Chương 27: Sự khác biệt giữa hai thế giới
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
"Làm chị sợ nhảy dựng." Lý Nguyên Ngọc nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ tay Trúc Dật, "Em đừng bận tâm đến chuyện này, chị chỉ đến để nhắc nhở em một chút thôi. Lỡ đâu đại tỷ và Ngụy Trường Minh gây gổ, chị sợ Ngụy Trường Minh sẽ nhắm vào em để uy hiếp đại tỷ. Khi em phát sóng trực tiếp... cẩn thận một chút..."
Lý Nguyên Ngọc nói xong, đôi mắt hạnh đã ngấn nước. Cô vội vàng cúi đầu, dùng tay áo lau khô nước mắt, không muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt em trai.
"Ta biết rồi." Trúc Dật mỉm cười gật đầu.
Lý Nguyên Ngọc ngẩng đầu nhìn cậu. Trúc Dật đeo kính râm màu hồng nhạt trông chẳng nghiêm túc chút nào, nhưng lại khiến Lý Nguyên Ngọc cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
"Cao Tuấn, em rốt cuộc cũng trưởng thành." Lý Nguyên Ngọc cảm thán, "Tuy rằng việc trở thành chủ bá là việc không may, nhưng em đã thay đổi, cũng là một niềm an ủi trong cái không may ấy."
Trúc Dật im lặng. Lý Nguyên Ngọc đâu biết rằng Lý Cao Tuấn đã bị hại chết trước khi cậu ta kịp thay đổi. Nếu không phải vì sự liên kết đặc biệt giữa cậu và Lý Cao Tuấn, thân thể này e rằng đã bắt đầu thối rữa.
Dù vậy, Lý Cao Tuấn là một tín đồ thành kính, cho nên mới có thể được thần minh đáp lại. Chỉ từ điểm này, Trúc Dật không thể so sánh Lý Cao Tuấn với tín đồ bình thường.
Nhưng dù sao, người và thần không ở cùng một đẳng cấp, người không hiểu cá, thần không hiểu người.
Người đột nhiên biến thành cá, cho dù có thể bắt chước tập tính của cá, nhưng họ vẫn giữ tư duy của con người.
Thần cũng vậy. Trúc Dật chiếm lấy thân thể của Lý Cao Tuấn, nhưng cậu không hề cảm thấy tội lỗi. Đối với cậu, Lý Cao Tuấn chỉ là một con cá đặc biệt, khiến Trúc Dật nảy sinh một chút trìu mến.
Một chút trìu mến của thần là có thể thay đổi vận mệnh con người.
Sau khi Lý Nguyên Ngọc rời đi, Trúc Dật cuối cùng cũng có thời gian tìm hiểu "Ngôi Cao" thực sự là gì.
Vừa vào phòng phát sóng trực tiếp của Lý Cao Tuấn, Trúc Dật liền thấy số lượng fan tăng lên thành bốn con số, với hàng loạt tin nhắn 99+ khiến máy tính vốn đã chậm bãi công.
Trúc Dật vội thiết lập thành chỉ nhận tin nhắn từ người mình chú ý, thông báo nhắc nhở màu đỏ mới tạm dừng.
Cậu xem qua một lượt, đa số tin nhắn là người xem dùng ngữ khí đùa giỡn mả xin cậu trả tiền thuốc trợ tim hoặc cầu vận may. Còn lại là những lời chửi rủa và một vài hiệp hội duỗi cành ô liu cho cậu.
Trúc Dật xóa hết những tin nhắn chửi rủa, rồi nhìn kĩ vài tin nhắn của các hiệp hội.
Các hiệp hội này đều gửi liên kết tới trang chủ của họ, mời gia nhập cậu gia nhập, kèm theo lời quảng cáo hấp dẫn về các phúc lợi phong phú người thường khó cưỡng lại.
Nhưng phía dưới những phúc lợi đó luôn có một dòng chữ nhỏ --- sau khi gia nhập, mỗi buổi phát sóng phải nộp từ 30% đến 60% tiền thưởng làm quỹ phát triển, sau này có thể điều chỉnh tỷ lệ.
Giao diện hiệp hội cũng giống như trang cá nhân của chủ bá, nhưng có thêm bảng xếp hạng công hội.
Trúc Dật mở bảng xếp hạng, thấy hơn hai vạn công hội. Một số công hội chỉ có năm người, đây là giới hạn tối thiểu. Những công hội mời cậu đều có từ 30 đến 100 người, xếp hạng trung bình, không phải hiệp hội lớn.
Nhưng trong đó có một tin nhắn khác thường.
Người gửi tin nhắn tên là Tiền Hải, xung quanh tên hắn có vòng ánh sáng lóe mù mắt chó. Hắn không gửi link tới trang hiệp hội mà chỉ bày tỏ muốn làm quen với Trúc Dật.
"Ưng Phường Tiền Hải?" Trúc Dật nhướng mày.
Lý Cao Tuấn vốn nhút nhát, xem phát sóng trực tiếp rất ít, khi cần thiết thì miễn cưỡng xem vài buổi để học thêm. Trùng hợp có coi một buổi phát sóng trực tiếp của Tiền Hải, nên Trúc Dật biết ngay hắn là ai.
Nếu người khác được nòng cốt của tam đại hiệp hội liên hệ, họ chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, lập tức trả lời.
Huống chi Tiền Hải là tinh anh trong tinh anh, dẫn đầu nhóm tiểu đội Dũng Giả, nhóm sở hữu đạo cụ nhiều không đếm nổi. Được hắn chú ý, chẳng khác nào bánh có nhân rơi từ trên trời xuống.
Trúc Dật chỉ liếc qua tin nhắn của hắn vài giây, rồi mỉm cười tắt đi.
Tam đại hiệp hội hay tiểu đội Dũng Giả thì sao? Trong mắt Trúc Dật, tất cả thành viên, cho dù là tinh anh, đều là những con kiến thợ bị ép làm việc mạo hiểm tính mạng thay cho người khác. Bắt cậu hiến tế cho tín đồ, điều này thật buồn cười.
Huống chi, khi cậu lấy lại bản thể, trò chơi này sẽ không còn giữ chân được cậu.
Cậu nhìn về phía số điểm đã tích lũy, khoảng cách đến việc nâng cấp quyền hạn có vẻ còn xa.
Nhưng khi chủ bá tiến vào Chính Thức Kỳ, tỉ lệ quy đổi điểm sẽ giảm dần theo độ khó tăng lên. Chủ bá còn có thể chọn tự phát sóng ngoài các buổi phát sóng bắt buộc, tỉ lệ quy đổi và thưởng khi đó sẽ cao hơn, hơn nữa có thể thu hút nhiều người xem cố định.
Điểm tích lũy không chỉ đến từ nhiệm vụ mà còn có thể đổi bằng tiền thưởng của người xem.
Giống như các buổi phát sóng thông thường, người xem sẽ tặng thưởng và được xếp hạng theo số tiền đã tặng. Trúc Dật thấy người đứng đầu là "áo choàng 2008" với số tiền thưởng nhiều gấp đôi người khác, hơn nữa còn tặng cậu một cây rụng tiền.
Trúc Dật không nghi ngờ khả năng thu hút người xem của mình, nhưng lạ là áo choàng 2008 không ấn theo dõi cậu. Cậu suy nghĩ, người xem tặng thưởng hoặc theo dõi thường có mục đích, dù mục đích ấy rất buồn cười.
*Theo dõi ở đây không phải là stalking như mấy bín théi mà là ấn subscribe hay follow á, đề phòng có ai hiểu lầm :)))
Nhưng áo choàng 2008 lại hành xử khác người, như muốn khiến cậu chú ý rồi lại phủi sạch quan hệ.
Trúc Dật không quan tâm tới áo choàng 2008 nữa. Người này dù có mục đích gì cũng không liên quan đến cậu. Nếu áo choàng 2008 một ngày nào đó đưa ra yêu cầu, cậu sẽ suy nghĩ đến việc đáp ứng hắn, coi như là một sự tôn trọng đối với sự thành kính của đối phương.
Sau khi xóa hết tin nhắn, cậu phát hiện trên giao diện cá nhân của mình có thêm một huân chương. Khi ấn vào, một khung chữ hiện lên ---
【Lừa đảo cấp học đồ: Làm đối thủ tuyệt vọng là lừa gạt, làm đối thủ một lần nữa tuyệt vọng là lừa gạt.
Thuộc tính có được từ Lừa gạt cấp học đồ: Không.】
【Cấp tiếp theo: Sứ giả lừa gạt. (tạm chưa đạt được)
Thuộc tính có được từ Sứ giả lừa gạt: Khả năng người khác tin lý do thoái thác của ngươi sẽ tăng lên. Còn thêm bao nhiêu... đừng tham lam, ngươi cho rằng huy chương cấp 2 thì được thêm bao nhiêu? Hì hì hì.】
【Dùng huân chương trang trí phòng phát sóng trực tiếp không?】
Nếu chủ bá chọn không hiển thị huân chương thì sẽ không ai biết chủ bá có huân chương, nhưng nó cũng chỉ có hiệu quả trang trí mà thôi, không có tác dụng mà còn có thể mang lại bất tiện.
Điều kiện nâng cấp cũng không được giải thích rõ ràng. Trúc Dật lên diễn đàn tìm kiếm, nhưng đa số cho rằng huân chương là huyền học, nhiều người chưa bao giờ thấy bóng dáng nó, huống chi là cách nâng cấp. Dù có người biết, họ cũng sẽ giữ kín không nói.
Trúc Dật quyết đoán chọn không trưng bày huân chương, tạm gác chuyện này sang một bên, tùy duyên mà thăng cấp.
Lúc này cậu nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên diễn đàn. Cuộc thảo luận về việc Lộc Khởi gặp sự cố tín hiệu trong buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi vẫn tiếp tục. Không ít người liên quan đến sự việc đều đã lên tiếng, đều ngụ ý rằng bản thân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giữa đám hỗn loạn có không ít lời đánh giá và bày tỏ tình cảm dành cho Lộc Khởi. Trúc Dật chống cằm chăm chú theo dõi, đôi mắt cười thành hai đường cong.
"Tiểu khả ái làm sao có thể liên quan đến những chữ lãnh khốc vô tình được?" Trúc Dật lẩm bẩm, "Có lẽ là vì thiếu ta nên mới lạnh lùng như vậy."
Trong khi đó, Lộc Khởi đang tập luyện thì đột nhiên hắt xì liên tục, mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh.
Anh lấy khăn lau mặt, ma xui quỷ khiến mà liếc nhìn máy tính, và thấy trong đám người theo dõi mới của mình có một bức ảnh avatar làm anh nghẹn hong.
Đó là hình ảnh Trúc Dật mới đăng lên, bỏ bức ảnh uể oải ỉu xìu như quỷ treo cổ đầu to của Lý Cao Tuấn xuống.
Trúc Dật búi tóc lên gọn gàng, để lộ khuôn mặt sáng sủa. Hấp dẫn nhất là đôi mắt của cậu, góc chụp hình khiến đôi mắt cậu nhìn như khép hờ, đồng tử có ánh vàng lấp lánh, như đang ẩn chứa điều gì bí ẩn.
Lộc Khởi sững lại, rồi lập tức chặn Trúc Dật mà không nói lời nào.
Trúc Dật không biết mình đã bị chặn, nhưng cậu cũng không mong đợi Lộc Khởi sẽ phản ứng lại.
Cậu đóng máy tính rồi ngả lưng lên giường. Sau nhiều lần mất lý trí rồi lại lấy lại được lý trí, dù cơ thể của Trúc Dật được làm bằng sắt thì cũng sẽ mệt mỏi, huống chi cơ thể này vốn dĩ đã yếu ớt như một cọng cỏ khô.
Khi tỉnh dậy, đã là giữa trưa hôm sau. Vừa mới ngồi dậy, Trúc Dật nghe thấy tiếng điện thoại reo trên bàn.
Cậu mệt mỏi nhấc máy: "Alo?"
Thanh âm nôn nóng của Lý Nguyên Ngọc truyền đến từ đầu dây bên kia: "Cao Tuấn! Đại tỷ bị Ngụy Trường Minh bắt đi rồi!"
"Từ từ nói, chuyện gì đã xảy ra?"
"Thằng đó muốn chị ấy phá thai. Đại tỷ vốn định chia tay, nên đã đồng ý. Nhưng hắn nghi ngờ chị ấy có ý đồ khác, nên đã ra lệnh bảo tiêu cưỡng ép kéo đại tỷ đi, nói rằng muốn kiểm tra..." Lý Nguyên Ngọc thở hổn hển, "Chị lo không chỉ vì sức khỏe của đại tỷ, mà còn sợ Ngụy Trường Minh có ý định giết người."
"Giết người?"
"Có người của thằng đó tiết lộ rằng Ngụy Trường Minh thực ra đã có vị hôn thê, mà gia đình cô ấy còn quyền lực hơn cả nhà Ngụy. Nếu vị hôn thê biết hắn có quan hệ với một người như đại tỷ, có lẽ cô ấy sẽ hủy hôn ước với thằng đó. Cho nên hắn có thể sẽ giết người diệt khẩu."
"Nếu hắn thực sự muốn giết người diệt khẩu, thì sẽ không chỉ giết một người."
"Còn ai nữa?"
"Ha ha, sao ngươi ngây thơ như vậy." Trúc Dật cười khẽ: "Dĩ nhiên là còn có cả ngươi và ta nữa."
Lý Nguyên Ngọc sợ hãi hét lên: "Cao Tuấn, vậy chẳng phải em đang rất nguy hiểm sao?"
"Theo quy định của công ước, tất cả các chủ bá đều được Dị Quỷ bảo vệ khi không phát sóng trực tiếp. Ngụy Trường Minh muốn giết ta, hắn sẽ phải đợi đến khi ta bước vào phó bản. Ngươi mới là người nguy hiểm nhất."
"Nhưng đại tỷ hiện đang ở trong tay hắn..."
"Nàng còn sống, không chết ngay được đâu." Trúc Dật nói, "Khi Ngụy Trường Minh kịp phản ứng lại, hắn sẽ dùng Lý Mộng Phỉ làm mồi, giả vờ giảng hòa để dụ ngươi."
Lúc này, điện thoại của Lý Nguyên Ngọc vang lên, là cuộc gọi từ số lạ. Cô nhìn số điện thoại, trong lòng sợ hãi không thôi.
"Có phải có người gọi tới?" Trúc Dật hỏi.
"Ừm... Vậy chị... nên làm gì bây giờ?" Lý Nguyên Ngọc hỏi, rồi chợt nhận ra mình không thể tỏ ra yếu đuối trước đứa em trai nhát gan, liền đổi giọng: "Không có gì, chị chỉ hỏi vậy thôi, tên ngốc to con như em sao lại có thể biết gì chứ."
"Ngươi còn nhớ điều ta nói với ngươi hôm qua không?"
"Cái gì?"
"Không có gì." Trúc Dật đáp nhẹ nhàng, "Ngươi cứ nói với Ngụy Trường Minh rằng buổi chiều ngươi sẽ đi đón đại tỷ, và cho ta biết địa chỉ. Sau đó, ngươi hãy về nhà chờ đến ngày mai rồi hãy ra ngoài."
Lý Nguyên Ngọc vốn không muốn đồng ý, nhưng khi nghe giọng nói của Trúc Dật, trong đầu cô mơ mơ màng màng, giống như thủy thủ nghe thấy tiếng hát của siren, cô không thể cưỡng lại được mà cúp máy, gọi lại số lạ kia.
Không lâu sau, Trúc Dật nhận được tin nhắn của Lý Nguyên Ngọc.
Ngụy Trường Minh hẹn cô đến một căn biệt thự.
Trúc Dật đứng dậy, thay một bộ quần áo đen tuyền. Mặc dù đang giữa mùa hè, nhưng bộ đồ này rất nặng nề. Cơ thể này của Lý Cao Tuấn vốn yếu ớt, ra ngoài nắng chỉ một lát là làn da trắng tái nhợt đã nổi lên những vết đỏ.
Trên đường phố đông đúc, mọi người đang hối hả đi lại, họ đều buồn bã ỉu xìu mà mang theo gánh nặng cuộc sống. Họ là những hạt cát nhỏ trong thời đại này, bị cuốn vào dòng nước lũ mà không thể chống lại.
Trúc Dật mua một chiếc ô đen để che nắng, bao phủ bản thân trong một tầng bóng tối. Những người vô tình lướt qua cậu đều không khỏi giật mình.
Người này từ đầu đến chân đều là màu đen, trông như đang dự một tang lễ.
Khuôn mặt lạnh lùng của cậu giống như một con thú nhồi bông vô hồn, như một kẻ dị đoan bị trục xuất khỏi thế giới này, chỉ cần đi ngang qua cậu cũng khiến người ta cảm thấy bất an và sợ hãi một cách vô cớ.
Trúc Dật cầm ô bước đi giữa đám đông, dần dần thu hồi sự khác thường của mình.
Cậu bắt một chiếc xe và bảo tài xế chở đến nhà riêng của Ngụy Trường Minh.
Tài xế lo lắng liếc nhìn Trúc Dật qua gương chiếu hậu. Trúc Dật đeo kính râm màu hồng nhạt, che đi ánh mắt, nhưng tài xế có cảm giác rằng cặp mắt sau lớp kính đen kia đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tài xế vội vàng cúi đầu, đạp mạnh ga, hy vọng sớm thoát khỏi vị hành khách u ám này.
Xe chậm rãi tiến đến bờ biển, nhà riêng của Ngụy Trường Minh nằm bên bờ cát dài, cả một con đường quốc lộ đều là tài sản riêng của hắn.
Trúc Dật bảo tài xế dừng lại ở lối vào quốc lộ. Vừa xuống xe, tài xế đã nhanh chóng phóng đi.
Mặt trời mùa hạ chiếu sáng biển cả và bầu trời xanh thẳm, đường chân ngăn cách chúng như bị lau mất. Gió mang theo hương vị mặn mòi cuốn lấy tóc Trúc Dật, những con chim hải âu lướt qua đầu cậu rồi đáp xuống chỗ nước nông tìm kiếm thức ăn.
Nơi này không có mùi khó chịu, không có tiếng ồn hay nỗi sợ hãi. Cảnh quan lãng mạn và thánh khiết này hoàn toàn khác với con hẻm hỗn độn nơi Lý Cao Tuấn sống.
Cuối đường quốc lộ là một căn biệt thự màu trắng, bao quanh bởi một nhóm người cầm súng.
Họ chăm chú theo dõi quốc lộ, thấy một thanh niên mặc đồ đen, cầm ô đen, đang chậm rãi tiến về phía biệt thự.
"Ai kia?"
"Có phải là người nhà của cô gái mà Ngụy thiếu đưa về không?"
"Ngụy thiếu không phải là hẹn một cô gái sao?"
Trong khi họ bàn tán, Trúc Dật đã đến gần. Các bảo tiêu đồng loạt giơ súng chĩa vào cậu.
"Người tới mau báo tên họ?" Một người có vẻ là đội trưởng nói.
"Ta là em trai của Lý Mộng Phỉ."
Đội trưởng nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ mà nói: "Mày là em trai của kỹ nữ, ha ha nói sai, mày là em trai biến thành tế phẩm của cô gái kia à?"
Trúc Dật ừ một tiếng.
"Ngụy thiếu chỉ mời chị mày, không phải mày!" Đội trưởng tiếp tục nói.
"Nàng nhờ ta đến gặp Ngụy Trường Minh thay nàng."
"Tên của Ngụy thiếu là thứ màu có thể gọi hả!?"
Đội trưởng đội bảo tiêu đang muốn hành động thì cửa sổ bất ngờ mở ra. Ngụy Trường Minh, mặc áo ngủ đứng bên cửa sổ nhíu mày nhìn họ.
"Cho hắn vào."
Đội trưởng nghe lệnh, nhường đường cho Trúc Dật bước vào. Trúc Dật thuận tay đặt chiếc ô lên kệ bên cạnh.
Ngụy Trường Minh trông khoảng 25-26 tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân nhưng trên người hắn đã lộ ra khí thế đa mưu túc trí.
"Mày là Lý Cao Tuấn?" Ngụy Trường Minh cười nhạt, "Nếu không phải do mày, có lẽ chị mày sẽ không chịu đi theo tao. Nhưng sao mày không thắc mắc tại sao mày lại trở thành vật hiến tế một cách trùng hợp như vậy?"
"Là ngươi làm?"
"Ha ha ha." Ngụy Trường Minh nuốt một ngụm rượu, chỉ cười mà không nói.
Hắn vỗ vỗ tay. Một người hầu mang ra một ly rượu vang đỏ, đặt trước mặt Trúc Dật.
"Uống đi," Ngụy Trường Minh chỉ vào ly rượu, thái độ như đang bố thí, "Không cần lo, tao không bỏ độc đâu. Tao và Mộng Phỉ cũng từng ân ái một thời gian, mời bọn mày tới nhà làm khách mà thôi, chẳng phải chuyện gì lớn đâu."
Mặc dù hắn bảo Trúc Dật uống rượu, nhưng Ngụy Trường Minh không mời cậu ngồi, thái độ rõ ràng rất khinh thường cậu.
Trúc Dật không động vào ly rượu: "Lý Mộng Phỉ ở đâu?"
"Đang ở trên lầu chờ mày," Ngụy Trường Minh gọi người hầu tới để dẫn Trúc Dật lên lầu, "Nếu mày không tin, có thể để hắn dẫn mày đi xem."
"Xin mời đi theo tôi, Lý tiên sinh."
Khi vừa lên lầu, họ nghe tiếng đập cửa mạnh mẽ phát ra từ một phòng. Người hầu thản nhiên dẫn đường, không chút bận tâm đến tiếng ồn.
Hai người dừng trước một cánh cửa, người hầu cúi đầu lấy một chùm chìa khóa từ bên hông, chọn một chìa ra rồi cắm vào ổ khóa.
Lạch cạch.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt hoa dung thất sắc* của Lý Mộng Phỉ.
*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
Lý Mộng Phỉ thấy cửa mở, gương mặt tái nhợt của cô hiện lên chút hy vọng, nhưng khi thấy Trúc Dật, sự hy vọng đó nhanh chóng tan biến, khiến khuôn mặt cô càng thêm trắng bệch.
"Cao Tuấn, sao em lại ở đây!"
"Ta đến đón ngươi về nhà."
"Em!" Lý Mộng Phỉ lo lắng nhìn người hầu phía sau Trúc Dật, "Em đây là tự mình chạy đến đầm rồng hang hổ đó!"
"Không sao, đi với ta."
Người hầu thấy vậy, đột nhiên rút một khẩu súng lục từ sau lưng, nhắm ngay tim Lý Mộng Phỉ.
"Lý tiên sinh, thiếu gia nhà tôi chỉ bảo tôi dẫn ngươi lên xem, không bảo ngài đưa Lý tiểu thư đi."
Người hầu bị ràng buộc bởi quy ước, không thể giết chủ bá Trúc Dật, nhưng Lý Mộng Phỉ thì không có sức kháng cự, một phát súng có thể lấy mạng cô.
Trúc Dật nhíu mày một cách không kiên nhẫn, quay đầu nói với Lý Mộng Phỉ: "Đại tỷ, ngươi ở trong phòng này nghỉ ngơi một lát."
Lý Mộng Phỉ bối rối nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, tim đập nhanh hơn, cô cảm giác được điều gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra.
Khi Trúc Dật xuống lầu, ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô bóp còi.
Ngụy Trường Minh đang ngồi trên sô pha, nở nụ cười đắc ý, hắn gọi bảo tiêu lại gần.
Sau một phút, hai bảo tiêu dẫn vào một người phụ nữ bị bịt miệng và bị trói tay chân.
Trúc Dật nhận ra đó chính là nhị tỷ của mình, Lý Nguyên Ngọc.
"Ha ha ha, mày nghĩ tao là ai mà thả ngươi đi dễ dàng như vậy," Ngụy Trường Minh cười lớn.
Lý Nguyên Ngọc ngay lập tức hiểu ra rằng việc cô được thả chỉ là một cái bẫy để dẫn dụ Trúc Dật ra.
Cô đỏ bừng mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngụy Trường Minh, nhưng miệng bị bịt kín bởi băng dính nên cô chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
"Thật tốt, cả nhà ba người bọn mày cuối cùng cũng đã đoàn tụ," Ngụy Trường Minh vỗ tay, tự mãn về kế hoạch của mình.
Lý Nguyên Ngọc khóc nức nở, nhìn Trúc Dật với ánh mắt đầy hối hận và tự trách.
Đều là do cô quá vụng về, không phát hiện mình bị theo dõi nên mới khiến em trai rơi vào bẫy này.
Lúc này, Trúc Dật nhẹ giọng hỏi Ngụy Trường Minh: "Ngươi không phải thích đại tỷ ta sao, tại sao lại làm thế?"
Ngụy Trường Minh ngạc nhiên nhìn Trúc Dật, như đang nhìn một kẻ ngốc chưa trải sự đời.
"Thích? Chỉ là cảm thấy một chút hứng thú mà thôi." Ngụy Trường Minh đáp, "Mày không thực sự tin rằng giữa người thượng đẳng và kẻ đê tiện có thể có tình yêu thật sự chứ? Tao chỉ hứng thú với đôi mắt đen của đại tỷ mày thôi..."
Ngụy Trường Minh cười rộ lên, bảo tiêu bên cạnh cũng cười theo. Căn phòng tràn ngập tiếng cười càn rỡ, xen lẫn với tiếng nức nở không thể nghe rõ.
Lý Nguyên Ngọc hoàn toàn tuyệt vọng.
Kẻ thù của quân dự bị không chỉ có Dị Quỷ, mà còn có những kẻ thượng đẳng đạp lên đầu họ. Chỉ có Lý Mộng Phỉ ngốc nghếch mới tin vào lời hứa của kẻ thượng đẳng.
Giống như Ngụy Trường Minh nói, người loại xuất sắc có sức mạnh tuyệt đối trong thế giới này, không ai có thể đối kháng với họ, nếu có thì sợ rằng chỉ có Dị Qủy không thuộc về vị diện này mới làm được.
"Nếu tao nói xong mà mày vẫn không hiểu thì coi như tao phí tâm phí lực không vì gì cả. Tiếp theo mà không chơi trò nào thú vị thì thật có lỗi với bản thân tao." Ngụy Trường Minh cười mở bàn trà, lấy ra một khẩu súng ngắn ổ xoay, "Đây là trò chơi Russian Roulette, chỉ cần mày sống qua ba lần, tao sẽ thả hai người chị của mày."
Ngụy Trường Minh bỏ một viên đạn vào khe đạn, xoay ổ đạn rồi đưa súng cho Trúc Dật.
"Cảnh cáo mày, đừng có mà dở trò. Nếu không, người đầu tiên chết sẽ là nhị tỷ xinh đẹp như hoa như ngọc này của mày."
Chủ bá tuy được công ước bảo vệ, nhưng nếu họ tự sát, công ước cũng không can thiệp được.
Động tác của Ngụy Trường Minh vừa âm hiểm vừa tàn nhẫn.
Bảo tiêu nhét khẩu súng vào tay Trúc Dật, không hề có chút thương xót, họ đã là đồng lõa của Ngụy Trường Minh ngay từ đầu rồi.
"Ô ô..." Lý Nguyên Ngọc điên cuồng lắc đầu, ra hiệu cho Trúc Dật không nên mắc bẫy của Ngụy Trường Minh.
Khẩu súng này, một loại vũ khí giết người sắc bén từ thời đại cũ, nó lấp lánh ánh sáng bạc dịu dàng mà đẹp đẽ. Ngụy Trường Minh đặt nó ở nơi hắn có thể thuận tay với tới, chứng tỏ đây không phải lần đầu nó được sử dụng.
"Chúng ta chơi một trò còn mạo hiểm hơn thì sao?" Trúc Dật đột nhiên nói.
Ngụy Trường Minh tỏ vẻ hứng thú, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
"Bỏ ba viên đạn vào, tỷ lệ sống sót của ta chỉ còn một nửa," Trúc Dật nói, "Nếu ta thành công, ngươi phải thả chúng ta đi."
Ngụy Trường Minh nghe vậy, trong mắt lộ ra sự phấn khích, cười nhạt: "Dũng khí đáng khen, tao thích đề nghị này."
Nói xong, hắn lấy ra hai viên đạn từ ngăn kéo và ném cho Trúc Dật.
Trúc Dật bỏ viên đạn vào ổ xoay ngay trước mặt hắn, khẩu súng phát ra tiếng kêu của trục xoay máy móc, nghe thật dễ chịu nhưng cũng rất nguy hiểm.
Ngón tay tái nhợt của Trúc Dật kéo cò súng, cậu nâng khẩu súng lên, dùng họng súng nhắm thẳng vào thái dương mình.
Bảo tiêu dù đã quen với màn giết người của Ngụy Trường Minh, nhưng vẫn không nhịn được mà nín thở. Lý Nguyên Ngọc nhắm chặt mắt, không dám nhìn Trúc Dật.
Cùm cụp.
Tiếng kêu không lớn nhưng đủ vang, không khí ngừng lại trong chốc lát, Trúc Dật vẫn đứng đó, hoàn toàn khỏe mạnh.
Lý Nguyên Ngọc chậm rãi mở mắt, thấy Trúc Dật không có lỗ thủng nào trên người liền thở phào nhẹ nhõm.
"Vận khí không tồi." Ngụy Trường Minh vỗ tay khen ngợi, nhưng vẻ mặt lại đầy sự thất vọng, "Thật đáng tiếc, không có máu thì trò chơi này mất đi sự tinh túy của nó."
"Chơi xong rồi, giờ ngươi nên thả chúng ta đi." Trúc Dật cúi người cởi trói cho Lý Nguyên Ngọc.
Ngụy Trường Minh không ngăn cản, chỉ nhìn cậu tháo hết băng dính trên người Lý Nguyên Ngọc.
Khi đứng lên, tay Lý Nguyên Ngọc vẫn run rẩy: "Đại tỷ đâu rồi?"
Trúc Dật đỡ bả vai nàng, dẫn nàng đến cửa: "Ngươi ra trước đi, ta sẽ mang đại tỷ xuống sau."
Một tiếng huýt sáo vang lên, đáng gãy hai người. Ba tên bảo tiêu trong phòng lập tức chặn họ lại.
Ngụy Trường Minh từ từ đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến phía sau họ: "Đừng gấp, tao chỉ nói sẽ thả bọn mày chứ không nói sẽ thả ngay."
Lý Nguyên Ngọc nghe vậy, không kịp sợ hãi nữa mà giận dữ phun một ngụm nước miếng vào mặt hắn: "Mày đúng là kẻ lừa đảo!"
Ngụy Trường Minh lau nước bọt trên mặt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Nguyên Ngọc, như muốn khoan thủng khuôn mặt cô: "Lúc trước tao không để ý mày, giờ nhìn lại, mày cũng xinh đẹp không kém chị mày nhỉ."
Hắn nói xong, định chạm vào tay Lý Nguyên Ngọc, nhưng trước mắt hắn đột nhiên bị che phủ bởi một màu đen, không nhìn thấy gì.
Ngụy Trường Minh ngẩn ra, lúc này mới phát hiện có một chiếc ô che chắn trước mặt hắn.
Hắn không kiên nhẫn mà gạt chiếc ô sang một bên, chạm phải ánh nhìn lạnh lẽo của một người.
Ánh mắt đó như băng tuyết ngàn năm trong hang động ở đỉnh núi tuyết, chỉ liếc qua cũng khiến người ta choáng váng.
Chủ nhân của ánh mắt đó tiến lại gần hắn, thì thầm bên tai hắn bằng giọng nhẹ như tiếng nỉ non với tình nhân.
Một vật kim loại lạnh lẽo được nhét vào tay hắn, nhưng Ngụy Trường Minh hoàn toàn không phát hiện.
"Đi thôi."
Giọng nói mang theo nụ cười vang lên trong đầu Ngụy Trường Minh, hắn vô hồn nâng tay lên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Ba phát súng liên tiếp vang lên, Lý Nguyên Ngọc nhịn không được mà thét chói tai ở phát súng thứ ba, nhưng chưa kịp kêu thành tiếng đã bị Trúc Dật bịt miệng.
Trúc Dật cầm chiếc ô đen che cho Lý Nguyên Ngọc, ngăn những vệt máu bắn ra từ ba bảo vệ, cậu chỉnh lại kính râm cho không bị lệch.
"Đợi ta ở đây, ta đi đón Lý Mộng Phỉ."
Lý Nguyên Ngọc đã hoàn toàn hoảng loạn, cô dại ra mà co lại dưới chiếc ô đen, run rẩy không ngừng.
Ngụy Trường Minh giống như một con rối bị cướp mất tâm trí, cầm khẩu súng ngắn đã hết đạn, bước đi từng bước một.
Đột nhiên, hắn tiến đến bên cạnh Lý Nguyên Ngọc, cô sợ đến mức run rẩy, nắm chặt cán ô như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Nhưng Ngụy Trường Minh cũng không làm gì cô, chỉ cúi xuống lục lọi trên người một bảo vệ đã chết.
Một lát sau, hắn đứng lên, cầm khẩu súng lục của bảo vệ mà mở cánh cửa lớn trước mặt.
Lý Nguyên Ngọc nhắm chặt mắt, ngồi xổm trên mặt đất, không dám cử động.
Trúc Dật nói cô phải chờ cậu ở đây, cho nên cô không thể động.
Chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên những tiếng súng, xen lẫn tiếng kinh hoảng, sau đó là tiếng những thân thể nặng nề ngã xuống.
Lý Nguyên Ngọc không kìm được mà mở hé một con mắt. Ngoài cửa là một cảnh tượng tàn khốc, thi thể nằm khắp nơi, mà người khởi xướng Ngụy Trường Minh lại giống như một kẻ điên, đứng cười ngây ngô giữa đống thi thể.
Đúng lúc này, Trúc Dật dẫn Lý Mộng Phỉ xuống lầu. Lý Mộng Phỉ có vẻ đã chịu cú sốc quá lớn, cô có biểu tình chết lặng, đối mặt với thảm trạng của căn phòng cũng không làm cô dao động.
Lý Nguyên Ngọc chạy đến ôm Lý Mộng Phỉ.
Nhưng khi vừa chạm vào cô, Lý Mộng Phỉ như mất hết sức lực, mềm mại ngã xuống trong vào vòng tay nàng.
Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau trong gang tấc, ly rượu vang đỏ được chuẩn bị cho Trúc Dật vẫn trong vắt như cũ.
Trúc Dật cầm ly rượu lên, đôi môi nhợt nhạt nhấp một ngụm, đôi môi dường như đã trở nên đỏ tươi hơn.
Ngụy Trường Minh bước về phía Trúc Dật, bước đi cứng ngắc, như thể sẽ ngã bất cứ lúc nào.
Trúc Dật vẫy tay, ra hiệu cho hắn đến gần: "Lau dọn sạch sẽ."
Hai cô gái mơ màng nhìn cậu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng các cô cũng không hỏi gì, chỉ im lặng bước qua những thi thể cùng Trúc Dật, đi về dọc theo con đường quốc lộ.
Bọt sóng màu trắng bị đẩy lên chỗ nước cạn, lũ hải âu bị kinh động vỗ cánh bay lên trời, những tiếng chim hót hòa lại vào nhau, nghe như tiếng mèo kêu vào ban đêm. Chỉ còn lại vài con hải âu tiếp tục tìm kiếm những con cá nhỏ bị mắc cạn.
Chúng bất chợt ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía tòa kiến trúc màu trắng kia.
"Đối với những kẻ biết chọn thức ăn phù hợp, loài người còn thua cả một con chim biển a," Trúc Dật nói, vuốt mái tóc bị gió thổi tung ra sau tai, vết đỏ ở sau cổ như ẩn như hiện.
"Cao Tuấn," Lý Nguyên Ngọc ngập ngừng.
"Lần này không ai theo dõi đâu, yên tâm," Trúc Dật quay đầu lại, mỉm cười nói.
Lý Nguyên Ngọc nuốt lại lời muốn nói, im lặng cùng Trúc Dật trở về nhà.
Hai chị em sống chung một chỗ, căn phòng rộng hơn ổ heo của Lý Cao Tuấn một chút, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương ấm áp chỉ phòng của con gái với có.
Lý Mộng Phỉ ngồi trên sofa, như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, hoảng loạn nắm chặt tay em trai em gái mà khóc không thành tiếng.
"Thu dọn đồ đạc một chút, trước hết tìm nơi yên tĩnh mà trốn đi," Trúc Dật nói, "Ta sắp bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp thứ mười, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ không kịp cứu giúp."
Lý Nguyên Ngọc lo lắng hỏi: "Cao Tuấn, Ngụy Trường Minh rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao đột nhiên nổi điên rồi giết hết người của mình?"
"Ta cũng không rõ," Trúc Dật nhún vai, "Có lẽ hắn uống nhầm thuốc."
Lý Nguyên Ngọc nhìn cậu thật lâu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tối hôm đó, tin tức lan truyền nhanh chóng.
Nghe nói Ngụy Trường Minh, con trai độc nhất của Ngụy gia, gia đình nắm giữ 5% cổ phần khống chế Ngôi Cao, đột nhiên chết một cách bất đắc kỳ tử tại biệt thự riêng. Người đầu tiên phát hiện là người giao nguyên liệu nấu ăn, còn chưa bước vào hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh. Khi nhìn vào, hắn thấy ở ngoài cửa có đầy xác chết, tất cả đều bị giết bằng súng. Chim hải âu đang mổ những mảnh thịt máu me ấy, trông rất ghê rợn.
Nhưng điều làm hắn kinh hãi hơn là một đống thịt bầy nhầy trong biệt thự, như thể người đó bị cắt hàng trăm nhát dao, thịt bị xé toạc, máu thịt lẫn lộn, thảm không thể tả.
Người giao nguyên liệu không nhận ra đó là ai, vội vàng báo cảnh sát. Cảnh sát gọi Ngụy gia đến, họ tìm thấy một ngón tay trong đám thịt nát đó, trên đó có đeo chiếc nhẫn đặc trưng của Ngụy gia.
Cảnh sát không tìm thấy video của camera an ninh, hiện trường cũng không có dấu vân tay nào ngoài dấu vân tay của những người chết, vụ án lâm vào ngõ cụt.
Tử trạng của Ngụy Trường Minh quá quỷ dị, trên mạng bắt đầu có người đồn đoán rằng hắn tham gia vào nghi lễ hiến tế cho tà thần nào đó, nhưng chơi quá đà mà chết.
"Quả nhiên là bầm thây vạn đoạn, quá thảm quá thảm," Trúc Dật đứng sau lưng Lý Nguyên Ngọc nói.
Lý Nguyên Ngọc giật mình, nhanh chóng tắt màn hình, quay đầu nhìn Trúc Dật.
"Cao Tuấn... Em có sao không?" Lý Nguyên Ngọc do dự, "Em khác trước đây nhiều quá."
"Mỗi lần phát sóng trực tiếp đều làm ta thay đổi." Trúc Dật không giải thích thêm.
Quan hệ máu mủ ruột rà quả nhiên rất dễ dàng nhận ra sơ hở của cậu, Trúc Dật cũng không định giấu mãi.
Chờ đến khi cậu khôi phục được sức mạnh, cậu thừa sức hồi sinh Lý Cao Tuấn, đến lúc đó có thể trả cậu ta lại cho gia đình của cậu ta.
Ngày hôm sau, Lý Nguyên Ngọc và Lý Mộng Phỉ kéo hành lý đến chào tạm biệt cậu. Sau khi hai cô gái rời đi, Trúc Dật lặng lẽ trở về nhà, như không có xương cốt mà nằm vật ra giường.
Việc kiểm soát Ngụy Trường Minh tiêu hao rất nhiều sức mạnh tín ngưỡng của cậu, lúc này cậu chỉ còn lại chút ít để duy trì hoạt động của não bộ thôi.
Trong hôm nay, cậu cần tham gia buổi phát sóng trực tiếp một lần nữa.
Lần này, khả năng cao cậu sẽ phải đối đầu với Sứ Giả Quang Minh, tình hình rất nguy hiểm. Điều mà Trúc Dật lo lắng nhất chính là hiệu ứng bươm bướm mà cái chết của Ngụy Trường Minh mang lại.
Ngụy gia rất có thế lực, mặc dù Trúc Dật đã thao túng Ngụy Trường Minh, tiêu hủy mọi bằng chứng, nhưng chỉ cần tồn tại thì sẽ để lại dấu vết, Ngụy gia sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nơi cậu ở. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng Ngụy Trường Minh biết phòng phát sóng của Lý Cao Tuấn, sau vụ việc của Lý Mộng Phỉ, chắc chắn hắn sẽ động thử với những người thân cận của Lý Mộng Phỉ. Trúc Dật không muốn buổi phát sóng cuối cùng của Kiến Tập Kỳ xuất hiện thêm biến cố, vì vậy Ngụy Trường Minh phải chết.
Trúc Dật ngủ đến bảy tám giờ tối thì mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Khi mở điện thoại, cậu thấy có một tin nhắn mới trên ứng dụng phát sóng trực tiếp.
Người gửi là Lam Trù, cậu ta có lẽ đã thấy Trúc Dật ấn theo dõi mình nên nhắn tin lại.
【Lam Trù: Hôm nay là buổi phát sóng Kiến Tập Kỳ cuối cùng của cậu, cậu đã chuẩn bị thế nào? 】
【Trúc Dật: Cảm ơn bạn học Tiểu Lam đã quan tâm, ta hoàn toàn không có chuẩn bị gì cả. 】
【Lam Trù: ... 】
【Lam Trù: Tôi không quan tâm đến cậu. 】
【Trúc Dật: Được thôi được thôi không cần giải thích. 】
【Lam Trù: Lần phát sóng trực tiếp trước đã là buổi thứ mười của tôi, giờ tôi đã vào Chính Thức Kỳ rồi. 】
【Trúc Dật: Ngươi đang khoe khoang à? 】
【Lam Trù: !!! Ý tôi là cậu vẫn còn là Kiến Tập Kỳ, còn tôi đã vào Chính Thức Kỳ, tôi không thể dẫn cậu theo. 】
【Trúc Dật: Tại sao ngươi phải dẫn ta? 】
【Trúc Dật: Ngươi thích ta à? 】
【Trúc Dật: Này, ngươi đâu rồi? 】
Nhưng avatar của tài khoản Lam Trù đã đen ngòm, không còn trả lời nữa.
Trúc Dật mỉm cười, thay đồ rồi bước ra khỏi nhà, ánh đèn đường mờ ảo sáng lên, bên ngoài có tiếng cười đùa ầm ĩ, mang theo mùi cơm thơm phức, không khí ấm áp của ngọn đèn dầu tỏa ra khắp nơi.
Dưới lớp vỏ bọc ấm áp đó, ẩn giấu trong những góc tối là vô số Dị Quỷ hình thù kỳ quái đang lén lút theo dõi mọi người.
Chúng tham lam hút lấy mảnh đất được tẩm bổ bởi nỗi sợ, tình yêu, oán hận, tội lỗi, dục vọng, chúng dần dần biến đổi và tiến hóa.
-----------------------------------------
Quyển tiếp theo: Tin Đồn Trong Vườn Trường 🏫🗣️
Quyển trước tên là Làng Mang Thai á 🏘️🤰, thích icon editor dùng không :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro