Chương 15
Hôm sau, ta tỉnh lại trong lồng ngực Từ Tê Hạc. Thân thể hắn ấm áp vô cùng, ôm hắn giống như ôm một cái lò lửa lớn. Ta dịch thân thể một chút, hắn liền mở mắt ra.
"... Ngươi tỉnh rồi?" Hắn như đang nói mớ, "Giờ gì rồi?"
Hắn không muốn rời giường một chút nào, ôm ôm lấy ta. Đang định nói chuyện, hạ nhân Từ phủ tiến vào. Hạ nhân trong thế gia mỗi người đều đã luyện thành tinh, vừa nghe thấy động tĩnh bên trong, liền biết nên vào hầu hạ chủ tử. Bọn họ vừa tiến đến, ta liền từ trên người hắn ngồi dậy. Một hạ nhân nghe Từ Tê Hạc hỏi, lại đây nói:
"Thiếu gia, hiện tại đã là giờ thìn."
Từ Tê Hạc lại liếc hắn một cái:
"Lúc thường bảo ngươi lanh lợi một chút, ngươi lại như khúc gỗ. Bây giờ không cần ngươi lanh lợi, ngươi ngược lại nhạy như thỏ."
Hạ nhân kia chắc là tiểu nô thiếp thân của Từ Tê Hạc, bị hắn làm khó dễ liền nhìn ta một cái:
"Chuyện này..."
Ta liền châm chước nói:
"Giờ Thìn là đã muộn rồi, một chốc nữa, còn phải kính trà... Nương."
Từ Tê Hạc lúc này mới nhợt nhạt nở nụ cười:
"Nếu thiếu quân đã nói đỡ cho ngươi như vậy, lần này bỏ qua."
Hai người chúng ta rửa mặt, thay y phục, còn ăn sáng, giằng co một trận, mới khoan thai chậm rãi mà đi gặp Hoa Dương phu nhân Khương thị. Quý thiếp thứ hai của Từ thị là Hoa Dương quận chúa, vốn là con gái của Kính Quốc công, cũng là nữ nhi duy nhất, thuở nhỏ nhận hết vinh sủng, được phong làm quận chúa. Nghe đâu tướng mạo nàng cực đẹp, tính tình hoạt bát khả ái. Năm đó thiếu chút nữa đã bị Tiên Đế chọn làm Thái tử phi. Thời điểm du thuyền mừng Tết Nguyên Tiêu gặp được Từ Hộ Bộ thị lang, vừa gặp đã thương, không quan tâm Từ thị lang trong nhà đã có một thê một thiếp, khăng khăng gả cho. Bây giờ trong Từ phủ, người người đều gọi nàng một tiếng Hoa Dương phu nhân, cũng thỉnh thoảng có người xưng nàng một tiếng Khương phu nhân. Vì Từ Tam Thiếu gia từ khi ở trong bụng mẹ đã có thể chất suy yếu, nghe đồn Hoa Dương phu nhân cực kỳ sủng ái Từ Tê Hạc, đến lúc gặp được nàng, ta cũng thấy được điều đó.
Nàng vừa thấy ta và Từ Tê Hạc đi tới, liền kêu một tiếng:
"Hạc Lang."
"Mẫu thân."
Từ Tê Hạc nắm tay ta đi qua. Hoa Dương phu nhân trẻ đẹp hơn ta nghĩ. Nàng thân thể nhỏ nhắn, trang dung tinh xảo, đứng một chỗ với Từ Tê Hạc không giống mẹ con, trái lại giống như là tỷ đệ. Từ Tê Hạc nhìn ta nói:
"Đây chính là mẫu thân ta. Mẫu thân, hắn chính là Kính Đình."
Khương thị ngồi tại chỗ quan sát ta, ta đón lấy trà hạ nhân đưa tới, tiếpđó quỳ xuống, quy củ mà gọi nàng một tiếng mẫu thân. Khương thị nhận trà trong tay ta, nhấp một miếng nói:
"Ngày thành hôn ta đã biết con là một hài tử ngoan ngoãn thông minh. Chả trách sau đó Hạc Lang của con cứ ngày ngày nhắc tới con với ta."
"Mẫu thân."
Từ Tê Hạc nhỏ giọng gọi nàng, sau đó liếc liếc nhìn ta, thấy ta còn quỳ, liền đi tới kéo ta lên. Ấn theo lễ chế, sau khi bà bà uống trà, ta còn phải nhận lễ của Khương thị, biểu thị nàng đã chấp nhận ta, lúc đó ta mới có thể đứng dậy. Khương thị quả nhiên nói:
"Hạc Lang, ta còn chưa tặng lễ, con gấp cái gì?"
Từ Tê Hạc lại đáp:
"Vậy sao mẫu thân còn không đưa nhanh một chút?"
Khương thị lại xa xôi mỉm cười, có thể nói là một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp:
"Ta cũng đem Hạc Lang của ta đưa cho nó rồi, còn có lễ vật nào có thể tốt hơn nữa đâu."
Từ Tê Hạc bị chọc cho hai tai hồng lên, làm ta không nhịn được mà cười. Khương thị sau cùng đưa cho ta một lễ vật, đó là một bức tranh chim hạc cùng hoa mẫu đơn đỏ, là một lễ vật ngàn lượng vàng cũng khó mua được. Nàng nói:
"Bức họa này là vật đính ước của phụ thân Hạc Lang và ta, bây giờ đưa nó cẩn thận mà giao cho con, cũng ngóng trông con có thể cho Hạc Lang một tấm chân tình."
Ta cảm ơn Khương thị, thận trọng đem bức họa cất đi. Ngày sau, mỗi khi nhớ lại thời khắc này, ta không khỏi than thở, dùng chân tâm đổi lấy chân tâm, nói thì dễ, làm mới khó.
Khương thị là nữ tử biết ăn nói, mặc dù đã là thiếu phụ nhưng vẻ đẹp vẫn không giảm đi, cũng khiến ta hiểu vì sao Từ lão gia vẫn luôn yêu thương chiều chuộng nàng như thế.Ta và Từ Tê Hạc ở lại cùng Khương thị dùng cơm trưa rồi mới rời đi.Từ Tê Hạc vẫn chưa dắt ta trở lại tiểu viện, mà là cùng ta đi dạo đại viện Từ phủ. Hắn nắm tay ta, cũng không thèm để ý cái nhìn của hạ nhân, lôi kéo ta đi xem khắp Từ phủ.
"Khu nhà nhỏ này phía bắc bị nước bao quanh, phía nam là núi, đông ấm hè mát. Chòi nghỉ mát kia trước đây Cao Tông đế đã từng tới, còn để lại một bài thơ."
Hắn mang theo ta lại đến một nơi khác, bố cục có thể nói là điêu luyện sắc sảo, không nghĩ tới Từ phủ có thợ thủ công lợi hại như vậy. Từ Tê Hạc vừa nghe, cười cười:
"Toà Ngô Đồng uyển này, thật ra là ta mời người đến xây đó."
Ta hơi kinh ngạc, rồi lại nghĩ, Từ tam thiếu gia dù sao cũng là con cháu Từ gia, thân thể mặc dù không tốt, nhưng những thứ khác lại lợi hại hơn người bình thường rất nhiều. Hắn đi vòng quanh bên hồ, vừa đi vừa nói:
"Lúc mẫu thân hoài thai ta có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên, ta từ nhỏ đã là cái ấm sắc thuốc. Nếu không thể ra khỏi cửa, thường ngày cũng không có việc gì làm, tất nhiên sẽ phải tìm một chút chuyện mà làm."
Hắn vừa nói như vậy, ta ngược lại có chút thương hắn. Trước đây ta ở trong nhà, tuy rằng không được coi trọng, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, đi chỗ nào cũng không có người quản thúc.
"Kiếm pháp ta không sánh được Đại ca, văn chương cũng viết không bằng Nhị ca." Hắn quay lại, nhìn ta một chút, "Nhưng nếu nói về chuyện này, ai cũng không sánh được với ta."
Nắng ấm từ kẽ lá chiếu xuống, hắn nghiêng phần má trắng nõn kia tránh ánh nắng một chút, khí sắc tựa hồ tốt hơn tối hôm qua. Ta khẽ mỉm cười, cũng đáp hắn:
"Cái nhà này đúng là tinh xảo công phu, Kính Đình cũng chưa từng gặp cái nào tốt hơn cái này."
Từ Tê Hạc nghe vậy, liền vui vẻ đi tới, nắm hai tay của ta:
"Vậy ngươi yêu thích nó không?"
Ta gật gật đầu, hắn liền cực kỳ vui vẻ, nói với ta:
"Ngày sau ta cũng xây cho ngươi một gian nhà, chỉ có chúng ta có thể vào, người khác... Ai cũng không được vào."
Hắn lẩm bẩm lẩm bẩm, ta không nghe rõ phía sau hắn nói cái gì, Từ Tê Hạc lại nói tiếp:
"Ngươi giống như mẫu thân gọi ta là Hạc Lang được không?"
Ta sững sờ một chút, thấy hắn lắp bắp, cũng không muốn làm trái ý hắn...
"... Hạc, Hạc Lang."
"Ừm."
Từ Tê Hạc liền đáp lại ta một tiếng. Lòng ta hơi nóng, cũng cùng hắn nói:
"Ngươi cũng vậy, gọi ta là Tam Hỉ đi." Ta nhẹ giọng nói, "Người nhà ta... Đều gọi ta như vậy."
Kể từ đó, Từ Tê Hạc vẫn luôn gọi ta Tam Hỉ. Vẫn luôn như thế.
Dù sao thân thể hắn cũng không tốt, đi dạo một lúc liền mệt mỏi. Ta với hắn cùng trở lại tiểu viện, một ngày trải qua cực nhanh, chớp mắt đã đến lúc trời tối.Đêm đó, Từ Tê Hạc vẫn ngủ nơi này cùng ta.Theo lí, sau khi thành hôn, Khào Thê phải ở viện của mỗi trượng phu ba ngày. Lúc trước, Từ Trường Phong cùng Từ Yến Khanh đối xử với ta đều rất lãnh đạm, làm ta quên mất quy củ này. Đến khi hạ nhân hầu hạ chúng ta đi ngủ, ta mới nhớ tới. Đèn lưu ly lấp loé, hạ nhân giúp chúng ta cởi áo choàng, rồi nối đuôi nhau mà ra. Ta ở trên giường chậm rãi nằm xuống, chỉ nghĩ tối nay Từ Tê Hạc có chạm vào ta hay không. Không nghĩ tới, hắn nằm xuống bên cạnh ta, vẫn không động đến thân thể ta. Ta không khỏi nhìn hắn nhiều một chút, bị phát hiện, mở mắt ra nói:
"Vì sao không ngủ?" Hắn tĩnh yên tĩnh, hỏi, "Là vì ta nằm bên cạnh ngươi, ngươi không quen sao?"
"Không phải."
Ta lắc đầu, nhẹ nhàng đáp một câu. Từ Tê Hạc trở mình qua, nhìn ta, dung nhan hắn vốn không tầm thường, mịt mờ dưới ánh đèn, càng thêm ôn nhu dễ nhìn:
"Trước đây, ta thường ngủ không ngon, một đêm sẽ tỉnh lại nhiều lần... Tối hôm qua là đêm ta ngủ ngon nhất trong mười bảy năm qua."
Ta nhớ tới dưới hai mắt hắn hôm qua, quả thật có vết quầng nhàn nhạt. Hắn mỗi ngày đều phải uống thuốc, ban đêm lại không được ngủ yên, làm cho ý thương xót trong lòng ta đối với hắn càng sâu. Hắn nhìn ta một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi:
"Tam Hỉ... Có thể cho ta, hôn ngươi một cái không ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro