Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: 🏫🗣️CMND

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Không biết sao tên chương này là Chứng Minh Nhân Dân nữa 💀

Trúc Dật bước vào tòa nhà cao cấp, nơi được thiết lập làm trung tâm hoạt động của thành A. Đây là một công trình kiến trúc giống như một công viên trò chơi xa hoa, trong đó có khu vực làm việc, quán bar, các nhà hàng cao cấp, và những buổi tiệc cuồng loạn.

Ngày đêm không ngừng nghỉ, suốt đời sống trong mơ mơ màng màng.

Nhân viên ở đây và các streamer thường gọi nơi này là Bất Dạ Thành (Thành Phố Không Ngủ). Sau khi kết thúc các buổi phát sóng, nhiều chủ bá thích ở lại đây để tiêu khiển. Có thể ở cùng những người đồng nghiệp làm họ cảm thấy an ủi phần nào.

Tế phẩm là nhóm người cô độc nhất, người khác khó lý giải họ. Họ phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng và sự sợ hãi không có cách nào để giải tỏa.

Họ giống như đồ dùng một lần, hỏng thì sẽ bị thay thế ngay. Những streamer dự bị dù có sợ hãi đến cỡ nào đi chăng nữa, đối mặt với cái chết là số phận bất hạnh của tế phẩm.

Trúc Dật đi qua hai người đang hôn nhau nồng nàn, xuyên qua những tiếng ồn ào, người cậu dính theo mùi thuốc lá và rượu bước vào sảnh chính.

Gọi là sảnh chính, nhưng nơi này tràn ngập hơi thở hiến tế nhưng ở điện thờ thần thánh nào đó.

Giữa sảnh có một đài phun nước tròn, ở chính giữa có một bức tượng nữ thần bằng đá trắng đứng sừng sững. Tóc nàng như những dòng rong biển xõa tung trên cổ vai, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt hơi rủ xuống đầy xót thương về phía dòng người.

Nàng giơ cao bình nước, dòng nước trong vắt chảy từ đó xuống hồ nước bên dưới.

Đài phun nước chảy xuống rồi tỏa theo mười tám hướng, mỗi dòng nước đều dẫn đến một cổng vòm có trang trí hình hoa lá, chim muông.

Phía sau những cánh cửa lớn này là các phòng nghỉ, bên trong đó có những chiếc gương ma quái.

Khi chủ bá bước vào những căn phòng này, họ thường có khả năng lớn sẽ tiến vào một buổi phát sóng trực tiếp.

Nhưng giống như con mèo của Schrodinger, không ai biết được khi người thứ hai bước vào cùng một cánh cửa, họ có thấy được nhau hay không.

Không gian phía sau mỗi cánh cửa luôn thay đổi, giống như những hành lang di động trong phim ma thuật, một phút trước bạn ở căn nhà này, nhưng ngay sau đó đã ở một căn nhà khác.

Với cơ chế này, những kẻ thù có ý đồ xấu muốn tiến vào cùng phòng phát sóng trực tiêp để tấn công cũng sẽ gặp khó khăn.

Tuy nhiên, trải qua nhiều lần thử nghiệm, các streamer đã khám phá ra rằng, chỉ cần người tiến vào cùng cánh cửa trong vòng năm phút đủ nhiều, thì luôn có một người có thể gặp được mục tiêu. Đây cũng là kỹ thuật mà các bang hội thường dùng để đuổi giết phản đồ.

Dù vậy, vào được cùng một phòng nghỉ không không đảm bảo rằng streamer sẽ vào cùng buổi phát sóng trực tiếp với mục tiêu của họ.

Bởi vì họ còn phải thông qua sự sàng chọn của quỷ kính.

Khi bước vào gương ma quái, họ sẽ được phân loại dựa trên cấp bậc hiện tại.

Nếu không có sự chênh lệch quá lớn về cấp bậc, chỉ cần có sự tiếp xúc thân thể giữa các streamer trước khi bước vào gương ma quái, họ có 90% khả năng sẽ cùng bước vào buổi phát sóng trực tiếp.

Hiện tại, các streamer đã thử nghiệm và nhận thấy rằng, khi hai người là Kiến Tập Kỳ và Chính Thức Kỳ, hoặc hai người là Chúa Tể Truyền Thuyết và Thanh Đồng Trầm Mặc cùng nhau bước vào quỷ kính, họ sẽ bị tách ra thành hai phó bản khác nhau.

Các cấp bậc còn lại không bị hạn chế, nhưng điều này dẫn đến sự chênh lệch lớn trong cấp độ của các chủ bá trong một buổi phát sóng trực tiếp. Dù vậy, vẫn có không ít công hội lợi dùng lỗ hổng này để streamer cấp cao mang theo người mới, đây cũng là lý do các công hội có thể phát triển mạnh mẽ.

Khi Trúc Dật bước vào sảnh, cậu thấy một thanh niên đang đứng cạnh đài phun nước, chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện. Tóc cậu ta dài đến cằm, rối bù, quầng thâm mắt rất nặng, vẻ mặt mệt mỏi.

Trên mặt thanh niên có một sự sợ hãi khắc sâu vào xương cốt, sự sợ hãi này không phải do các buổi phát sóng trực tiếp, mà vì hoàn cảnh tồi tệ nào đó gây ra.

Cậu ta lẩm bẩm gì đó, rồi ném một đồng xu lên, nó vẽ nên một đường cong màu bạc trong không trung, rồi rơi xuống hồ nước.

Khi mở mắt ra, cậu ta nhận ra sự có mặt của Trúc Dật, cậu ta ngay lập tức chôn mặt giống như một con đà điểu bị chấn kinh, cẩn thận quan sát Trúc Dật.

Trúc Dật cười cười với cậu ta, thanh niên lùi lại vài bước, lập tức đây một cánh cửa rồi đi vào.

Giống như là trốn sát thần.

Trúc Dật cảm thấy thú vị. Thanh niên mang lại cảm giác giống như Lý Cao Tuấn, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Lý Cao Tuấn mang sự bi ai không có ai để dựa vào, trong khi thanh niên này dường như vẫn còn chút hy vọng.

Trúc Dật nhìn về phía tượng nữ thần bên cạnh, đẹp thì đẹp đó, nhưng nhìn lâu rồi thì cậu có thể nhận thấy một tia tà khí từ trên khuôn mặt từ bi ấy.

Trúc Dật nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tượng đá chỉ còn đầy sự chán ghét.

Ban đầu, thần chỉ xuất hiện khi vạn vật bừng nở, nhưng sau đó, vì dục vọng của vạn vật mà các vị thần mới lần lượt ra đời.

Dù là thiện thần duy trì công lý hay tà thần đầy tư dục, với nhân loại, họ đều là những thực thể xa vời không thể với tới đối với nhân loại.

Nhưng trong mắt Trúc Dật, họ giống như những người hàng xóm dưới lầu nhà Lý Cao Tuấn. Cậu quen thuộc với hơi thở của mọi vị thần, chỉ trừ nữ thần trước mặt này.

Bởi vì cậu ngửi thấy một mùi tà ác dị đoan nồng nặc.

"Đây là thần do Dị Quỷ tạo ra sao? Đúng là thứ xấu xí nhất mà ta từng thấy."

Trúc Dật lẩm bẩm, rời ánh mắt từ bức tượng nữ thần xuống đống tiền xu dày đặc trong hồ.

Với người khác, đây là một nghi thức cầu nguyện trước khi ra chiến trường, nhưng với Trúc Dật, chủ nhân của mỗi đồng xu này đều là những tín đồ tiềm năng của cậu.

Đào góc tường mà thôi, ai cũng làm được.

Trúc Dật cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng bước về phía cổng vòm hình cung mà thanh niên kia vừa đi vào.

Khi cậu đẩy cửa ra, ở một góc sảnh có một bóng người lén lút rời đi.

Trúc Dật không phát hiện, cậu vén lớp màn dày nặng lên, nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng.

Đó là một phòng nghỉ xa hoa, với những chiếc sofa da màu nâu đậm, trên những chiếc bàn vuông nhỏ bày sẵn trái cây tươi và đồ ăn nhẹ. Trong phòng có xông hương thơm làm lòng người thư thái. Trên tường có treo một chiếc loa cổ đang phát ra những giai điệu saxophone nhẹ nhàng, như một dòng sông chảy lặng lẽ.

Có chín người đang ngồi trên sofa, người thì chơi điện thoại, người thì đánh giá nhau, người thì nhỏ giọng nói chuyện phiếm, nhưng không thấy bóng dáng của thanh niên suy sụp vừa rồi.

"Cậu mới đến à? Đây là lần thứ mấy cậu phát sóng trực tiếp?" Một người đầu trọc thấy Trúc Dật bước vào thì hỏi thăm.

"Lần thứ mười." Trúc Dật đáp lại.

"Có phải cậu là người mà diễn đàn đang bàn tán không?" Một cô gái đang chơi điện thoại nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhận ra Trúc Dật và kêu lên.

"Ai vậy?" Một người nhỏ giọng hỏi.

"Chính là Âu Hoàng kia đó, người đã cùng Lam Trù nổ tung bệnh viện ngầm." Cô gái trả lời.

Không phải streamer nào cũng có thời gian lướt diễn đàn, nên khi nghe cô gái nói, những người khác cũng chỉ ậm ừ cho có lệ.

Người đầu trọc giơ ngón tay cái: "Đỉnh thật đấy, đại ca, lát nữa vào đó nhớ mang tôi bay nhé."

Trúc Dật còn chưa kịp trả lời thì thấy một người đeo khẩu trang bước vào. Ánh mắt người này nhìn thấy Trúc Dật liền nhanh chóng dời đi nơi khác, cực kì điệu thấp mà lặng lẽ ngồi xuống sofa. Có người muốn chào hỏi, nhưng người này chỉ nhắm mắt, không để ý, trông như một kẻ độc hành.

Người đầu trọc có vẻ không yên lòng, liền nói: "Hay là chúng ta vào trước đi, phát sóng trực tiếp sớm thì kiếm được thêm điểm."

Những người khác đều đồng ý với ý kiến đó.

Thay vì ngồi không trong phòng nghỉ thì dùng thời gian đó để tìm hiểu tình huống.

Trước khi phát sóng trực tiếp bắt đầu đều có thời gian chờ đợi, giống như khi đi xem rạp thì có mười phút quảng cáo trước khi phim chính thức bắt đầu.

Nhưng thời gian phát sóng trực tiếp không cố định, cần phải chờ đến khi đủ người thì phòng phát sóng trực tiếp mới có thể bắt đầu.

Trong lúc chờ, các chủ bá như bị ngăn cách bởi không khí, dù bước vào quỷ kính cũng không thể đụng vào bất cứ vật thể gì, chỉ có thể quan sát trong phạm vi giới hạn.

Đầu Trọc nhìn về phía Trúc Dật: "Người anh em, cậu có định nghỉ ngơi thêm chút nữa không?"

Trúc Dật lắc đầu, cùng mọi người đứng dậy, tiến về phía quỷ kính. Ngay trước khi bước vào, dư quang cậu nhìn thấy bóng dáng người đeo khẩu trang cũng đang tiến tới.

Giây tiếp theo, một cơn choáng váng bất ngờ ập đến. Khi tỉnh lại, cậu đã ngồi trong một phòng học rộng rãi. Cậu ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên, ngay sát cửa sổ. Bên ngoài, bầu trời bị sương mù dày đặc bao phủ.

Giống như có ai đó đang đốt giấy tiền và ném từ trên trời xuống, khiến khắp nơi nhuốm màu xám.

Trúc Dật cúi đầu nhìn quần áo của mình, không còn là bộ quần áo cậu mặc khi xuất phát từ nhà nữa, mà giờ cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, bên ngoài là áo vest đen, trông như đồng phục học sinh.

Trúc Dật nhìn xung quanh phòng học. Một vài người, giống như cậu, đều có vẻ khác thường, còn lại là những học sinh bình thường, đang chăm chú đọc sách.

Tiếng giảng bài trong trẻo của giáo viên vang lên, những học sinh này dường như không nhận ra có nhóm người lạ đột nhiên xuất hiện.

【Chủ bá thân ái, ngươi đã mở một lần phát sóng trực tiếp mới. Vật phẩm tùy thân của ngươi sẽ được gửi đến địa điểm truyền tống khi kết thúc. Nếu muốn mang theo vật phẩm tùy thân của mình, hãy mua "Thẻ mang theo vật phẩm" trong vòng một phút (giá trị 3 vạn tích phân).】

【Số liệu phát sóng trực tiếp của ngươi:

Người xem trước mắt: 2520 người

Sức chứa của phòng phát sóng: 4221 người

Tổng tích phân: 1445

Phần thưởng người xem tặng chưa bị đổi thành tích phân: 15666 đồng vàng】

【Nhiệm vụ lần này --- Đạt được 5000 người xem, khen thưởng hai viên tiểu tâm tâm.

(Bởi vì số lượng người xem phát sóng trước đây của ngươi vượt xa cấp bậc hiện tại, nhiệm vụ lần này đã được điều chỉnh từ 1000 lên 5000 người.)】

【Nhiệm vụ chính --- Thoát khỏi trường học.

Phần thưởng nhiệm vụ: Năm viên tiểu tâm tâm.

(Gần đây, trường học sắp tổ chức cuộc thi Ngôi Sao Vườn Trường, các học sinh đều đang xoa tay hầm hè mà chuẩn bị. Đối thủ của ngươi rất nhiều, nhưng ngươi nhất định phải giành được vị trí Ngôi Sao Vườn Trường.)】

【Lưu ý:

1) Thời gian trong thế giới phát sóng trực tiếp sẽ trôi nhanh gấp ba lần so với thực tế.

2) Ngươi là học sinh, ngươi cần tuân thủ nội quy trường học.】

"Điều kiện để thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp là thoát khỏi trường học, nhưng bối cảnh lại yêu cầu chúng ta giành được vị trí Ngôi Sao Vườn Trường. Liệu hai điều này có liên quan gì với nhau không?" Trúc Dật nghĩ thầm.

Đúng lúc đó, một người xuất hiện cạnh cậu. Trúc Dật ngẩng đầu, \ gặp được gương mặt quen thuộc, một gương mặt hơi rối rắm khi nhìn thấy cậu nhưng vẫn đẹp trai.

Trúc Dật cười cong mắt, giơ tay chào: "Chào bà xã!"

Lộc Khởi tỏ ra bất lực, đứng dậy định đi, nhưng vì phát sóng trực tiếp chưa chính thức bắt đầu nên anh bị bức tường khí vô hình ngăn lại.

Anh đành bất đắc dĩ ngồi xuống.

May mắn là giữa mỗi chủ bá đều có một lá chắn vô hình, nếu không... gia hỏa này đã sớm ngồi vào lòng anh rồi.

Trúc Dật chống cằm, nghiêng đầu nhìn Lộc Khởi: "Bà xã, ngươi mặc đồng phục thật đẹp, ta cảm thấy đôi mắt ta được thanh lọc rồi."

Lộc Khởi lườm: "Cậu nói lắm quá, miệng cũng cần thanh lọc đấy."

Trúc Dật cười ngại ngùng: "Ngươi muốn thanh lọc bằng cách nào? Bằng một cái hôn à?"

Lộc Khởi: "..."

Cứ nói chuyện với Trúc Dật là anh lại cảm thấy mình là thằng ngốc.

Trúc Dật lại hỏi: "Lộc Khởi, ngươi là chủ bá Chính Thức Kỳ, sao ngươi lại ở đây?"

Lộc Khởi nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi nói: "Lần phát sóng trực tiếp trước bị gián đoạn, không tính, đây là lần thứ mười của tôi."

"Thật trùng hợp, đây cũng là lần thứ mười của ta." Trúc Dật cười rạng rỡ, "Xem ra cuộc gặp gỡ này đúng là do thần linh sắp đặt."

Trong khi nói chuyện, những vị trí trống trong phòng học dần dần có thêm người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai chỗ trống còn lại.

Gần như đồng thời, có hai người xuất hiện trên ghế ngồi. Một người đeo khẩu trang, là người mà Trúc Dật đã gặp ở phòng nghỉ. Người khác là một nam nhân hào hoa phong nhã.

Ngay khi người đó xuất hiện, sắc mặt cô gái đã nói chuyện với Trúc Dật trong phòng nghỉ thay đổi.

"Sao Mai Ngôn Tĩnh lại ở đây? Hắn là streamer cấp Hoàng Kim Bất Bại, sao lại xuất hiện ở chỗ phát sóng trực tiếp của Kiến Tập Kỳ?"

Khán giả bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp đều xôn xao bàn luận.

--- "Tại sao gần đây lại có nhiều lỗi BUG thế này?"

--- "Có khi nào là vì Lộc thần không? Lần phát sóng trực tiếp này cũng có anh ấy mà."

--- "Không phải đâu, lần này không phải BUG lỗi hệ thống, mà là BUG do con người tạo ra."

--- "Lầu trên phát biểu rõ thêm xem nào!"

--- "Mai Ngôn Tĩnh từng là Đoàn Trường của đội Sứ Giả Ánh Sáng, biệt danh là "Con Mắt Vực Sâu". Lần trước Trúc Dật đã đùa chết người của Sứ Giả Quang Minh là Tiêu Chấp Trướng, trùng hợp là hắn là người được Mai Ngôn Tĩnh mang về để bồi dưỡng thành tâm phúc."

--- "Ý là Mai Ngôn Tĩnh xuất hiện để trả thù Trúc Dật?"

--- "Có vẻ là thế."

--- "Nhưng mà dùng cách gì vậy?"

--- "Đừng nói đến việc làm sao hắn thành công được, bây giờ Trúc Dật có Âu Hoàng cỡ nào thì xác cậu ta chắc chắn sẽ lạnh. Sao cậu ta có thể so sánh với Mai Ngôn Tĩnh chứ."

--- "Lần trước nếu không có Lam Trù, cậu ta đã sớm tiêu đời rồi. Có những người thật sự chỉ biết dát vàng lên mặt mà thổi phồng bản thân. Để xem lần này không ai giúp cậu ta, cậu ta sẽ sống sót thế nào."

--- "Từ từ, Trúc Dật vừa gọi Lộc Thần là gì?"

--- "Là... lão bà..."

Một nam sinh đội mũ hoodie đang ngồi trước máy tính, ngón tay cậu ta đan chặt vào nhau, nhìn chằm chằm vào màn hình. Ánh sáng từ màn hình chiếu vào mái tóc màu lam nhạt của cậu ta khiến nó trông có vẻ trong suốt.

"Mai Ngôn Tĩnh rốt cuộc đã vào buổi phát sóng trực tiếp bằng cách nào... chẳng lẽ!" Đôi mắt Lam Trù thoáng lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng tìm kiếm thông tin về người đàn ông đeo khẩu trang bên cạnh Mai Ngôn Tĩnh.

Họ tên chủ bá: Vương Du.

Cấp bậc chủ bá: Thanh Đồng Trầm Mặc (chủ bá chính thức).

Công hội: Sứ Giả Quang Minh.

Lam Trù ấn mở hồ sơ cá nhân của Vương Du, trong đó có thông tin về thời gian hắn ta trở thành chủ bá, những buổi phát sóng trực tiếp trước đây và thời điểm hắn ta trở thành chủ bá chính thức.

Chỉ nửa phút trước, Vương Du từ một chủ bá Kiến Tập Kỳ biến thành chủ bá chính thức.

Nhưng hắn ta chỉ mới phát sóng trực tiếp tám lần.

"Chẳng lẽ Sứ Giả Quang Minh đã cho hắn một tấm thẻ trở thành chính thức, ngay khi Vương Du tiến vào quỷ kính thì lập tức sử dụng tấm thẻ, người tiếp xúc với hắn có thể được vào cùng phòng phát sóng trực tiếp với hắn. Nhưng một tấm thẻ là 100 vạn tích phân, chỉ để đuổi giết Trúc Dật, thật sự cần làm đến mức này sao? Hay là trong đó có ẩn tình gì khác?"

Trong lớp học, ánh mắt Mai Ngôn Tĩnh quét qua mọi người một vòng, rồi dừng lại chính xác trên đầu Trúc Dật.

Dù hắn không bộc lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt hắn như một con rắn độc ầm thầm chờ đợi, dù bận nhưng vẫn ung dung quan sát con mồi sắp bỏ mạng của mình. Mai Ngôn Tĩnh không phải người thường lộ ý đồ trên mặt, lộ ra vẻ mặt như vậy với Trúc Dật cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn.

Khi con mồi hoảng loạn, đó là lúc tốt nhất để ra tay.

Nhưng Trúc Dật hoàn toàn không biết hắn, một lần nữa quay sang nhìn Lộc Khởi, vẻ mặt hoa si không cứu được.

Tín hiệu chiến đấu Mai Ngôn Tĩnh phóng ra không được phản hồi, hắn đành xấu hổ thu lại ánh mắt, khôi phục vẻ thâm trầm khó đoán.

Tất cả các streamer đã có mặt đầy đủ. Buổi phát sóng lần này có tổng cộng mười sáu người, ngoài những người mà Trúc Dật đã gặp ở phòng nghỉ, còn một số người khác cậu chưa gặp mặt bao giờ. Cậu phát hiện thanh niên đứng trước bức tượng thần lần trước, ánh mắt người đó hoảng loạn khi thấy cậu và lập tức quay đi, gần như muốn chôn đầu vào ngực.

Đúng lúc này, trước mặt mỗi chủ bá đều hiện ra một làn sương đen, nó biến thành những tấm thẻ bài đen tinh xảo với dòng chữ nhấp nháy trước mắt họ.

【 Buổi phát sóng trực tiếp này có giới hạn thân phận, xin rút tấm thẻ thân phận của ngươi. 】

【 Trong đám thẻ này có chứa các thẻ rác. Một khi rút trúng, may mắn của ngươi sẽ giảm xuống. 】

【 Hãy cẩn thận, đừng để vận xui đeo bám. 】

Các chủ bá nhìn quanh, chờ đợi ai đó làm người tiên phong.

Trúc Dật duỗi người, đầu ngọn tay chạm nhẹ vào một tấm thẻ.

Tấm thẻ lập tức biến thành thật thể, giống như một chiếc lá mà nhẹ nhàng rơi xuống trên bàn. Trên mặt thẻ hiện lên hình ảnh một chàng trai tóc vàng với đôi mắt thâm tình như trong phim thần tượng, bên dưới là dòng chữ "Giáo thảo".

*Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi

【 Thân phận của ngươi --- giáo thảo. 】

【 Giới thiệu --- ngươi là ngôi sao sáng nhất trường, là bảo vật trời ban cho nhân gian, là giáo thảo không ai có thể sánh bằng. 】

【 Tác dụng của thẻ --- ngươi tỏa ra ánh hào quang của thần tượng, NPC đều yêu mến ngươi, và việc trở thành Ngôi Sao Vườn Trường sẽ trở nên dễ dàng hơn. 】

Người xem phát sóng trực tiếp: "......"

Đây chính là thực lực của Âu Hoàng sao?

Trúc Dật rút xong thẻ thì làn sương đen hợp lại thành hai chữ "Giáo Thảo" lơ lửng trên đầu cậu.

Những chủ phát sóng khác không khỏi cảm thấy hối tiếc, tấm thẻ giáo thảo rõ ràng là một thẻ tốt.

Sớm biết vậy thì họ giành trước, chọn trước thì cơ hội trúng thẻ tốt càng cao.

Ánh mắt Mai Ngôn Tĩnh lạnh lẽo: "Dù thân phận có tốt đến đâu, chênh lệch về thực lực vẫn không thể bù đắp bằng đạo cụ."

"Mai ca nói đúng. Cho dù thằng đó có được vị trí Ngôi Sao Vườn Trường cũng chẳng có liên quan gì đến việc trốn thoát khỏi trường học." Người đeo khẩu trang nói, "Mai ca, bất cứ thẻ nào anh rút cũng sẽ tốt hơn thằng đó."

Mai Ngôn Tĩnh bình tĩnh rút một thẻ, nhưng khi nhìn thấy nội dung, cả người hắn cứng lại.

Trên đó viết: "Người qua đường Giáp".

Khẩu trang lập tức tặng bậc thang cho hắn: "Mai ca mạnh mẽ như vậy, bị hệ thống hạn chế cũng là chuyện thường." Tuy nhiên, tâm trạng Mai Ngôn Tĩnh vẫn không khá hơn.

Hắn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ "Người qua đường Giáp", cảm giác như buổi phát sóng trực tiếp này sẽ không diễn ra theo kế hoạch của hắn.

Bên kia, Trúc Dật đang cầm tấm thẻ hiến vật quý mà triển lãm cho Lộc Khởi xem.

"Lão bà, đi theo ta đi, ta là đại minh tinh, ở trường học ăn cơm còn không cần trả tiền."

Lộc Khởi không hề dao động mà vươn tay, ngón tay xinh đẹp chạm vào làn sương đen, một tấm thẻ bỗng hóa thành thật thể.

"Là cái gì thế?" Trúc Dật tò mò, nghiêng đầu lại gần nhưng bị bức tường không khí đánh trở về.

Sương đen trước mặt Lộc Khởi tản ra, trên đầu anh hiện lên hai chữ to đùng --- "Giáo Bá".

*Giáo bá: đánh nhau giỏi, đại ca đánh nhau, trùm trường, anh Long đại ca yang hồ :))

【 Thân phận của ngươi --- Giáo Bá 】

【 Giới thiệu: Ngươi là tồn tại mạnh nhất trong trường học, là ác quỷ mà thầy cô ghét nhất, ngươi thích được gọi là 'ba ba'. 】

【 Tác dụng của thẻ: Học sinh và thầy cô đều tránh xa ngươi ba thước, hảo cảm của NPC bằng không, và cơ hội được chọn làm Ngôi Sao Vườn Trường rất khó khăn... May mắn của ngươi là 0, nên ngươi tốt nhất là từ bỏ đi. 】

Trúc Dật bật cười: "Ngươi trông giống kiểu học sinh ba tốt, chứ giống giáo bá chỗ nào."

Lộc Khởi chỉ liếc nhìn cậu một cái.

Trúc Dật ngay lập tức giơ tay đầu hàng: "Ngươi trừng mắt như vậy, quá giống rồi! Thẻ này đúng là được thiết kế riêng cho ngươi."

Lộc Khởi thu hồi ánh mắt, không buồn để ý tới cậu nữa.

Khóe miệng Trúc Dật vẫn giữ nụ cười, trong đôi mắt ẩn sau kính râm ánh lên nét tính toán.

Cậu thiếu năng lượng tín ngưỡng nhưng Lộc Khởi lại xuất hiện một cách trùng hợp. Cứ như món quà từ trên trời rơi xuống, không lấy thì thật uổng.

"Lộc Khởi nhìn bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh, giống một con chó không sủa bậy, nhưng loại chó này mới là loại cắn người lợi hại nhất. Hiện tại năng lực của ta không đủ, tạm thời không làm gì được anh, chỉ có thể dụ dỗ thật tốt. Chờ ta khôi phục năng lực, ta sẽ từ từ vắt kiệt anh."

Trúc Dật khoái chí nghĩ về cảnh mình ôm lấy Lộc Khởi, muốn hút bao nhiêu thì hút bấy nhiêu. Nghĩ đến đây, một tiếng cười khẽ không nhịn được mà thoát khỏi yết hầu cậu.

Lộc Khởi nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Trúc Dật đầy vẻ hớn hở, không biết đang nghĩ gì mà cười một cách đê tiện, đến cả sợi tóc rối lơ phơ trước trán cũng vui vẻ đong đưa.

Đôi mắt của mgười này trông thế nào nhỉ?

Lộc Khởi đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn kéo cặp kính râm đó xuống.

Anh nhớ rõ, đôi mắt phía sau lớp kính đó ---

Chỉ một lần nhìn, là khó quên.

Đúng lúc này, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng hơn, như tỉnh lại từ một giấc mơ. Những bức tường không khí trong suốt đột nhiên biến mất, tiếng đọc sách của NPC cũng lớn hơn vài lần.

Nhóm chủ bá lập tức nhận ra sự thay đổi, nghiêm chỉnh ngồi thẳng, quan sát hướng đi của cốt truyện.

Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một cô giáo mặc váy tây trang màu đỏ thẫm bước vào. Trên tay cô cầm một thước kẻ kim loại dài, tay kia đẩy đẩy cặp kính gọng đen trên mũi, rồi xoay người viết lên bảng đen bốn chữ lớn.

Ngôi Sao Vườn Trường.

"Năm ngày sau, chúng ta sẽ tổ chức cuộc bình chọn "Ngôi Sao Vườn Trường" tại lễ đường của trường. Trong bốn ngày tới, mỗi ngày sẽ có một kỳ kiểm tra. Hy vọng các em tham gia bình chọn sẽ đạt thành tích hoàn hảo." Cô giáo cầm một tờ giấy, đọc tiếp: "Bốn ngày kiểm tra sẽ lần lượt về các lĩnh vực trí tuệ, lao động, thể chất, và mỹ thuật. Sau khi hoàn thành, các bạn học sinh khác sẽ chấm điểm dựa trên biểu hiện của từng người."

"Cuộc bình chọn này giống như cuộc thi học sinh ba tốt, chỉ khác là ba tốt chú trọng đức, trí, thể, mỹ, lao động, còn ở đây thiếu mỗi phần đức, ngươi thấy có kỳ quái không?" Trúc Dật thọc khuỷu tay vào Lộc Khởi, hỏi.

"Cậu đừng chạm vào tôi ---"

"Lộc Khởi, Trúc Dật! Hai em đứng lên!" Giọng nói nghiêm khắc của cô giáo vang lên, một viên phấn từ bục giảng bay thẳng vào trán Lộc Khởi.

Cùng lúc đó, các NPC học sinh đang đọc sách đều đồng loạt bỏ sách xuống, như con rối gỗ bị điều khiển mà quay đầu nhìn về phía Lộc Khởi và Trúc Dật. Ánh mắt bọn họ lạnh lùng, không hề giống con người.

Lộc Khởi khiếp sợ trong lòng.

Với phản ứng của anh, không ngờ vẫn không tránh được viên phấn của NPC này, cấp bậc của cô giáo này nhất định là Đao Sơn Hỏa Hải trở lên.

Anh nhớ tới tấm thẻ thân phận của mình, là giáo bá thì hảo cảm của NPC với anh vốn đã là số không, nếu không nghe theo lời bà, có lẽ hảo cảm sẽ âm luôn.

"Mau đứng lên, livestream mới bắt đầu, đừng gây rắc rối cho bản thân." Trúc Dật thì thầm.

"Sao em còn không đứng?"

Cô giáo hình như nghe thấy tiếng thì thầm của họ, ánh mắt nghiêm khắc rơi xuống trên người Trúc Dật.

Trúc Dật đang mải khuyên Lộc Khởi, nhưng mông cậu lại như bị dính keo cường lực, đang chặt chẽ ngồi trên ghế.

Cô giáo đang tiến lại gần, cậu không quan tâm tình nghĩa đồng học, liền chỉ vào Lộc Khởi một cách đáng thương: "Thưa cô, là cậu ấy nói chuyện với em..."

Cô giáo lập tức chuyển ánh mắt sang Lộc Khởi: "Lộc Khởi, em ra đứng ở cuối lớp!"

Lộc Khởi: "..."

Đây là đặc quyền của giáo thảo sao?

Cô giáo hài lòng cầm tờ giấy lên lần nữa: "9 giờ tối nay sẽ bắt đầu kỳ thi đầu tiên. Các học sinh tham gia hãy chuẩn bị. Đây là danh sách các thí sinh, nhớ kỹ ---"

Cô ngừng lại một chút, rồi nở nụ cười âm trầm: "Đừng vắng mặt nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro