Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Ban đêm, mưa bụi mịt mờ, thư phòng bên kia vẫn còn sáng. Ta mặc áo choàng, cầm lấy một chiếc đèn đi đến phía bên kia.

Cửa phòng không cài then, nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra. Gian thư phòng này ta cũng từng tới vài lần, sách thánh hiền trên giá không khác thư phòng của đại ca là bao, chỉ là có thêm binh thư cùng một ít sách luận ta đọc không hiểu. Nơi này mỗi ngày đều có hạ nhân vào dọn dẹp, cho nên nhìn qua không nhiễm một hạt bụi nào. Ta đi vào bên trong, bước nhẹ nhàng vô cùng, thì thấy một nam nhân đang nằm ngoài trước bàn. Hắn đã ngủ, có lẽ đợt này hắn nghỉ ở đây cũng không thoải mái, vì vậy ngủ cực sâu, không hề phát hiện ta đã đi vào.

Ta cầm áo choàng trên ghế lên, cửa sổ không đóng kỹ, gió lùa vào, ta sợ hắn cứ ngủ một đêm như vậy sẽ cảm lạnh nên muốn đắp áo choàng lên cho hắn. Đang lúc phủ áo choàng lên, tay đột nhiên bị nắm chặt, đôi mắt kia sáng bừng nhìn lại đây.

"Ngươi..." Hắn ngồi dậy, ta yên lặng mà rụt cổ tay về, lui một bước. Hắn xoa xoa mi tâm, phảng phất có chút mệt mỏi, tiếp nhìn ta nói:

"Đêm đã khuya, vì sao người còn chưa ngủ?"

Ta hơi cúi đầu, nơi bị hắn nắm chặt nóng lên...nhẹ giọng nói:

"Tam Hỉ xa xa nhìn thấy nơi này đèn vẫn sáng."

Đèn nơi này đã sáng cả mấy buổi tối rồi. Ta cũng đã trằn trọc mấy đêm, luôn cảm thấy cứ như vậy không phải là biện pháp tốt:

"Hay là quan nhân..." Ta nhấc nhấc cổ họng, nhìn về phía hắn nói, "Về phòng ngủ đi, Tam Hỉ ở tạm chỗ này mấy đêm cũng được. Ngày mai —— "

Ánh nến chiếu xuống, Từ Trường Phong sắc mặt trầm tĩnh, cặp lông mi dài che khuất con ngươi theo ánh nến, khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì. Thấy hắn như vậy, ta càng nói càng nhỏ:

"Ngày mai, ngài còn phải đến nha môn..."

Ta đứng im ở đấy chờ hắn lên tiếng, Từ Trường Phong lại đáp bằng chuyện khác:

"Tay ngươi có sao không?"

Ta run lên hồi lâu, mới hiểu được hắn đang nói đến chuyện ta bị mèo trắng quào trầy ngày hôm đó. Hạ nhân Từ phủ vốn đều là người thông minh, chuyện liên quan đến ta chắc chắn đã sớm được thông báo cho hắn. Ta lắc đầu một cái:

"Không sao."

"Trong phòng ngủ, ngăn tủ thứ hai có một bình ngọc, bên trong là thuốc kim sang. Ngươi mỗi ngày bôi đúng hạn, hai ngày sau sẽ lành."

Hắn nói vậy, ta chỉ gật gật đầu. Từ Trường Phong im lặng một lúc, ta nghe thấy hắn than một tiếng.

"Ta bận bịu quân vụ, không có thời gian ở bên nó nhiều, nếu Quân Nhi có đắc tội với ngươi, ta sẽ giáo huấn nó." Hắn lại nói, "Con mèo kia, Uyển... Lạc thị nuôi gần mười năm. Sau khi hoà ly, nàng cũng để lại cho Quân Nhi. Chờ mấy ngày nữa, ta lại sai người —— "

"Không cần." Ta ngắt lời hắn.

Từ Trường Phong lẳng lặng mà nhìn ta, ta nắm chặt ngón tay, chần chờ nói:

"Nếu ta không trêu đùa nó, cũng sẽ không làm mình bị thương, không liên quan đến..." Ta rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "... tiểu thư."

Ta cũng không biết nên xưng hô như thế nào với nữ nhi của Từ Trường Phong. Theo quy củ, trước khi cưới khào thê, phu quân cũng có thể có thị nữ thông phòng, đương nhiên những thị nữ này sẽ không sinh con, nếu có thì cũng chỉ có thể phong lên làm tiểu thiếp, con cái sinh ra cũng có địa vị cực thấp. Sau khi cưới khào thê, những đứa con này lại càng không có địa vị gì. Có thể vì Từ Trường Phong chỉ là người thường, trước kia chắc cũng không ngờ tới, tương lai mình lại cùng thê với hai thứ đệ...

Từ Trường Phong gật đầu, vẫn không nói thêm cái gì, chỉ tiếp nhận áo choàng từ trong tay ta, nói:

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi, sắc trời sắp sáng, ta đi nha môn đây."

Hắn không cho ta nói thêm nửa câu, liền bước ra khỏi đây. Ta trở lại phòng, nằm xuống giường. Ta nghĩ đến lời của Bích Lạc hôm nay:

"Trước khi nô tỳ vào Từ phủ, Đại thiếu gia đã thành thân. Nghe người ta nói, Lạc thị là mối hôn sự do ngoại tổ phụ của Đại thiếu gia định ra. Xuất thân của Lạc thị, dòng dõi tuy là không sánh được Tứ gia thất thị, nhưng cũng có thể coi là thanh mai trúc mã của Đại thiếu gia, tình đầu ý hợp. Bởi vậy, lúc đó, lão gia cùng phu nhân đối với cặp đôi này cũng là hết sức coi trọng. Năm đó, hai người tại Giang Bắc thành hôn, tính đến bây giờ, đã qua bảy, tám năm. Những năm gần đây, Lạc thị chỉ sinh ra một nhi nữ là người thường, sau đó không còn sinh nữa,Đại thiếu gia cũng chưa từng cưới tiểu thiếp, từ trước đến nay tương kính như tân, cử án tề mi với Lạc thị. Sau đó..."

Nàng cẩn thận nhìn ta một chút, do dự nói:

"Chính là, chính là lúc thiếu quân sắp vào cửa, theo lí, Đại thiếu gia đã có thê tử, không thể tái giá, trừ phi..."

Tuy rằng nàng không hề nói tiếp, ta cũng đã hiểu sau đó xảy ra chuyện gì. Ta lúc trước đã tiếp xúc với Ngu thị, biết nàng là một phụ nhân cường ngạnh, chắc chắn việc cộng thê không phải bắt nguồn từ ý muốn của Từ Trường Phong. Xem ra, Lạc thị cũng là một nữ tử rất có cốt khí, thà rằng phu thê hoà ly, chứ không cam tâm làm thiếp. Nếu như vậy, nhi nữ của nàng và Từ Trường Phong cũng sẽ không biến thành con của tiểu thiếp thấp kém. Dù sao, nếu Khào Thê tương lai sinh ra nhi nữ... Thứ nữ sống qua ngày thế nào, chính ta cũng biết rõ. Không thể không nói, tấm lòng mẫu thân thật làm người cảm thán. Sau đó, lại nghe người ta nói, Lạc thị sau khi hoà ly cũng không tái giá, mà chuyển tới chùa cắt tóc xuất gia, từ đây kết thúc trần duyên. Ta quay người, nhìn thấy chữ Hỷ ở cửa đỏ tươi —— chả trách, Từ Trường Phong lạnh lùng với ta như vậy, hắn rõ ràng thân là con trưởng, lại bởi vì chỉ là người thường, mà bị hai thứ đệ leo lên đầu. Bây giờ thái bình thịnh thế, hắn lại thà rằng vứt bút tòng quân, phấn đấu mười mấy năm, nhưng chung quy vẫn là không thắng nổi thế tục, không thắng nổi... Một chữ "Hiếu".

Nơi này, khắp nơi đều quanh quẩn khí tức của Từ Trường Phong, ta càng nghĩ, càng cảm thấy mình thật không nên nằm ở cái giường này. Ta dậy khỏi giường, ngồi vào chỗ đạp chân. Hơi thở của nam nhân kia phai nhạt, ta co ro thân thể mà thiếp đi.

Hôm sau, ta mới ăn sáng xong, một cô cô lạ mặt lại đây nói:

"Phu nhân truyền thiếu quân qua đó trò chuyện."

Từ phủ to lớn này, có thể danh chính ngôn thuận xưng tụng một tiếng "Phu nhân", cũng chỉ có chính thất của Từ thượng thư —— Ngu thị. Qua gần một tháng, ta lại tới viện của Ngu thị. Đi vào trong đường, liền nghe thấy một luồng đàn hương. Ngu thị theo phật, nghe đâu nàng đã bất hoà với Từ thượng thư nhiều năm. Ta vào cửa liền thấy một phụ nhân đoan trang đang ngồi trên ghế chủ vị, cổ tay đeo một chuỗi phật châu, quần áo mộc mạc gọn gàng, xung quanh khói lượn lờ, gợi lên mọt cảm giác mờ ảo. Ngu thị chậm rãi nói:

"Đến rồi thì vào ngồi đi."

"Kính Đình bái kiến mẫu thân."

Ta thỉnh an Ngu thị, nàng cũng thoải mái gật đầu. Ngu thị không mỹ mạo như Tạ thị, cũng không kiều diễm như Hoa Dương phu nhân, nhưng nàng mặt mày túc tước, rất có uy nghiêm chính thất, cho dù không quản việc trong nhà, cũng không ai dám xem nhẹ nàng một phần. Ta ngồi xuống, hạ nhân liền đến châm trà. Ta chẳng hề biết Ngu thị tìm ta là có chuyện gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm. Ngu thị nhìn thấu ta, nàng hơi mỉm cười, nói:

"Con nhập môn cũng đã một thời gian, hôm nay nhàn rỗi, bồi tiếp lão bà tử ta trò chuyện được không?"

"Nương nói quá lời." Ta châm chước mà nói, "Chỉ cần nương nguyện ý, bất cứ lúc nào gọi Kính Đình lại đây bồi người đều được."

"Thế thì không được." Ngu thị cười cười nói, " Thê tử mới nhập, tất nhiên là phải thừa dịp lúc này ở bên phu quân của mình nhiều một chút, biết được hắn thích gì, ghét cái gì, còn có ——" nàng có thâm ý mà nhìn ta, "Muốn cái gì."

Ở trên đường, ta đã đoán được, Ngu thị tìm ta, hơn nửa... Là vì Từ Trường Phong. Tại Đại phòng, người của Ngu thị tất nhiên không ít. Lúc thường trong Từ phủ, thê thiếp nếu có hầu hạ phu quân, hạ nhân cũng đều ghi lại ở sách. Mười ngày này, Từ Trường Phong chưa bao giờ qua đêm với ta, chắc chắn Ngu thị cũng đã sớm biết. Mà trượng phu liên tục không qua đêm với Khào Thê, điều này... Tất nhiên là phá hư quy củ. Ta suy nghĩ một chút, cũng không dám ngồi nữa, quỳ xuống trước Ngu thị:

"... Kính, Kính Đình biết sai."

Từ cổ chí kim, quy củ như núi, quy tắc bên trong thế gia lại càng quan trọng. Từ Trường Phong không chịu chạm vào ta, Ngu thị liền hỏi tội ta, theo lý là ta oan uổng, nhưng nói đến cùng, là ta không làm tròn trách nhiệm của một khào thê. Ta xưa nay rụt rè, không dám tranh cãi với Từ thị phu nhân. Từ nhỏ ta cũng đã hiểu rõ, nếu như muốn ít đau khổ thì an phận nhận sai mới là biện pháp.

"Sai?" Ngu thị cao giọng, "—— ngươi cũng biết sai."

Ánh mắt đằng trước như dao đâm đến. Có lẽ là ta quá mức nghe lời, Ngu thị đành phải kìm nén một hơi, không tiện trực tiếp nặng lời. Nàng tiếp nhận trà hạ nhân đem ra, nhấp một miếng nói:

"Mấy tháng trước, Thẩm thái phu nhân tới tìm ta, cùng ta nói về ngươi. Lúc đó, ta chỉ muốn, ngươi là một người lương thiện thật thà, không giống với Ngũ nương gan to kia." Nàng híp mắt một cái, " Là Khào Thê, không cần mỹ mạo, cũng không cần thông minh, chỉ cần có thể chiều lòng phu quân, sinh ra Tiết Khào, lúc đó mới là viên mãn."

Ta nuốt nước bọt, đáp một tiếng:

"Vâng."

Ngu thị đứng lên, nhìn về phía xa xa:

"Trường Phong là con trai độc nhất của ta, thường nói, hiểu con không ai bằng mẹ, ta cả đời này, cũng là vì hắn tính toán tỉ mỉ, chắc chắn Kính Đình ngươi cũng hiểu được."

"... Vâng."

"Ngày ấy, ta đã nói với ngươi. Trường Phong chỉ là người thường, so với Nhị phòng Tam phòng thì còn có chỗ thiếu sót. Bởi vậy, ngươi thân là Khào Thê thì càng phải biết khi đối xử với phu quân phải dùng nhiều tâm tư, dùng nhiều công phu, làm cho trái tim hắn..." Ngu thị nhìn ta, nói, "Đặt ở trên người ngươi."

Ta nhấc mắt nhìn Ngu thị, nhẹ nhàng gật đầu:

"Kính Đình... Đã hiểu."

Ngu thị lại lắc đầu:

"Không, ngươi không hiểu." Nàng kêu một tiếng "Người đâu". Thị nữ bên người Ngu thị cầm một đồ vật lại đây, đặt ở trước mắt ta. Là một quyển sách.

"Mở ra."

Ta mở quyển sách kia ra nhìn, tất cả đều là tranh khiêu dâm, so với quyển lúc trước ở chỗ đại ca ta càng dâm mỹ hơn...Bầu không khí trong đường dường như ngưng trệ lại. Một giọt mồ hôi nóng từ trên trán ta rơi xuống.

Đêm đó mưa to. Sấm sét từng trận, có lúc một tia chớp xẹt qua khiến ban đêm sáng như ban ngày, gió lớn thổi tung cửa sổ mấy lần. Hạ nhân trực đêm đi tới, thêm lửa than cho ta, ta phục hồi tinh thần lại, nói với nàng:

"Ngươi nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Nàng quay người liền lui ra.

Đợi gần nửa canh giờ, sắp giờ sửu ta mới nghe thấy âm thanh bước chân từ xa. Từ Trường Phong vừa tiến đến, ánh nến bị gió lạnh thổi đến tối sầm, nhưng cũng không bị tắt. Hắn mắc mưa, nhung giáp chảy xuống giọt nước mưa, bốn mắt chạm vào nhau, cặp mắt kia tựa như lấp loé, mà nhìn kỹ lại, lại như một cái giếng cổ, không có một gợn sóng. Hắn đi tới, cởi áo choàng ướt đẫm kia ra. Cả một đêm này, trong đầu ta thiên nhân giao chiến. Cuối cùng, ta chậm rãi đứng lên, đi đến bên kia. Từ Trường Phong dừng lại nhìn ta, lạnh nhạt mà nói rằng:

"Ngươi đi ra ngoài đi, ta tự làm là được."

Ta âm thầm cắn răng, lắc lắc đầu, vẫn đi lên phía trước, làm bộ chưa thấy ánh mắt thâm thuý kia, liền đưa tay đặt lên y phục đã ướt đẫm của hắn.

"..." Từ Trường Phong cũng không đẩy ta ra, hắn đối với ta từ trước đến giờ là tôn kính có thừa, thân cận không đủ. Ta và hắn nói là phu thê, bất quá chỉ là người dưng trải qua một đêm tình mà thôi. Ta giúp hắn cởi nhung giáp xuống, áo lót hắn cũng gần như ướt đẫm. Ta đang muốn đụng tới vạt áo, hắn đột nhiên nắm tay ta. Bàn tay kia nóng đến doạ người. Hắn nói:

"Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."

Ta giương mắt nhìn, hắn vóc người cực cao, ta cũng chỉ cao hơn lồng ngực của hắn một ít. Đứng như vậy khiến ta cực kỳ nhỏ bé.

Hai ta mắt không nháy mà nhìn hắn, "Tối nay, " nơi cổ họng phát ra âm thang cực nhẹ: "... Để Tam Hỉ, hầu hạ ngài."

Câu nói này chỉ là lời bình thường giữa phu thê với nhau. Từ Trường Phong trầm mặc, ta không biết sau tối nay, ta ở trong lòng hắn sẽ biến thành cái dạng tiện tử gì, nhưng là, ta xác thực... Đã không còn cách nào khác. Lời Ngu thị nói với ta hôm nay vẫn còn văng vẳng bên tai:

"Hôm nay là đêm cuối cùng ngươi ở Đại phòng. Ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, nói chung, phải khiến Trường Phong ở lại cho ta."

"Xuất thân của ngươi, lai lịch của ngươi, ta đều nắm rõ rõ ràng ràng. Mấy chuyện không dễ nghe, ta sẽ không nói, Thẩm thị chưa kịp dạy ngươi giỏi, mà ta làm mẫu thân, cũng chỉ đành vì nhi tử mà tốn nhiều tâm tư một chút."

"—— Ngươi xem mà làm đi."

Thân thể ta khẽ run, bàn tay từ bờ vai hắn, thật chậm mà trượt tới lồng ngực... Tiếp đó, ta chậm rãi quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro