Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: 🏫🗣️Phòng học âm nhạc

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Bạch Cửu cảm nhận thấy không gian trước mắt như vặn vẹo, thậm chí các đường thẳng trước mặt cứ như bị gập lại thành các đường cong, cả khung cảnh trông giống một bức tranh trừu tượng, cả bầu không gian cứ như lớp keo khô giữa chừng khi đang bị khuấy đảo.

Cậu ta theo bản năng định quay đầu lại, nhưng Trúc Dật lập tức ngăn cản cậu ta.

"Đừng nhìn ta." Giọng Trúc Dật không mang chút cảm xúc nào, chỉ đơn thuần truyền đạt một câu, nhưng vẫn khiến Bạch Cửu không thể phản kháng.

Trúc Dật bắt đầu bước về phía tòa dạy học khác, Bạch Cửu đi theo sau, chỉ cách cậu hai bước, trong đầu ngập tràn hình ảnh hỗn loạn. Giống như vừa uống cả chai rượu Absinthe nồng độ cao rồi nhìn qua chai rượt pha lê rỗng, những tia sáng phản chiếu từ bình biến thành những hình ảnh kỳ quái, đầy sắc màu.

Bạch Cửu không rõ ánh mắt mình đang hướng về đâu, nhưng bóng dáng Trúc Dật luôn trong tầm mắt cậu ta, hơn nữa càng ngày càng sáng lên, như một vòng hào quang khổng lồ kết từ hàng ngàn quả cầu ánh sáng.

Đúng lúc đó, Trúc Dật dúi cặp kính râm màu hồng nhạt vào tay cậu ta. Bạch Cửu nghe thấy Trúc Dật kêu cậu ta đep lên, cậu ta không hề chống cự hay có nghi vấn gì cả, ngoan ngoãn làm theo.

Lúc này, ánh sáng kỳ lạ biến mất, mọi thứ trở lại bình thường. Mái tóc của Trúc Dật khẽ đung đưa theo nhịp chân cậu, Bạch Cửu ngẩn ngơ nhìn ngọn tóc của cậu.

Hồi bé, một lần cậu ta sốt cao suốt đêm, trong khoảnh khắc đau đớn nhất, khi cậu ta mở mắt ra, thứ cậu ta nhìn thấy không phải là người mẹ đang nôn nóng lo lắng ngồi bên cạnh, thay vào đó, cậu ta nhìn thấy những hình ảnh kỳ dị như vừa rồi.

Bạch Cửu giơ tay sờ trán mình.

Không nóng.

Trúc Dật với đôi mắt màu vàng kim nhạt nhìn về phía khu dạy học. Trong tầm nhìn của cậu, không gian 3D dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Tất cả các tòa nhà trở nên bẹp dí, xi măng và thép không còn mang hình khối lập thể mà sắp xếp thành những kết cấu kỳ lạ. Trúc Dật liếc mắt một cái là có thể thấy hết mọi phòng học, mọi cánh cửa, mọi quyển sách. Hơn nữa, những thông tin khổng lồ này, ngay ở khoảnh khắc được cậu tiếp nhận đều bị cậu phân tích triệt để.

Lộc Khởi đang ở phòng đầu tiên ở tầng một, Vương Du ở tầng ba.

Bạch Cửu giữ khoảng cách với Trúc Dật khi bước vào khu phòng học đối diện. Không phải vì sợ Trúc Dật là "quỷ," mà vì cảm giác choáng váng như sốt cao lại ập đến nếu cậu ta ở gần Trúc Dật. Tuy không nghiêm trọng như ban đầu, nhưng theo bản năng, Bạch Cửu chọn cách tránh xa nguy hiểm.

Trong phòng học vang lên tiếng bước chân. Lộc Khởi đẩy cửa bước ra, đứng xa nhìn chằm chằm hai người họ.

Ánh mắt lạnh lùng của Trúc Dật khóa chặt lấy Lộc Khởi. Giữa hàng lông mày của Lộc Khởi thoáng hiện lên một nét nhăn nhạt hình chữ xuyên 川.

Rõ ràng, khi ở ký túc xá, Trúc Dật thường hay tiến lại gần Lộc Khởi như một động vật nhỏ, gần đến mức anh có thể nhìn thấy màu vàng kim nhàn nhạt trong mắt cậu, cậu sẽ cười thoải mái để lộ hàm răng trắng, hô to gọi nhỏ "lão bà" một cách dõng dạc.

Những cử chỉ giả tạo đó đã khiến Lộc Khởi quên mất ánh mắt của Trúc Dật khi họ gặp lần đầu.

Hoàn toàn xa lạ, thậm chí không mang theo bất kỳ phòng bị hay cảnh giác.

Nhưng giờ đây, bị ánh mắt đó nhìn chăm chú, Lộc Khởi lại có một cảm giác hưng phấn khó hiểu, như thể món đồ chơi yêu thích đã thất lạc từ lâu bỗng được tìm thấy. Anh có một chút phẫn nộ lại vui sướng.

"Lộc Khởi, nghe tôi nói đã. Trúc Dật có cách để tất cả mọi người đều sống sót rời khỏi đây." Bạch Cửu nhạy bén cảm nhận được bầu không khí quỷ dị giữa hai người, cẩn thận lên tiếng.

Theo suy nghĩ của cậu ta, mối quan hệ giữa Trúc Dật và Lộc Khởi khá tốt đẹp. Đặc biệt là việc Lộc Khởi sẵn sàng chấp nhận nhiều hành động quá đáng của Trúc Dật đã cho thấy nhiều điều.

Nhưng lúc này, sự im lặng giữa họ rất giống như những người yêu nhau cuồng nhiệt thì phát hiện đối phương chính là kẻ thù giết cha mình.

Bạch Cửu nghĩ rằng cách hình dung của mình có lẽ hơi quá, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tình huống, chỉ có thể cố gắng phá vỡ sự tĩnh lặng ngột ngạt.

"Theo tôi." Trúc Dật nói với Lộc Khởi.

Nghe vậy, lòng Bạch Cửu chợt thắt lại.

Ngữ khí của Trúc Dật hoàn toàn giống như ra mệnh lệnh.

Trạng thái bây giờ của cậu ấy với Lộc Khởi giống như một quả khinh khí cầu bị thổi căng, cao su khi kéo căng ra, một cây kim là có thể chọc thủng nó.

Mà lời nói của Trúc Dật cứ như cây kim ấy.

Nhưng Bạch Cửu không ngờ là, Lộc Khởi vậy mà không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.

Đây có còn là Lộc Khởi mà cậu ta biết không?

Bạch Cửu quơ quơ đầu, ánh mắt lén lút đảo qua giữa hai người họ.

Có lẽ Lộc Khởi mà cậu ta biết đã sớm bị quỷ nhập vào từ lúc phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Ba người đi lên đến tầng ba. Trúc Dật tiến thẳng đến một phòng học, đẩy cửa vào.

Trúc Dật như có mắt sau lưng, trở tay tháo kính râm khỏi mặt Bạch Cửu và tự đeo lại cho mình. Cậu bước vào, không chút chần chờ đi thẳng đến bên cửa sổ, một tay đẩy nhẹ kính râm của mình, một tay duỗi ra đẩy cửa sổ.

Cậu cúi đầu, trên mặt cuối cùng cũng có biểu tình: "Tìm thấy ngươi rồi."

Vương Du đang bám ngoài cửa sổ, tay móc vào bệ cửa sổ, chân đạp lên những gờ tường lồi ra.

"Làm sao mày tìm được tao!" Vương Du kinh hãi đến mức suýt buông tay rơi xuống.

"Ta thấy được." Trúc Dật ăn ngay nói thật.

Vương Du đương nhiên không tin, cúi đầu không ngừng tìm đường thoát.

Trúc Dật không có duỗi tay kéo hắn, trong lòng Vương Du hiện lên một tia máy mắn.

"Qủy" thấy người cũng không thể lập tức đào thải đối phương, "quỷ" cần tự tay bắt được, hơn nữa không thể bị phản sát lại.

Hắn còn có cơ hội chạy trốn, nhưng nếu không vì vị trí địa lý bất lợi, hắn thậm chí cảm thấy mình có thể quay lại phản công.

Vương Du bắt đầu hối hận, rõ ràng biết "quỷ" là Trúc Dật, nhưng tại sao vẫn thận trọng đến mức này.

Từ khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, hắn luôn dựa vào Mai Ngôn Tĩnh để vượt qua thử thách. Mãi đến khi nhận được nhắc nhở về nhiệm vụ và phát hiện Mai Ngôn Tĩnh đã chết, hắn mới đột nhiên kinh hãi.

Vương Du cúi người xuống, chuẩn bị leo lên bệ cửa để đến tầng tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy Trúc Dật đang nói chuyện với ai đó.

"Hiện tại ta là 'Quỷ,' không thể chạm vào hắn."

Còn có đồng bọn? Vương Du vô cùng kinh ngạc.

Trúc Dật chính là "quỷ," mà phương thức vượt qua thử thách này chỉ có thể là người thắng làm vua. Nếu không nhờ hắn và Mai Ngôn Tĩnh tìm được một manh mối quan trọng, biết rằng không cần loại bỏ tất cả mọi người vẫn có thể thông qua, thì Mai Ngôn Tĩnh đã sớm ra tay với hắn rồi.

Chẳng lẽ Trúc Dật cũng biết điều này?

Hắn làm sao biết được? Họ có được manh mối đạo cụ duy nhất mà.

Vô số suy nghĩ thoáng qua đầu hắn, nhưng chỉ vài giây sau, hắn nhìn thấy một người nhảy ra từ cửa sổ.

Ánh mắt đó khiến Vương Du cảm giác như một cây đinh xuyên qua mu bàn tay, găm chặt hắn vào tường, khiến hắn không thể cử động.

Khi Lộc Khởi xuất hiện, Vương Du hoàn toàn từ bỏ ý định phản kháng.

Hắn bị Lộc Khởi lôi từ cửa sổ vào, ném mạnh xuống đất, đâm vỡ hai cái bàn học.

Vương Du ôm chân, nằm nghiêng trên nền gạch lạnh lẽo, ánh mắt lướt qua ba người trước mặt.

"Mấy người muốn làm gì?"

Khi ánh mắt hắn nhìn thấy Bạch Cửu, hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trúc Dật là "quỷ," nhưng lại không động đến hai người kia. Việc không tấn công Lộc Khởi có thể là do không đánh lại, nhưng rõ ràng Trúc Dật mạnh hơn Bạch Cửu nhưng cậu vẫn để người này sống sót.

"Rốt cuộc Trúc Dật đang tính toán gì? Cho dù biết phương pháp kia, cậu ta cũng không cần tăng thêm đối thủ cạnh tranh," Vương Du suy nghĩ, "Chẳng lẽ thử thách tiếp theo cần thêm người? Nhưng ngay cả Mai Ngôn Tĩnh cũng không đoán được, làm sao hắn có thể..."

"Vương Du, hiện tại chỉ còn bốn người chúng ta," Trúc Dật đẩy gọng kính, nói, "Ta để lại mạng cho ngươi, ngươi muốn không?"

"Giữ mạng bằng cách nào?" Vương Du giả vờ như mình hoàn toàn không biết gì.

Trúc Dật nói ra phỏng đoán của mình, Bạch Cửu nghe lần thứ hai vẫn không nhịn được cảm thán rằng mạch não của Trúc Dật thật khác người thường.

Nhưng cậu ta nhanh chóng nhận ra, khi Lộc Khởi nghe tin này, anh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như đã sớm biết từ trước.

Điều khiến cậu ta sốc hơn cả là ngay cả Vương Du cũng không phản ứng mạnh, mà lập tức đồng ý với đề nghị của Trúc Dật.

"Chẳng lẽ ta thật sự... vô dụng đến vậy sao?" Bạch Cửu như bị sét đánh, lẩm bẩm tự nói.

Trúc Dật nghe được tiếng lẩm bẩm của cậu ta, bật cười: "Vương Du, ngươi và Mai Ngôn Tĩnh đã biết nội dung thử thách thứ ba và cách vượt qua rồi đúng không?"

Vương Du không phủ nhận, xoa cánh tay bị đụng vào rồi đứng lên.

"Từ giờ trở đi, mỗi 'quỷ' phải giữ khoảng cách với ba người còn lại, tuyệt đối không được có tiếp xúc cơ thể," Trúc Dật nói.

"Ừ, tao biết rồi." Vương Du cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày, không biết đang nghĩ gì.

Bạch Cửu vốn đã có ấn tượng tệ với Vương Du, cảm thấy loại lời hứa miệng này chẳng có tác dụng gì. Chỉ cần đối phương có được thân phận "quỷ," hắn chắc chắn sẽ lợi dụng sơ hở để tấn công người khác.

"Cậu có thể qua đây chút không," Bạch Cửu ngập ngừng nói với Trúc Dật.

Cậu ta kéo Trúc Dật ra phía sau lớp học, hạ giọng bày tỏ lo lắng của mình: "Vì sao cậu nhất định phải dẫn thằng đó theo? Trước đó thằng khốn đó còn nhốt cậu ngoài ký túc xá, cậu không hận sao?"

"Vậy ngươi muốn ta giết hắn ngay bây giờ à?"

"Tôi---" Bạch Cửu lắp bắp nói, "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi cũng không biết làm gì lúc này."

"Ta giữ hắn lại vì hắn có ích," Trúc Dật nói, "Trước vòng ba, chúng ta đã nghe thấy tiếng ca được hát bởi bốn người ở ký túc xá, ta nghĩ tốt nhất nên giữ lại bốn người cho an toàn."

"Bài hát đó thực sự liên quan đến vòng bốn sao?" Mắt Bạch Cửu đột nhiên sáng lên, "Tôi nhớ ra rồi! Thử thách thứ hai của tôi diễn ra ở phòng nhạc, nơi đó có rất nhiều đĩa CD. Chúng ta có thể tìm manh mối ở đó."

"Rất tốt." Trúc Dật mỉm cười, khóe miệng tạo thành hai nửa hình cung mềm mại.

Bạch Cửu đột nhiên được động viên, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, ánh mắt len lén nhìn phản ứng của Trúc Dật.

Trúc Dật tuy đôi lúc có vẻ kỳ lạ, nhưng cũng có khi rất dịu dàng, chẳng trách ngay cả Lộc Khởi cũng sẵn sàng làm bạn với cậu.

Bạch Cửu đang thả hồn vào dòng suy nghĩ, thì đột nhiên nhận ra cơ thể Trúc Dật hơi chao đảo, sắc mặt cậu giống như một tờ giấy trắng bệch, trông như sắp ngã gục bất kỳ lúc nào.

"Cậu sao vậy?" Bạch Cửu vươn tay định đỡ, nhưng Trúc Dật lùi lại một bước.

"Đừng chạm vào."

Bạch Cửu nhớ ra quy tắc, lập tức rụt tay lại: "Cậu ổn chứ? Trông sắc mặt cậu không tốt lắm."

Trúc Dật lắc đầu, vịn bàn miễn cưỡng đứng thẳng.

Vừa rồi cậu đã dùng hết năng lượng tín ngưỡng tích lũy bấy lâu. Tuy Bạch Cửu có thể cung cấp năng lượng tín ngưỡng cho cậu, nhưng mưa từ xa không thể dập tắt lửa trong núi*.

*Mưa từ xa không thể dập tắt lửa trong núi: sự hỗ trợ, dù có giá trị, vẫn không đủ để giải quyết những vấn đề cấp bách bây giờ.

Trúc Dật khom người, quay đầu nhìn về phía Lộc Khởi.

Đối phương dường như cảm nhận được, lập tức bước nhanh đến gần.

"Lộc Khởi, lại đây một chút." Trúc Dật thấy anh, như người lữ hành giữa sa mạc thấy được ốc đảo.

"Sao mặt cậu lại trắng bệch thế này?" Lộc Khởi cúi đầu nhìn cậu, hỏi.

"Đừng nói chuyện, ta đau đầu," Giọng nói Trúc Dật nghe như đang làm nũng.

Cậu chầm chậm tiến sát lại gần Lộc Khởi, dừng lại ở khoảng cách hai người có thể cảm nhận hô hấp của nhau.

"Ta không thể chạm vào ngươi. Ngươi cứ đứng như vậy, để ta hít một tí." Giọng Trúc Dật mềm mại như bông.

Nếu không có quy tắc của trò chơi trốn tìm, cậu nhất định đã ngả vào người Lộc Khởi, tựa đầu lên bả vai đối phương, lắng nghe nhịp đập ở lồng ngực anh. Giống như chìm trong một mảnh biển ấm áp, năng lượng tín ngưỡng sẽ bao vây lấy cậu, giúp cậu khôi phục tỉnh táo.

Nhưng giờ đây, cậu chỉ có thể cẩn thận đứng cách Lộc Khởi, giống như nhìn thấy món đồ mình nghiện mà không thể chạm tới.

Bạch Cửu nhìn cảnh đó mà không khỏi bối rối, như thể bị lửa đốt mông, liền quay đi chỗ khác vờ như không nghe thấy mà ngồi vẽ xoắn ốc trong góc.

Khoảng cách giữa hai người gần gũi đến mức nếu đây là phim truyền hình, hai người sẽ ôm đầu mà hôn nhau.

Không khí vốn đã ái muội, nhưng Trúc Dật lại còn nói một ít lời dễ hiểu lầm như đang tán tỉnh.

Vương Du đứng bên cạnh thấy cảnh này, đáy mắt hắn hiện lên một tia khinh thường.

【 "Quỷ" mới xuất hiện, trong sân còn lại 4 người. 】

Thông báo hiện lên, giờ hết giờ Trúc Dật được làm "quỷ."

Dấu chấm hỏi trên màn hình không ngừng nhấp nháy, sau đó ảnh của Lộc Khởi hiện ra.

"'Quỷ' mới là ngươi à," Lời nói của Trúc Dật có chút thất vọng, có chút trêu chọc, chỉ là không có cảnh giác.

Lộc Khởi nhìn cậu với ánh mắt tối đen không rõ, khoảng cách gần như vậy, anh chỉ cần vươn tay là có thể bắt lấy cậu.

Nhưng Trúc Dật lại hoàn toàn không bận tâm, tựa như chú thỏ trắng an tâm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay kẻ săn mồi.

Dù Trúc Dật chẳng liên quan chút nào đến hình tượng thỏ trắng.

Không hiểu sao Lộc Khởi cảm thấy tâm tình của mình thật tốt, mọi khó chịu trước đó do ánh mắt lạnh lùng của Trúc Dật đều tan biến.

Sắc mặt Trúc Dật dần khôi phục, cậu đứng thẳng người, mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Nghe được tiếng động, Bạch Cửu vội liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó nhanh chóng quay đi.

Mẹ nó, buồn nôn muốn chết.

Cậu ta không muốn ở lại đây thêm nữa, chỉ sợ mình sẽ bị da gà bao phủ.

Khi cậu ta đang mắt không thấy tâm không phiền, Trúc Dật bỗng gọi tên cậu ta: "Bạch Cửu."

Bạch Cửu giật mình, ưỡn ngực nói: "Tôi không có nghĩ bậy bạ gì về hai người đâu!"

Trúc Dật: "?"

Lộc Khởi: "......"

Bạch Cửu: "Tôi... tôi nói mớ thôi."

Trúc Dật không đôi co với cậu ta, chỉ hỏi: "Thầy giáo dạy nhạc ở đâu? Dẫn chúng ta đến đó đi."

Bạch Cửu thở phào, vội dẫn họ ra ngoài.

Lúc rời khỏi lớp, Trúc Dật quay đầu nhìn Vương Du: "Ngươi còn đứng đó làm gì?"

Vương Du cắn chặt răng, lặng lẽ bước theo.

Phòng học nhạc nằm ở tầng 4, là cái phòng lớn cạnh lớp 12, ở ngay phía trên phòng y tế.

Trong phòng có một cây đàn dương cầm phủ khăn chống bụi màu đen, ghế đàn tích đầy bụi mỏng. Cửa sổ giống hệt cửa sổ trong lớp học, nhưng rèm lại được làm bằng vải nhung màu đỏ dày, nạm viền vàng, nhưng những viền vàng đó đã bị nhuốm đen nhiều chỗ, trông rất bẩn.

Vừa bước vào phòng, bọn họ liền nghe thấy tiếng bước chân chạy ngoài hành lang, kèm theo tiếng đùa giỡn của học sinh.

Trong khi trước đó, dãy hành lang vẫn không một bóng người.

Dòng thời gian đã xảy ra biến hóa.

Những viền vàng trên rèm vốn đã thành màu nâu đất giờ đã khôi phục vẻ sáng rọi một lần nữa, tro bụi trên ghế đàn dương cầm cũng biến mất, không hề có bộ dáng lâu rồi chưa được sử dụng.

"Mọi người nhìn này!" Bạch Cửu ngồi xổm trước một chiếc tủ, trên đùi đặt rất nhiều đĩa CD.

Những chiếc đĩa CD này đều được bọc trong túi giấy, một số có ghi tên phía trên, số khác thì trống trơn không một dòng chữ.

"Lần thi thứ hai của tôi là dùng mấy đĩa CD này làm nhạc đệm, giúp học sinh hát bài."

Cậu ta mở cái TV bên cạnh cây đàn dương cầm, bỏ chiếc đĩa CD vào đầu phát.

Trên màn hình TV nhanh chóng hiện lên một đoạn ghi hình buổi biểu diễn âm nhạc, diễn viên và sân khấu đều rất chỉn chu, nhưng hình ảnh và âm thanh trên TV lại mờ nhòe.

"Trúc Dật, bài hát đó tên gì nhỉ?" Bạch Cửu nhìn chằm chằm vào chồng đĩa CD.

"Ngày Thịnh Nộ."

Nghe vậy, Bạch Cửu tiếp tục lục lọi nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

"Không có." Cậu ta thất vọng nói, rồi bổ sung: "Có lẽ tên trên đĩa không khớp nội dung, còn có mấy đĩa không ghi tên, chúng ta thử mở từng chiếc một đi."

Đây là lần đầu tiên cậu ta đưa ra ý kiến mà cậu ta cho rằng là tốt.

Đúng lúc đó, một người bước vào trong phòng: "Mọi người đang tìm Ngày Thịnh Nộ? Tôi biết nó ở đâu!"

Trúc Dật quay đầu lại, thoáng sững sờ.

Hóa ra là Ngạo Mạn.

"Khi học bài này, ai cũng không muốn hát nó nên họ đã nghĩ ra biện pháp là giấu đĩa ở dưới cây đàn dương cầm."

Ngạo Mạn vừa nói vừa tiến tới bên cây đàn dương cầm, ngồi xổm xuống sờ sờ phần chân, rồi lôi ra một chiếc đĩa.

"Của cậu đây." Ngạo Mạn đưa chiếc đĩa cho Trúc Dật.

"Sao ngươi lại ở đây?" Trúc Dật hỏi.

"Tôi đến để giúp cậu mà." Ngạo Mạn gãi đầu. "Tôi đã hứa sẽ trả ơn cậu nhưng mãi chưa có cơ hội."

"Thân phận của cậu dùng tốt thật đấy." Bạch Cửu cảm thán, "So với tôi thì tốt hơn nhiều."

Trúc Dật không cho là đúng mà nhướng mày.

Đã chứng minh được những hành động thay đổi quá khứ cũng không thể ảnh hưởng tương lai, nhưng Ngạo Mạn, người đến từ quá khứ lại vẫn nhớ rõ cậu, năm lần bảy lượt xuất hiện vì muốn giúp cậu, Trúc Dật không cho rằng loại đãi ngộ đặc thù này có liên quan đến thẻ thân phận của cậu.

Nhưng Ngạo Mạn dường như chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ Trúc Dật. Sau khi đưa đĩa CD, Ngạo Mạn nói mình phải đi làm bài tập, vội vàng rời khỏi phòng âm nhạc.

"Nghe thử chứ?" Lộc Khởi hỏi.

"Nghe, sao lại không nghe."

Trúc Dật đặt đĩa vào máy. Màn hình TV ban đầu đen thui, sau đó là màn hình đầy vệt bông tuyết hiện lên, những đốm sáng trắng, xám, đen chập chờn đầy màn hình. Loa đột nhiên phát ra âm thanh hỗn loạn, bị dội lại trong bởi bức tường đặc thù của phòng âm nhạc.

*Màn hình trông thế này nè

"Đĩa bị hỏng à? Hay là NPC kia lừa chúng ta?"

"Từ từ đã." Trúc Dật giơ tay lên, nhìn chằm chằm màn hình. "Tới rồi."

Chưa dứt lời, bông tuyết trên màn hình biến thành nền thuần trắng, rồi đột ngột hiện ra hình ảnh nhật thực* giữa bầu trời, rồi nhanh chóng chuyển thành bóng tối.

*Nhật thực (tiếng Anh: solar eclipse) xảy ra khi Mặt Trăng đi qua giữa Trái Đất và Mặt Trời trên cùng một đường thẳng. Tháng 4 năm 2024 có nhật thực xảy ra á.

Funfact: người xưa cho rằng nhật thực xảy ra là khi Thiên Cẩu nuốt chửng Mặt trời. Họ cho rằng "Mặt trời đã bị ăn thịt" và để cứu Mặt trời, người ta sẽ đồng loạt đánh trống và gây ra những tiếng động lớn mỗi khi nhật thực xảy ra để Thiên Cửu nhả Mặt trời ra.

Có rất nhiều phiên bản khác nhau nhưng điểm chung của chúng đều là Mặt trời bị ăn bởi một con vật nào đó và cách để "cứu" Mặt trời là gây ra tiếng động lớn.

Trong màn đen, một ánh sáng nhỏ xuất hiện, video dần dần phóng lại gần ánh sáng đó, thì ra là ánh nến bập bùng.

Một người cầm cây nến bước ra từ phía sau sân khấu. Ánh nến rõ ràng có màu vàng cam, nhưng không hề ấm áp chút nào, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt không biểu cảm của người đó.

"Ngày cõi trần bị nung chảy trong biển lửa, hôm đó mới là ngày thịnh nộ của ta. Khi thẩm phán giáng lâm, mọi thứ phải được xét xử nghiêm khắc, ta xem các ngươi run rẩy thế nào."

Tiếng ca huyền ảo vang lên từ cái loa, rõ ràng chiếc CD vốn phát ra âm thanh mông lung nhưng lúc này lại cực kỳ rõ ràng.

"Bài hát này..." Bạch Cửu nhịn không được mà lùi lại một bước.

Tiếng hát rõ ràng rất hay nhưng lời bài hát lại lộ vẻ u ám.

Nếu muốn hình dung, thì tiếng hát này giống như những xúc tu đang luồn lách, lúc tới bên tai, chúng dường như muốn móc rỗng tủy não.

"Tôi thấy khó chịu quá---" Bạch Cửu chưa nói xong, dạ dày cậu ta đã như một trận sông cuộn biển gầm, cậu ta che miệng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng âm nhạc.

Sắc mặt Vương Du cũng cực kỳ khó coi, hắn banh mặt mũi đứng một lát nhưng cũng không chịu nổi, cuối cùng vẫn phải rời phòng như Bạch Cửu.

Trúc Dật tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, dường như không bị ảnh hưởng gì.

Trên màn hình, một mình người cầm nến rốt cuộc cũng hát xong, từ phía sau sân khấu xuất hiện thêm nhiều ánh nến khác.

Một nhóm người tay cầm nến chậm rãi bước ra, khuôn mặt không một chút cảm xúc giống người đầu tiên.

Những người này vừa đi đến vị trí của mình vừa ngâm xướng. Toàn bộ quá trình không có một động tác dư thừa nào nhưng lại có loại cảm giác quỷ dị.

Hợp xướng trở nên mạnh mẽ, tràn đầy phẫn nộ và trang nghiêm. Cảm xúc trong tiếng hát trái ngược hoàn toàn với biểu cảm trống rỗng của họ, tạo nên cảm giác không khỏe.

"Lạ nhỉ." Trúc Dật đột nhiên tiến lại gần màn hình. "Ánh mắt của người này khác với những người khác."

Nghe vậy, Lộc Khởi cũng cúi xuống nhìn. Hai người đứng gần nhau đến mức dư quang của Lộc Khởi vô tình bắt gặp sống mũi trơn bóng của Trúc Dật.

"Ta kêu ngươi nhìn TV, chứ không kêu ngươi nhìn ta."

"Tôi đâu có nhìn cậu."

"Dù mắt ngươi không nhìn thẳng vào ta, nhưng ta vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ngươi đó, lão bà à."

Trúc Dật còn định đùa tiếp thì người mà cậu vừa nói là kỳ quái đột ngột ngã xuống, động tác người bên cạnh hắn cứng lại, tiếng ca cũng chậm nửa nhịp.

Ngay lập tức, tất cả người hát quay đầu nhìn về phía người vừa ngã lăn ra đất.

Nến trên tay họ tắt phụt, cổ của họ bất ngờ dài ra, ghé sát về phía người kia.

Tiếng hát vốn hoàn chỉnh vỡ thành từng mảnh, giống như lời nói sảng trong mơ, lại giống cấm chú không thể nói ra, giảng giải nỗi kinh hoàng khủng bố nhất trong bóng tối.

Rồi tiếng hát cũng im bặt.

Bởi vì những người hát ấy đang xé xác người trên mặt đất, ăn từng miếng thịt tươi mới.

Màn hình TV lại tràn ngập bông tuyết, ghi hình dừng lại ở đây.

"Ngươi nghĩ bọn họ là người sao?" Trúc Dật vuốt cằm hỏi.

"Đa số thì không, nhưng người ngã xuống chắc chắn là người."

"Khi người kia ngã, hắn ta không có hát nhỉ."

"Ừ."

"Bài này có bốn phần hòa âm. Khi người đó ngừng hát, một phần hòa âm ngừng." Trúc Dật nói, "Sau đó, những người hát còn lại lộ nguyên hình, ăn thịt hắn luôn."

Tạp âm từ TV vẫn xôn xao vang lên, nhưng phòng âm nhạc lại trở nên yên ắng đến mức đáng sợ.

Trúc Dật nhìn Lộc Khởi: "Tôi đoán ngày mai chúng ta phải trình diễn bài này một cách hoàn hảo, bởi vì khách quý hát cùng chúng ta chính là những chủ bá đã chết trong cuộc thi Ngôi Sao Vườn Trường lần thứ mười này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro