Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Ta hoảng sợ mấy ngày liền, lúc này mới nhớ tới phải đem sách trả lại nguyên chủ.

Ta ban đầu muốn đem đồ trả lại rồi nhanh chóng rời đi, ai ngờ vừa bước vào sân, liền nghe tiếng oanh thanh nói cười. Đại ca ta xưa nay tự xưng là văn nhã, đem khu nhà nhỏ này gọi là Nhàn cư, bên cạnh có đề vài câu thơ. Hôm nay đại ca ở nhà, ta thầm nghĩ trong lòng thật không khéo, đang muốn quay đầu trốn, lại bị đại ca tóm gọn, ngoắc tay nói:

"Tam Hỉ, lại đây."

Trong lương đình, ngoại trừ đại ca, còn có mấy bằng hữu làm thơ của hắn. Nói là bằng hữu làm thơ, kỳ thực phần nhiều là công tử bột ở địa phương, những người này ngực không vết mực, không viết ra được bài nào ra dáng văn chương, lại giỏi quấn lấy kỹ nữ hưởng lạc, tự cho là phong lưu. Mỗi người bọn họ đều ôm mấy người, không giống ca cơ nuôi dưỡng trong phủ, nhưng cũng có thể nhìn ra đó chẳng phải là dáng dấp của người đàng hoàng. Ta cũng không nghĩ tới đại ca lớn mật như thế, dám đem kỹ nữ thuyền hoa mang về nhà.

Ta đi lên một bước, gọi một tiếng: "Đại ca".

Trước bàn rượu là một nam nhân mặt dài, rất giống phụ thân ta. Nếu như hai mắt không hãm sâu, thân hình không gầy gò, dáng dấp không như bị hút sạch tinh khí, thì bề ngoài này miễn cưỡng có thể coi là anh tuấn. Đại ca chính là trưởng tử của Thôi thị (phu nhân), là đích tôn của phụ thân ta, nghe đâu phu nhân năm đó sinh đại ca xong đã bị tổn thương thân thể, đại ca ta lại không phải tiết khào, lúc này mới khoan dung cho phép phụ thân ta không ngừng cưới vợ bé. Đại ca miễn cưỡng đáp lại "Ừm." Thấy tay ta cầm sách, liền hỏi:

"Mấy ngày nay đọc sách gì thế ?"

Trong lòng ta có chút chột dạ, cũng may hắn vẫn chưa kiểm tra ta đến tột cùng đang cầm cái gì. Ta liền kể ra mấy cuốn sách mấy ngày này đã đọc. Đầu hắn gật nhẹ, cũng không biết có nghe ta nói hay không. Lúc này, thanh sam công tử ngồi bên trái đại ca hỏi:

"Ôi chao, Thẩm huynh, vị này chính là..."

"Đây là Tiểu Tứ đệ nhà ta, trung thực, nghe lời. Ta nói mấy người các ngươi ——" Đại ca liếc mấy người bọn họ một cái, chỉ từng người nói "Đừng có mà đem hắn dạy hư."

Mấy người bọn họ liền nhìn nhau mà cười, sau đó đại ca liền không để ý đến ta nữa. Ta đứng ở sau lưng hắn, không dám lên tiếng, giống như người hầu. Dù sao ta cũng là con của thiếp thất, tuy đại ca đối với ta vẫn có mấy phần yêu thích, nhưng  phần yêu thích này, cũng giống như yêu thích con khổng tước mà hắn nuôi trong lồng. Lúc nhớ tới, liền lấy ra đến trêu chọc một chút. Mất hứng thì ném qua một bên.

Tam di nương ân cần dạy bảo ta, bảo ta tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, không được tranh chấp cùng huynh trưởng. Nếu như là vận khí tốt, tương lai đại ca kế thừa tổ nghiệp, cũng sẽ cho ta vài phần của cải, mẹ con ta sẽ không sợ bị lưu lạc đầu đường. Nữ tử trong hậu trạch là là như thế, luôn mong chờ được rời khỏi chốn lao tù này. Sợ rằng xương cốt phải mục nát chỗ này, cả đời cũng không thoát ra được.

Sau một hồi rượu, một người nói:

"Nghe nói Thẩm huynh trước đó vài ngày tìm được một đôi bích ngọc, chả trách mấy ngày nay ta tìm huynh ở đâu cũng không thấy, làm cho Nguyệt cô nương thương tâm muốn chết."

"Ta còn đang nghĩ hôm nay mấy người các ngươi đến đây làm gì, thì ra không phải là đến chỉ để uống rượu a."

Đại ca đứng dậy, quay qua phân phó hạ nhân, nói:

"Đi đem Thanh Ngọc cùng Tử Ngọc mang đến đây."

Chờ đợi chốc lát, một đôi thiếu niên thiếu nữ đi vào. Đó là một cặp huynh muội song sinh, một người xanh một người tím. Hai người không chỉ có tướng mạo giống nhau, thanh âm động tác cũng giống nhau, quỳ xuống nói:

"Thanh Ngọc (Tử Ngọc) bái kiến mấy vị đại gia."

Mấy công tử thấy người, dồn dập lộ ra thần sắc kích động:

" Thì ra là hai mỹ nhân."

Đôi huynh muội kia vốn là đào kép, dáng dấp không chỉ xinh xắn, còn có thể hát có thể múa. Bọn họ một người đánh đàn, một người múa, tiếng hát như chim oanh:

"Đơn gối không rõ đèn hôi ý, hai tay múa nhẹ xoa ngọc đào... "

Vừa mở miệng, chính là dâm thơ diễm khúc, tai ta nghe mà đỏ lựng. Những người khác lại đầy hứng thú, đại ca ta lại càng lộ ra dáng vẻ say mê. Sau đó cao hứng quá độ, liền ngâm một bài thơ ngay tại chỗ. Những người khác cùng nhau tán thưởng, tiếp có một người than thở:

"Thẩm huynh có một thân tài hoa như thế, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Thực sự là châu ngọc thì long đong a* —— "
* ý nói người có tài thì hay lận đận

Đại ca hai lần thi kinh, lần nào cũng đều thi rớt. Những năm này hắn âu sầu vì thất bại, càng ngày càng làm chuyện hoang đường. Phu nhân yêu thương hắn , chiều theo ý hắn, cha ta cũng không quản được.

"Ai!" Đại ca than nhẹ, "Chí của Tử Nhàn không nằm trên triều đường, mà nằm ở nhân gian. Ta thà rằng làm nhàn vân dã hạc*, chứ không muốn đi đến kinh thành, nhìn sắc mặt của mấy vị thúc bá mà sống!"
*chỉ người rảnh rỗi

Tử Nhàn là tên tự của đại ca ta. Nói đến, Thẩm thị ta ở kinh thành cũng nằm trong bảy họ cao quý. Nếu muốn sắp xếp cho đại ca một chức vụ nhỏ cũng không phải việc khó. Chỉ là đại ca ở địa phương nhỏ này đã làm mưa làm gió quen rồi. Nếu bắt hắn vào kinh hạ thấp thân mình, cho dù phụ thân bắt, hắn cũng không chịu.

Ta đứng xuất thần, không nghĩ là đại ca lại nhớ đến ta, bất thình lình đem ta lôi qua đó. Sách trong tay ta cũng rơi trên mặt đất, quyển sách phong nguyệt kẹp bên trong, dù muốn giấu cũng không giấu được. Ta hốt hoảng nhặt lên, đại ca liền đoạt lấy nó lật một cái, sau nó cười nhẹ nhìn ta, nói:

"Tiểu Tứ, cứ nghĩ ngươi xem sách đàng hoàng, ai ngờ là đọc cái này". Nói rồi vỗ vỗ lên mặt ta.

"Đại ca, ta..." Ta tự biết có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, mặt đỏ đến muốn chảy máu. Đại ca cũng không trách tội, chỉ như là nhìn chuyện cười, lại phảng phất lại có vài tia bố thí nói:

"Thật là, ngươi cũng đến cái tuổi này rồi, trong nhà này đều là mấy người thiển cận. Đợi lát nữa, đại ca liền đưa cho ngươi hai đứa hầu gái, cẩn thận chỉ dạy cho ngươi."

Ta xấu hổ lúng túng khôn kể, không biết nên nói được hay là không được. Đại ca lại như là nghĩ tới một chuyện, gọi người hầu nói:

"Đi, đem Hồ nhân kia mang đến cho ta."

"Hồ nhân?"

Thanh sam công tử dường như nổi lên hứng thú, nhìn đại ca:

"Thẩm huynh bản lĩnh thông thiên, cư nhiên nuôi một Hồ nhân tại quý phủ."

Những người khác cũng nhìn đại ca, ta trong lòng đầy kinh ngạc. Ta từng đọc trong mấy quyển sách, cái gọi là Hồ nhân, là người có thân thể sinh ra không bình thường. Tỷ như nữ tử không có ngực, hoặc là một thân hai đầu, nói chung là khác người thường. Những người này vừa sinh ra sẽ bị dìm chết, đại ca lại giấu người trong phủ, quả thật là ăn gan hùm mật gấu. Giây lát sau, Hồ nhân kia được mang đến, là nam tử. Nhìn hắn tứ chi cũng kiện toàn, cũng không có chỗ nào kỳ quái, chả trách không ai phát hiện. Dáng dấp hắn được coi như thanh tú, da dẻ có chút đen, so với nhóm người trong sân của đại ca thì thua kém không ít.

Đại ca nói: "Cởi quần áo."

Nam tử kia chắc là đã được dạy dỗ, trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt không biến đổi, liền cởi ra xiêm y. Thân trên hắn tinh tráng, còn có chút vết thương cũ, chắc là từng làm nhiều việc nặng nhọc.

"Tử Nhàn, người này —— đến tột cùng là có điều gì mới mẻ ?" Một lục y công tử nói, nhìn qua có chút thất vọng.

Đại ca lắc quạt, cũng không vội vã, chỉ lười biếng nói:
"Quay lại, cho mấy vị gia nhìn."

Lúc này Hồ nhân đã không mảnh vải che thân, nghe đại ca nói, hắn liền xoay người, cúi người xuống, hai tay đẩy ra hai cánh mông. Mấy người nhìn thấy đều hết sức kinh ngạc, mấy kỹ nữ bên kia cũng bất ngờ không thôi. Mãi đến tận khi hắn quay lại, ta đây mới nhìn rõ hạ thân của hắn —— lông mao cạo sạch, ngoài các bộ phận như nam tử bình thường, còn có một cửa động nhỏ, giống như âm hộ của nam khào. Đại ca gọi Hồ nhân kia đến trước mặt, Hồ nhân cũng nghe lời vô cùng, rập khuôn từng bước lại đây, đại ca mò đến mông hắn, dần dần trượt xuống giữa hai chân. Ta cùng với đại ca cực gần nhau, nên Hồ nhân kia cũng cách ta rất gần. Ta biết rõ không nên nhìn, hai mắt lại không thể dời đi. Nhìn theo ngón tay đại ca, như gạt mây thổi sương mù, lần vào bên trong chỗ sâu kia. Ngón tay cũng không vội thăm dò vào, mà vòng quanh bên ngoài vài vòng, khi ngón tay gảy lên môi, mơ hồ có thể thấy được thịt mềm nhạt màu bên trong. Lúc này, đại ca lấy cây trâm đính trân châu trên đầu một ca cơ, tách ra vuốt nhẹ mấy lần. Hai ngón tay liền tách ra hai môi, đem trân châu miễn cưỡng đẩy vào. Thời điểm đại ca rút tay ra, kéo theo một chút chất lỏng ướt át, trân châu lại vẫn ngậm ở bên trong, không thấy đi ra. Mọi người nín thở nhìn toàn bộ quá trình, sau đó một người vỗ vào bàn, buông tiếng thở dài:

"Được lắm, một vật kỳ lạ."

Nam khào sinh ra không có nam căn, mà là giống như nữ tử, chỉ có âm hộ. Tuy nhiên hai người âm hộ khác nhau, nghe đâu nữ tử thì chỗ tiểu tách riêng, nam khào lại là cùng một chỗ, so với nữ tử âm hộ càng là hẹp hơn, cũng càng là tiêu hồn hơn. Bất kể là thường người hay là tiết, đều dễ dàng bị khào hấp dẫn. Có điều thế gian này khào bị tiết chiếm đoạt, phàm phu tục tử chung quy chỉ có thể có ý dâm, không thể cưỡng hiếp. Đại ca nuôi Hồ nhân này, dạy dỗ hắn như dạy dỗ nam khào, mặc dù là giả, cũng có thể đã nghiền. Lập tức nghe lục y công tử giàu có kia nói:

"Gần đây, ta mới có một đôi vòng tay đẹp, đáng giá ngàn vàng, vốn là quà ta dành cho đại thọ của tổ mẫu, để xin bà vài thứ tốt. Hiện tại ta nguyện lấy vòng tay này tặng cho Tử Nhàn, Tử Nhàn có thể hay không nhường Hồ nhân này cho tại hạ "

"Một đôi vòng tay, Tử Nhàn lấy để làm gì? Không bằng như này, ta có hai mỹ nhân Tây Vực, tóc vàng mắt xanh, hoa chiêu rất nhiều. Tử Nhàn, ta cũng không tham lam, cho ta mượn Hồ nhân này hai ngày là được. Hai ngày sau, vật về nguyên chủ."

Mấy người ngươi một lời ta một câu, từ đầu tới cuối, sắc mặt Hồ nhân kia bất biến, hai mắt như là hồ nước sâu..Ta cảm thấy đầu có chút choáng váng, mài mài lòng bàn tay, bất tri bất giác ra một tay đầy mồ hôi. Nuốt nước bọt, lại cảm thấy càng khát, đang mơ hồ, lại nghe đại ca nói:

"Ngươi có nghe thấy được mùi gì, có mùi hương..."

Lúc này, chợt có hạ nhân xông vào, một đường kêu to:

"Không xong rồi, thiếu gia!"

Đại ca bị quét hết hứng trí, đang muốn quát mắng, hạ nhân kia liền quỳ xuống, run giọng nói:

"Thiếu gia! Trong kinh vừa gửi tin tức về, tiểu thư... Mất rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro