Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9: Hoàn

Lăng Hạo Thiên đứng ở ngoài phòng giải phẫu nôn nóng chờ đợi tin tức. Quan Kỳ đi điều tra chuyện sát thủ, hiện tại chỉ có Nguyên Nhi đã tỉnh lại chờ cùng hắn. Nguyên Nhi vẫn cúi đầu ngồi trên ghế không hề để ý Lăng Hạo Thiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cậu. Vân Thiên, có phải anh làm sai rồi không, có phải không nên đem Nguyên Nhi tặng cho em không? có phải không nên có ý đồ làm em quên đi Lăng Huy?

Cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở, bác sĩ đều đi ra. Lăng Hạo Thiên vội vàng tiến lên, không chờ hắn mở miệng, bác sĩ nhìn quen sinh tử đã nói trước: "Đại thiếu gia, thực xin lỗi, chúng tôi đã tận lực. Có một viên đạn bắn vào tim thiếu gia, nếu cố lấy ra sẽ làm thiếu gia ngay cả giường mổ cũng không xuống được."

Lập tức cảm thấy một trận choáng váng, Lăng Hạo Thiên vẫy vẫy tay làm bác sĩ rời đi. Đây là bệnh viện tư nhân nhà hắn, phương tiện chữa bệnh đã cực kì tốt, không lấy ra được, chính là thật sự không thể lấy.

Thời điểm Lăng Vân Thiên tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Lăng Hạo Thiên đang đứng bên cửa sổ.

"Anh."

Lăng Hạo Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt kinh hỉ lại bị thống khổ che dấu. "Vân Thiên, em....?"

Lăng Vân Thiên cười: "Em biết rồi, anh." Từ một khắc viên đạn kia bắn vào trái tim đã biết, cái loại góc độ xảo quyệt này, hắn còn có thể lại tỉnh lại nhìn anh trai một lần đã là rất may mắn.

Vẫn là nhàn nhạt cười, Lăng Vân Thiên lại lần nữa mở miệng: "Anh à, thực xin lỗi."

Trong mắt Lăng Tạo Thiên hiện lên một tia đau xót phức tạp. Quan kỳ đã nói hết với hắn, vốn dĩ định giấu hắn cả đời......

"Anh, đừng trách A Kỳ. Vốn dĩ chính là em sai. Là anh quá chiều em, mới vẫn luôn dung túng em." Vẫn luôn làm em nghĩ lầm là anh hại chết người yêu của em, vẫn luôn dung túng cho em hận anh.

Thở dài trong lòng, Lăng Hạo Thiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng: "Em còn có tâm nguyện gì không?" Nói xong, trong lòng lại tràn đầy chua xót. Đó là, em trai của hắn đấy, hắn lại bất lực......

"Em muốn cùng Huy ở bên nhau." Câu trả lời như trong dự đoán, Lăng Hạo Thiên trầm mặc gật gật đầu, đang muốn dò hỏi thêm, lại nghe được Lăng Vân Thiên nói tiếp.

"Để nó sống an ổn."

Bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt Lăng Hạo Thiên hiện lên một tia tinh quang. Thế nhưng là nguyện vọng này sao, vậy, Nguyên Nhi. Trầm mặc thật lâu, Lăng Hạo Thiên cuối cùng gật gật đầu, xoay người đi hướng cửa.
Thời khắc cuối cùng, em ấy muốn nhìn thấy, hẳn là dung nhan của Huy đi.

Trong một khắc tay nắm lấy nắm cửa, Lăng Hạo Thiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo hắn đã rất lâu rồi không còn được nghe nữa, làm hắn cảm giác giống như trở về tuổi thơ.

Lăng Vân Thiên nói: "Anh, cảm ơn anh."

Duy trì động tác kia không nói gì, Lăng Hạo Thiên rũ mắt, che lấp đi đôi mắt đã nổi lên hơi nước của chính mình. Đã từng cho rằng không thể nghe được thanh âm này nữa. Nhưng mà, nếu câu 'anh' này là một lần cuối cùng dùng tình cảm chân thành phát ra từ nội tâm là dùng tính mạng của em trai hắn để trao đổi, vậy hắn tình nguyện để bản thân sống mãi trong hồi ức trước kia.

Cứ việc rất không đành lòng, hắn vẫn là quyết định thuận theo nguyện vọng của em trai. Đây là một lần cuối cùng phóng túng nó đi, đứa em trước kia biết làm nũng với mình, muốn được mình ôm, thật sự, phải đi rồi.

Nguyên Nhi thực an tĩnh quỳ gối bên giường bệnh, cúi đầu, phảng phất như lần đầu tiên cậu gặp Lăng Vân Thiên vậy, thực tự nhiên cùng chung quanh hòa hợp làm một thể. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, Lăng Vân Thiên duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Nguyên Nhi, cảm thụ được cậu thuận theo, đáy lòng thế nhưng có một chút thương tiếc.

"Nguyên Nhi, em hận ta sao?"

Giọng nói mềm nhẹ như vậy, vuốt ve làm người an tâm, là thứ Nguyên Nhi vẫn luôn khát vọng, làm cậu đột nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Lăng Vân Thiên, trong ánh mắt có đau thương, còn có một mạt tang thương làm người khác vô pháp xem nhẹ.

"Nguyên Nhi sẽ không hận chủ nhân. Là Nguyên Nhi chưa làm chủ nhân vừa lòng, đều là Nguyên Nhi không tốt." Nếu là Lăng Huy mà chủ nhân vẫn luôn vấn vương kia, một khắc nguy hiểm đó không phải làm chủ nhân bảo hộ chính mình, mà là đánh bạc tánh mạng cũng sẽ hộ chủ nhân chu toàn đi.

Nhìn nỗi đau xót trong mắt Nguyên Nhi thật khiến người đau lòng, Lăng Vân Thiên bỗng nhiên cảm thấy có chút vô lực. Nguyên Nhi khuyết thiếu nhất là toàn tâm toàn ý yêu quý đi, vẫn luôn đối mặt với dạy dỗ, mặc cho bao nhiêu thống khổ đều phải nhẫn nại, chưa bao giờ có cảm giác được người yêu thương. Cũng giống như Huy, khát vọng tình yêu. Nhưng, Nguyên Nhi, ta một lòng đã trao cho Huy, không còn chút ít nào cất chứa em. Chú định, chỉ có thể tổn thương em. Bất quá, ta vẫn ích kỷ hy vọng em có thể tồn tại, thay ta sống thật tốt. Sau này em chính là Lăng gia nhị thiếu gia. Xin em thay thế ta, an ủi anh trai ta.

Trái tim đột nhiên truyền đến đau nhói làm Lăng Vân Thiên choáng váng, tay vuốt ve Nguyên Nhi cũng thu về đè lại vị trí trái tim của mình. Mình có lẽ là sắp được gặp Huy rồi, không biết em ấy có trách mình làm em đợi lâu như thế không.

"Chủ nhân???"

Thanh âm nức nở làm Lăng Vân Thiên lại mở mắt ra lần nữa, nhìn vẻ mặt nôn nóng của Nguyên Nhi, nhẹ mỉm cười. "Nguyên Nhi đi lên, để chủ nhân ôm em một cái."

Nguyên Nhi nghe lời bò lên trên giường, nằm ở trên người Lăng Vân Thiên, thật cẩn thận dùng cánh tay chống đỡ trọng lượng của mình, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Lăng Vân Thiên. Vùi đầu vào cổ chủ nhân, Nguyên Nhi cố nén không cho chính mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn là nhỏ giọt lên gối đầu, làm ướt một mảng lớn.

"Nguyên Nhi ngốc...... "

Lămg Vân Thiên ôn nhu mà cười, dần dần nhắm hai mắt lại, cánh tay ôm lấy Nguyên Nhi cũng từ từ hạ xuống. Nguyên Nhi, ta chỉ có thể cho em một cái ôm này thôi......

Nguyên Nhi cuối cùng nhịn không được đau khổ khóc thành tiếng. Chủ nhân, Nguyên Nhi không hiểu, Nguyên Nhi không rõ cái gì là tình yêu, nhưng Nguyên Nhi thực sự hy vọng có thể có ai đó yêu Nguyên Nhi, cho dù muốn Nguyên Nhi chết, Nguyên Nhi cũng muốn thể nghiệm cảm giác được người đặt ở trong tim. Chủ nhân......

Lăng Hạo Thiên dựa vào cửa, nghe tiếng Nguyên Nhi khóc, thân thể dần dần trượt ngồi xuống đất, sức lực cả người như đã bị rút cạn. Ánh mắt trống rỗng thất thần nhìn về hướng mặt cỏ ngoài cửa sổ, đó là nơi bọn họ thích nhất khi còn nhỏ.

Trong hoảng hốt, tựa hồ lại nghe được thanh âm sạch sẽ trong vắt kia: "anh ơi, nhanh lên, em muốn đi thả diều, anh ơi, anh......"


──── Hoàn ────





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro