Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Ta đã đi một lượt cả ba phòng, giờ trở lại Đại phòng của Từ Trường Phong mới phát hiện, nơi này so với hai nơi kia, đúng là thanh lãnh hơn không ít. Không biết có phải là do chủ nhân không thường ở đây hay không, tiểu viện này rất yên tĩnh, hạ nhân cũng đã có tuổi nhưng cũng gọn gàng chăm chỉ, chưa từng thất lễ với ta. Do ta đến đây, những người này mới được điều đến nhiều hơn ngày thường một chút.

Từ lúc trở về đây, ta chưa từng gặp Từ Trường Phong. Hắn thân mang trọng trách, tất nhiên là bận rộn hơn người bình thường, không thể ở bên cạnh ta nhiều.

"Thiếu quân đừng lo, đến ban đêm Đại thiếu gia nhất định sẽ trở lại."

Bích Ngọc bây giờ càng ngày càng gan lớn, Bích Lạc nghe vậy lập tức trừng nàng liếc mắt một cái:

"Ngươi chú ý một chút, việc của chủ nhân... không phải thứ mà hạ nhân có thể nghị luận."

Bích Ngọc không phục mà bĩu bĩu môi, ngón tay vuốt lại tóc nói:

"Thiếu quân, nô tỳ là đang nói thật..."

Bích Ngọc hoạt bát, Bích Lạc trưởng thành, hai người thì thầm, bởi vậy ta chưa bao giờ cảm thấy cô quạnh. Chẳng qua lúc trước ở bên Từ Tê Hạc... suốt ngày hồ nháo, nay đột nhiên rảnh rỗi, đúng là không quen lắm.

Dựa theo quy củ Từ phủ, từ nay về sau, ta phải ở mỗi phòng mười ngày, không ngừng luân chuyển. Quy củ đó đã tồn tại từ thiên cổ, gọi là tục "Di thê", trong quyển "Khào giới" cũng có viết, nếu thân thể khào không có bệnh, thì khào thê không được ngủ một mình, mỗi đêm phải ngủ tại phòng của một vị phu quân. Sau đó, để tránh việc Khào Thê thiên vị độc sủng một người nào đó, liền định ra tục "Di thê". Nói tới nói lui, nhiều quy củ như thế, đều là vì muốn khào sớm ngày có thai, sinh ra dòng dõi. Bích Ngọc cùng Bích Lạc nghĩ rằng ta bị lạnh nhạt, liền muốn tìm biện pháp dỗ ta vui vẻ, các nàng cũng không biết, Từ Trường Phong không ở trong viện càng làm ta thầm cảm thấy thoải mái. Bởi vì, ta thực sự không biết, phải ở chung với hắn như thế nào...

Trong ngày này, chớp mắt liền trôi qua. Trăng lên đầu cành, hành lang uốn khúc, từng chiếc từng chiếc đèn sáng lên. Hạ nhân hầu hạ ta tắm rửa, sau ta liền ngồi ở trước bàn, chờ phu quân của ta trở về. Khoảng cách lần sinh hoạt vợ chồng gần nhất cũng đã qua gần nửa tháng, lụa đỏ trong phòng đã gỡ xuống từ lâu, chỉ có trước cửa vẫn còn dán mội tấm chữ Hỷ. Nơi này, không giống Nhị phòng rường cột chạm trổ, cũng không như tam phòng tràn đầy ôn nhuyễn huân hương, trái lại trắng trong thuần khiết cực kì, giống như không có vật gì dư thừa cả, chỉ treo một tấm tranh sơn thuỷ không biết của ai. Có thể thấy được chủ nhân nơi đây nếu không nghiêm túc trầm tĩnh, thì chính là một lão nhân hồi xuân.

Một buổi tối, hạ nhân tiến vào cắt hoa nến hai lần. Ta một tay chống trên bàn, đầu gật gù lên xuống. Từ sớm đã cho Bích Ngọc Bích Lạc đi nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn hạ nhân phụ trách thị đêm. Chờ hạ nhân lại tiến vào lần nữa, ta hỏi nàng canh giờ nào rồi.

"Thưa Thiếu quân, vừa qua giờ tý."

Ta nghĩ, chỉ sợ tối nay Từ Trường Phong sẽ không trở về. Lúc mới thành hôn, hắn cũng là như thế, để ta ngủ một mình trên giường hỷ hai đêm.

"Ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi."

Ta nói với hạ nhân xong cũng đứng lên, muốn đi nghỉ ngơi, phía sau cửa lại truyền đến động tĩnh. Ta quay người lại lập tức, cửa phòng liền bị đẩy vào.

Từ Trường Phong vẫn là một thân nhung trang cẩm vệ quân, uy vũ kiên cường, áo choàng đỏ sậm rơi trên đất, mang theo vài phần ướt át, hình như là dính mưa một ít. Tóc đen cẩn thận buộc lên, đường viền cường tráng như điêu khắc, vẫn là ta dáng dấp tuấn mỹ không tả nổi như lần đầu ta gặp hắn. Mày kiếm nghiêm nghị, con mắt thâm thúy vừa thấy được ta chợt lóe vẻ khác lạ.

"Ngươi..."

Hắn mở cửa một hồi vẫn chưa nhìn lên, bất chợt thấy có người trong phòng thì hơi bất ngờ, như là không nhớ nổi ta là ai. Ta nhìn thẳng hắn, sau đó liền hạ mắt, quy củ mà gọi nhỏ một tiếng:

"Quan nhân."

Lặng im giây lát, Từ Trường Phong đi vào, mang vào một đoàn khí lạnh từ bên ngoài vào. Hắn đi tới trước ngăn tủ, có lẽ là muốn cởi áo khoác ra. Ta đang định gọi hạ nhân, nhưng cũng cảm thấy không phải chuyện lớn gì, chần chờ chốc lát, vẫn là đi tới. Ta vừa đụng tới bờ vai hắn, Từ Trường Phong liền dời thân qua chỗ khác. Tay của ta vẫn bất động giữa không trung, hắn quay mặt lại nhìn ta, mím mím môi mỏng, nói:

"Ta tự mình làm là được."

Ta nghe vậy, chậm rãi gật đầu, thức thời lùi tới bên ngoài bức bình phong. Từ Trường Phong đem nhung trang cởi đi, chỉ chừa áo tơ trắng bên trong. Hắn đi ra, ta liền theo bản năng mà nhìn về phía hắn. Sau khi cởi nhung trang, hắn thoạt nhìn như một vị thư sinh nho nhã. Hắn nhìn ta, môi mấp máy. Ta cướp lời hắn trước:

"Tam Hỉ."

Lời vừa nói ra, ta liền có chút hối hận. Ta nhìn trên đất, mười ngón tay chặt chẽ siết lại.

"Ta... Quan nhân cứ gọi ta là Tam Hỉ."

Bốn phía ngưng trệ một phút chốc, ta nghe thấy nam nhân trước mặt nói:

"Ta nhớ." Hắn nói, "Ta nhớ ngươi gọi là Tam Hỉ."

Tiếng nói cực trầm, nghe hơi thuần hậu. Hắn gọi ra hai tiếng Tam Hỉ, không biết tại sao lại truyền vào đáy lòng ta, mà ta đứng trước mắt của hắn lại có vẻ rất nhỏ bé. Có lẽ do hắn lớn tuổi hơn ta nhiều, cũng có lẽ, hắn là nam nhân đầu tiên của ta...Ta phát hiện hắn đang bước tới đây, cố nén ý muốn lùi bước, mãi đến khi hắn dừng lại. Lặng im một trận, sau đó, hắn mở miệng nói:

"Đêm đã khuya, ngươi lên giường nghỉ ngơi đi."

Tiếp đó, Từ Trường Phong liền xoay người. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao to mở cửa phòng. Từ Trường Phong đi sang thư phòng, ta thấy đèn bên kia sáng lên. Ta kinh ngạc mà đứng lặng một chốc, mới dần dần hiểu rõ, đêm nay, hắn sẽ không bước vào nơi này lần nữa. Ta nằm một mình trên giường, cũng hết cả buồn ngủ. Trằn trọc mấy lần, cuối cùng nhìn ánh nến, ánh lửa đỏ tươi, chiếu lên bóng dáng mơ mơ hồ hồ. Ta quên mất ai đã từng nói, một đời rất dài. Đây cũng chỉ là đêm đầu tiên mà thôi.

Sau đó, ta ở Đại phòng mấy ngày. Mỗi ngày trời vừa sáng, ta mở mắt ra đã thấy Từ Trường Phong đi nha môn. Tới ban đêm, hắn tuy có trở về, lại chỉ để cái giường này cho một mình ta, còn mình thì qua đêm ở thư phòng đầu kia. Số lần ta và hắn gặp nhau có thể tính trên đầu mười ngón tay. Mấy buổi tối này, thỉnh thoảng trời lại đổ mưa nhỏ. Hôm nay lại có cả gió lớn, thổi từ chiều không dứt. Đêm nay, ta bị tiếng mưa làm cho mất ngủ, liền ngồi dậy, mở cửa phòng nhìn bên kia. Hào quang yếu ớt chiếu lên giấy dán cửa sổ, thật giống một chấm nhỏ phát sáng trong đêm tối. Từ Trường Phong không biết vẫn còn tỉnh hay là đã ngủ rồi. Tiếng mưa rơi róc rách, ta mơ hồ nhớ đến, tộc nhân Từ thị mấy đời đều là quan văn, chỉ có hắn không đi đường thường, bỏ văn theo võ, chuyện này... Chắc hẳn là có liên quan đến việc hắn sinh ra chỉ là một người thường.

Ngày hôm sau, ta và Bích Ngọc mấy người ở trong sân. Mới vừa trải qua mấy trận mưa, trong sân hoa nở thật vừa lúc. Nơi này mặc dù không tinh xảo giống bên Từ Tê Hạc, nhưng ta dạo qua một vòng, lại phát hiện nơi này tựa hồ cũng từng có người tỉ mỉ quản lý, chỉ là không biết vì sao dần dần lại tiêu điều như vậy. Đang lúc đi qua vườn hoa ngọc lan, liền nghe đến vài tiếng mèo kêu.

"Trong nhà này thì ra còn nuôi mèo ư?"

Bích Ngọc vừa nghe thấy có cái để chơi, liền không nhịn được đi tìm khắp nơi. Bích Ngọc tìm các nơi trong sân, quả thật tìm được một con mèo ôm lại đây. Vật nhỏ kia lông xù trắng phau, tứ chi mập ngắn, hai con mắt một vàng một lam, cực kỳ hiếm thấy.

"Loại mèo này ta biết, là người Hồ mang đến, tên gì nhỉ... Cái gì Ba Thập ấy."

Bích Ngọc ôm mèo đến trước mặt, ta cũng lòng sinh hiếu kỳ, dù sao cũng không có việc gì làm, một khi có chuyện gì mới mẻ liền có hứng thú. Ta không nhịn được duỗi tay tới, muốn trêu chọc nó một chút. Không nghĩ tới con mèo này có chút hung dữ, đột nhiên giãy giụa:

"A!" Ta bị đau kêu một tiếng, cúi đầu nhìn, nó tránh thoát ra từ lồng ngực Bích Ngọc, cào lên mu bàn tay ta tạo thành mấy vết thương. Bích Lạc vừa thấy, liền phẫn nộ quát:

"Người đâu, mau bắt tiểu súc sinh tổn thương thiếu quân lại!"

Hạ nhân không dám không nghe theo, vội vàng đi bắt con mèo trắng kia. Bích Lạc mắt lạnh nói:

"Không biết là ai nuôi súc sinh này, bây giờ tổn thương chủ nhân, không thể lưu lại, dìm chết nó đi."

Rồi quay sang Bích Ngọc nói:

"Ngươi còn không mau gọi đại phu tới khám tay cho thiếu quân."

Nhưng vào lúc này, một phía khác vang lên âm thanh:

"Không được dìm Y Y của ta!"

Ngay sau đó, ta liền nhìn thấy một tiểu cô nương chạy tới. Nàng ước chừng năm, sáu tuổi, mặc một thân thanh y, cài hai cánh hoa trên đầu, môi hồng răng trắng, rất là xinh xắn. Nàng không để ý ai mà chạy lại đây ôm lấy con mèo kia, cảnh giác nhìn chúng ta. Đôi mắt kia như biết nói, khiến ta cảm thấy rất quen thuộc.

"Tiểu thư, tiểu thư ——"

Chạy theo phía sau nàng là một nhũ mẫu. Lão ma ma nhìn thấy ta, vội vàng kéo tiểu cô nương đến phía sau, sau đó rầm một tiếng hướng ta quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói:

"Lão nô bái kiến thiếu quân, nếu như tiểu thư đụng phải thiếu quân, thỉnh, thỉnh thiếu quân chỉ phạt lão nô thôi!"

Ta thấy bà rập đầu lạy, liền vội vàng nói:

"Ngươi... Mau đứng dậy đi."

Ánh mắt lại nhìn nữ hài phía sau bà, tiểu cô nương kia ôm thật chặt con mèo, như sợ chúng ta cướp nó đi. Lão ma ma đứng lên, đẩy đẩy tiểu cô nương nói:

"Tiểu chủ nhân, thiếu quân rộng lượng, ngài còn không mau cảm tạ thiếu quân."

Nàng nhìn ta một cái, viền mắt lại đỏ lên:

"Thiếu quân cái gì chứ, ta chỉ muốn mẫu thân của ta thôi!"

Nói rồi ôm con mèo kia quay đầu chạy tới một chỗ khác. Lão ma ma kia kêu vài tiếng tiểu thư, lại muốn quỳ xuống bồi tội, ta có chút mệt mỏi mà vung vung tay.

Trở lại trong viện, đại phu liền đến xem vết thương trên tay ta. Kỳ thực, ta từ nhỏ cũng hay bị xây xước, chút vết thương này thực sự không tính là gì, nhưng mấy hạ nhân cực kỳ căng thẳng, ta cũng chỉ đành để đại phu khám xem, cũng coi như là để bọn họ an tâm. Đại phu đi ra ngoài, ta liền hỏi:

"Vừa rồi, hài tử kia là ai?"

Bích Ngọc vừa nghe, ngạc nhiên nói:

"Thì ra... Thiếu quân còn không biết ?"

Bích Lạc trừng nàng liếc mắt một cái, đi tới trước mắt ta, khom người đáp:

"Thưa thiếu quân, vị tiểu chủ khi nãy..." Nàng cẩn thận mà đáp: "Chính là trưởng nữ của Từ phủ Đại thiếu gia cùng tiền Thiếu phu nhân Lạc thị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro