Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27


Ban đêm, trùng hợp Từ Tê Hạc cũng nhắc đến chuyện ở Dương Tố với ta.

"Gần đây, phía nam không biết gió lớn từ đâu thổi đến, trời lại mưa không ngừng, tràn sông vỡ đê, nhấn chìm mấy cái thôn trang."

Hắn nhắc tới dân chạy nạn lưu lạc, dịch bệnh tàn phá bừa bãi, ta nghe vậy không nhịn được mà hỏi:

"Đã như vậy, tại sao còn muốn phái người đi Dương Tố?"

Từ Tê Hạc để ly trà xuống, quay qua nhìn ta:

"Sao Tam Hỉ biết chuyện này?"

Ta hơi dừng lại, do dự nói:

"Chỉ là... Trùng hợp nghe thấy hạ nhân nói tới thôi."

Từ Tê Hạc như có chút khác thường, ngữ khí chậm rãi nói:

"Những địa phương gặp nạn hồng thủy này cách Dương Tố không tới trăm dặm, mấy nạn dân đã chạy tới đó. Từ thị cũng có mấy trang tử ở Dương Tố, mấy ngày nay —— thực sự là nhiều việc phiền nhiễu bất kham."

Thời điểmTừ Tê Hạc nói những lời này, đáy mắt có chút lãnh ý. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn có dáng vẻ như vậy. Chỉ có điều, hắn rất nhanh chóng mà ôn nhuận nở nụ cười, tựa như chút lãnh ý kia là do ta nhìn nhầm.

"Trương Viên làm Từ phủ Đại tổng quản, tất nhiên là không đi được. Ta đây là cái ấm sắc thuốc (ý nói nhiều bệnh phải hay uống thuốc) cũng không thể rời khỏi kinh thành, chỉ có thể phái người khác tới đó nhìn xem. Bằng không đã mang ngươi xuôi nam, đi ngắm sơn thủy một trận rồi." Hắn than một tiếng, "Trước đây, ta thường hâm mộ Đại ca có thể mang binh đi dạo tứ hải, hay là Nhị ca cũng từng cùng phụ thân đi Giang Nam vài lần, chỉ có ta —— "Từ Tê Hạc nói đến chỗ này, âm thanh thấp xuống nói: "Kỳ thực, ta vẫn luôn có chút đố kỵ bọn họ."

Ta thấy hắn như thế, liền nắm chặt tay hắn. Từ Tê Hạc nhấc mắt lên, lúc bốn mắt đụng vào nhau, ta liền mỉm cười, nhẹ giọng trấn an hắn:

"Dù Hạc Lang như vậy, ta... Cũng rất yêu thích."

Từ Tê Hạc cũng mỉm cười, tiếp đó liền từ từ tiến tới. Ôn tồn chốc lát, sau khi tách ra, ta rũ con ngươi:

"Tới trên giường đi."

------------------------------------------------------

Mười ngày này chỉ chớp mắt liền qua. Ta lại trở lại Đại phòng, nơi đó vẫn là một bộ dạng vắng ngắt. Hạ nhân đang bận chỉnh lý lại đồ đạc của ta, ta ngước mắt nhìn chung quanh, cảm thấy nơi này so với trước khi ta rời, dường như không có gì thay đổi, nhìn qua nhìn lại vẫn là trống vắng. Điểm khác biệt duy nhất đó là thêm một người sờ sờ là ta đây.Ta đi lại trong sân một lát, bây giờ chính là đầu thu, mát mẻ hơn rất nhiều. Khu nhà nhỏ này lá rụng rả rích, mấy bụi hoa hoa thảo thảo như không có ai đến chăm sóc. Ta tìm một hạ nhân của Đại phòng hỏi việc này, nàng khom người xuống do dự nói:

"Trước đây những chuyện này, đều là thiếu... Lạc thị xử lý, Đại thiếu gia không cho chúng ta tùy tiện động vào."

"Thì ra là như vậy, " ta gật đầu nói, " Không sao."

Ngày đầu tiên đến đây, quá nửa là không có chuyện gì có thể làm. Ta hiện tại cũng đã không còn giống như những ngày đầu, suốt ngày cứ ngồi nghiêm chỉnh chờ Từ Trường Phong trở về, mà cũng chưa chắc là hắn sẽ trở về. Trời mới tối xuống, hạ nhân đưa bồn tắm đến. Hơi nước mịt mờ, ta ngâm mình trong nước nóng, Bích Ngọc cùng hai tiểu thị nữ ở bên hầu hạ, thêm chút cánh hoa vào nước, nàng đụng một cái vào tóc của ta, nói:

"Đợt này nhìn khí sắc Thiếu quân tốt hơn một chút, tóc tai cũng đen bóng hơn nhiều, thật khiến người khác ước ao."

Ta chạm vào mấy cánh hoa trên mặt nước, cái này cũng là quy củ trong phủ. Khào Thê đến một viện tử khác, bất kể thế nào, đêm đầu tiên đều phải tắm rửa tẩy thân, nghe nói đây là vì muốn tẩy đi khí vị của nam nhân khác. Trong lòng ta nghĩ, cái này chẳng phải là lừa mình dối người ư ?Trước khi vào cửa, ta vẫn luôn thắc mắc, lam sao có thể sống với ba vị phu quân được. Lúc đó, Thẩm thị lão thái phu nhân nói sau này ta sẽ biết. Bây giờ đã qua hai tháng, ta vẫn có chút không rõ. Lại nghĩ đến trong sách đã viết, sau khi Khào Thê thành kết với một người, tâm sẽ không kìm được mà luôn hướng về hắn. Nhưng ta rất nghi hoặc, tâm của một người làm sao có thể chia làm ba?

Ta bước ra khỏi thùng tắm liền nghe thấy được bên ngoài có động tĩnh, thanh âm hạ nhân từ sau tấm bình phong truyền đến:

"Thiếu quân, Đại thiếu gia đã trở về."

Ta có chút sửng sốt, lúc này vẫn còn sớm, ta... Không nghĩ tới, hắn sẽ về sớm như vậy. Mấy thị nữ không dám thất lễ, ta cũng xoa xoa thân thể, tóc tai còn chưa kịp chỉnh lại, chỉ có thể để bộ dáng này đi ra ngoài đón hắn. Lúc ta bước ra, Từ Trường Phong cũng vừa hay đẩy cửa vào. Hắn vẫn mặc một thân nhung trang, chỉ là phủ thêm một lớp bụi bặm, dưới giày cũng có chút lầy lội. Cặp mắt sáng như sao đột nhiên nhìn lại đây, hơi ngẩn ra. Ta đây mới nhìn lại, mình đi ra quá gấp, bộ y phục khoác trên người đã ướt một nửa, tơ lụa mỏng manh bị dính nước liền như xuyên thấu. Cũng may, trong phòng này đều là hạ nhâ thiếp thân, cũng không tính là làm trò cười, Từ Trường Phong lại là chính nhân quân tử, không nói gì, chỉ chậm rãi đưa mắt đi chỗ khác. Ta hơi đỏ mặt, giả vờ trấn định dặn dò hạ nhân đi thay nước. Khi Từ Trường Phong tắm rửa, ta ngồi chờ bên trong nội thất. Hạ nhân thêm hương vào lư hương, chăn gối cũng được đổi mới, thị nữ gác đêm chải tóc cho ta. Đang lúc ta ngồi bên giường, liền nghe thấy một âm thanh hơi trầm nói:

"Các ngươi đều đi ra ngoài đi."

Lập tức, sau tấm bình phong có một bóng người đi ra. Từ Trường Phong buông tóc xuống vai, liếc mắt một cái, ta liền sững sờ một lát. Bộ dáng của hắn tất nhiên là không có chút nào để chê, nhưng ta chỉ từng thấy bộ dáng hắn vấn tóc mang quan, mái tóc đen kia vừa buông xuống liền như đánh tan lệ khí trên người hắn, cũng làm cho người phát ra một luồng ánh sáng. Đến lúc cặp mắt kia trông lại, ta phát hiện chính mình thất thố, liền ngượng ngùng mà cúi thấp đầu. Cặp chân kia bước lại gần, ta nghe thấy hắn nói:

"Hôm nay du săn cùng Hoàng Thượng nên về sớm hơn thường ngày."

Nghe vậy, ta có chút ngơ ngác, một lát sau, mới hoàn hồn thầm nghĩ, hắn đây là đang giải thích với ta. Đầu óc đang trống rỗng, một cái tay đã dò tới, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên. Dưới ánh nến, khuôn mặt như điêu khắc kia cũng nhu hòa hơn một chút. Hai mắt hắn trầm ngâm nhìn ta, cũng không biết là đang suy nghĩ gì...

"... Quan nhân."

Ta khẽ gọi hắn một tiếng. Từ Trường Phong như sực tỉnh, thả ta ra. Ta thấy hắn xoay người, tâm trạng không khỏi quýnh lên, cả gan nắm lấy tay áo hắn. Từ Trường Phong dừng lại, ta cũng kinh ngạc nhìn hắn, chỉ cảm thấy ống tay áo trong tay nóng vô cùng, lại không biết nên buông hay nên nắm chặt. Hắn ngoái đầu lại nhìn ta, nói:

"Ta đi thổi tắt nến."

Ta chậm rãi rút tay về, trên mặt nóng bừng không thôi. Ngay sau đó, ánh lửa bị dập tắt sạch sành sanh, trước mắt đen kịt một màu, cái gì cũng không nhìn thấy. Trong bóng tối, Từ Trường Phong liền nhích lại gần. Có lẽ là do không thấy rõ người đến, tứ chi ta không còn cứng ngắc, thời điểm bàn tay kia luồn vào trong y phục, ngực lại co rụt lại, thật khiến ta nghĩ mãi không ra...Ta chậm rãi nằm xuống, trọng lượng trên người càng nặng thêm, so với đêm qua, trong mũi lại quanh quẩn khí tức của một nam nhân khác. Ta ép chính mình chớ nghĩ bậy nghĩ bạ, nhắm hai mắt lại mặc hắn làm gì, áo lót trù khố đều bị cởi ra vứt dưới giường, hơi thở nóng ấm phất đến, hai tay đụng tới dưới khố.

"A..."

Thân thể ta run lên, kẹp chặt hai chân, không cẩn thận rên rỉ lên tiếng. Từ Trường Phong dừng lại, ta nhẹ nhàng thở dốc, liền nghe hắn nói một câu:

"Xoay người."

Ta run lên chốc lát, mím mím môi, trầm mặc đem thân thể xoay chuyển, đưa lưng về phía hắn nằm xuống. Một buổi tối, tuy là dài dằng dặc, chớp mắt một cái liền qua. Nhưng nếu như nói ngắn, thì mọi thời khắc lại như vô tận dằn vặt.

Mấy ngày nay, Từ Trường Phong mỗi ngày đều hồi phủ, cũng không vứt ta lại mà tới thư phòng, giống như bấm chuẩn canh giờ, ôm lấy ta đến trên giường, đèn vừa tắt, liền chậm rãi mở ra y phục của ta. Ta cũng dần dần quen với cách làm của hắn, nghĩ đến, hắn cũng chỉ là đang chấp hành nghĩa vụ của một trượng phu, mỗi lần không cần hắn nói, liền ngoan ngõan lật người. Mặc cho là như vậy, mỗi lần hoan hảo, ta đều cảm thấy bị chơi đùa thấu triệt, sau khi trải qua nhân sự ta đã thấy rõ, nam nhân ở trên giường rất hung ác, Từ Trường Phong cũng như vậy, lúc làm ta cũng không nể mặt mũi. Tuy là hàng đêm chỉ làm một lần, ta sau đó cũng phải nghỉ ngơi nửa ngày. Mà giữa ban ngày nhìn thấy hắn, Từ Trường Phong cũng không thân thiết gì với ta, bất quá chỉ tình cờ nói đôi lời.

Sau ba ngày, ta đi bái kiến Ngu thị. Bếp lò bốc lên khói xanh lượn lờ, Ngu thị thân mang y phục mộc mạc, quỳ gối trên bồ đoàn, tay cầm phật châu nhắm mắt niệm kinh văn. Ta sau khi tiến vào cũng lẳng lặng quỳ xuống, mãi đến tận một nén nhang sau, Ngu thị mở mắt ra, hạ nhân đỡ nàng lên.

"Ngươi cũng dậy đi." Ngu thị nói.

Ta nói tạ ơn rồi đứng dậy. Nếu nàng chưa nói cho ngồi, ta tất nhiên là không thể ngồi. Hạ nhân dâng trà, Ngu thị nhận lấy, nhìn ta một cái nói:

"Xem ra, Từ phủ ta cũng khéo nuôi người, một thời gian không gặp, người nhìn mặn mà hơn so với lúc trước một chút."

Ta đáp lời:

"Mẫu thân nói phải."

Hôm nay, Ngu thị đối xử với ta ôn hòa hơn so với bộ dạng hùng hổ doạ người hôm trước. Nàng cùng ta nói chuyện phiếm hai câu, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề:

"Trường Phong mấy ngày nay đều qua đêm cùng ngươi, phải không?"

"Vâng."

Sắc mặt Ngu thị thả lỏng lại, nhưng vẫn chưa hài lòng, liếc liếc ta nói:

"Triều kỳ của ngươi đến chậm?"

Nghe vậy, trên mặt ta nóng lên. Theo lý, khào triều kỳ bốn mươi lăm ngày một lần, nhưng nghe nói mỗi người dài ngắn không đồng đều, ngắn có một tháng một lần, dài cũng nghe nói mấy tháng mới một lần. Ta trải qua hai lần, biết triều kỳ rất lợi hại, khi đó người cơ hồ là không tỉnh táo, chỉ mong cùng nam nhân giao hợp. Sau khi khào lấy chồng, nếu là Đa Phu, lúc triều kỳ tới phải xem đến phiên vị hôn phu nào, mấy ngày đó sẽ để hắn chịu trách nhiệm. Cũng có mấy môn hộ nhỏ, triều kỳ đến liền để cả mấy hôn phu hoan hảo, cực kỳ hoang đường.

"Hai ngày nữa, ngươi lại tới đây, ta gọi thái y trong cung đến xem cho ngươi một chút."

Ngu thị cũng không để ta ở lại lâu, cho ta trở về, chỉ bảo hai ngày sau lại đi gặp nàng. Ta bước ra khỏi viện của Ngu thị, trên mặt mặc dù không biểu hiện ra, nhưng đáy lòng kỳ thực cũng cảm thấy có một tia bất ổn. Ta triều kỳ xưa nay không đều, ở trong Thẩm phủ phát tác hai lần, khoảng cách ước chừng hơn sáu mươi ngày. Thẩm thị thường gọi đại phu đến bắt mạch cho ta, bất kể là ai cũng nói ta thể chất bất đồng, triều kỳ không đều là tất nhiên. Ta mặc dù không muốn nó đến chút nào, nhưng dù sao việc này cũng liên quan đến sinh dưỡng, phu gia lo lắng cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều chuyện này khiến ta nghĩ tới những điều được ghi trong quyển Khào giới. Thân làm khào nhưng lại không mang thai. Trong lòng ta không yên, liền đến vườn đi dạo một chút. Lúc này, từ xa truyền đến tiếng cười như chuông bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro