Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Về An Nhạc Hầu thế tử Lương Trinh, không cần Chúc Vân Tuyên hỏi thăm nhiều, chưa tới mấy ngày chuyện liên quan đến hắn đã lan truyền đến dư luận xôn xao.

Lời đồn về đứa con hoang mà Chiêu Dương Đế yêu quý, cho dù là thật hay giả, ít nhất từ khi Lương Trinh xuất hiện, đủ loại hành động khác người của hoàng đế đã chứng minh rằng những lời đồn đó đều không phải là vô căn cứ.

Hai ngày sau, vào giờ ngọ, nghe thấy tiếng xe ngựa ồn ào náo động ngoài cửa, Chúc Vân Tuyên đang ngủ trưa bực bội sai người ra ngoài xem: "Bên ngoài có chuyện gì? Sao lại náo động lớn như vậy?"

Không lâu sau, hạ nhân trở về hồi báo rằng cung điện bên cạnh đang quét dọn, bệ hạ ban cho vị Lương thế tử kia một tòa cung điện, ở ngay bên cạnh Khải Tường điện bọn họ.

Chúc Vân Tuyên tức giận: "Ban cung điện, hắn còn ở trong cung sao? Cao An, ngươi dẫn người đi cách vách nhìn xem, phụ hoàng ban cho hắn thứ gì tốt, xa xa liếc mắt nhìn một cái là được, đừng để người khác phát hiện."

Cao An lĩnh mệnh mà đi, thực mau trở về hồi báo, nói bên ngoài cung nhân hỗ trợ dọn cung quá nhiều, đều bị phong tỏa, nhìn không thấy.

Chúc Vân Tuyên nghe vậy càng không thoải mái, tròng mắt vừa chuyển, đứng dậy thay quần áo, tự mình ra cửa.

Cách vách quả thực cực kỳ náo nhiệt, nơi nơi đều là người, Chúc Vân Tuyên từ xa nhìn thấy Lương Trinh đứng ở trong đám người, biểu tình kiêu ngạo, quả nhiên là một bộ đại gia tư thái.

Chúc Vân Tuyên không có tới gần, đi vòng sang sát vách tường bên kia cung điện, ngẩng đầu nhìn một chút, tường cung cao chừng hai người, hắn tùy tay chỉ vào một tên tiểu thái giám chân cẳng linh hoạt: "Người bò lên trên đi, thôi, ta tự mình làm..."

Dẫm lên một gốc cây thấp bên cạnh, Chúc Vân Tuyên nhanh nhẹn nhảy lên đầu tường, nấp dưới tán cây lớn, nhìn vào bên trong.

Hàng chục chiếc rương đựng đồ được bày ra trong chính viện, những chiếc rương mới không ngừng được mang tới, thái giám bên cạnh Chiêu Dương Đế vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, cùng Lương Trinh nói đây đều là thứ tốt do đích thân bệ hạ lựa chọn từ tư khố của mình đưa cho hắn.

Lương Trinh nhàn nhạt gật đầu, trên mắt cũng không có bao nhiêu vui mừng, tùy ý nhìn lướt qua vài thứ kia, như là thập phần khinh thường.

Chúc Vân Tuyên ghé vào trên tường, cẩn thận nhìn những món bảo vật trong rương, càng xem càng tức giận, mỗi món đều là cống phẩm tốt nhất, hắn từ chỗ phụ hoàng xin được một kiện đều không dễ dàng. Thế mà phụ hoàng của hắn dường như là đem tất cả tư khố đều dọn tới nơi này.

Dựa vào cái gì?!

Chẳng sợ đối với Thái Tử ca ca của hắn, phụ hoàng cũng chưa hào phóng đến mức này!

Cao An cùng mấy thái giám ở dưới chân tường nhìn chằm chằm, mồ hôi đầy đầu mà nhắc nhở Chúc Vân Tuyên: "Điện hạ, ngài cẩn thận chút, đừng ngã..."

Chúc Vân Tuyên tích một bụng lửa giận, lập tức quay đầu quát lớn: "Đều câm miệng! Nhỏ giọng lại!"

Âm thanh vừa phát ra, Lương Trinh bên kia như đã nhận ra, giương mắt nhìn về phía hắn.

Chúc Vân Tuyên giật mình, hoảng sợ, dưới chân đạp hụt, trực tiếp từ đầu tường ngã xuống.

Một tiếng kinh hô tràn ra khỏi miệng, cũng may phía sau có mấy người Cao An làm đệm lót, tuy là vậy, Chúc Vân Tuyên vẫn ngã đủ mạnh, rơi xuống đất cọ tới đầu gối chân trái, đau đến mức hắn lập tức bật khóc.

Không đợi Chúc Vân Tuyên đứng dậy, một đôi ủng đen thêu hoa văn đám mây bằng tơ vàng đã xuất hiện trước mắt. Chúc Vân Tuyên theo bản năng mà ngẩng đầu, Lương Trinh đút hai tay vào ống tay áo, từ trên cao nhìn xuống, cười như không cười mà nhìn hắn.

Chúc Vân Tuyên mặt đỏ lên, cảm thấy mất mặt cực kỳ, Lương Trinh ngồi xổm xuống trước người hắn, không màng hắn giãy giụa, trực tiếp vén lên ống quần trái của Chúc Vân Tuyên, đầu gối trắng nõn quả nhiên bị cọ rách một mảng lớn, không ngừng chảy máu.

Lương Trinh duỗi tay sờ soạng một chút, nghe được tiếng thở hổn hển của Chúc Vân Tuyên, buồn cười nói: "Ta mấy ngày trước không phải đã nói sẽ đến Khải Tường điện thỉnh an điện hạ sao, điện hạ hà tất nóng vội như vậy, còn đặc biệt chạy tới góc tường bên ngoài viện của ta để nghe ngóng?"

Chúc Vân Tuyên cảm thấy lời này của Lương Trinh ý vị mỉa mai chế nhạo quá mức rõ ràng, thở phì phì mà đẩy tay hắn ra, giãy giụa đứng lên, trừng hắn một cãi, dẫn cung nhân của chính mình rời đi.

Hắn chân trước trở lại Khải Tường điện, Lương Trinh phía sau liền theo lại đây, tự mình mang thuốc đến cho hắn.

Nhìn đến tiểu thái giám quỳ gối trước mặt Chúc Vân Tuyên giúp hắn thoa dược, Chúc Vân Tuyên đau đến khóe mặt phiếm hồng, Lương Trinh nhẹ nheo mắt lại, trong mắt ý cười gia tăng, hỏi hắn: "Điện hạ chính là cảm thấy hứng thú với đồ vật trong viện của ta? Ngài nhìn trúng cái gì, ta đưa ngài là được."

"Không cần" Chúc Vân Tuyên lạnh nhạt nói, "Đồ vật phụ hoàng ban cho ngươi, ta sao sao có thể hoành đao đoạt ái*."

*cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác

"Những thứ đó ta không để ý, nếu điện hạ muốn, ta đều có thể đưa cho điện hạ."

Chúc Vân Tuyên ngước mắt, nhìn về phía Lương Trinh, ánh mắt nhiều chút dò xét cùng hoài nghi: "Đồ vật hoàng đế ban cho cũng không thèm để ý, tùy tùy tiện tiện tặng cho người khác, ngươi chính là như vậy?"

"Bằng không thì sao?" Lương Trinh cười hỏi hắn, "Chẳng lẽ muốn đem đồ vật bệ hạ ban cho đều dâng lên, mới có vẻ là coi trọng?"

Chúc Vân Tuyên cười lạnh: "Phụ hoàng coi trọng ngươi như vậy, những lời đồn bên ngoài kia quả thực không phải giả."

"Cái gì đồn đãi?" Lương Trinh cố ý giả ngu, "Điện hạ nói chính là cái gì? Ta như thế nào không biết?"

Chúc Vân Tuyên thu hồi ánh mắt, sâu sắc cảm thấy người này trong miệng không một câu nói thật, không muốn lại để ý đến hắn.

Lương Trinh cong lưng, mỉm cười mà ghé sát lại gần Chúc Vân Tuyên, Chúc Vân Tuyên giật mình, theo bản năng mà lùi lại: "Ngươi làm cái gì, ngươi cách ta xa chút."

Lương Trinh đã dán đến bên tai hắn, thấp giọng hỏi: "Điện hạ thật sự muốn biết những lời đồn đãi bên ngoài đó có đúng hay không?"

Hơi thở ấm áp xông thẳng vào tai, Chúc Vân Tuyên hết sức không khỏe, quay mặt đi: "Ta không muốn biết."

"Ồ", Lương Trinh kéo dài giọng, "Vậy thôi, điện hạ không muốn biết, ta liền không nói."

"......." Chúc Vân Tuyên chán nản.

Chạng vạng, Chúc Vân Tuyên lại đi Đông Cung, bồi Chúc Vân Cảnh dùng bữa tối.

Chúc Vân Cảnh vẫn là bộ dáng cũ, có Lâm thái y khai thuốc dưỡng thai, cuối cùng cũng không phải chịu khổ như trước, nhưng vì dưỡng thân thể cũng vì tránh đầu sóng ngọn gió, như cũ đối bên ngoài cáo ốm.

Chúc Vân Tuyên ghé vào trước người Chúc Vân Cảnh, sờ sờ bụng hắn, trong lòng thập phần hụt hẫng, nhưng thật ra chính Chúc Vân Cảnh, một bộ biếng nhác thờ ơ, tựa hồ đối với khối thịt trong bụng này, đã quen đến thản nhiên.

"Ca", Chúc Vân Tuyên do dự mãi, chần chờ hỏi hắn, "Huynh có nghe nói đến chuyện của thế tử An Nhạc Hầu kia không?"

"Con riêng của phụ hoàng?" Chúc Vân Cảnh ném viên đậu phộng vào trong miệng, bĩu môi nói, "Có nghe."

Hắn tuy đóng cửa Đông Cung, lại không thể không để ý đến chuyện bên ngoài, bên ngoài truyền đến dư luận xôn xao Thái tử bệnh nặng không dậy nổi, hoàng đế nhận lại đứa con riêng thiếu chút nữa đã đại xá thiên hại, hắn sao có thể không biết.

"Vậy huynh tính toán làm sao bây giờ a?"

Chúc Vân Tuyên lo lắng sốt ruột, liền xem thái độ của phụ hoàng bọn họ đối với Lương Trinh kia, một ngày nào đó liền điên đến trực tiếp đem ngôi vị hoàng đế đều cho hắn.

"Không cần nghĩ nhiều như vậy." Chúc Vân Cảnh không để bụng, "Cô vẫn là Thái tử, chỉ cần cô không phạm lỗi lớn, phụ hoàng nếu muốn phế đi cô cũng không tìm ra cớ, nhưng thật ra lão nhị nơi đó chỉ sợ chó cùng rứt giậu, trước hắn không tính kế được cô, hiện giờ lại nhiều thêm một An Nhạc Hầu thế tử, hắn mấy ngày nay chỉ sợ ngủ không ngon, nếu bên ngoài đều nói cô mau bệnh chết, cô liền như vậy vẫn luôn bệnh đi, làm lão nhị cùng vị kia chó cắn chó, khá tốt."

Chúc Vân Tyên trong đầu bỗng dưng thoảng qua đôi mắt cười tủm tỉm của Lương Trinh, rầu rĩ không vui mà cúi đầu.

Chúc Vân Cảnh sờ sờ đầu hắn: "Ngươi tự mình cẩn thận chút, cô nghe nói vị hầu thế tử kia hiện giờ liền ở bên cạnh Khải Tường điện phải không? Ngươi để ý chút, đừng để cho hắn khi dễ mình."

Chúc Vân Tuyên xấu hổ nói: "Sao có thể chứ, hắn sao có thể khi dễ được ta."

"Vậy là tốt rồi."

Lại qua hai ngày, Hạ Hoài Linh lại lần nữa tới Đông Cung, cầu kiến Chúc Vân Cảnh.

Chúc Vân Cảnh vừa mới uống xong thuốc dưỡng thai, mơ màng sắp ngủ, ngáp một cái phân phó người: "Không gặp, làm hắn cút càng xa càng tốt."

Cung nhân ra ngoài truyền lời thực mau trở lại, vẻ mặt khó xử mà bẩm: "Điện hạ, Hầu gia nói, ngài nếu không cho hắn tiến vào,......Hắn liền ở bên ngoài đứng."

Chúc Vân Cảnh mày nhăn lại: "Để hắn cút vào đây."

Hạ Hoài Linh vào cửa, mắt thấy lúc này mới đầu tháng bảy, Chúc Vân Cảnh trên người đã đắp lên chăn lông dày nặng, thỉnh an xong liền lo lắng hỏi hắn: "Điện hạ là trong người không khỏe sao? Vì sao lúc này vừa mới nhập thu, ngay cả chăn lông đều dùng tới?"

Chúc Vân Cảnh cố sức mà nâng lên mí mắt, hờ hững nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

Hạ Hoài Linh giơ tay sờ soạng cái trán hắn một chút, không đợi Chúc Vân Cảnh tức giận, đã nhanh chóng thu tay, còn tốt, vẫn chưa nóng lên, chỉ là nhìn trên trán có mồ hôi, cũng không biết hắn rốt cuộc bị làm sao, suốt ngày một bộ ốm yếu như vậy.

Hạ Hoài Linh cố nén nỗi buồn trong lòng, lại nhắc nhở hắn: "Sức khỏe của điện hạ quan trọng, nếu bị bệnh, nhất định phải gọi thái y đến xem......"

"Được rồi, không cần ngươi bắt chó đi cày xen vào việc người khác," Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại nằm xuống giường, lãnh đạm ngắt lời hắn, "Sức khỏe của cô, cô tự mình hiểu rõ, mấy ngày trước cô đã nói, ngươi không có việc gì thì đừng tới Đông Cung, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?"

Hạ Hoài Linh nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút thả lỏng của hắn: "Vậy nếu như có việc, thần có thể tới Đông Cung gặp ngài không?"

Chúc Vân Cảnh cười nhạo một tiếng: "Định Viễn Hầu da mặt biến dày như vậy từ khi nào?"

Hắn trợn mắt liếc Hạ Hoài Linh: "Ngươi không sợ bị phụ hoàng biết, ngươi ba ngày lại tới đây một lần, lão nhân gia hắn không nghĩ tốt như vậy?"

"Không phải ba ngày một lần," Hạ Hoài Linh nghiêm túc sửa lời hắn, "Lần trước tới là sáu ngày trước."

Chúc Vân Cảnh: "......"

Thôi, coi như hắn chưa nói gì.

Hạ Hoài Linh ngồi xổm xuống dưới đất, ghé sát vào Chúc Vân Cảnh đang nằm ở trên giường, tinh tế đánh giá sắc mặt hắn, Chúc Vân Cảnh không được tự nhiên mà quay mặt đi, không sức lực đẩy Hạ Hoài Linh ra, mắng hắn thì chỉ phí miệng, chi bằng không để ý đến hắn nữa.

Hạ Hoài Linh chậm rãi hỏi hắn: "Điện hạ, ngài ngày ấy còn không nói cho thần, thần rốt cuộc lại nơi nào đắc tội ngài?"

Trầm mặc một trận, Chúc Vân Cảnh nói: "Ngươi thật sự muốn lấy lòng cô?"

Hạ Hoài Linh gật đầu: "Chỉ cần điện hạ nói, thần nguyện vì ngài máu chảy đầu rơi."

"Được rồi, giúp cô điều tra vị biểu đệ tốt Chúc Vân Tuần của ngươi, hắn sau lưng đã làm cái gì mờ ám, cô muốn nắm được nhược điểm của hắn, bao gồm Hạ gia cùng Tề vương, cùng nhau điều tra rõ."

Khi Chúc Vân Cảnh nói lời này, nhìn Hạ Hoài Linh trong mắt ẩn có ý trào phúng, hắn cũng không tin vị Định Viễn Hầu này chịu vì mình mà cùng Hạ gia đối nghịch.

Chúc Vân Tuần trước đây đã muốn lợi dụng Vương Cửu để hại hắn, dù chưa thành công, nhưng hắn cũng không có chứng cứ xác thật, không thể làm gì tên tiểu tử Chúc Vân Tuần kia, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại. Chúc Vân Tuần sau lưng làm ra sự tình gì, chính hắn cũng phái người điều tra, nhưng tóm lại không tiện bằng người nhà họ Hạ như Hạ Hoài Linh, tiền đề là, Hạ Hoài Linh thật sự nguyện ý giúp hắn.

Hạ Hoài Linh nhíu mày nghĩ nghĩ, ở lúc Chúc Vân Cảnh cho rằng hắn không muốn đáp ứng, đột nhiên hỏi: "Tề vương cùng hắn cũng có liên quan?"

"Tề vương cùng Hạ quý phi tư thông, khả năng là vậy, ngươi đi điều tra một chút."

Hạ Hoài Linh đồng ý: "Hảo, thần đi tra, bao gồm những việc Hạ gia đã làm, chắc chắn cho điện hạ một lời giải thích."

Lúc này Chúc Vân Cảnh thật ra có chút kinh ngạc: "Ngươi không sợ Hạ gia xảy ra chuyện?"

Hạ Hoài Linh không thèm để ý nói: "Nếu bọn họ không làm ra điều gì lễ pháp sở bất dung, tự nhiên sẽ không có việc gì, nếu là làm, thần chỉ có thể đại nghĩa diệt thân."

"...... Cho nên ngươi trước đó tố giác Tạ gia, liên lụy đến cô, cũng là vì bọn họ làm việc lễ pháp sở bất dung, đều không phải là vì nhằm vào cô?"

"Thần nếu nói là phải, điện hạ sẽ tin sao?"

Chúc Vân Cảnh tâm tình phức tạp: "Vậy nếu như ngày sau cô cũng làm chuyện không nên làm thì sao?"

Hạ Hoài Linh trong mắt thoảng qua một tia ý cười, lại lần nữa nói: "Thần nguyện vì điện hạ máu chảy đầu rơi."

Chúc Vân Cảnh nhất thời không biết phải nói gì, trong bụng hài tử dùng sức đá hắn một cái, hắn tức giận đến hừ một tiếng, che lại bụng, nháy mắt lại giận chó đánh mèo lên người bên cạnh: "Ngươi cút đi, đừng đứng nơi này làm cô ngứa mắt."

Hạ Hoài Linh từ lâu đã quen với tính khí thất thường này của hắn, chuyển biến tốt liền thu, cáo lui đứng dậy.

Nhưng Chúc Vân Cảnh lại gọi hắn lại, ho nhẹ một tiếng, nói: "Rượu mà ngươi nói ngày ấy, ngày mai phái người đưa tới."

Hạ Hoài Linh cười nhướng mày: "Điện hạ ngày ấy không phải nói không cần sao?"

Chúc Vân Cảnh trừng mắt nhìn hắn, Hạ Hoài Linh nén cười gật đầu: "Hảo, thần trở về phủ, hôm nay liền kêu người đưa tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro