
18. Sinh cho tôi vài toà Hoa Quả Sơn......
Tôi ngủ tới bảy tám giờ tối mới dậy, tôi nhớ hồi chiều tôi chỉ mới tỉnh lại một lúc thì đã bị Hạ Chí tiểu yêu tinh kia dụ dỗ lại ngủ thêm một giấc, quả thực cả người đau nhức.
Rõ ràng còn chưa tới tuổi già sức yếu, vẫn đang trong cái tuổi hoàng kim tuổi ba mươi, lại mỗi ngày chỉ biết nằm dài, lão tử cảm thấy mình mà còn tiếp tục như vậy thì sẽ già trước tuổi mất!
Hơn nữa khi tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấy Hạ Chí lại lấy ống tiêm chọc vào cánh tay tôi, đưa nước thuốc không màu kia tiến vào người tôi, đến nay tôi đã được tiêm nước thuốc đó một tuần rồi, nói là vì củng cố thân thể của tôi, trị liệu cái bệnh cả người tê liệt của tôi.
Nhưng tôi cảm thấy mỗi lần tiêm xong cái thuốc đó, lại càng không có sức lực là thế nào?!
Thật phiền.
Càng bực bội hơn là ngủ còn ngủ không ngon, cứ cảm thấy có ai đó luôn hỏi tôi vấn đề gì đó, cảm giác áp lực khiến tôi không thở nổi, cũng may lão tử tỉnh lại, a, chỉ nhìn gương mặt tổng tài bừa bãi túm khốc bá soái kia tôi liền cảm giác tâm tình bổng bổng đát.
Hạ Chí tựa hồ nhìn đến ý cười hơi chút lộ ra trên gương mặt ngày thường vô biểu tình của tôi, tức khắc một bên thong thả đẩy kim tiêm vào, một bên gợi khóe miệng lên, hỏi: "Có chuyên gì vui sao?"
Tôi lập tức điều chỉnh lại biểu tình, đậu má còn có thể làm người chơi đùa hay không hả! Tôi thế mà bị nghẹn tới mức không banh nổi biểu tình cao lãnh diện than nữa! Hức hức hức, tôi thực xin lỗi nhân thiết của tôi, thực xin lỗi nhân dân thực xin lỗi đảng, thực xin lỗi quần chúng, thực xin lỗi chính mình.
Này quả thực là tình huống tệ nhất từ trước tới nay! Nếu Hạ Chí phát hiện bạn trai nam thần trong cảm nhận của em ấy thật ra một ông chú đậu bỉ thích phun tào nội tâm, dù có moi chân thì cũng moi moi rất có phong thái thì phải làm sao?!
Tôi bỗng nhiên cảm thấy ác ý đến từ thế giới thật, cực độ yêu cầu lên mạng xin giúp đỡ! QAQ
Tuy rằng mỗi lần lên mạng tạo câu hỏi xin giúp đỡ tôi đều bị người ta nói tôi tìm chửi, phát cơm tró, nhưng trời xanh chứng giám! Lão tử tuyệt đối đang phiền não vấn đề này a!
Tuy rằng hiện tại bạn nhỏ Hạ Chí vẫn rất mê luyến lão tử, nhưng lão tử vẫn có chút lo lắng mà!!!
Cái đám tró độc thân không có bạn trai tổng tài các người thật là quá nhạy cảm, pha lê tâm tôi còn chưa chạm vào đã nát, thôi, tôi cũng có thể lý giải tâm trạng khổ bức của tró độc thân các người, tạm thời không so đo với các người, tạ chủ long ân đi.
Tôi ở trong lòng phun tào, ngoài miệng nhàn nhạt nói: "Chỉ là, nhớ tới một bộ phim, muốn xem."
Không sai, chính là như vậy, Hạ Chí tiểu yêu tinh, mau giúp trẫm lấy điện thoại lại đây! Để anh tự ' du lịch ' trên mạng là được, em tự tìm nơi mát mẻ nào đó ngốc đi, chờ trẫm ở trên mạng lãng xong rồi lại trở về sủng hạnh em.
"Được." Hạ Chí lúc này đang rút kim tiêm ra, làn da có một giọt máu nho nhỏ chảy ra, trộn lẫn với nước thuốc, tôi nhìn Hạ Chí tựa hồ do dự một chút, sau đó mới lấy khăn lau nó đi, Hạ Chí hỏi, "Vậy bảo bối, anh có muốn ăn thịt nướng nữa không?"
"Không nghĩ tới bảo bối ngủ lâu như vậy, em không nhẫn tâm gọi anh dậy, hiện tại đã hơn 8 giờ tối rồi."
"Bên ngoài thịt nướng cũng đã chuẩn bị xong, em ôm anh đi ra ngoài, anh xem điện ảnh, em ở bên cạnh nướng thịt cho anh?"
Nhất kiếm xuyên tim!
Đậu má, lão tử đều quên chính mình còn muốn ăn thịt nướng!
Nếu tôi đi ra ngoài cùng Hạ Chí thì không lãng trên mạng được! Không đi thì có thể lên mạng nửa tiếng, có thể dùng mười phút xem xem mấy ngày nay tiểu thuyết tôi đọc có đổi mới không để mua rồi sau đó cất chứa, xem đại khái viết đến đâu rồi. Mười phút tiếp theo tôi đi dạo trên mạng xã hội, trên các trang web tôi thường vào, sau đó lưu lại dấu vết "lão tử đã tới đây", để nhắc nhở những đồng bọn mà tôi quen trên mạng để họ biết lão tử còn sống. Mười phút cuối cùng dùng để phát cơm tró, lóe mù mắt người khác~~~
Tôi trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, kỳ thật ở Hạ Chí xem ra cũng chỉ mới hai giây trôi qua, sau đó tôi bình tĩnh nói: "Hạ Chí, anh không muốn ra ngoài, em nướng một ít rồi đem lên đây cho anh được không, anh ở đây xem phim, chờ em."
Hạ Chí luôn ôn nhu, nghe tôi nói vậy, không có lại yêu cầu thời thời khắc khắc bám lấy tôi, mới hôn sâu với tôi mười phút là đã đưa điện thoại cho tôi, sau đó đi ra ngoài nướng thịt.
Trước mười mấy giây khi Hạ Chí đóng cửa, tôi vẫn thực bình tĩnh làm bộ click mở máy chiếu, sau khi tiếng đóng cửa "cạch" vang lên, tôi lập tức ôm điện thoại của tôi rồi ở trên giường lăn vài vòng.
Ai da má ơi, thật là muốn chết cha mày nha!
Oh yeah!
Sau đó điện thoại nhỏ thẹn thùng bị tôi lấy ra, mới vừa bật lên, tôi liền thấy mấy bức thư được gửi đến.
Thư mời của "Nghe tên liền rất khốc huyễn điếu tạc thiên ngạo ông trời" gửi đến, ngọa tào, là cái siêu cấp gallery vừa mới xây xong, trước khi chính thức mở ra, sẽ có một ngày mời những họa sĩ nổi danh đi tham quan.
Không sai, ' họa sĩ nổi danh ' chính là tôi.
Tôi mới không biết khiêm tốn là cái quỷ gì ~~~
A a! Muốn đi muốn đi rất muốn đi!!!
Nhưng mà......
Cái thân thể chỉ có thể nằm ở trên giường của tôi thật sự đại trượng phu sao? Nếu tôi kêu Hạ Chí mang tôi đi, còn để những người fans đáng yêu nhìn thấy đại thần dáng vẻ này...... Tôi đây không sống!!!
Trời ạ, cái thế giới sốt ruột này! Cái đồ phá hoại nhân sinh! Hạ Chí, bạn trai em sắp điên rồi, mau tới đây nghĩ cách đi!
Thôi được, hiện tại Hạ Chí không đến được, em ấy đang nướng thịt cho tôi ăn, ai, từ từ, tôi có nói cho em ấy hôm nay tôi muốn ăn cay một chút, thịt muốn nướng nộn một chút chưa nhỉ......
A phi! Tôi lại nghĩ đến đâu vậy!
Tôi rõ ràng đang rối rắm chuyện đi gallery mà!
Trời ơi, thư mời còn nói sẽ có khách quý thần bí tới! Ngọa tào, lão tử muốn biết ' khách quý thần bí ' là ai!
Kết quả là, một giây trước khi Hạ Chí mở cửa bưng thịt nướng đi vào, tôi vẫn còn rối rắm chính mình nên đi đến cái ' hội họa gia ái hữu ' như thế nào, mà ôm điện thoại tinh thần sa sút bày cái tư thế cao lãnh.
Hạ Chí tựa hồ bị ánh mắt ' sống không còn gì luyến tiếc '...... A phi, ánh mắt tinh thần sa sút dọa tới rồi, lập tức lại hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, còn ôm tôi vào trong lòng ngực chuẩn bị lại cùng tôi hôn một cái, bị tôi cơ trí dùng điện thoại ngăn trở, nói: "Cái này......"
Hạ Chí nhanh chóng nhìn xong, mới dùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn tôi, ánh mắt bình đạm, nói: "Bảo bối muốn đi?"
Đúng rồi đúng rồi! Bảo bối của em muốn đi!
Nhưng tôi cao lãnh không nói lời nào, dùng ánh mắt nói cho em ấy biết lão tử muốn đi muốn đi muốn đi! Hạ Chí, em hiểu anh đúng không!
"A...... Bảo bối muốn đi liền đi, em mang anh đi."
Đậu má! Có tìm được trọng điểm không! Lão tử không muốn bị em đẩy xe lăn!
"Không sao, bảo bối anh sẽ tốt. Rất nhanh thôi."
Rất nhanh là khi nào?! Lão tử hồi tiểu học được thầy dạy thể dục dạy môn toán đó em đừng lừa anh!
"Ừ, rất nhanh thôi, bảo bối, em luyến tiếc anh buồn...... Rất nhanh thôi."
Đại khái là ánh mắt Hạ Chí quá nghiêm túc, tôi không cẩn thận lại cùng em ấy đối diện nhìn nhau, bị ánh mắt của em ấy lóe mù, ngay sau đó lại cùng em ấy nhão nhão dính dính hôn môi hơn mười phút......
Khụ khụ, không có biện pháp, tôi sủng em ấy, muốn hôn liền hôn, bất quá Hạ Chí, lần sau có thể kết thúc nhanh hơn không, lão tử cho dù lại sủng em, cũng không được hôn quá sâu, lão tử hô hấp khó khăn.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, từ hôm nay về sau, cảm giác khác thường mà tôi cảm nhận được từ khi tỉnh lại tới nay đã biến mất, không, hình như là từ lúc hôm nay khi ngủ dậy, là biến trở về......
Trở về Hạ Chí trước kia của tôi.
-- một Hạ Chí ôn nhu, cái gì cũng nghe tôi, ngẫu nhiên cường thế, đối xử với người ngoài cuồng túm khốc bá, đối xử với tôi ngoan ngoãn phục tùng.
Hơn nữa, như Hạ Chí đã nói, tôi tới tham gia ' hội họa gia ái hữu'. Hơn nữa là ngồi xe Hạ Chí lái, sau đó tự bước vào.
Thân thể vô cùng bổng a đậu má!
Hạ Chí quả thật chính là thiên sứ mà trời cao phái tới cứu vớt tôi.
Quả thực không thể càng tốt a! Thiên sứ như vậy thỉnh cho tôi một tá! 5 mao, không cần thối lại!
Tưởng tượng hình ảnh một tá Hạ Chí vây quanh bổn đại thánh, sau đó bổn đại thánh uy vũ khí phách khiến bọn họ sinh cho tôi vài toà Hoa Quả Sơn, ha ha ha, hình ảnh đó thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro