Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Bị đuổi

Frost tinh, Tiêu gia.

Dinh thự cổ xưa bị rừng cây bao quanh, nhà gỗ nho nhỏ bị giấu kín trong đó, từ bên trong có 3 người mặc quần áo tối màu đi ra, nhìn 4 phía chung quanh, lại nhanh chóng trở lại bên trong nhà gỗ, bọn họ cảnh giác bốn phía, cái gì đó mà họ chờ đợi cuối cùng cũng đến.

“Cốc cốc cốc”

Tiếng đập cửa không nhiều không ít, đúng 3 cái. Tần suất quen thuộc khiến người trong nhà hưng phấn lên, thiếu niên trẻ tuối nhất trong đó nhanh chóng vọt tới trước cửa.

Ngoài cửa có 1 người đang đứng, bộ áo choàng rộng lớn đem thân hình người dí che đến kín mít, trên tay mang một đôi bao tay đen, thứ duy nhất bại lộ trong không khí chỉ có nửa cái cằm trắng nõn như sứ, vẻ ngoài lén lút như thế, đặt ở trên người này lại chỉ thấy toát ra một bộ khí chất của thế ngoại cao nhân.

Thiếu niên trên mặt biểu tình nghiêm túc lạnh băng tựa như gặp được ánh mặt trời làm băng tuyết tan rã, cuồng nhiệt chỉ một thoáng liền chiếm lấy tất cả, hắn kéo ra cửa lớn, liều mạng hạ giọng, vẫn kìm nén không được âm thanh vì kích động mà run rẩy : “Phượng tiên sinh!”

“Ân.”

Phượng tiên sinh khẽ gật đầu, nhấc chân đi vào phòng.

“Phượng tiên sinh tới!”

Mấy chữ này giống như chốt mở, an tĩnh phòng chợt biến thành ầm ĩ.

Những lời thì thầm hưng phân vang lên trong nhà nhỏ, những ánh mắt cuồng nhiệt ngưng tụ ở trên người Phượng tiên sinh, theo hắn đi tới mà di chuyển.

Nhà gỗ không lớn, ở giữa có một cái gian khác biệt, chiếm một nửa không gian, Phượng tiên sinh đi qua, cửa nhà gỗ liền thuận thế mở ra, lộ ra phòng ghi âm được trang hoàng tỉ mỉ.

Mọi người theo Phượng tiên sinh đi vào, bọn họ hưng phấn đè thấp thanh âm, thay một thân quần áo đen trắng, lấy mặt nạ che khuất gương mặt, khi Phượng tiên sinh đứng ở trước microphone , mọi người đã cầm lấy nhạc cụ hoặc thiết bị, sẵn sàng chờ đợi.

“Tháp tháp”

Phượng tiên sinh nâng tay, ngón tay được bao bọc bới bao tay màu đen nhẹ nhàng gõ gõ microphone, âm thanh nhỏ vô cùng như gợn sóng vang đi, cảnh tượng thế nhưng giây lát thành núi non trùng điệp, mờ mịt sương mù quanh quẩn bên người, xương gió lạnh buốt thổi mạnh vào mặt.

“Tháp tháp”

Tín hiệu vô hình từ nhà gỗ truyền tới vũ trụ, tháp tháp hai tiếng, phảng phất như đại biểu cho cái gì đó, ở giữa vũ trụ rộng lớn mà vô biên, có vô số nhân loại tiếp thu được tín hiệu vừa đến kia, rồi sau đó không thể đợi mà gấp gáp đi đến phòng phát sóng trực tiếp nào đó.

Ở phòng phát sóng trực tiếp đó chỉ xuất hiện một người, đó chính là Phượng tiên sinh.

Phượng tiên sinh là ai?

Nếu nói chọn ra người ca hát hay nhất trên thế giới, kia nhất định là Phượng tiên sinh. Còn nếu muốn chọn người khác thì nhất định chọn không ra. Bởi vì mỗi bài Phượng tiên sinh hát đều đã là hay nhất.

Tiêu Ngô Đồng gõ microphone, dưới áo choàng đôi mắt sung sướng cong lên: “ Hát cái gì tốt nhất đây ? "

Hắn không hỏi bất luận kẻ nào trong phòng này, mà là đang hỏi hệ thống cắm rễ trong thức hải của hắn từ nhỏ.

Chuẩn xác mà nói, kia hẳn là không xem như từ nhỏ, bởi vì đối với Tiêu Ngô Đồng mà nói, từ giây phút đầu tiên hắn tới thế giới này, hắn liền đã không phải là trẻ con.
Hắn là người tu chân ở Lam Thương đại lục, là lãnh tụ được đề cử ra từ mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn người tu tiên, hắn từng dẫn dắt người tu tiên đi xâm lấn ma tu, là Thanh Hư Thượng Tiên đã lấy chính sức lực bản thân kết thúc hơn trăm năm tiên ma đại chiến, là 1 trong số nhưng thiên tài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay xuyên suốt lịch trử trăm triệu năm của Lam Thương đại lục.

Nhưng thiên tài này, lại ở lúc phi thăng mà đến nhầm nơi, đi tới một cái thế giới hoàn toàn xa lạ, có được một khối thân thế hoàn toàn mới, cũng định trói buộc với một cái hệ thống ồn ào. Hắn không thích đem bộ dáng chính mình phơi bày trước mặt người khác, nếu có thể, Tiêu Ngô Đồng càng muốn tránh ở một tinh cầu hẻo lánh, an an tĩnh tĩnh trải qua 1 đời, nhưng mà cái gia hỏa tự xưng là hệ thống dưỡng ra ảnh đế này thực sự quá mức phiền, cả ngày lải nhải, vì thỏa mãn yêu cầu của nó, Phượng tiên sinh - truyền kỳ nhân vật đúng thời điểm xuất hiện.

Là 1 tồn tại truyền kỳ có trăm triệu fans, lực ảnh hưởng trải rộng toàn vũ trụ, là kỳ tích của thế giới, cố tình trước nay lại không lộ mặt thật.

“ Hát cái gì tùy người, dù sao đều sẽ có người nghe.” Hệ thống chán muốn chết nói.

Phượng tiên sinh là ca sĩ trứ danh trên đời, cho nên hắn hát cái gì đều có vô số người tới cổ động, nhưng cũng bởi như thế, Tiêu Ngô Đồng mới phá lệ cẩn thận kinh doanh bằng cái danh hiệu này, bằng không phá hỏng hình tượng rồi thì lấy cái gì ứng phó hệ thống.
Nghĩ như thế, Tiêu Ngô Đồng trong lòng đã có định số, môi mỏng dưới mũ choàng hơi hơi mở ra.

Lúc này người tới trong phòng phát sóng trực tiếp khiến cái gì ngôi sao ca nhạc nghẹn họng nhìn trân trối, hơn nữa còn lấy tốc độ thần kỳ tiếp tục kéo đến. Bởi vì Phượng tiên sinh không tham gia hoạt động giải trí, cũng không làm buổi biểu diễn, muốn nghe hắn ca hát, trừ bỏ ở trên mạng nghe ca khúc thu sẵn, cũng chỉ có thông qua phòng phát sóng trực tiếp này.

Không ai biết địa điểm phòng phát sóng trực tiếp, bắt đầu phát sóng trực tiếp từ khi nào, đến khi nào kết thúc, Phượng tiên sinh hết thảy đều cẩn thận giấu ở dưới mũ choàng, chuyện duy nhất có thể biết chỉ có mỗi lần phát sóng trực tiếp bắt đầu, hắn sẽ gõ trước microphone 2 cái.

Tiếng “Tháp tháp” là dấu hiệu duy nhất của việc bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Ở khoảnh khác lượng người vào phòng tăng lên, Tiêu Ngô Đồng đã bắt đầu ca hát.

Như giọt nước dừng ở trên đá xanh, ngọc bội leng keng leng keng phát ra âm thanh giòn vang, như có tiên nhân ở ngoài cửu thiên cửi bạch hạc xuyên qua mây mù đi vào thế gian. Tiếng ca xinh đẹp, kỳ diệu đến khó có thể miêu tả. Trong tai tựa hồ đã nghe không được âm thanh của nhạc cụ, nghe không rõ ca từ như thế nào, chỉ nhớ rõ có gió mát thổi vào mặt, gọi người si mê.

Hắn an tĩnh hát, thanh âm truyền vào trong microphone, rồi sau đó phía trên microphone nhìn như bình thường hiện ra hoa văn tinh mịn, âm thanh bình thản đầy linh lực của người tu tiên mượn microphone dẫn đường, thông qua tín hiệu vô hình dài dòng, truyền ra hướng vũ trụ xa xôi mà vô ngần.

“ Khó có được ngươi chuyên chú làm việc. ” Hệ thống lại không bị tiếng ca mê hoặc, nó hận sắt không thành thép nói : “ Thế nhưng vẫn là vì từ hôn! ”

Môi mỏng giơ lên tạo thành tươi cười, thanh âm Tiêu Ngô Đồng ở trong thức hải phập phồng : “ Một - không cha mẹ, hai - không sư huynh, ngươi kêu ta nghe mệnh lệnh của 1 cỗ máy đi kết hôn? ”
Hắn khóe môi còn mang nét cười, đồng tử dưới mũ choàng lại trong khoảnh khắc lộ ra vài phần huyết sắc.

“ Vọng tưởng! ”

Tạm không nói đến việc không có cha mẹ sư huynh bên người, chỉ dựa vào đối tượng thành hôn, liền khiến đường đường Thanh Hư Thượng Tiên không thể chịu đựng.

Nguyên soái Tề Sâm, nguyên soái trẻ tuối nhất liên minh, gia thế hiển hách, năng lực cao cường, tướng mạo xuất chúng, tiền đồ vô lượng, là đối tượng thành hôn được hoan nghênh nhất hiện tại.

Giới tính nam.

Dựa theo lẽ thường, gen của người như vậy sẽ không thể nào được quyết định cho thông qua rồi trở thành đối tượng kết hôn có gen xứng đôi với mình, nhưng hiện thực chính là nguyên soái Tề Sâm hôm trước chính thức đệ đơn trình xin hôn nhân xứng đôi, mà quang não trung ương sau khi so sánh, liền cao hứng phấn chấn nói cho Tiêu Ngô Đồng rằng gen của hắn cùng nguyên soái độ xứng đôi lên tới 99%.

Độ xứng đôi này xưa nay chưa từng có !

Tiêu Ngô Đồng chính là sắp thành nguyên soái phu nhân!

Tiêu Ngô Đồng không muốn cùng nam nhân kết hôn, cũng may mắn hệ thống nói cho hắn kết quả trước, làm hắn có thể kịp thời cứu chữa.

Ca khúc đã gần đến hồi kết thúc, hoa văn xinh đẹp trên microphone phảng phất như bị Quỳnh Tương Ngọc Lộ thấm vào, càng thêm oánh nhuận, nhưng vào lúc này, tiếng ca kia lại đột nhiên im bặt.

“Chúc mừng ký chủ, nhân khí giá trị đạt tới năm ngàn vạn!”

“ Nhiệm vụ ' tự lực cánh sinh ' đã hoàn thành! Bắt đầu phát khen thưởng ! ”

" Kết quả gen xứng đôi đã sửa chữa ! ”

Hảo.

Dưới mũ choàng, huyết sắc trong mắt Tiêu Ngô Đồng chậm rãi rút đi, bị thuần nhiên ý cười chiếm cứ. Tiếng ca của Phượng tiên sinh đột nhiên im bặt, ngón tay thon dài từ trên microphone thả xuống dưới, âm thanh thanh lãnh cùng với không biết bao nhiêu người thở dài vang lên: “ Như vậy, hôm nay liền đến đây thôi. "

Hình ảnh phát sóng trực tiếp đột nhiên im bặt, ngay sau đó, cảnh tượng kỳ dị ở bốn phía chỉ một thoáng liền bị kiềm chế, nhà gỗ lần thứ hai trở thành nhà gỗ. Tiêu Ngô Đồng không để ý đến người người cuồng nhiệt chung quanh, chỉ bước nhanh rời khỏi nhà gỗ, microphone xinh đẹp vào lúc hắn rời đi liền hóa thành tro tàn, mà trong nhà gỗ được dựng lên thật tinh xảo, fans cũng liền phục hồi tinh thần, không bao lâu, nơi này liền cùng bất luận cái gì trong rừng cây giống nhau, sẽ không xuất hiện chút tung tích dư thừa  nào.

Tiêu Ngô Đồng di chuyển trong rừng cây, tới chỗ không người liền nhanh chóng cởi áo choàng cùng bao tay, làm chính mình chìm vào trong ánh mặt trời.

Tóc đen rối tung trên vai, đồng tử màu nâu ôn nhuận giống như mật ong, chợt nhìn thấy phảng phất những mảnh nhỏ của ánh mặt trời rơi rụng trên gương mặt ngây ngô cùng non nớt của thiếu niên, cất giấu nửa phần tối nghĩa cảm xúc, hắn duỗi tay đem tóc dài vuốt lại, cười tủm tỉm phun ra một hơi: “Tính tính thời gian, chờ tới thời điểm ta trở về, kết quả hôn nhân xứng đôi cũng đã ra tới đi.”

“Đáng tiếc... nếu không đại khái hiện tại hôn phu mới ra lò của nguyên soái hẳn nên là ngươi.” Hệ thống buồn bực nói.

“Trở về đi.” Tiêu Ngô Đồng làm lơ hệ thống kháng nghị, bắt đầu chạy tới dinh thự cổ xưa trong rừng cây của Tiêu gia. “ Vừa sáng sớm đã phải ca hát, ta yêu cầu được bổ sung năng lượng.”

Hắn vui sướng hài lòng nghĩ sắp được ăn 1 bữa cơm trưa phong phú, mà khi hắn muốn đi về phía nhà cổ, lại bị thủ vệ trước cửa ngăn cản.

“Xin lỗi, tiểu thiếu gia, ngài không thể đi vào.” Thủ vệ xấu hổ lại kiên định nói.

“ Nhưng mà ... ” Tiêu Ngô Đồng nhíu mày, lộ ra biểu tình ủy khuất của trẻ con, “Ta hiện tại muốn ăn cơm.” Lấy số tuổi của thân thể hiện tại mà nói, hắn bất quá vừa mới thành niên, đích xác còn chút tính cách của trẻ con, mà với thân phận của hắn, cũng có thể xưng một tiếng thiếu gia. Cuối cùng, hắn cũng là thành viên của Tiêu gia ở Frost tinh.

Nhà chính Tiêu gia là một gia tộc khổng lồ, sản nghiệp của bọn họ trải rộng khắp 3 cấp tinh cầu của liên minh, tại bậc 1 tinh cầu - Frost tinh, phân nhánh của Tiêu gia cũng rất cường thịnh, mặc dù không có lực ảnh hưởng cường đại, nhưng ở trên tinh cầu này hoàn toàn xứng đáng làm bá chủ, mà Tiêu Ngô Đồng trên danh nghĩa đúng là người thừa kế cuối cùng của phân nhánh nào đó trong Tiêu gia, nhưng so với người khác, hắn càng gần hơn Tiêu gia trung tâm. Bởi vì phụ thân hắn là thân sinh ca ca của gia chủ hiện tại, người thừa kế của chính thống gia tộc, chỉ là hắn đã ngoài ý muốn chết trước khi thừa kế gia tộc, lúc này mới có gia chủ hiện tại của Tiêu gia.

Bởi vì mối quan hệ này, hai đời gia chủ đối hắn đều ôm một loại tâm lý muốn bồi thường, Tiêu Ngô Đồng lại không có tâm tư muốn soán vị, hắn ở Tiêu gia sinh hoạt rất tự tại, có thể nói đồng lứa ở Tiêu gia đều không có được sủng ái như hắn. Cho nên lúc này bị ngăn ở ngoài cửa lớn, liền có vẻ quỷ dị.

Thủ vệ hiển nhiên có chút dao động, hắn ngăn lại Tiêu Ngô Đồng chỉ bởi vì vừa mới thu được mệnh lệnh, cũng không dám thật sự đắc tội vị này tiểu thiếu gia: “ Tiểu thiếu gia, ngài rốt cuộc ở bên ngoài chọc cái gì phiền toái, lần này gia chủ khó có được cứng rắn không cho ngài vào cửa. ”

Tiêu Ngô Đồng nhấp môi, buồn rầu lại chân thật : “ Nhưng ta chỉ là ở trong rừng cây tản bộ, cái gì cũng chưa làm a. "

Bộ dáng buồn rầu của hắn khiến trên mặt thủ vệ không tự giác toát ra một mạt từ ái, cứng rắn cùng nghiêm túc biến mất không còn một mảnh : “ Kia tiểu thiếu gia ngươi trộm đi vào, tìm gia chủ nói lời xin lỗi, ta đây liền làm bộ không phát hiện, được không ? ”

“ Như vậy có thể chứ ?! ” 2 mắt Tiêu Ngô Đồng sáng rực lên, nóng lòng muốn thử hướng cửa lớn bước đi.

“Đương nhiên không thể.” Châm chọc cùng khoe khoang thanh âm từ sau lưng cửa lớn bên tiểu đình truyền ra, một thiếu niên đi đến, bộ dáng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt tuấn tú, thế nhưng cùng Tiêu Ngô Đồng có chút tương tự.

Tiêu Ngô Đồng tầm mắt dừng ở trên người hắn hắn, ý cười trên khóe môi lớn dần, trong chớp mắt dường như kéo đến bên tai.

Xem ra bất quá chỉ là ý cười bình thường nhất.

“Ai ——” hắn kéo dài thanh âm, rõ ràng là ngữ điệu thật bình thường, lại mạc danh khiến người sau lưng lạnh cả người, “ Là Kỳ Thụ ca ca a ~ ”

Hắn cười khẽ, giống như rắn độc ẩn kín trong bụi cỏ, âm lãnh nhìn chằm chằm người đi ngang qua.

“ Kỳ Thụ ca ca, buổi sáng tốt lành a ~ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro