Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Từ Tê Hạc mặc dù nói như thế, nhưng rõ ràng ánh mắt của hắn vẫn khóa chặt trên người ta, vẫn là đôi mắt nhu thuận kia, nhưng sâu bên trong là một mảnh ám trầm. Những lúc thế này, ta mới có thể tìm được một chút khỏi lửa nhân gian trên người hắn, như là "trích tiên*" bước vào phàm trần, vướng phải chút khói bụi.

*trích tiên: Tiên bị đầy xuống trần, theo thần thoại. Trích: đày. Tiên ở trên trời bị lỗi đày xuống hạ giới. Ý bảo lúc thường Hạc Lang xuất trần quá, những lúc này mới thấy giống con người bình thường.

Hắn lại hôn ta, ta không khỏi nhắm hai mắt lại, hai tay nắm lấy nhau, tay kia của hắn lại đặt nơi đang mềm của ta.

 "Ừm..." Môi lưỡi quấn quýt, bàn tay kia cũng chậm rãi vuốt nhẹ. Hai tay ta víu lấy y phục hắn, vùi đầu dưới cần cổ của hắn, hít lấy mùi hương say lòng người trên người hắn, trong miệng nỉ non gọi: 

"Hạc Lang..."

Từ Tê Hạc mút lấy cổ ta, lại hôn lên tóc mai, ách thanh "Hả?" một tiếng. Cả người ta khô nóng, bụng dưới co rút nhanh, mặt đỏ như muốn chảy máu, lí nhí nói:

 "Ngươi... Sờ sờ ta..."

Từ Tê Hạc cười nhẹ một tiếng, cởi thắt lưng của ta ra. Hạ thân ta buông lỏng, có lẽ hắn cũng có ba phần kiêng kỵ, nên cũng không kéo tiết khố của ta xuống, chỉ đưa tay dò vào.

"A..." 

Lòng bàn tay bao bọc lấy ngọc hành, ta liền run run mà rên lên một tiếng, lại nghĩ đến bên ngoài có người, liền cắn chặt môi dưới. Từ Tê Hạc hôn lên môi ta, chặn âm thanh kia lại. Cái tay kia mềm nhẵn như tơ, tinh tế như ngọc, không hề có một vết chai nào. Nó phủ lấy ngọc hành của ta, xoa xoa trên dưới, lòng bàn tay chốc chốc lại ma sát lên đỉnh đầu, đợi nó vểnh cao, liền thả lỏng bàn tay một chút, sau đó buông môi ta ra, nói nhỏ:

 " Vật này của Tam Hỉ, thật là đáng yêu..."

Ta thở dốc không thôi, trong mắt ngập tràn hơi nước, nghe vậy thầm nghĩ, từ khi có triều kỳ, vật  trước người này không còn thô cứng bằng trước kia nữa. Tuy có thể bắn tinh, nhưng cũng mỏng manh vô cùng, ngược lại phía sau thì...

"A, ân... !" 

Từ Tê Hạc dùng hai ngón tay kẹp đầu ngọc hành, tuột da về phía sau, lộ ra một cái miệng nhỏ kín đáo, hắn nhu ấn nhẹ nhàng lên đó. Ta đột nhiên run lên một cái, chất lỏng bên trong cái miệng nhỏ kia liền phun ra, bắn đầy lòng bàn tay hắn, quần cũng bị thấm ướt từng điểm từng điểm.Tình hương quanh quẩn giữa hai chúng ta lại càng nặng hơn một chút, cổ họng của hắn run rẩy động đậy, tay lần mò càng sâu hơn, lướt qua giữa hai chân ——

Cỗ kiệu vẫn vững chãi mà đi, tiếng người xa dần, âm thanh ái muội cũng bị nhấn chìm bởi tiếng vải vóc ma sát, không biết là do cỗ kiệu nghiêng ngả hay do ta cứ vặn vẹo trong lồng ngực hắn mà phát ra. Quần áo hai người chúng ta vẫn không hề loạn lên chút nào, chỉ ở bên trong gian kiệu rộng rãi mà quấn lấy, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cắn mút đôi môi đã hồng nhuận.

Lúc này kiệu phu dẫm phải vũng nước đọng, nước hắt tung tóe lên, "A ân ——" ta ngửa mặt về phía sau, trên mặt dập dờn xuân ý, bỗng nhiên giật mình kẹp chặt hai chân, ngón tay bên trong tiểu huyệt cũng rút ra. 

"Ta trước kia cứ nghĩ, nam tử khi cao trào sẽ chỉ phun tinh, chưa từng nghĩ tiểu huyệt yếu ớt này cũng sẽ thủy triều trào dâng..." 

Hắn lấy hai ngón tay chạm vào nơi đang chảy ra chất lỏng , như đang tự nhủ lẩm bẩm gì đó, lúc sau mới lấy tấm lụa trắng lau tay. Thời điểm ta vẫn còn đang thở dốc, Từ Tê Hạc giúp ta sửa sang lại y phục, ta không khỏi nhìn hắn, có chút mê hoặc mà kêu lên một tiếng: 

"... Hạc Lang?"

Từ Tê Hạc hôn lên mặt ta một cái, ôn nhu nói:

"Về nhà lại nói tiếp."

Tuy là nói như vậy, ta lại thoáng nhìn xuống hạ thân hắn. Vạt áo hắn tuy dày dặn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vật lúc ẩn lúc hiện, nếu không tỉ mỉ sẽ nhìn không ra. Ta không tiếng động mà nuốt nước bọt, quyết tâm đưa tay ra đặt ở nơi kia. Ta thấy hầu kết hắn khẽ nhúc nhích một chút, con ngươi đen láy nhìn ta. Ta cũng không biết lấy can đảm từ đâu, chỉ là hắn đã giúp ta thư thái, ta cũng muốn làm cho hắn...tận hứng một hồi. Từ Tê Hạc nắm chặt cổ tay ta, khàn giọng nói:

"Không tới nửa nén hương nữa sẽ về tới nhà."

Ta đỏ mặt gật đầu, thân thể quỳ xuống chỗ đang ngồi, hạ eo, mở tiết khố của hắn ra, dùng tay nắm chặt cái vật đã bán ngạnh kia, ngậm vào miệng. Từ Tê Hạc thở dốc liên tục, tay đặt ở trên đầu ta. Ta lui tới trước eo hắn, mỗi một lần phun ra nuốt vào đều khiến vật kia vào đến sâu nhất. Hắn vuốt lên đuôi tóc ta, lúc kích động thì vô thức mà nắm chặt, khiến da đầu ta cũng hơi đau đau. Ta vẫn gắng sức mà trừu sáp, ngọc hành kia cũng bị kích thích đến thẳng tắp, ta học theo hắn lấy ngón tay nhu ấn lên mắt nhỏ trên đầu ngọc hành, tay khác lại vỗ về hai túi cầu. Cứ như vậy thật lâu, mãi đến lúc hắn thở dốc ngày càng nhanh, Hỏa Long phun châu, ta miễn cưỡng trừu sáp thêm mấy cái, hắn liền phun ra, có một ít bắn lên cả mặt. Lúc này, cỗ kiệu vừa đúng lúc được đặt xuống. Từ Tê Hạc dìu ta lên, giúp ta dọn dẹp gọn gàng một phen, còn không quên nhẹ nhàng ngắt chóp mũi ta một cái:

"Ngươi... còn hồ nháo hơn ta nữa."

Sau đó, lúc chờ hạ nhân đến gõ cửa, hắn liền cởi áo khoác ngoài bọc ta lại, chặn ngang ôm đi ra ngoài kiệu. Ta âm thầm vui mừng vì tối nay trong phủ không có mấy người, tuy là bị hạ nhân nhìn thấy, nhưng cũng sẽ không có ai dám tùy tiện nói lung tung.

 Từ Tê Hạc ôm ta vào phòng, đem ta đặt trên giường. Hạ nhân vừa đóng cửa lại, màn giường liền buông xuống, hắn nằm đè trên người ta, hai tay ta vòng qua cổ hắn, hai chân chậm rãi mở rộng dưới tấm chăn mềm mại. Hắn thấy thế, liền lại lần nữa "cầm kiếm đi vào khuê phòng".

Từ Tê Hạc làm việc xưa nay luôn có chừng mực, lần này  lại làm ta hơi đau, trái lại thoải mái hơn trước rất nhiều, sảng khoái khôn kể. Hắn thúc mấy lần, liền khẽ hôn ta, hỏi:

"Có đau hay không?"

Má ta hồng như thoa phấn, cái trán đầy mồ hôi, lắc lắc đầu, mồ hôi kia liền rớt xuống mấy hạt. Từ Tê Hạc liền ôn nhu động chạm mấy lần, hai ta chân không nhịn được mà kẹp chặt vòng eo của hắn, hai tay mê loạn vuốt ve trên lưng. Hắn lại hỏi:

 "Có...thoải mái hay không?"

Ta lẩm bẩm vài tiếng "Hạc Lang", cuối cùng chịu được hắn cứ hỏi liên tục, rên rỉ nói:

"Thoải mái..."

Từ Tê Hạc khi ấy mới hài lòng, quấn lấy ta mà hôn, thân mật cọ xát một hồi, quần áo cũng bị cởi vứt lung tung, trần truồng ôm chặt nhau. Hắn khẽ nâng hai cánh mông, vuốt ve nhẹ nhàng, lại tiếp tục đâm vào âm hạch của ta. Từ Tê Hạc không nhịn được đâm thẳng vào trong kết, kích thích chất lỏng bên trong dâng trào, ta vui sướng thở không ra tiếng. Cứ như vậy, chúng ta say đắm cùng nhau, không lâu sau liền cao trào. 

Từ Tê Hạc ôm ta nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục hôn lên xương quai xanh. Ta miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, đẩy đẩy hắn nhỏ giọng nói: 

"Đại phu nói..."

"—— nói cái gì?"

Hắn đây là biết rõ còn hỏi, ta có chút ảo não, chuyển động thân thể, muốn quay lưng lại với hắn. Từ Tê Hạc lại từ phía sau ôm đến, vòng qua bả vai, hai tay từ eo mò đến trước ngực. Ta ngăn trở hắn tay, hắn lại nắm lấy lòng bàn tay của ta, cầm bàn tay của ta xoa xoa hồng châu trước ngực.

"Phải, phải khắc chế... A..."

Ta vừa lẩm bẩm câu này, hắn liền tiến vào bên trong, thúc liền mấy cái. Từ Tê Hạc hôn sau cổ ta, vi suyễn nói:

 "Vậy thì... Chơi thêm một lần nữa."

 Nói xong, liền đứng dậy, ngồi phía sau ta. Ta vẫn nằm nghiêng, chỉ nhấc lên một chân, treo ở trên vai hắn. Ta nương theo những lần hắn đánh xuyên mà nhẹ nhàng lay động, hai tay hắn chống hai bên người, nhìn dáng vẻ ta nhắm mắt rên rỉ, sau đó giơ tay lên, vuốt mấy sợi tóc rối bời trên trán, ôn nhu hôn lên khóe mắt ướt át của ta.

Cả đêm này, ta và Từ Tê Hạc chỉ hoan hảo hai lần, tính cả lần ở bên trong kiệu kia... Cũng coi như là đã phá cấm. Cũng may, thân thể hắn cũng không sao, bằng không thật sự là khiến ta không đất dung thân, thực sự không biết phải ăn nói với trưởng bối thế nào. Sau khi thân cận như vậy, ta lại càng cảm thấy...yêu thích hắn hơn một chút.

Sau khi thân thể Từ Tê Hạc tốt lên nhiều, ban ngày không thể dính một chỗ với ta nữa. Thế ta mới biết, mấy công việc bên ngoài của Từ phủ, phần lớn đều qua tay hắn và Khương thị xử lý. Nghĩ đến ngược lại cũng không bất ngờ, Tạ thị quản lý trướng vụ to nhỏ bên trong phủ, Khương thị lại quản lý chặt chẽ mấy trang tử bên ngoài, hai người phân ra mà trị, để trượng phu an tâm lên triều, chả trách Từ phủ trên dưới đều được xử lý gọn gàng ngay ngắn.

Ta mặc dù cả ngày rảnh rỗi, cũng không quên lời Khương thị dặn, phải kiểm tra chuyện sắc thuốc của Từ Tê Hạc. Ta mở ra ấm thuốc, liếc nhìn dược liệu, rồi để hạ nhân tiếp tục đun lửa. Vừa quay người lại, liền nghe thấy được âm thanh rơi vỡ. Ta quay đầu nhìn lại, liền thấy một tiểu đồng vội vội vàng vàng nhặt mảnh vỡ trên đất lên, thấy ta trông lại, phù phù một tiếng quỳ xuống:

 "Thiếu, thiếu quân!"

Ta thấy hắn có chút quen mặt, một hồi lâu mới nhớ ra hắn chính là hạ nhân sai bên người Từ Tê Hạc , gọi là Tử Đồng.

"Không sao."

Ta gọi hắn dậy. Hắn lại giống như con chim sợ ná, sợ hãi rụt rè. Ta tự hỏi xưa nay ta đối xử với hạ nhân rất tốt, chẳng biết vì sao hắn lại sợ ta như vậy. Hắn vội vàng nhặt mảnh vỡ lên, ống tay áo bị cuốn lên một đoạn, lộ ra phân nửa cẳng tay, ta vô ý thoáng nhìn, lại thấy trên cánh tay hắn khắp nơi đều bầm tím, vết thương cũ mới đều có. Ta đi ra ngoài, không khỏi hỏi Bích Lại:

" Trong phủ đệ này, người hầu bên người thiếu gia là ai an bài ?"

Bích Lạc đáp:

 "Thưa thiếu quân, xưa nay phần lớn đều là chủ nhân các phòng tự mình an bài. Nô tỳ... Cũng không rõ ràng lắm."

Trong mấy gia đình giàu có, hạ nhân cũng chia làm vài loại. Nếu là thiếp thân hầu hạ bên người chủ nhân, tuy phẩm vị không cao nhưng cũng coi như là rất có mặt mũi. Ta quay đầu lại nhìn, Tử Đồng gương mặt khúm núm, như là chỉ cần động một chút sẽ chấn kinh, khiến ta nhớ lại trước đây trong nhà cũng có mấy tiểu nô thường bị bắt nạt, ngược đãi. Trong lòng ta có một ý nghĩ quái lạ, nói với Bích Lạc:

 "Ngươi đi làm việc đi, ta muốn đi dạo một mình."

"Vâng."

 Bích Lạc liền dẫn hai hạ nhân lui xuống. Ta đi lên cầu, xem cá chép cẩm dưới đáy hồ. Mặt hồ như gương, chiếu ra bộ dáng của ta. Lúc trước, người người luôn nói, ta lớn lên giống phụ thân ta, chỉ có chân mày là giống di nương, bởi vậy Đại phu nhân cũng không thích ta. Ta từng nghe thấy nàng và nhũ mẫu khinh bỉ mà nói:

"Đúng là con của tiện thiếp, không có ai bình thường, lớn lên lại có đôi mắt như hồ ly tinh."

Bây giờ, ta thành khào, ngũ quan mặc dù không biến hóa lớn, khuôn mặt lại càng ngày càng nhu hòa, tóc tai cũng để dài đến eo, mặc dù không đến nỗi khiến người khác nhận lầm là nữ tử, nhưng cũng là càng ngày càng âm nhu dịu ngoan. Chỉ là đôi mắt này phảng phất luôn mang theo vẻ bất an và yếu ớt...

Thời điểm đang xuất thần, ta không hề hay biết có người đang đi tới, cho đến khi mặt hồ từ từ  hiện ra hình bóng của một người khác.

"Thiếu quân."

Lòng ta bỗng dưng run lên, giương mắt mà nhìn. Lục Thanh Tô một thân áo vàng, mắt sâu tựa giếng cổ, khuôn mặt tuấn dật ngậm nét cười nhợt nhạt, giữa hai lông mày lại có một tia buồn rầu, khiến người khác nhìn vào cũng thấy khó mà quên được. Ta nhìn hắn nửa ngày, mới mở miệng đáp một tiếng:

 "Lục quản sự."

Lục Thanh Tô chậm rãi nói:

 "Bây giờ sắp vào thu, thiếu quân vẫn nên mặc thêm nhiều áo mới tốt."

Ta nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Hắn dừng lại chốc lát, âm thanh đè xuống, chỉ dùng âm lượng ở mức chỉ ta mới nghe thấy, nói:

"Ngươi gần đây... khỏe không?"

Tay ta âm thầm cuộn lại, biết rõ đằng trước là đầm lầy, là cuồng uyên, nhưng hắn lại dịu dàng, ôn nhu như vậy, khiến ta cảm thấy viền mắt hơi nóng, giãy dụa giây lát, một tia oan ức len lỏi trong lòng, bật thốt lên:

 "Sao không khỏe được chứ?"

Câu này vừa ra khỏi miệng, ta liền hối hận đến cực điểm. Lục Thanh Tô quả thực hơi run run, ta biết chính mình đã thất thố, liền quay người muốn rời đi. Phía sau lập tức vang lên nói:

"Ta phải đi Dương Tố một thời gian."

Ta nhất thời dừng lại, trong lòng hiểu được, cho dù hắn ở trong Từ phủ, mười ngày tám ngày  cũng chưa chắc có thể gặp mặt một lần, nhưng vừa nghe hắn phải đi, trong lòng ta lại co rút một hồi, trên mặt vẫn cố gắng cười nhạt, nói:

 "Vậy... Lục quản sự, đi đường cẩn thận."

Ta vẫn chưa quay đầu lại, đi mấy bước, cho đến khi người phía sau hốt hoảng bước nhanh mà tới, đến trước mắt ta. Lục Thanh Tô nhìn ta, như là không thể nhịn được nữa, bật thốt lên:

"Chậm thì mười ngày, nhiều thì một tháng... Ta sẽ trở lại."

Ta sắc mặt trầm tĩnh, dường như không hề bị lay động, chỉ là hai tay nắm chặt, gỡ cũng gỡ không ra. Hắn cũng từ từ bình tĩnh, nói một tiếng "Ngài cũng bảo trọng", liền quay người mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro