Chương 23
Ta quay đầu lại nhìn hắn. Vẻ ngả ngớn ban đầu trên gương mặt kia biến mất hầu như không còn, bốn phía cũng yên lặng. Hai đào kép bên người hắn nhỏ giọng không tiếng động mà đứng bên cạnh. Con ngươi ám trầm vững vàng khóa trên người ta, mắt cũng không chớp, bộ dáng này lại khiến ta nghĩ tới huynh trưởng của hắn.
"Các ngươi tất cả lui xuống." Môi mỏng khẽ mở.
"Nhị gia..." Đào kép bên người hắn có chút không cam lòng khẽ gọi, Từ Yến Khanh lại không thèm liếc nàng một cái, chỉ lạnh nhạt nói:
"Gia nói, lui."
Những người này nào dám ở lại thêm nửa khắc, liền đứng lên xin cáo lui, nện bước đi ra ngoài. Cửa đóng lại, cách trở những người không liên quan này ở bên ngoài. Từ Yến Khanh cầm rượu lên rót, ngửa chén uống vào, vài giọt rượu tràn ra khóe miệng, chảy xuống, hắn liền đặt mạnh chén xuống bàn. Yên tĩnh một lát, sau đó nói một tiếng:
"Lại đây."
Ta vẫn đứng ở chỗ cũ, trầm mặc nhìn hắn.
"Ta nói, chưa bao giờ nói lần thứ ba."
Mắt hắn như sương lạnh, ngữ khí nham hiểm:
"—— lại đây."
Ngực của ta hơi chập trùng, hai tay chặt chẽ nắm thành quyền, sau một hồi thiên nhân giao chiến, vẫn là đi về phía trước, dừng ở chỗ cách hắn hai bước, cặp mắt kia liền nhìn thẳng ta, nếu nói là hắn muốn nuốt sống lăng trì ta, cũng không sai. Ta khẽ run mà hít một hơi khí lạnh:
"Nhị thiếu..."
Lời chưa ra khỏi miệng, người trước mắt liền đột nhiên nắm lấy cánh tay ta, ta lảo đảo một cái, còn chưa ổn định lại, liền bị hắn lôi đi. Ta rơi vào trong tay hắn, theo bản năng mà bắt đầu giãy dụa, nhưng làm như vậy càng chọc giận hắn, Từ Yến Khanh là nam tử trưởng thành, dù như thế nào ta cũng đấu không lại. Ta đưa lưng về phía hắn, hắn một tay siết chặt ta lại, một tay từ sau nắm lấy khuôn mặt của ta, đem ta khống chế trong ngực. Hắn nắm mặt ta quay qua,ở bên tai ta tàn bạo mà nói:
"Một thời gian không gặp, tính khí này, càng ngày càng lớn a... !"
"..."
Ta cắn chặt răng, đơn giản không nhìn hắn nữa, Từ Yến Khanh lại nhấc mặt ta lên. Thấy ta cuối cùng cũng thành thật hơn, hắn giơ tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn trên má ta...
"Dáng dấp mặc dù không ra làm sao, da thịt ngược lại thực sự là trắng hơn tuyết."Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói, "Không biết, tại nơi này vẽ lên hai đóa hoa mai, có càng kiều diễm hơn không... Hả?"
Nhiệt khí từ sau tai phất đến, thân thể ta run lên, hắn phảng phất đoán trúng suy nghĩ trong lòng ta, không chờ ta giãy giụa, liền đặt ở trên án*.
*án: cái bàn thấp dùng để viết chữ thời xưa
"! !"
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, ta căn bản không kịp thẳng người, hắn liền ngăn chặn hai chân của ta, không cho ta nhúc nhích.
"... Ngươi, ngươi muốn... Làm cái gì!"
Ta kinh hô thành tiếng, cùng lúc đó, Từ Yến Khanh kéo dây buộc trên eo xuống, vòng hai ba lần liền trói tay ta lại, thắt một cái nút. Ta khó khăn nằm nhoài trên án giãy giụa, hắn liền thô lỗ cởi xiêm y của ta ra, áo lót nhấc lên, khiến phần lưng cũng lộ ra. Ta kinh ngạc mà nhìn hắn, sau một hồi giãy giụa đã ra một đầu đầy mồ hôi. Ngay sau đó, ta liền cảm thấy trên lưng nóng lên —— bàn tay của hắn chạm vào, như một cái ngọc khí, từ từ du tẩu trên lưng ta, phía sau lập tức truyền đến tiếng nói nặng nề:
"Ngươi nói, ngươi làm gia mất hứng thú, hại gia làm hư một bức họa... Hay là, dùng lưng của ngươi, bồi thường cho gia, được không?"
Hắn vừa nói, đôi môi vừa vô tình hay cố ý ma sát qua tai ta. Mặt ta đã đỏ lựng, kịch liệt thở hổn hển, trong lòng vừa thẹn vừa giận. Trước kia, ta cũng đã từng nghe nói văn nhân phong lưu, nhưng cũng không nghĩ đến Từ Yến Khanh lại như thế này, hoang đường như vậy...Từ Yến Khanh như lên cơn nghiện, gấp gấp lấy bút đến, chấm vào mực, rồi trực tiếp vẽ lên lưng ta. Ta liền cảm thấy một trận ngứa ngáy, thân thể không khỏi vặn vẹo, hắn liền dùng sức mà ấn ta lại, ở phía sau nói:
"Chớ lộn xộn, nếu vẽ hỏng nữa, gia... sẽ hỏi tội ngươi đó."
Ta dù là không chịu không muốn, nhưng bây giờ tay chân bị trói, cũng chỉ có thể tùy theo nam nhân này muốn làm gì thì làm, ta chỉ có thể nhận mệnh mà nhắm chặt mắt lại. Hắn thủ pháp thành thục, vung mực như vũ, thần sắc không chứa một tia trêu tức, trái lại cực kỳ nghiêm túc. Cây bút mềm kia du tẩu trên lưng ta, từ xương vai đến thắt lưng, nhẹ nhàng xẹt qua giống như lụa là vậy, ta không nhịn được đưa tay ra sờ lên thân thể...Ta liền nghe thấy một cỗ tình hương. Đầu tiên là rất nhạt, nhưng đến khi lư hương dần cháy hết, cỗ tình hương kia lại càng nồng. Dần dần, nghiên mực nước đã thấy đáy, một giọt mồ hôi nóng từ xương hàm rơi xuống, không hề có một tiếng động rơi vào phần lưng đầy hoa mai của ta. Từ Yến Khanh để bút xuống, ngồi dậy, lẳng lặng mà ngắm nghía. Hắn dò tay ra, lòng bàn tay che lên.
"Ừm..."
Thời khắc tia ấm áp kia chạm đến, ta liền ngâm nhẹ một tiếng, thân thể run rẩy càng lợi hại. Từ Yến Khanh dần dần hướng lại gần, hai con mắt nhìn thật sâu hoa mai trên lưng ta, xem đến mức ngây dại. Bàn tay kia cẩn thận êm ái sờ qua xương sống, không lâu đã đến thắt lưng, ta quần áo xốc xếch mà chống trên án, trên lưng lộ ra đến eo nhỏ, tay hắn liền như thủy xà, trượt tiến vào bên trong khố đầu. Hắn cũng cúi đầu hôn sau cổ ta một cái...
Lúc này, ta bỗng nhiên giật mình một cái, cũng không biết khí lực ở đâu ra, dưới chân mạnh mẽ đá đá một hồi. Bàn bị lật đổ, ta liền muốn đứng dậy chạy đi, dưới chân lại lảo đảo một cái, ngã xuống đất, nhưng ta không hề bỏ cuộc, hai tay bị trói chống trên đất, sử dụng cả tứ chi, dù có bò cũng muốn chạy trốn.
"... Muốn đi!" Từ Yến Khanh cắn răng nghiến lợi đuổi theo, chỉ vài bước đã bắt được mắt cá chân ta.
"A! !"
Ta bị hắn lôi về, lập tức hoảng sợ gọi thành tiếng. Từ Yến Khanh tất nhiên là giận không nhịn nổi, một khỏang nhu tình vừa rồi trong nháy mắt tiêu tan, từ sau chặt chẽ cầm lấy ta,sau đó vang lên âm thanh vải vóc bị xé rách.
"Thả, buông ta ra... A... !"
Hắn suyễn suyễn mà nhấc hạ thân ta, vén quần áo lên, một vật như lửa nóng liền chen vào giữa hai mông.
"Buông ngươi ra? A..." Hắn nhe răng cười một tiếng, từng chữ từng câu lạnh nhạt nói: "Ngươi là khào thê do Từ gia mua vào cửa, vi phu nếu không làm ngươi nhiều một chút, làm sao xứng đáng với tam môi lục sính của Từ thị ta!"
Hắn dùng sức đẩy hai cánh mông ra, cũng không quản ta đau hay là không đau, liền mạnh mẽ mà đỉnh vào. Chỗ kia của nam tử vốn rất hẹp, ta mặc dù là khào nhưng cũng phải nới lỏng một hồi mới vào được, mà vật sắc bén phía sau kia lại rất thô to, chỉ mới đi vào phần quy đầu đã không thể vào thêm nữa. Từ Yến Khanh ra vào gian nan, cho là ta là không chịu cùng hắn yến hảo, liền đè lên ta mà đâm vào. Ta hô hấp nghẹn lại, lúc hắn tiến vào nơi sâu nhất, cơ hồ đã ngất đi. Từ Yến Khanh cũng hổn hển thở dốc, mãi đến khi toàn bộ căn đi vào, ta và hắn đều là đầu đầy mồ hôi, một thân chật vật. Ta nằm trên mặt đất, hai mông cong lên, hắn ở phía sau nửa quỳ, chậm mấy hơi thở, liền chuyển động ra vào. Côn thịt quá thô cứng,mỗi lần ma sát liền như thương gân động cốt, nhưng là thân thể ta vẫn dần dần nóng lên, hắn liên tục ra vào mười mấy lần, liền đem ta lật lại, ta cùng hắn liền mặt đối mặt. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, ta cảm thấy có chút chói mắt mà quay đầu, đằng trước vang lên âm thanh cởi quần áo, tiếp đó hắn liền tách hai chân ta ra, từ từ mà đâm vào giữa hai chân, ta liền phát hiện côn thịt kia thay đổi đường trong cơ thể ta, nó đang thao vào nơi âm hộ sâu xa.
"A..."
Thân thể ta đột nhiên run rẩy dữ dội, Từ Yến Khanh lại cực kỳ sảng khoái mà rên lên một tiếng, khóe mắt ửng đỏ, miệng khô lưỡi khô mà liếm liếm môi, thực tủy biết vị mà lẩm bẩm nói:
"Cái nơi dâm đãng này của ngươi, thực sự là tiêu hồn vô cùng —— "
Từ Yến Khanh giống như tĩnh tâm hồi lâu cuối cùng được phá giới, ở trong thân thể ta mà đấu đá lung tung, thân thể va chạm phát ra tiếng vang, như muốn đâm thân ta tan ra.
"Ừm... Ân..."
Ta mím chặt miệng, nhưng mỗi lần hắn đều đâm vào nơi yếu hại, vài âm thanh ái muội vẫn không nhịn được mà thoát ra từ kẽ răng. Hắn bắt được bím tóc của ta, càng dùng sức mà đỉnh tiến vào. Ngày ấy, nắng chiếu lên thân thể, ta như nằm trong bể lửa, mồ hôi như mưa rơi, hai gò má đỏ bừng, mấy sợi tóc dính ở trên mặt. Từ Yến Khanh động một hồi, cúi người xuống định hôn ta. Ta lại quay ngoắt đi, né hắn hai lần, Từ Yến Khanh trong mắt toát ra vẻ tức giận, duỗi tay nắm chặt mặt của ta, ngữ khí lạnh lẽo hỏi:
"... Nếu là hai người kia thì ngươi có tránh thế này không?"
Thấy ta hé miệng không nói, hắn xì cười một tiếng, ngón tay sát môi ta nói:
"Một đôi môi mấy người nếm, ta không tin ta còn không thể chạm vào ngươi!"
Nói rồi hung ác mà hôn lên môi ta.
"A ân... Ân... !"
Từ Yến Khanh bỗng nhiên thả ta ra, hắn giơ tay chạm vào môi mình, thấy trên đầu ngón tay có vết máu. Cơn giận càng bốc lên cao, hắn giương tay cao chực đánh xuống, ta nhắm mắt chờ đợi cơn đau. Nhưng bàn tay kia lại dừng ở không trung, không hạ xuống.
"..."
Từ Yến Khanh hai mắt ửng hồng, tức giận đến hai vai khẽ run:
"Được... Được...Lên!"
Hắn thô bạo kéo ta lên khỏi mặt đất, nửa lôi nửa kéo đến bên trong tư phòng. Nơi đó có một cái giường mềm, có lẽ là chuẩn bị cho những lúc chủ nhân nổi hứng muốn cá nước vui vầy cùng mấy đào kép. Từ Yến Khanh ném ta lên giường, không để ta có cơ hội giãy dụa mà một lần nữa đè xuống. Hắn cởi hết quần áo ngổn ngang trên người ta cùng dây trói ở tay ra, tiếp đó ôm ta lên, vật sắc bén kia cũng vùi thật sâu vào trong tiểu huyệt.
"A..."
Ta ngửa đầu nghẹn ngào lên tiếng, hắn không kịp chờ đợi mà dùng sức đâm ta. Tư phòng này cấu tạo kỳ lạ, trái phải đều gắn gương đồng, lúc ta ngồi ở trên người hắn liền có thể thấy hình vẽ trên lưng —— Cành hoa mai trước cửa sổ, ở eo có một con chim yến đang bay, vẽ giống y như thật, theo thân thể chập trùng, hoa mai kia cũng như đón gió mà run rẩy, thân thể ta cũng vì tình dục mà đỏ chót một mảnh, tăng thêm mấy phần diêm dúa lẳng lơ.
"Thế nào, vi phu thao ngươi như vậy, có thoải mái không, hả?... Hả?"
Từ Yến Khanh đã động tình, mút lung tung lên cổ ta, ta cũng chỉ có thể thầm hận chính mình tại sao sinh ra lại có một thân thể thế này, dường như đời này sẽ không thể rời xa nam nhân. Côn thịt mạnh mẽ thúc vào, ngọc hành của ta cũng chốc chốc khẽ run. Trong miệng phảng phất có một tia máu tanh, ta nghĩ đến, cả đời này ta chưa từng làm người khác tổn thương, nhưng mỗi lần ở cùng Từ Yến Khanh, nếu không phải hắn đau thì chính là ta đau, đến cuối cùng, đều là lưỡng bại câu thương. Cũng không biết, hắn có phải là kẻ thù kiếp trước của ta hay là oan gia đời này, buồn cười chính là ta và hắn lại là phu thê. Cho dù chết, cũng không thể tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro