Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Qua đêm qua, ta cuối cùng đã hành phòng chu toàn cùng cả ba vị phu quân.

Tuy đêm qua Từ Tê Hạc làm rất hung ác, tuy nhiên chung quy vẫn chưa tổn thương ta.  Hai ngày còn lại sau đó, hắn đều cả ngày cùng ta dính vào nhau, đôi ta cũng không đi nơi nào khác,  phần lớn thời gian đều là ở trong phòng làm... Làm chuyện kia. Đó cũng là chuyện thường, thiếu niên lần đầu nếm trải chuyện phong nguyệt, luôn bị nghiện như thế.

"Ừm..."

Giờ ngọ chói chang, cửa sổ mở ra, ta cũng mở ra hai chân, nằm lên bàn, trên người áo bào chỉnh tề, chỉ có quần ném tới phía dưới. Lúc này, Từ Tê Hạc đang nằm trên người ta, hai tay hắn vây quanh ta, quần áo một cái không rời, tóc tai lại có chút rối loạn. Tiếng nước ái muội từ nơi quấn quýt vang ra, đi kèm âm thanh rên rỉ, cùng tiếng ve hè kêu hỗn loạn hoà vào nhau.

"Tam Hỉ..."

Hắn phía trên quấn lấy miệng của ta, phía dưới cũng không chịu buông tha ta. Vì đêm trước hắn đâm nơi kia quá ác, đụng vào vẫn còn có chút đau, cho nên hôm nay suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không chạm đến bên trong kết, chỉ ma sát phía bên ngoài.

"Như vậy... Thoải mái hay không?"

Hắn nỉ non bên tai ta, Hoả Long bên trong thân thể ta cũng đỉnh lên. Không biết có phải như lời cô cô đã từng nói hay không, tiểu huyệt của ta trời sinh chỉ bị làm bên ngoài, cũng dâm thủy róc rách. Hắn ra vào càng ngày càng lanh lẹ, cũng đã nắm được bí quyết, biết điểm yếu hại của ta ở đâu, liền nhắm nơi kia mà đánh vào.

"Hạc, Hạc Lang..."

Ta bị làm đến mức tê dại, liền không nhịn được gọi gọi hắn. Từ Tê Hạc cảm thấy thú vị, càng ra sức mà động.

"Đừng..."

Trong miệng ta tràn ra lời cầu xin, hai tay giả bộ đẩy hắn, hai chân trần truồng lại víu lấy hắn chặt chẽ. Hắn dùng sức gỡ bỏ vạt áo ngổn ngang của ta, lộ ra lồng ngực, hắn liền cúi người ngậm lấy, hạ thân vẫn cứ mà làm.

"A ——"

Từ Tê Hạc nhăn chặt mày lại, cuối cùng lại nặng nề đỉnh lên mấy lần, rồi bắn vào trong thân thể ta, mà ngọc hành của ta cũng đồng thời thất thủ, tràn ra tinh thuỷ mỏng nhạt. Xong việc, không chờ chủ nhân gọi đến, hạ nhân Từ phủ liền đưa bồn tắm cùng nước nóng đến tư phòng. Từ Tê Hạc cũng không kiêng kị, mặc y phục vào cho ta, trước mười mấy con mắt mà ôm ta lên. Ta lúc đầu có chút ngại ngùng, sau đó biết được lúc hai ta hoan hảo, này đó hạ nhân đều ở ngoài chờ đợi, có lẽ hậu viện thế gia đều là như vậy, mấy lần sau ta cũng đã không còn cảm thấy kinh ngạc. Sau một ngày viên phòng, Từ Tê Hạc và ta cơ hồ không bước ra cửa. Đến ngày cuối cùng, hắn bớt phóng túng đi một chút, mang theo ta đi lại chung quanh trong phủ, cũng cùng ta nói rất nhiều sự tình của Từ gia.

Từ phủ nằm ở phía tây kinh thành, hướng đông mười dặm chính là hoàng thành, có thể nói là trước cửa thiên tử, thánh sủng cực thịnh. Hắn hôm nay mang ta đến một đào viên, tuy là giữa mùa hạ, hoa đào vẫn nở phồn thịnh.

"Quý phi nương nương trước khi gả, cũng thích cái đào viên này nhất. Sau khi nàng vào cung, nơi này cũng vẫn không sửa đổi gì."

Từ Tê Hạc nói đến chính là Từ Quý phi được sủng ái nhất trong cung hiện tại, cũng là muội muội nhỏ nhất của Từ thượng thư. Đương kim thiên tử thân là tiết, hậu cung nhân số không ít, chuyện này không khỏi khiến ta nghi hoặc, vì Tiết Khào kết hợp lại chính là một đời không rời, Kim Thượng... Cũng không khỏi quá mức phong lưu. Từ Tê Hạc cười giải thích:

"Đế vương chung quy không giống bách tính thường dân, tuy nhiên vẫn có quy củ riêng. Trước khi có Khào Thê, các phi tần mới được nạp vào thì không nói. Nhưng một khi có Khào Thê, dù lấy muộn hơn phi tần khác, vẫn phải tôn lên làm Hoàng Hậu. Làm như vậy, đối với những phi tử khác tuy là bất công, nhưng cũng là không thể tránh được. Dù sao cũng là Thiên gia, phải suy tính rất nhiều."

"Kim Thượng cũng coi như là một ngoại lệ. Nghe đồn, Kim Thượng tình cờ gặp được Trần tiểu nương tử, cũng chính là Trần Hoàng Hậu quá cố. Trần hậu dù không phải khào, phụ thân chỉ là quan thất phẩm. Nếu cân nhắc nàng vào vị trí Thái tử phi thì quả thật xuất thân hơi thấp. Không biết làm sao nhân duyên chú định, Thái tử cưới vợ rất sớm,  sau khi đăng cơ liền phong Trần thị làm Hoàng Hậu, phu thê ân ái mười năm, khiến thiên hạ bách tính hâm mộ."

"Đáng tiếc, " hắn đi tới dưới một cây hoa đào, bẻ đi một cành hoa nhỏ. Mặt người và hoa đào ở một chỗ, chỉ thấy thiếu niên kia như ngọc, hoa đào trong tay cũng bị lu mờ. Hắn vừa đi đến vừa nói:

"Trần hậu vào cung mười năm, không sinh nở gì, việc này tất nhiên bị quần thần chê trách. Kim Thượng cuối cùng thì không cách nào, chỉ có thể tuyển thêm phi tần, mà Trần hậu..."

"Trần hậu... Sau đó làm sao vậy?" Ta không khỏi hỏi. Từ Tê Hạc đã đi tới trước mắt ta, hắn đem hoa đào đặt ở trong tay ta, ngón tay phất qua tóc rối trên trán ta, chậm rãi nói:

"Sau đó, Trần hậu sầu não uất ức, không đến một năm liền ốm chết. Kim Thượng thương tâm đến cực điểm, ba năm không vào hậu cung. Sau đó lại bắt đầu nạp mỹ nhân, tiểu cô cô của ta, cũng chính là Từ Quý phi hiện nay, chính là lúc đó đi vào cung. Đầu năm nay, Quý phi nương nương mới vừa sinh ra hài tử, Kim Thượng chỉ có bốn hoàng tử, tổng cộng có hai người là tiết. Tuy là như vậy, Kim Thượng vẫn chưa phong bất luận mẫu thân hoàng tử nào làm hậu."

Ta nghe đến chuyện này, không khỏi có chút hoảng hốt, nghĩ đến khào vừa sinh ra liền được mọi người vây đỡ, hưởng hết vinh sủng, kỳ thực, nói cho cùng, đều chỉ là vì sinh dục. Nếu như thân làm khào, nhưng không thể sinh hài tử, địa vị còn không bằng người thường...Ta nghĩ đến xuất thần, vẫn chưa phát hiện Từ Tê Hạc đã dần dần lại gần, mãi đến khi hắn nhẹ nhàng nắm lấy mặt ta, cúi người hôn một cái. Sau khi tách ra, hắn ở bên tai ta nói:

"Kim Thượng đối với Trần hậu một lòng say mê, được thế nhân ca tụng. Tam Hỉ, tương lai... Ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn bọn họ nữa."

Hắn nhẹ hôn lên lỗ tai của ta, mang theo vài phần triền miên,

"Tam Hỉ, ta thật không nỡ xa ngươi."

Sau khi hành phòng cùng ba vị phu quân, dựa theo quy củ, Khào Thê sẽ luân phiên ở các phòng một thời gian, chậm thì năm ngày, nhiều thì nửa tháng, mà Từ thị định ra kỳ hạn mười ngày. Như vậy cũng là để tránh cho Khào Thê thiên vị một người nào đó, dẫn đến các vị phu quân không hòa thuận, gia đình không yên. Ta cười nhạt, trấn an hắn nói:

"Đều ở trong một nhà, Hạc Lang nếu muốn gặp, vẫn có thể nhìn thấy ta."

Từ Tê Hạc lại ôm ta, một bên hôn cổ của ta, một bên lẩm bẩm câu ta nghe không rõ:

"Thật không muốn nhường ngươi cho bọn họ..."

Hắn đã đem tay dò vào bên trong quần áo, làm ta không khỏi có chút khẩn trương. Tuy nói nơi đây lúc thường không có người nào...Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, đằng trước nhất thời truyền đến một tiếng:

"Tam thiếu gia."

Từ Tê Hạc phản ứng cực nhanh, lập tức liền đem y phục của ta kéo lên, chỉ nhìn hắn đứng thẳng thân, vì bị người quấy rầy, tâm trạng có chút không tốt, ánh mắt tựa hồ có hơi lạnh lùng. Chờ tới lúc ta lui ra từ trong lồng ngực hắn, thấy rõ người tới, tâm trạng nhất thời hoảng hốt...Lục Thanh Tô đứng ở cửa viện, bóng cây loang lổ, trên mặt hắn cũng không có chút huyết sắc. Hắn trên mặt bình tĩnh, khom người nói:

"Tam thiếu gia, quản sự chính của Giang Thành Tạ trang chủ đang chờ trong thư phòng, có lẽ là có việc gấp."

Tứ gia đều có sản nghiệp ở nhiều nơi, ta vốn cho rằng Từ Tê Hạc thường ngày đều ở trong nhà không thể làm việc gì, không nghĩ tới hơn nửa trang tử cùng sản nghiệp của Từ gia đều là hắn quản lý. Từ Tê Hạc đáp một tiếng, sau đó nói:

"Vậy ta hiện tại liền qua đó, ngươi đưa thiếu quân về phòng đi."

"Vâng."

Từ Tê Hạc nói với ta một tiếng, liền chạy tới thư phòng. Trong tay ta vẫn cầm cây hoa đào kia, xa xa nhìn lại, hắn vẫn chưa nhìn ta, chỉ nói một câu:

"Thiếu quân, thỉnh đi thôi."

Dọc theo con đường này, ta và Lục quản sự cũng không nói với nhau nửa câu. Hắn đi ở phía sau, cách ta không gần cũng không xa. Hắn đưa ta đến ngoài sân của tam phòng, ta đột nhiên dừng lại, hắn cũng cùng dừng lại. Ta quay đầu lại nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh nói:

"Đưa ta đến đây là được rồi, ngươi đi làm việc đi."

Lục Thanh Tô cụp mắt đứng, mấy ngày không gặp, hắn dường như gầy đi. Hắn cũng không nhìn ta, cũng không lên tiếng. Ta chậm rãi quay lưng lại, đang muốn đi vào sân, phía sau không hẹn mà vang lên một tiếng:

"Thiếu quân."

Ta quay người lại, hắn cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn ta, trên trán phủ kín mồ hôi hột.

"Tam thiếu gia..." Hắn hỏi, "Đối xử với ngài tốt không?"

Ta nhìn hắn một hồi, nhẹ nhàng đáp một tiếng:

"Tốt."

Khóe miệng hắn giơ lên, như là có chút miễn cưỡng:

"Vậy thì tốt."

Trở lại phòng, ta liền bảo Bích Ngọc đem cành cây hoa đào kia cắm vào lọ. Đến đêm, Từ Tê Hạc mới trở về. Hắn ôm ta, cũng không tắt đèn, chỉ nói như vậy sẽ có thể thấy ta rõ hơn. Ta biết hắn buổi chiều chưa tận hứng, buổi tối tất nhiên là phải bù lại. Chắc là tối nay, hắn sẽ mạnh bạo hơn rất nhiều. Ta nghiêng người mà nằm, hắn từ sau ôm ta, vật kia nhắm vào  hạ thân ta mà đánh xuyên. Mỗi lần thao tiến đều vô cùng ác độc, âm thanh thân thể va chạm lớn hơn tiếng thở dốc. Tối nay, hắn quấn quýt si mê, miệng của ta bị hôn đau đớn, tiểu huyệt cũng có chút tê dại mềm yếu. Sau đó Từ Tê Hạc đem ta lật lại. Thân thể hắn rất nóng, khí vị của tiết cũng rất nồng nặc. Hắn đem ta bế lên, Hoả Long thay đổi phương hướng, thân thể ta căng thẳng, liền cảm thấy vật kia đang chậm rãi đỉnh vào khào kết. Mới vào một chút, ta đau đến hai chân run lên. Có lẽ nghĩ tới đây là đêm cuối cùng, Từ Tê Hạc hung ác trói lại thắt lưng của ta, đem ta nhấn xuống, chúng ta cùng nhau thở dốc, ta càng giống như là mất nửa cái mạng, ngã vào thân thể hắn.

"..."

Ta nằm trong lồng ngực của hắn, hắn liền nắm lấy hàm dưới của ta. Một bên hôn ta một bên ma sát tại tiểu huyệt chật hẹp. Ta như bị từng đao từng đao đâm ở trên người. Tới lúc sau, hắn càng ngày càng thành thục, ta liền cảm thấy được ngoài đau đớn, còn có một cỗ ngứa ngáy không nói nên lời.

"Hạc Lang... Hạc, Hạc Lang..."

Hắn đánh xuyên vào, thân thể ta càng là khô nóng, ngọc hành vểnh, phía sau được thoả mãn mà co rụt lại.

"Tam Hỉ..."

Từ Tê Hạc đem ta đè xuống, để ta nằm ngoài ở trên giường, hắn từ sau kề sát ôm ta.

"Ngươi tối nay thơm hơn cả thường ngày..."

Hắn đề eo mạnh mẽ đánh, cũng đồng thời cắn một cái ở sau gáy ta. Đêm đó, ta rất động tình, cũng là lần đầu tiên sung sướng như vậy. Từ Tê Hạc không muốn tách ra, quấn lấy ta làm tận mấy lần.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng lên toàn bộ, ta ngồi trên kiệu nhỏ, lại trở về nơi ban đầu ta đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro