Chương 31
Từ Yến Khanh nắm lấy cánh tay của ta, đem ta túm vào trong ngực, lập tức nghiêng người, kéo lấy nắm tóc sau đầu, ép ta phải ngửa mặt lên.
"Nhị gia..." Ta như nhũn ra mà rên rỉ, hắn liền cúi người hôn đến. Lúc triều kỳ đến, nhiều người nửa tỉnh nửa mê, còn ta chỉ cảm thấy ngoài việc thân thể mềm nhũn ra thì cực kỳ thoải mái, liền nhắm hai mắt mà nghênh đón hắn, cái lưỡi mềm mại trơn trượt cứ như vậy xông vào.
"A... Ân..."
Hai cái lưỡi dây dưa với nhau, không kịp nuốt cả nước bọt. Chẳng qua là như vậy, ta càng cảm thấy thư thái, tình hương quanh quẩn trong mũi, phảng phất khiến người ta say mê, hai tay cũng không khỏi quấn lấy hắn, thấy hắn muốn lui ra khỏi miệng liền không chịu mà duỗi lưỡi liếm lên môi hắn. Ngực hắn phập phồng, có lẽ là bị mùi thơm trên thân thể làm cho động tình, nhưng cũng không cho ta thoải mái, chỉ ôm ta mà nằm. Ta bị hắn vừa ôm vừa xoay một cái, người liền quay lưng khóa ngồi ở trên người hắn, mặt hướng về phía dưới, sau lưng lại tựa vào lồng ngực vững chãi. Từ Yến Khanh cũng vòng hai tay ra sau đè lên lưng ta, mặt đỏ hồng mà khàn giọng suyễn nói:
"Nằm sấp xuống, ngậm lấy gia."
Ta đã bị triều kỳ hành hạ đến mất thần trí, hắn nói cái gì thì làm cái nấy, giống như mấy nam quan dâm đãng mà sốt ruột cúi người xuống, mặt chôn ở cỗ gian của hắn, hai tay nắm lấy côn thịt nóng bỏng, gấp gáp duỗi lưỡi đến liếm. Từ Yến Khanh lúc này liên tục thở dốc, thời điểm ta ngậm lấy hắn, hai mông cũng không an phận mà giãy dụa làm phiền trong lồng ngực hắn, sau đó hắn hơi động thân, đem tiết khố ẩm ướt của ta kéo xuống.
"A ân..." Trong miệng bị lấp đầy bởi thứ kia, ta run run nghẹn ngào một tiếng, mông trắng như tuyết liền lộ ra trước mặt hắn.
"Đừng sợ, " Từ Yến Khanh khàn tiếng nói: "Để Nhị gia... Hôm nay, cẩn thận mà nhìn ngươi một cái."
Hai tay hắn khoát lên trên mông ta, thân thể ta liền mãnh liệt run rẩy dữ dội, tiểu huyệt cũng co rút tê dại một trận. Hắn nhẹ nhàng xoa nắn hai cánh mông, thẳng đến khi nhìn thấy tiểu huyệt ẩm ướt co rút lại theo hơi thở, tràn ra dâm thủy, từ khe mông từ từ chảy xuống phía dưới, liền dùng hai tay đẩy ra hai bên, hoàn toàn đem thân thể ta nhìn hết. Ta lúc này vẫn đang phun ra nuốt vào côn thịt, mỗi một lần nó ra khỏi miệng ta liền to hơn một chút, dần dần đẩy đến sâu trong cổ họng, không thể vào nổi cả cây. Trước đây, ta vừa thấy nó liền trốn trốn tránh tránh, bây giờ thấy lại trong lòng cực ngứa, tiểu huyệt tham lam thèm khát. Nhưng vào lúc này, Từ Yến Khanh lại dùng hai ngón tay đẩy mị huyệt ra, cúi người đến. Thời khắc một vật mềm mại linh hoạt trượt tiến vào, ta liền cả người bắn ra, sống lưng căng thẳng, nhả vật trong miệng ra, run run mà kêu to:
"Nhị, nhị gia..."
Vốn biết là Từ Nhị thiếu gia là một người phong nguyệt, chiêu trò trên giường đủ để làm thầy của vô số người. Nhưng ta cũng chỉ nghĩ hắn "Nhìn một chút", không nghĩ tới, hắn lại, lại...Lúc triều kỳ tới, thân thể khào cực kỳ mẫn cảm, chiếc lưỡi vừa tiến vào, mật đạo liền từng trận mà co rút. Nó giống như một con rắn độc ma sát lên động nhỏ, vang lên âm thanh thô lỗ, khiến cho tao huyệt tê tê. Phen này ta bị hắn hành hạ đến mức toàn thân như nhũn ra, rơi xuống vài giọt nước mắt xuống cỗ gian của hắn, đầu không nhịn được mà xoay lại, đôi môi mấp máy thở gấp, trong miệng xin tha mà gọi:
"Nhị... Nhị gia..."
Bỗng nhiên, bụng dưới căng thẳng, ngọc hành tinh xảo trước người như không khống chế được mà bắn ra một lớp tinh dich mỏng manh.
"Mới dùng đầu lưỡi thôi đã khiến ngươi bắn rồi..." Từ Yến Khanh dừng lại, âm thanh nặng nề mà nói nhỏ: "-- thích như vậy ư?"
Lúc này, thân thể ta đã là khô nóng khó nhịn, như ở trong chảo dầu, mô hôi như hạt ngọc lăn xuống, nước mắt rưng rưng, thực sự không nhịn được, nghẹn ngào mà lẩm bẩm:
"Cầu..."Từ Yến Khanh nghe không rõ ta nói cái gì, liền đứng dậy xoay người ta lại. Ta liền tựa vào trong lồng ngực của hắn, toàn thân mềm đến không ra hình thù gì, thân thể khom người chậm rãi vặn vẹo:
"Nhị... Gia..."
Từ Yến Khanh ánh mắt âm thầm, nắm lấy ta hỏi:
"Ngươi nói cái gì?"
Lần này, ta đã không nhịn nổi nữa, hạ thân đã ngứa ngáy muốn chết rồi, liền cầu xin nói:
"Cầu Nhị gia... Thương, thương thương ta..."
Liền thấy hai mắt hắn lóe tinh quang, lòng bàn tay nắm lấy khuôn mặt ta, lẳng lặng mà nhìn chốc lát, rồi cúi đầu xuống dưới, hôn lên mi tâm của ta. Ta run run mà nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống mấy viên,một phút nhu tình ngắn ngủi, giống như mưa bụi lướt qua. Ngay sau đó, hắn liền tàn nhẫn rút đi tiết khố của ta lung tung ném đi, quan bào cũng không kịp mở, chỉ cởi quần trong ra, lại thô lỗ tách hai tay chống ở hai bên người, lấy gối đặt dưới thân, lại đem hai ta chân treo ở trên vai. Lúc này, eo ta đặt trên gối, hạ thân cao cao mà treo ở trên người hắn, tư thế này lúc trước chưa từng thử qua, mặt ta ửng hồng lên, so với hoa đào còn đẹp hơn, môi đỏ ướt át hơi mím lại, mấp máy khẽ gọi:
"Nhị gia..."Dâm hương tràn lan, Từ Yến Khanh hai gò má ửng đỏ, cũng đã nhẫn nại đến cực hạn, con ngươi đen láy sâu sắc, trên mặt lại dâm tà nở nụ cười:
"Tiểu Quân chớ thúc giục, vi phu... sẽ cho ngươi thoải mái."
Nói rồi đánh vào cực mạnh, thẳng vào nơi sâu xa nhất .
"A a --" eo ta kịch liệt run lên, hắn vừa đi vào, ta liền giống như nghẹt thở mà ngước cổ. Quy đầu ra sức chen vào, khiến dâm thủy bị ép ra, chỉ mới tiến vào nửa đoạn, khào kết đã tê dại từng trận, kích thích hai chân co giật. Từ Yến Khanh cũng lanh lẹ khôn kể, ngực nhanh chóng chập trùng, không để ta hoãn hơi chút nào, liền thừa thế xông lên toàn bộ căn mà thao tiến.
"A!"
Ta bị hắn đỉnh mạnh vào, dâm dâm kêu lên một tiếng, rồi khóc thành tiếng. Từ Yến Khanh liền giơ lên hai chân của ta, mạnh mẽ mà thẳng lưng đánh đưa, vừa thao ta vừa nói:
"Ngươi rên, tỏ ra đáng thương như vậy, bên ngoài nghe được, sợ là cho rằng ta đang bắt nạt ngươi..."
Hắn liên tục cắm mười mấy lần, ta liền dần dần hiểu được chỗ ảo diệu của cái tư thế này. Hạ thân talơ lửng, như cây liễu đón gió dập dìu mặc cho hắn trêu đùa. Hắn nắm chặt lấy eo ta, trọng lượng cả người đều dồn xuống chỗ đó, mỗi lần đều có thể chạm đến khào kết.
"A... A..."
Ta giống như điên rồi, không ngừng rên gọi, nơi sâu xa kia co chặt, khiến cho hắn sảng khoái tràn trề, hắn cưỡi lên người ta rong ruổi trong bể dục, thân thể va chạm phát ra âm thanh ba ba. Ta như víu lấy mây xanh, mười ngón véo chặt tấm chăn dưới thân, ngón chân cũng không khỏi cuộn lại. Từ Yến Khanh cũng là làm đến sảng khoái, trong miệng liên tục mà gọi ta "Tiểu Quân" cùng "Tâm can". Ta bị hắn đỉnh đến sắp ngất, tiểu huyệt bị côn thịt lăn qua lộn lại mà phá huỷ, lần đầu hiểu được cái gì gọi là tiêu hồn thực cốt, cái gì gọi là dục sinh dục tử.
Sau đó Từ Yến Khanh đem ta thả xuống, đổi thành ôm đến trước mặt, tiến vào giữa hai chân ta, triền miên mà hôn đến. Môi miệng dây dưa, hạ thân quấn quýt lấy nhau, ngón chân cũng co chặt lại, bên tai có nhiệt khí phất đến:
"Nói ta nghe... Là ai đang làm ngươi? Hả?"
Hắn khi thì đỉnh vào sâu, khi thì lay động trái phải, ta ôm chặt hắn hổn hển thở gấp, lễ giáo tu nghi đều quăng đến sau đầu, lấy lòng mà đáp:
"Là, là Nhị gia... A... A..."
Âm thanh dâm mỹ từ trong miệng ta chảy ra, hai tay mê loạn mà xoa xoa lưng hắn, trầm luân mà la lên:
"Nhanh... Thương ta... Nhị, Nhị gia... Ân..."
Tiểu huyệt bị hắn làm có chút tê tê, yếu ớt không thôi, cứ thế gần nửa canh giờ, Từ Yến Khanh cũng sắp lên đỉnh. Thời điểm hắn sắp tiết, ta liền cảm thấy nhiệt lưu từ toàn thân chạy xuống dưới thân, như bị làm hỏng đến nơi, kêu khóc nói:
"... Ta, muốn bắn... A -- "
Bụng dưới căng thẳng, nước từ tiểu huyệt chảy ra, càng chảy càng nhiều. Từ Yến Khanh cũng thoải mái ngửa mặt lên, chất lỏng nóng bỏng xối vào sâu bên trong, khiến bụng dưới dường như phồng lên. Từ khi có triều kỳ, đây là lần đầu ta được giải nghiện, cả người nhất thời buông lỏng, cửu tử nhất sinh mà xụi lơ xuống dưới. Ta nhìn hoa văn chạm trổ trên đầu giường rực rỡ muôn màu, trong mơ màng nghĩ tới, trong sách từng viết - Khào khi tới triều kỳ giống như thuỷ hoả. Hoả tức là tà hoả đốt lên từ bốn phía, lan vào kinh mạch; thuỷ tức là nước từ tiểu huyệt như nước thuỷ triều, bôi trơn cho ngọc hành. Triều kỳ đến, phải kết hợp Tiết Khào, nếu không âm hoả quá vượng sẽ hại đến thân thể. Trong thời gian đó, khào kết buông lỏng, sản đạo mềm mại, hấp thu dương tinh dễ dàng, cổ nhân cho rằng như thế sẽ rất dễ thụ thai. Bởi vậy từ xưa đến nay, nam nhân đều tranh giành để được hoan ái với khào lúc triều kỳ đến, gieo lại mầm mống sinh sản. Còn khào khi vào triều kỳ, thì tính tình đại biến, trở nên dâm lãng khát khao, tâm thần hoảng sợ, chỉ có giao hợp với nam nhân mới chịu được...Khi đó, ta tỉnh tỉnh mê mê, cho là nó viết khoa trương. Nhưng bây giờ, ta cuối cùng đã hiểu.
Sau đó mấy ngày, Từ Yến Khanh đều xin nghỉ ở nha môn. Chức quan của hắn vốn là chức quan nhàn tản, có đi hay là không cũng chỉ cần một câu nói của hắn. Mà trên dưới Nhị phòng những ngày qua đều đóng chặt cửa, khước từ khách tới, chỉ làm khó mấy đại phu Từ phủ, tới tới lui lui mà chạy mười mấy lần, lần này người cũng đều tới tới đi đi, nhưng ngoại trừ người cần thiết, ai cũng không được vào trong phòng đi. Trong phòng huân hương lượn lờ, lư hương đốt vượng hơn thường ngày, như là giấu đầu hở đuôi mà muốn che giấu chút khí vị gì đó. Bích Lạc bưng cái bát đi tới, khuôn mặt nhỏ cúi xuống, phảng phất cũng bị mùi thơm lạ lùng này hun đến đỏ ửng mặt. Nàng đứng bên ngoài bức bình phong, mồ hôi nóng rơi xuống, nhẹ giọng nói:
"Nhị thiếu gia, thuốc đến."
Chờ nửa ngày, bức rèm che nhẹ nhàng vén lên.Từ Yến Khanh đi ra, trên người chỉ khoác kiện áo choàng màu lam, tóc đen dính chút nước ẩm ướt, có lẽ là mới tắm rửa không lâu. Hắn cầm lấy cái bát, liền nói một tiếng:
"Đi ra ngoài trong coi đi."
Giọng hắn trầm khàn, khiến người nghe vô cớ mà bên tai ửng đỏ.
"... Vâng"
Hai, ba hạ nhân liền đồng loạt đứng lên, không tiếng động mà lui ra ngoài cửa. Chỉ nhìn trong phòng, cửa sổ nhỏ đóng chặt, đến mức gió thổi không lọt, lư hương bốc lên khói xanh lượn lờ, như đang ở trong sương mù vậy. Ta bị Từ Yến Khanh ôm thả ở trên giường mềm, nghiêng người chờ hắn quay lại. Nghe tiếng bước chân, ta chợt mở mắt, liền thấy nam tử kia vừa dùng cái muôi múc một chén canh vừa đi tới.
"Nào." Từ Yến Khanh ngồi xuống bên cạnh, khẽ gọi ta.
Thân thể ta vẫn còn nóng, quần áo mới vừa thay không lâu đã bị mồ hôi thấm ướt. Từ Yến Khanh nhẹ nhàng quấy chén thuốc, này là thuốc dành riêng cho khào khi đến triều kỳ. Khi triều kỳ tới, khào ra rất nhiều mồ hôi, rất dễ mất nước, canh này là để bổ sung nước cũng vừa bổ thận, miễn cho ta mấy ngày nay bị vắt kiệt.
Từ Yến Khanh không gọi hạ nhân vào, mà là tự mình hầu hạ ta. Hắn đã quen làm thiếu gia, lại học theo người ta dùng cái muôi múc thuốc, đặt ở bên mép nhẹ nhàng thổi thổi. Ta tựa trong ngực của hắn, muôi thuốc đưa đến bên mép, ta nghe thấy mùi vị kia liền có chút buồn nôn, mặt quay qua chỗ khác. Từ Yến Khanh vẫn kiên nhẫn nói:
"Ngoan, uống một chút đi."
Ta cũng không còn sức lực mà giãy giụa, hắn nửa dỗ nửa đút, gần nửa nén hương cũng đút cho ta được non nửa bát. Trong bụng được lấp đầy, ta cũng dễ chịu hơn trước nhiều. Từ Yến Khanh ra ngoài một lát, ta nằm trên giường nhỏ trằn trọc, cũng không biết là do bát thuốc kia quấy phá hay thế nào, bụng dưới lại cảm thấy hơi ngứa lên, đành nhẫn nhịn đến lúc hắn quay lại. Từ Yến Khanh đi tới bên cạnh ta, ta liền mở mắt ra, mơ màng mà kêu hắn:
"Nhị gia..."
Hắn ở trước mắt ta từ từ cúi người xuống, bàn tay vuốt mấy sợi tóc rơi trên má ta sang một bên. Ta liền vội vàng cọ lên tay hắn, đôi môi ẩm ướt cũng trượt qua lòng bang tay, lẩm bẩm vài tiếng "Nhị gia", không nhịn được đem lưỡi thò ra, ngậm lấy ngón tay hắn...
"..."
Cổ họng Từ Yến Khanh hơi động, tầm mắt kéo dài xuống, từ eo đến dưới thân, hai chân ta đã không tự chủ mở ra, phía dưới tất nhiên là không mặc cái gì. Hắn liền quỳ xuống trước người ta, nuốt nước bọt, vén vạt áo ta lên, lặng yên không tiếng động mà chui đầu vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro