Chương 1: Kiều thê bé nhỏ của anh ấy(1)
Trans: Mi Tesoro
Beta: Mi Tesoro
Chương 1: Kiểu thê bé nhỏ của anh ấy (1)
Lôi Ân cầm lấy danh sách quản lý giống như thường ngày, dọc theo lan can lưới sắt thật dài kiểm tra xem bọn họ có trở về tới phòng của mình hay không. Nơi này là một tòa nhà nằm ở bên trong trung tâm thành thị hỗn loạn, bên trong thu nhận những bệnh nhân tâm thần
Nơi đây quả thực chính là vì thể hiện đây là thành thị hỗn loạn mà thành lập một nơi thu nhận cực lớn. Trong số những người ở đây, người da trắng chiếm đa số, ngẫu nhiên cũng có một ít người châu Á. Quản lý khu vực này chính là một người châu Á, vóc dáng không tính là thấp, nhưng so với chỗ chuyên thu nhận người da trắng cao lớn, liền lộ ra một chút. 'Nhỏ nhắn xinh xắn' . Chế phục ở trên người cậu, mang lại một loại cảm giác rộng thùng thình, hơn nữa dây lưng đen kịt luồng thật chặt, lộ ra cái eo thon gọn của cậu, bờ mông cũng đặc biệt ngạo nghễ ưỡn lên.
Bị điểm danh người nam tử da trắng đi tới lan can bằng lưới sắt trước mặt, cười đưa tay theo khe hở hàng rào vươn ra, "Này, Ôn, kiểm tra phòng xong có rảnh không?"
Ôn - quản lí châu Á bị kêu lui về sau một bước, tránh đi cái tay vươn ra đang muốn bắt lấy cánh tay cậu, lông mày nhạt màu cũng có chút chán ghét mà bắt đầu chau lại, "Kiểm tra xong tôi còn có chuyện khác."
"Có quan trọng hơn so với việc làm 'bạn bè' với tôi không." Câu nói mang 10 phần ám chỉ, người nam tử da trắng cao lớn vươn tay cầm quần mình một chút. Quản lý lúc này đây không nhìn thẳng hắn, trên danh sách quẹt lên một cái, cứ tiếp tục đi lên phía trước.
Sau đó đi đến gian phòng thứ hai, nam tử bên trong lại đang lặp lại hành động 'Làm bạn bè'. Đợi đến lúc kiểm tra sắp xếp hết tất cả các phòng, cũng không biết đã bị hỏi bao nhiêu lần. Quản lý trẻ tuổi thở dài một hơi, vuốt vuốt huyệt thái dương phát đau-- trên thực tế, cậu hai ngày trước mới xuyên việt đến cỗ thân thể này, nguyên chủ của thân thể này, chính là chết với 'Bằng hữu' trên giường, thời điểm cậu tới đây, cái tên Nga Quốc lão vẫn đang nằm ở bên cạnh cậu.
Sau đó cậu dành ra thời gian một ngày, liền hiểu được cuộc đời nguyên chủ cùng các mối quan hệ -- tên gọi Ôn quản lý, người châu Á mười chín tuổi, bộ dạng đáng yêu thanh tú, sở dĩ chạy tới nơi này làm quản lý, là bởi vì cậu ta là một tên Gay, còn có sở thích cùng một đống nam nhân làm 'bạn bè, tất nhiên không phải là kiểu bạn bè đơn thuần, nam nhân nơi đây, cơ bản nhiều hơn phân nửa đều đã cùng cậu làm 'bạn bè'. Nhưng mà trước kia khi cậu còn chưa có bị xuyên đến cái thân thể này, giới tính nam, yêu thích nữ, tục xưng - thẳng nam.
Sau đó phải bỏ ra một ngày tiếp nhận thân phận mới, cậu liền quyết định cùng những 'bạn bè' hỗn loạn kia đoạn tuyệt quan hệ, ngoan ngoãn làm một người quản lý chính trực.
Tại thời điểm cậu chuẩn bị cầm danh sách báo cáo kết quả công tác, bỗng nhiên truyền đến tiếng cảnh báo, Ôn Nhiêu mất hai giây để phán đoán phương hướng, sau đó cầm lấy thiết bị côn điện đặc biệt dành cho quản lý hướng bãi tập nơi đang phát ra cảnh báo chạy tới. Chờ cậu chạy đến, rối loạn phát sinh ở đó đã được ổn định lại rồi -- hai mươi mấy nam nhân da trắng cao lớn, mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất, có hai người trên cổ cùng trên đùi, đều bị rạch một đường toán máu, mà hung khí chính là một cái dĩa ăn mài sắc.
Ôn Nhiêu mặc dù mới đến hai ngày, nhưng đã được chứng kiến ba lần tình huống như vậy rồi. Cậu ngẩng đầu, quả nhiên thấy một người bị quản lý dùng côn điện kìm lấy đầu, nam tử tóc vàng giơ hai tay lên.
Lại là hắn!
Tin tưởng không phải chỉ mình Ôn Nhiêu, mà là tất cả quản lý trong lòng đều là có suy nghĩ như vậy. Tên này mắc chứng điên cuồng sau này lại có khuynh hướng công kích người khác, dù không có chuyện gì cũng sẽ phát sinh bạo - loạn.
Cổ người nam nhân kia bị dĩa ăn cắm vào, động mạch cổ thiếu chút nữa đã bị đâm đứt, đè lại cổ máu ồ ồ chảy ra, trên mặt đất lăn qua lăn lại, cuối cùng được bác sĩ chạy tới đón đi. Mà còn có một tên, đang co quắp trên mặt đất bị đánh tới đầu rơi máu chảy. Nam nhân tóc vàng giơ hai tay, chỉ bị rách da trên trán, máu chảy qua đôi mắt màu lam của hắn, ở trên mặt lưu lại một đạo vết màu màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, nhưng biểu tình của hắn vẫn là dáng vẻ ngạo mạn.
"Lần này lại là xảy ra chuyện gì. Norman!"
Norman, chính là cái tên nam nhân tóc vàng.
"Bọn họ muốn giết tôi."
"Thế động cơ của họ đâu?"
"Anh có lẽ nên đi hỏi bọn họ."
Một chút tin tức hữu ích cũng không có, quản lý tức giận giơ chân, nhưng mà không dám ra tay đối với nam nhân này. Phải biết rằng, thân phận của người trước mắt là một câu đố, mà nơi này không phải là một nơi thu nhận chính quy, nếu như lần này vẫn không đủ chứng cứ đem hắn chuyển giao đến đơn vị chính quy thích hợp, nếu được thả ra, hắn mà đứng lên trả thù thì ai cũng chịu không nổi.
Đương nhiên, lúc này đây cũng thế. Người bị trọng thương đã được bác sĩ đưa đi, Norman bị mấy người quản lý áp giải về phòng. Ôn Nhiêu cùng những quản lý xui xẻo khác bị bắt ở lại xử lý hiện trường đồng thời thở dài.
"Thật hy vọng tên kia có thể trực tiếp được chuyển vào ngục đi, sau đó đem hắn xử bắn." Quản lý dọc theo vết máu trên mặt đất quét ra một cái răng.
Ôn Nhiêu sâu sắc đồng ý gật đầu.
Tên đó thật sự thật rất đáng sợ, luôn không cần lý do mà trực tiếp động thủ đánh người, trước đó lần thứ nhất có một quản lý cầm lấy côn điện đi lên muốn ngăn cản, lại bị hắn một cước đạp gãy xương sườn -- nghĩ đến thảm trạng của quản lý đáng thương kia, Ôn Nhiêu rùng mình một cái. Thật may cậu chỉ phụ trách khu B, không cần cùng người kia khu A qua lại.
Bỏ ra nửa giờ đem vết máu trên mặt đất lau sạch sẽ, Ôn Nhiêu đi tới chỗ vòi nước rửa tay, chuẩn bị đi trở về ngủ trưa một giấc. Nhưng mà cậu mới đi ra khỏi không bao xa, người quản lý cùng cậu chỗ quét chung 1 chỗ liền chạy tới hỏi, "Ôn, cậu kiểm tra phòng xong rồi đúng không?"
Ôn Nhiêu gật gật đầu.
Quản lý trước mặt thở dài một hơi, sau đó chắp tay trước ngực nhờ cậy cậu, "Giúp tôi nhìn một chút khu hoạt động đi, chỉ một chút, tôi rất mau sẽ trở về."
"Cậu muốn đi làm gì?" Khu hoạt động, chính là bãi tập nơi đây. Người ở đây mỗi ngày sẽ có hai giờ ở chỗ này tự do hoạt động.
Quản lý nhìn chung quanh một hồi, tiến đến bên tai Ôn Nhiêu, lặng lẽ nói cho cậu.
Ôn Nhiêu nghe xong thở dài một hơi, làm quản lý thật là nhàm chán, ngoại trừ nguyên chủ thân thể này, có thể cùng một đống đại nam nhân chỗ này tìm được hứng thú, còn nhiều quản lý nữa, nhưng thật ra là vì lợi nhuận khoản thu nhập thêm. Không sai, chính là lợi dụng chức vụ tiện lợi, ví như ra ngoài mua đồ giùm cho một vài người bị nhốt ở chỗ này. Lấy được thu nhập, có thể sánh bằng lúc quản lý phải kiếm tiền nhiều lắm.
"Đi đi đi đi."
Nghe được Ôn Nhiêu nói như vậy, người quản lý lùn liên tục nói lời cảm tạ, thời điểm ra đi còn lưu lại một câu, "Quay về mang cho cậu xảo khắc lực (2). "
Điểm duy nhất giống nhau giữa Ôn Nhiêu cùng nguyên chủ, đại khái chính là đều thích ăn Xảo Khắc Lực.
Sau khi quản lý phụ trách khu hoạt động rời đi, Ôn Nhiêu một mình vô cùng buồn chán cầm lấy côn điện, ở bên ngoài lưới sắt tuần tra, bộ dạng uể oải bị mặt trời chiếu thẳng vào, mệt mỏi ngáp dài. Ngay lúc Ôn Nhiêu đưa tay xoa đôi mắt ứa ra nước mắt, trong lưới sắt bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, "Này, Ôn --"
Ôn Nhiêu thả tay xuống, nhìn về phía người kia không biết từ khi nào thì đã đi đến lưới sắt, một nam nhân mặc trang phục đường kẻ sọc đen trắng.
Nam nhân này cũng là người châu Á, bất quá lớn lên thì lại đặc biệt cao, trên sống mũi có một vết sẹo, làm diện mạo vốn anh tuấn lại mang thêm một cảm giác xâm lược. Nhưng hiện tại, người này lại cười lộ ra hàm răng trắng.
"Sao cậu lại tới khu hoạt động?"
Ôn Nhiêu đối với hắn không có ấn tượng gì, vì vậy cậu chờ đối phương mở miệng trước, "Tôi sao? Tôi giúp đỡ Niko thay ca, cậu ta có một số việc đi ra ngoài."
Ánh mặt trời giữa trưa, là từ cái hướng ngược lại chiếu tới đây, vì vậy xuyên qua lưới sắt, ở trên mặt nam nhân để lại dấu vết vuông đen.
Nam nhân nhìn chung quanh một hồi, sau đó bỗng nhiên lại gần, "Có thể giúp tôi một chuyện không, Ôn?"
"Hả?" Ôn Nhiêu buông xuống cánh tay, cậu cầm sẵn côn điện.
"Giúp tôi giao cho Norman." Nam nhân châu Á từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy, phía trên viết mấy từ tiếng Anh kỳ quái xiêu xiêu vẹo vẹo, Ôn Nhiêu nhướng lông mày nhìn xem, không có đưa tay lấy, "Anh cũng biết, chúng tôi còn có quy tắc." Quản lý cũng không thể giúp đỡ người ở bên trong chuyển tin tức. Đương nhiên, cũng chỉ là bên ngoài nói như vậy, không ít quản lý bị mua chuộc, khiến cho bọn họ thành người đưa tin.
Nam nhân rất cao, so với Ôn Nhiêu ước chừng cao hơn hai cái đầu, hắn cầm lấy lưới sắt, hướng Ôn Nhiêu lộ ra một dáng tươi cười mờ ám. Hai bên răng nanh hắn rất nhọn, lộ ra ngoài có chút giống quỷ hút máu, "Ôn, giúp tôi một chút, chúng ta có thể là bạn tốt." Hai chữ bạn tốt, cố ý tăng thêm. Đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm cái răng nanh bén nhọn nhìn có chút có chút giống với chó, "Cậu không phải là muốn tôi hôn cậu sao."
Ôn Nhiêu không khỏi sợ run cả người, thực ra, cậu là không hiểu lắm vị nguyên chủ háo sắc này, so với những người hung hãn, tàn bạo, đạo tặc không kỵ nam nữ này, rõ ràng nên cùng nữ nhân càng thơm mềm bên nhau nhiều hơn một chút.
"Có chỗ lợi sao?"
"Cậu muốn lợi ích gì?" Đối phương hỏi lại.
Ôn Nhiêu rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Tôi muốn một hộp xảo khắc lực." Tuy rằng nơi đây mệnh lệnh rõ ràng cấm giao dịch, nhưng bọn người kia vẫn có rất nhiều biện pháp để làm.
Ôn Nhiêu vừa nói ra, người nam nhân kia cũng sững sờ, nhưng mà hắn lập tức lại nở nụ cười, ánh mắt có chút ý vị thâm trường nhìn xem hắn, "Chỉ cần Xảo Khắc Lực sao?"
"Đem thêm bình rượu đỏ thì càng tốt."
Nam nhân châu Á trên sống mũi có vết sẹo lại thoáng cái nở nụ cười, bất quá nụ cười kia nếu so với lúc đầu chỉ để dụ dỗ thuận mắt rất nhiều.
Ôn Nhiêu giơ tay đưa tới chỗ đối phương nhận lấy giấy, giấu ở ngực trong túi áo, "Nhớ kỹ xảo khắc lực."
"Không vấn đề."
Người ở bên trong cùng quản lý ở chung một chỗ quá lâu, chung quy cũng không tốt lắm, vì vậy sau khi đem giấy đưa cho cậu, cái người nam nhân châu Á mặc quần áo đường kẻ sọc rời đi. Ôn Nhiêu đợi đến lúc Niko trở về, từ chỗ của cậu ta nhận được một khối xảo khắc lực, sau đó liền hướng khu A chậm rãi đi tới.
Khu A có rất nhiều nhiều gian phòng đều trống. Ôn Nhiêu ở trong một đống phòng trống, thì tìm được Norman, cái người nam nhân tóc vàng đó nằm ở trên giường xem Thánh kinh, nếu như không phải mí mắt kia rũ xuống biểu tình lười biếng, bộ dạng này của hắn cũng có thể bị ngục giam chính thức lấy ra làm ví dụ cảm hóa phạm nhân.
Quản lý khu A hiện tại đoán chừng đi ngủ trưa rồi, Ôn Nhiêu đi đến hàng rào cửa ra vào, dùng cán côn điện gõ song sắt. Norman ngẩng đầu lên, cặp mắt màu lam kia, như là bảo thạch hoặc là giống như biển sâu nhìn về phía cậu.
Ôn Nhiêu từ trong túi tiền đem tờ giấy kia móc ra, sau đó vo thành một cục ném vào, làm xong hết thảy cậu chuẩn bị rời đi, nhưng Norman một mực ngồi ở trên giường, lại mở miệng gọi cậu lại.
"Ôn."
Oa, nguyên lai Norman cũng biết nguyên chủ. Ôn Nhiêu một bên nghĩ như vậy, một bên xoay người lại, dù sao cậu ở bên ngoài phòng, Norman trong phòng, hắn chính là con một hổ đang bị nhốt, thời điểm này cũng không có khả năng chạy ra đối với cậu làm chuyện gì.
Norman khép lại bìa màu đen của quyển Thánh kinh, chậm rãi đã đi tới, hắn không có nhặt mảnh giấy dưới đất lên, ngược lại đi đến bên cạnh song sắt, cùng Ôn Nhiêu ở bên ngoài mặt đối mặt.
"Còn có chuyện gì sao?"
Norman trên người mặc trang phục đường kẻ sọc, chỉ cài hai cái nút áo, lộ ra mảng lớn lòng ngực cơ bắp rắn chắc, nhìn thế nào cũng là nam nhân có mị lực vượt quá mức bình thường.
Norman vẫn luôn là mặt không biểu tình, đánh người đến đầu rơi máu chảy cũng là cái mặt không biểu tình gì, máu trên trán hắn đã lau khô rồi, miệng vết thương rách da có hơi trắng bệch, hắn đứng ở sau lan can, nhìn qua Ôn Nhiêu, sau đó thời gian dần qua nhíu mày, "Chuyện lần trước, tôi đáp ứng cậu."
Chuyện lần trước? Chuyện gì?
Norman nói, "Tôi sẽ làm bạn bè của cậu."
Ha ha?
"Nhưng mà, đó là nếu cậu tuân theo hứa hẹn, giúp tôi rới khỏi nơi đây." Norman xem ra cũng có chút không tình nguyện, cho nên thời điểm nói những lời này, không khó để nhận thấy được hắn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Ha ha?
Rời khỏi nơi này? Trong lời đồn về Norman đoán rằng hắn rất có thể là người rất có thế lực, cậu là một quản lý nho nhỏ, sao có thể giúp hắn từ nơi này trốn thoát?
Ôn Nhiêu đang muốn mở miệng nói chút gì đó, thanh âm quản lý khu A đã theo chỗ rẽ truyền tới, Norman đem giấy trên mặt đất nhặt lên, cất vào trong ngực, sau đó đối với Ôn Nhiêu nói, "Ngày mai, tới nơi này, tôi sẽ thỏa mãn những yêu cầu cậu đưa ra."
Ôn Nhiêu, "..."
Cậu cảm thấy người này có khả năng đã hiểu lầm chút gì đó.
(2) Xảo khắc lực: Chocolate? Ko biết nữa mik thấy trên google nó ghi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro