Chương 21
Ngày hôm sau, giờ ngọ ta mới tỉnh dậy, Bích Ngọc, Bích Lạc đến giúp ta rửa mặt. Bích Lạc nói:
"Trời vừa sáng, Đại thiếu gia đã ra cửa, không cho chúng nô tỳ đánh thức thiếu quân, chỉ nói nếu Nhị phòng có gì bất mãn, cứ để hắn xử lý."
Ta không nghĩ là mình lại ngủ say như vậy, có thể là do mấy đêm này quả thật không chợp mắt được. Ta vừa mới thay xong quần áo, Bích Ngọc cũng bước đến nói:
"Nhanh lên, nhanh lên, người bên Nhị phòng thúc dục gấp chết người rồi."
Theo lí, phòng nào cũng có đủ đồ đạc cho khào thê. Nhưng ta dù sao cũng mới nhập môn, trên người không có nhiều đồ đạc lắm, thu thập một phen là có thể chuyển tới chỗ khác ngay, không phí bao nhiêu sức lực. Chỉ là bộ dáng này, khiến cho ta có một loại cảm giác mờ ảo vô định, như một đóa lục bình, không có nơi đặt chân yên ổn. Ta ngồi trong kiệu nhỏ, cuốn một ống tay áo lên, nhìn thấy vết tích trên cổ tay. Đó là do Từ Trường Phong đêm qua làm đến mức tàn nhẫn, trói cổ tay ta lại. Lúc tẩy rửa, liền phát hiện bên hông cũng có vết trói xanh tím. Hắn là một võ nhân, lực tay khó tránh khỏi hơi lớn, mà ta cũng không phải nữ tử, tất nhiên không có chuyện thương hương tiếc ngọc...
Khi bước lên kiệu, ta không nhịn được mà lưu luyến nhìn lại. Ngày hè oi ả, viện kia lại mang một cảm giác tiêu điều thanh tĩnh. Ta lẳng lặng thu hồi ánh mắt, trong đầu nghĩ, sau này sẽ lại về đây. Cỗ kiệu chậm rãi đi nửa nén hương, liền đi tới một nơi khiến ta nhìn quen mắt.
Biệt viện này của Từ Yến Khanh mặc dù cũng không phải là lầu quỳnh điện ngọc, lại có một phen nhàn tình nhã trí. Ta xuống kiệu, mấy tỳ nữ như hoa như ngọc ra nghênh đón:
"Bái kiến thiếu quân."
Mấy hạ nhân kia, mỗi người đều có một đôi mắt sáng linh động, nhìn qua là có thể hiểu được sở thích của Từ Yến Khanh, làm ta không khỏi nghĩ tới đêm hôm ấy, hắn chịu chạm vào ta cũng là đã khách khí rồi. Ta cứ nghĩ người bên Nhị phòng vội vã đón ta là do chủ nhân ra lệnh, nhưng đến khi vào phòng lại không thấy thân ảnh Từ Yến Khanh đâu. Đến tận nửa đêm vẫn không thấy hắn về. Ta cởi thường phục ra, chỉ giữ lại áo trong, lúc này một hạ nhân đi tới:
"Thiếu quân."
Ta nhìn nàng một cái, tỳ nữ này dáng dấp cực kỳ thanh tú, trong số mấy hầu gái trong Từ phủ, nàng là người nhìn đoan trang nhất, tên cũng rất dễ nghe, gọi là Ngân Bình.
"Có chuyện gì?" Ta hỏi nàng.
Ngân Bình rũ mắt, nhỏ nhẹ nói:
"Thiếu quân mới về đây, có lẽ là không biết..."
Nàng tựa như có nỗi niềm khó nói, Bích Ngọc vốn là là người nóng tính, nghe vậy liền nói:
"Có lời gì, còn không mau nói?"
Nàng nhìn ta, như là sợ ta trách tội, rồi lại mím mím môi nói:
"Thiếu quân sợ là không biết, Nhị thiếu gia đã nửa tháng không về phủ rồi."
Dứt lời, Ngân Bình liền nhìn lên ta, là muốn nhìn xem thần sắc của ta khi nghe chuyện này.Theo lời của nàng, Từ Yến Khanh kể từ lúc cùng ta viên phòng đã không về phủ. Mặc dù không ai nói cho ta biết, ta cũng biết, vị Nhị gia phong lưu này chỉ sợ là đang ở nơi nào đó sống mơ mơ màng màng. Ta dù sao cũng chỉ là thê tử mới nhập môn, lại bị hắn lạnh nhạt như thế, những ngày sau có lẽ sẽ càng gian nan. Chỉ có điều, tỳ nữ này vẫn coi trọng ta, cũng coi trọng tình cảm đạm bạc giữa ta và Từ Yến Khanh. Ta chậm rãi nói:
"Vậy hắn tối nay có lẽ cũng sẽ không trở về."
Ngân Bình nghe lời mà đáp một tiếng "Vâng".
Ta nhìn mấy hạ nhân:
"Như vậy, đều đi nghỉ ngơi cả đi, buổi tối không cần người hầu hạ."
Ngân Bình hơi run, sắc mặt như thường đáp:
"... Vâng ".
Sau khi tất cả đã đi ra ngoài, bên tai ta mới được thanh tĩnh lại. Ta nằm ở trên giường, không khỏi thầm nghĩ trước kia ở trong nhà, mấy di nương đánh nhau, mỗi người mỗi một biểu tình, mỗi một câu nói, phảng phất đều có thâm ý khác. Cũng mặc kệ các nàng đấu làm sao, tranh thế nào, đến trước mặt Đại phu nhân, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt, hạ mình làm thiếp, dù sao xuất thân là tiện thiếp mà dám làm chính thê không vui, bị phạt là chuyện nhỏ, bị bán đi mới là chuyện lớn. Nghĩ đến đây, không khỏi nhìn về phía bụng dưới, trong lòng dần dần nổi lên một luồng tự giễu —— ta bây giờ có khác gì một nữ nhân đâu chứ.
Đúng như Ngân Bình nói, Từ Yến Khanh một đêm không về, như vậy xem ra có khả năng ta sẽ bị hắn phơi mười ngày như vậy. Chớp mắt qua hai ngày, hạ nhân ở viện tử này đối với ta cũng không có nửa phần thất lễ, Ngân Bình cũng rất an phận, trái phải đều tìm không ra nửa điểm sai lầm. Đến ngày thứ ba, vẫn cứ không gặp Từ Yến Khanh trở về, ta cũng không cảm thấy khác thường, trái lại cảm thấy như vậy mới là bình thường, dù sao hắn đối với ta... Xem ra, cũng là cực kỳ ghét. Chỉ là ta không vội, Bích Ngọc ngược lại là có chút đứng ngồi không yên.
"Thiếu quân, nô tỳ nghe người ta nói, giáo ty trong phường có Ngọc nương tử là hoa khôi đầu bảng, Nhị thiếu gia trước đó vài ngày còn nháo muốn chuộc thân cho nàng, nếu không phải lão gia định đánh gãy chân hắn..."
Bích Ngọc còn chưa nói hết lời nói, Bích Lạc nghe thấy liền trách mắng:
"Ngươi ở trước mặt thiếu quân bịa chuyện cái gì?"
"Ta đây là lo lắng cho thiếu quân mà..." Bích Ngọc bĩu bĩu môi, "Được, vậy ta không nói nữa là được. Thiếu quân, nô tỳ đi đổi một bình trà nóng đến."
Chờ người đi xa, Bích Lạc khom người trước mặt ta nói:
"Thiếu quân, Bích Ngọc tính tình trẻ con, nô tỳ sẽ dạy bảo lại nàng."
Ta mỉm cười nói nhỏ: "Không sao."
Nàng tuy là tỳ nữ của ta, ta lại coi các nàng như là muội muội, nói cho cùng trong Từ phủ này, ta cũng không có mấy người có thể bầu bạn. Bích Lạc nhìn ta, cuối cùng không nén được tức giận, nói:
"Kỳ thực, nô tỳ cũng cảm thấy, Nhị thiếu gia như vậy rất là không thích hợp..."
Ta biết nàng kiêng kỵ, là người đều hiểu được, địa vị của chủ nhân thế nào là phải xem phu quân đối đãi với hắn làm sao. Từ Trường Phong dù bất mãn vụ hôn nhân này, cũng ngày ngày đều trở về, chưa từng làm ta mất mặt. Từ Yến Khanh như vậy, là tỏ rõ không đem ta để vào trong mắt, cũng không quan tâm người trong Từ phủ sẽ nhìn ta như thế nào. Khào Thê không được Tiết phu yêu thích, từ cổ chỉ kim cũng không phải không có, chỉ là bây giờ đã viên phòng với nhau, thân thể cũng đã quen thuộc, thì còn nói gì mà không thuận mắt, sợ là đời này kiếp này ta với hắn không thể tách rời. Nghĩ tới đây, ta cũng không sốt ruột, hoặc là bởi vì, ta đối với hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm. Hắn nếu không tìm đến ta gây chuyện, ta cần gì phải đi tìm khổ. Nhưng mà, ta ban ngày vừa mới nghĩ như vậy, đến ban đêm, bên ngoài liền truyền đến động tĩnh không nhỏ. Giờ đã là giờ tý, ta khoác bộ quần áo, đi ra ngoài tìm tòi hư thực, liền nhìn thấy Lục quản sự cùng mấy gia đinh đang đỡ Từ Nhị thiếu gia đang say khướt. Ta đẩy cửa ra, ngẩng đầu lên nhìn, đầu tiên chạm mắt cùng Lục Thanh Tô. Ta và hắn đã lâu ngày không gặp. Ngắn ngủi hơn mười ngày lại như cách nửa đời. Nghĩ đến Từ phủ này rất lớn, nếu muốn cả đời không thấy được một người, cũng không phải không có khả năng.
"Thiếu quân." Hắn trước tiên rũ mắt xuống, gọi ta một tiếng.
Ta tỉnh táo lại, quay đầu ra, nhìn về phía Từ Yến Khanh bên cạnh hắn —— Từ Nhị gia xác thực sinh ra có một bề ngoài phong lãng, hai gò má sinh phấn, lông mi như điệp dực, môi sắc đỏ tươi, tuy là một vẻ say rượu, cũng rực rỡ hơn nữ tử mấy phần. Bước chân hắn có chút bất ổn, những gia đinh kia vội vàng đỡ lấy tổ tông này, liền nghe hắn trách nói:
"Đừng đụng vào ta! Thả ra!"
Bọn hạ nhân nào dám tùy theo hắn, nếu chủ nhân quý giá này có mệnh hệ gì, hứng chịu xui xẻo còn không phải là bọn hắn. Lục Thanh Tô nói:
"Nhanh, dìu Nhị thiếu gia đi vào trong phòng."
Bọn họ nâng Từ Yến Khanh đi vào, ta cũng đi theo, bọn họ lại đem Từ Yến Khanh đặt lên giường. Lục Thanh Tô gọi tỳ nữ gác đêm:
"Ngươi lập tức đi đun một bát canh giải rượu đến."
Mấy người phân công nhau làm việc, ta đứng ở bên giường, thành một người dư thừa, cho đến khi cặp con ngươi như nước kia nhìn lại. Cũng trong lúc đó, ta cũng nhìn lại hắn, ánh mắt lại một lần nữa đan xen. So với một hồi gặp mặt lúc trước, khí sắc hắn khá hơn một chút, ta nghĩ mấy ngày gần đây vào hạ, trong phủ rất nhiều người say nắng, hắn cả ngày bận bịu việc nội vụ vặt vãnh, không biết... Thân thể có ổn không. Lục Thanh Tô nhìn Từ Yến Khanh trên giường một chút, nói với ta:
"Thiếu quân xin yên tâm, mấy hạ nhân sẽ hầu hạ Nhị gia thật tốt. Chút nữa, ta sẽ gọi người chuẩn bị một gian phòng khác, oan ức cho thiếu quân phải nghỉ tạm một đêm."
Ta lắc đầu một cái, hắn vốn là người tỉ mỉ, chuyện gì cũng làm cẩn thận không một lỗ hổng, ta... Ta tạ ơn hắn còn không kịp, sao lại oan ức được. Lặng im mà đợi chốc lát, hạ nhân liền tới nói đã thu dọn xong gian phòng khác. Ta liền quay người định rời đi, bỗng Từ Yến Khanh vốn đang ngủ lại mở mắt ra, hắn đột nhiên tìm tới tay ta, kéo cánh tay ta lại.
"A!"
Ta kinh ngạc thốt lên một tiếng, ngã đi lên giường, nhào thẳng vào trong lồng ngực của hắn. Từ Yến Khanh ngồi dậy, hai mắt đỏ ngầu thấy ta.
"—— Nhị thiếu gia!"
Lục Thanh Tô hoảng hốt gọi một tiếng. Cánh tay của ta bị Từ Yến Khanh tóm cực đau, đôi mắt kia lại nhìn ta chằm chằm, nhìn đến mức trong lòng ta đầy mơ hồ, không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì...
"Nhị thiếu gia."
Lục Thanh Tô lại gọi hắn một tiếng, lúc này, ta liếc thấy trong mắt hắn lộ vẻ lo âu. Trong chớp mắt, đau đớn trên tay nhẹ đi nhiều, nơi cổ họng lại cảm thấy đắng chát, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác trong lòng thật khó mà kể. Từ Yến Khanh duỗi thân thể, cũng không buông ra, chỉ vung tay với hạ nhân:
"Các ngươi —— các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!"
Ta giãy giụa, hắn càng kéo chặt cái tay kia, nhìn ta, cuối cùng nhớ ra ta, khóe miệng ngoắc ngoắc nói:
"Ngươi là thê tử của ta, đương nhiên phải ở lại, hầu hạ ta..."
Ta nhìn một phòng đầy hạ nhân, nếu cãi nhau, sợ là sẽ kinh động đến cả Tạ thị... Ta nhìn xẹt qua Lục Thanh Tô, ách thanh nói với bọn họ:
"Các ngươi... Tất cả lui xuống đi."
Lục quản sự đứng một lúc lâu, rồi lui về phía sau hai bước, cúi người nói:
"Vậy tiểu nhân xin lui xuống."
Bọn họ đều lui ra, chỉ còn lại ta và Từ Yến Khanh hai người trong phòng. Hắn đến cùng còn chưa tỉnh rượu, dù có nháo cũng là có hạn. Ta chờ hắn buông lỏng, liền giãy dụa ngồi dậy. Ta đưa cánh tay rút ra, tay hắn còn giương lên lần mò, híp mắt nhìn ta một cái, mê man mà nở nụ cười:
"Nương tử..."
Từ Yến Khanh vốn là lớn lên vô cùng đẹp, mặt mày tuấn tú, lộ ra lúm đồng tiền, cho dù là thần tiên cũng sẽ mê. Đúng vào lúc này, thị nữ bưng canh giải rượu tiến vào. Ta nhận lấy bát từ trong tay nàng, canh kia còn rất nóng, ta liền dùng cái muôi múc múc, chờ nguội một chút, mới nâng Từ Yến Khanh dậy. Từ Yến Khanh nghe thấy mùi, trước tiên nhíu nhíu mày, ta liền nói:
"Ngươi uống chén canh này, tối nay mới có thể ngủ ngon."
Cũng không biết hắn có nghe hay không nghe, ta đưa miệng chén đến bên miệng hắn, hắn lần này an phận hơn, mở môi miễn cưỡng uống xong non nửa bát, tiếp liền ho khan. Ta nhấc ống tay áo, tinh tế lau chùi cái miệng của hắn, cũng không biết hắn xảy ra tranh chấp với ai, không chỉ ống tay áo phá rách một lỗ, khóe miệng cũng bị nứt ra. Ta cho thị nữ lui xuống, đỡ Từ Yến Khanh nằm lại, ở bên giường ngồi giây lát, mới muốn đứng lên, eo liền bị người ở sau ôm lại. Một trận xoay chuyển, ta còn chưa kịp giãy giụa đã nằm dưới thân Từ Yến Khanh.
"..."
Con ngươi kia một mảnh thanh minh, không giống như say rượu chút nào. Ta hơi thở gấp, yên tĩnh không lên tiếng, hắn cũng nhìn ta thật sâu, lông mày một phút chốc vắt lên, một phút chốc liền buông ra...Sau đó, hắn từ từ nằm xuống, hau cánh tay lại siết chặt thắt lưng của ta, khiến ta không nhúc nhích được, chỉ nghe trong miệng hắn mộng nghệ bàn nói:
"Nguyệt xuất hạo hề...Giảo nhân...Liễu hề...."*
* Kinh thi:
Nguyệt xuất hạo hề!
Giảo nhân liễu hề!
Thư yểu kiểu hề!
Lao tâm tiệu hề!
Dịch nghĩa:
Trăng lên sáng đẹp,
Người đẹp yêu kiều,
Làm sao (cho được gặp nàng để) cởi mở nỗi tình sầu uất xa xôi.
Cho nên phải nhọc lòng ưu sầu.
Ta lẳng lặng mà đợi đến khi ngực hắn chập trùng, hô hấp đều đặn, nhưng mỗi khi ta thử hơi động, Từ Yến Khanh liền khẽ nhíu mày, ta cũng chỉ đành cứng đờ cuộn tròn, cứ như vậy, nằm trong lồng ngực hắn cả một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro