dụa không ngậm, hắn liền cầm vật kia nhét vào miệng ta. Sau khi tiến vào, Từ Yến Khanh liền thở hổn hển, trong mắt tất cả đều là khoái ý làm nhục, ngoài miệng nói rằng:
"Dù sao cũng chỉ là một tên hoạn quan không bằng súc sinh, có cho ngươi gan hùm mật báo, ngươi cũng không dám làm gì—— đáng tiếc a, ta bình sinh ghét nhất một chuyện, chính là có người dòm ngó đồ của ta."
Hắn thô lỗ cầm lấy tóc ta, ép ta nuốt đến sâu nhất, làm cho trong lòng ta khuất nhục đến hận không thể chết đi.
"..."
Lục Thanh Tô thân thể kịch liệt run, vẫn luôn đập đầu trên đất. Hắn tuyệt đối không thể mở miệng, cũng không thể thay ta xin tha. Ta ngậm hắn một trận, Từ Yến Khanh liền đem ta nhấc lên, đặt ta nằm sấp lên trên án, không nói lời gì liền cởi quần.
"A ——!"
Hắn để thương mà vào thẳng, ta cắn chặt răng, đau đến mắt tối sầm lại. Từ Yến Khanh đưa toàn bộ căn đi vào, cũng không quan tâm cả người ta run rẩy, liền thẳng lưng đánh đưa. Sau mười mấy lần, hắn đột nhiên từ sau nắm lấy mặt ta, dán vào hai gò má hôn môi nói:
"Tại sao không phát ra âm thanh? Câm rồi? Hả?"
Cho dù hắn làm ta thế nào, ta đều cứng đầu cắn môi dưới, chết sống không phát ra một điểm âm thanh nào.
"Gia nhớ tới." Từ Yến Khanh cười cười, lạnh giọng nói, "Đêm tân hôn, ngươi cũng là như thế. Ta cho rằng ngươi là ngượng ngùng với ta..." Ánh mắt kia từ từ nhìn về phía trước, "—— thì ra là như vậy."
Từ Yến Khanh thả ta ra, hắn bước nhanh đi tới bên cạnh tủ, lấy ra một chiếc lọ. Ta không biết trong đó chứa cái gì, chỉ thấy Lục Thanh Tô bỗng nhiên biến sắc, ngẩng đầu lên thê thanh cầu xin:
"Nhị thiếu gia —— tuyệt đối không thể!"
"Im tiếng!" Từ Yến Khanh giọng căm hận nói, "Ngươi nhìn kỹ cho ta!"
Tiếp đó, Từ Yến Khanh nâng mặt ta lên, cưỡng ép đút cho ta ba viên thuốc màu đỏ.
"Thiếu gia, Thiếu quân vừa mới qua triều kỳ a!" Lục Thanh Tô không ngừng dập đầu lạy, trên đất từ từ hiện ra vết máu, "Thiếu gia, ngài xin thương xót! Cầu ngài tha thiếu quân! Van xin ngài!"
Đan dược kia xuống dưới bụng không lâu, ta liền cảm thấy thân thể cực nóng, bụng dưới như bị thiêu đốt. Từ Yến Khanh lại một lần nữa áp xuống, ở lúc thần trí ta vẫn chưa hồi phục, tàn nhẫn mà tiến vào.
"Ừm... !" Ta tràn ra một tiếng rên rỉ, hắn dữ tợn mà cười, đem hai chân tách ra, nhanh chóng va chạm lên. Đan dược kia cực mãnh liệt, ta không ngừng xoay chuyển, ngọc hành trước người cao cao ngẩng đầu, tiểu huyệt chảy nước róc rách, nhưng vẫn không bắn ra. Từ Yến Khanh khoái hoạt rong ruổi trên người ta. Trước mắt ta đã từ từ hoàn toàn mơ hồ, những thanh âm huyên náo này đó cũng càng ngày càng xa, trong hoảng hốt, ta dường như nhìn thấy hoa văn mỹ lệ chạm trổ đầu giường, không khỏi giơ tay lên sờ một cái...
"Kính Đình!" Không biết là ai kêu ta một tiếng, ta chấn động, trước mắt xoay mình tối lại.
———————-
Mấy nay tết nên bận quá, nay thấy có bạn bình luận mới nhớ ra để đăng hehe :33
Chúc các nàng năm mới vui vẻ và ủng hộ tui nhiều nhá 🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro