Chương 1
"Chậc, em gái hôm nay so với em hôm qua còn ngọt ngào hơn, trông như mật đào chín mọng ấy, ngọt sắp chảy nước đến nơi."
Mắt Dương Tùng nhìn xuống dưới lầu, chậc lưỡi hâm mộ, "Lớp trưởng có phước ghê."
Yến Hảo cắn mở một viên kẹo hoa quả cứng rồi bỏ trong vào miệng, vị táo tây trong nháy mắt quẩn quanh đầu lưỡi. Dương Tùng còn đang lảm nhảm, đột nhiên cậu duỗi chân đá vào góc bàn: "Mày có thấy phiền không?"
Dương Tùng bẹt miệng tỏ vẻ tởm lợm: "Tiểu Hảo hung dữ với người ta."
Yến Hảo u ám liếc mắt nhìn sang.
Dương Tùng lập tức thực hiện động tác ngậm miệng lại.
Yến Hảo cầm bút lên xoay, đặt xuống, rồi lại cầm lên xoay, làm lại nhiều lần như vậy, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Mày thấy tao thế nào?"
Dương Tùng sững sờ: "Cái gì?"
Yến Hảo vén lên tóc mái mỏng nhẹ hơi dài của mình: "Đổi cách hỏi, nhìn tao như này có được không?"
Vầng trán trơn mịn đầy đặn, mặt mày thanh tú vô cùng.
Nhưng vì nốt chu sa nơi mi tâm kia mà thần thái bỗng hiện ra vài phần quyến rũ.
Dương Tùng giơ thẳng hai cái tay ngón tay cái lên: "Không có vấn đề gì, quá được."
Yến Hảo thả tóc mái xuống.
Dương Tùng như người cha già lo lắng xoa tay: "Làm sao thế?"
Yến Hảo thở dài: "Tư xuân."
Dương Tùng nghiêm túc bấm quyết: "Yêu tinh! Nhanh chóng cút ra khỏi cơ thể con ta! Bằng không ta chắc chắn khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Yến Hảo giật môi: "Ngu xuẩn."
Một người bước vào cửa phòng học, người đó có mái tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái, thân cao chân dài vai rộng, mí mắt đậm sâu cùng đuôi mắt dài sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng và đường nét khuôn mặt lập thể rõ ràng.
Ngoại hình xuất chúng, khí chất vô cùng lạnh lùng.
Giang Mộ Hành, trai đẹp khối 11, lớp trưởng lớp 11/1, học bá.
Nhan cao nhan cẩu (1) liếc mắt nhìn một cái là chết mê chết mệt.
(1) Nhan cẩu: nôm na là chó liếm nhan sắc, người u mê người đẹp.
Thí dụ như Yến Hảo.
"Răng rắc"
Yến Hảo cắn nát viên kẹo.
Còn không tới một tháng nữa là nghỉ hè, sau đó lên lớp 12, thêm một trăm ngày đếm ngược là thi đại học.
Thời gian không chờ đợi ai, cậu nhất định phải nhanh chóng hành động.
——
Sau khi tan học, Yến Hảo chậm rãi thu dọn bàn học.
Dương Tùng đã đeo cặp sách trên lưng xong xuôi: "Ông nội ơi nhanh lên chút được không?"
Yến Hảo xua tay: "Mày đi trước đi."
"Cái đệt!" Dương Tùng dứt lời, "Đã nói cùng nhau chơi game mà, mày nói nhảm gì vậy?"
Yến Hảo đem sách giáo khoa chồng thành một núi: "Sáng mai mang cho mày xíu mại bốn mùa cẩm với sữa đậu nành."
"Thôi được, mai gặp." Dương Tùng nhanh nhẹn đi mất.
Cánh quạt xoay phần phật.
Trong phòng học vang lên tiếng cười nói đùa giỡn, âm thanh bàn ghế xê dịch, giọng ai hát rống, âm vang thanh thúy của tiếng muỗng inox cạ vào trong hộp cơm,...
Khá ầm ĩ.
Những thanh âm này đan xen vào nhau tạo nên bản hòa âm độc nhất của giờ tan học.
Trong lòng Yến Hảo có chuyện, nghe mà thấy bực bội, cậu ngửa ra sau tựa lưng vào mặt ghế ngồi, ngón tay cái lúc có lúc không ấn vào bút bi, nhìn ngòi bút ngòi thụt ra thụt vô.
Khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng ngồi bên lối đi rộng rãi ở hàng thứ nhất tổ một.
Yến Hảo ngồi tại hàng cuối tổ cuối cạnh cửa sổ, vừa khéo lại là hướng nghiêng chéo với người đó, như thể cách nhau một dải ngân hà.
Tiếng ồn ào trong phòng học nhỏ dần, học sinh nội trú và ngoại trú đều vãn bớt, Yến Hảo vô thức từ nhìn lén biến thành trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm, cậu đặt hai tay dưới bàn học, xoa nhéo kẽ tay, đứng dậy cầm bài thi toán học bước tới.
"Lớp trưởng, tớ có một bài không hiểu, cậu có thể giảng cho tớ một tí được không?"
Giang Mộ Hành cất sách tiếng anh trước mặt, ngữ khí lạnh lùng: "Bài nào?"
Yến Hảo đưa ngón tay chỉ: "Bài này."
Giang Mộ Hành liếc mắt nhìn: "Có học công thức không?"
Yến Hảo gãi chóp mũi hơi vểnh lên: "Có học cũng không dùng được."
Giang Mộ Hành vẽ thêm một đường phụ: "Hiểu chưa?"
Yến Hảo lắc đầu: "Chưa."
Giang Mộ Hành cúi đầu viết trình tự các bước giải, nét chữ ngay ngắn mạnh mẽ.
Yến Hảo nhìn gáy hắn lộ ra bên ngoài cổ áo đồng phục, hàng mi dài rủ xuống, lúc hắn giải bài khẽ mím môi, bàn tay cầm bút. Tầm mắt cậu liếc nhìn lung tung, hầu kết di chuyển lên xuống, tâm trí rối bời.
Giang Mộ Hành dừng bút, bắt đầu giảng bài, nói xong thì lại mở sách bài tập ra.
"Tớ nghe không hiểu.", Yến Hảo nằm trên đống sách, chà xát mũi giày thể thao xuống nền đất, "Cậu nói lại lần nữa được không?"
Giang Mộ Hành trầm giọng nói: "Tâm tư không đặt ở đây, giảng một trăm lần cũng vô dụng."
Yến Hảo chột dạ hít một hơi, hàm răng cắn trúng đầu lưỡi, đau đến cau mày, cậu giả vờ bình tĩnh: "Lớp trưởng, cậu có ý gì?"
Giang Mộ Hành nghiêng mặt sang bên, mí mắt khẽ nhướng.
Yến Hảo ngạc nhiên ngừng thở, adrenaline tăng vọt, trái tim đập loạn ầm ầm, thanh âm kia quá vang dội, quẩn quanh bên tai cậu, khiến cậu choáng váng không biết phải làm sao, đành giật bài thi bỏ đi.
Hậu quả là cậu không chú ý một góc bài thi còn ở phía dưới cánh tay Giang Mộ Hành, cậu dùng sức kéo một cái quá mạnh, nghe thấy âm thanh "xoẹt" vang lên.
"..."
Yến Hảo xoa mạnh vành tai nóng rực vài cái, giọng điệu ra vẻ thoải mái: "Lớp trưởng, bài thi của tớ hỏng rồi."
Giang Mộ Hành lấy ra tờ giấy phía dưới cánh tay.
Yến Hảo đưa tay nhận, không rời đi mà nhắm mắt nói: "Cho tớ mượn băng dính dùng một chút."
Giang Mộ Hành cho cậu nửa cuộn băng dính.
Yến Hảo ngồi xuống chỗ đối diện lối đi, đính bài thi lại, xé một đoạn băng dính, cúi đầu sát vào, đang muốn dùng răng cắn đứt băng dính thì thay đổi chủ ý: "Lớp trưởng, tớ mượn dao rọc giấy nữa."
Một chiếc dao nhỏ màu xanh lam được ném qua.
Yến Hảo bật mở dao, cắt đứt băng dính, cậu còn đang suy nghĩ chủ đề thì có hai người mang theo mùi đồ ăn xách hộp cơm đi vào cửa sau.
Hai người kia nhìn thấy Yến Hảo chạy đến hàng đầu thì có hơi sửng sốt.
Đến khi bọn họ tận mắt thấy cậu đem băng dán trả lại cho lớp trưởng, có thể nói biểu cảm trên mặt trông rất quái dị.
——
Ráng chiều dệt thành chiếc lưới lớn nhẹ nhàng, lưu luyến phủ lên ngôi trường.
Yến Hảo mở khóa nhà xe, động tác rất chậm, đợi đến khi Giang Mộ Hành đi về phía bên này thì vẻ phiền muộn trong mắt cậu mới biến mất.
Xe của Giang Mộ Hành rất cũ kỹ, giống như đôi giày trên chân hắn vậy, nhưng đều cực kỳ sạch sẽ.
Yến Hảo muốn nói chuyện với hắn nhưng bầu không khí lại bị người xuất hiện quấy rầy, là nữ sinh thổ lộ dưới gốc cây lúc ban chiều.
Giang Mộ Hành bỏ dây xích đen vào rổ xe phía trước: "Có chuyện gì?"
Nữ sinh thấy có người thứ ba ở đây, có chút thẹn thùng, khẽ nói: "Tớ nghĩ rằng chúng ta có thể làm bạn bè."
Mặt Giang Mộ Hành không cảm xúc.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ sinh trắng bệch, đôi môi đỏ ngập ngừng nói: "Bạn bè cũng không được sao?"
Giang Mộ Hành nói: "Xin lỗi."
Viền mắt nữ sinh chớp cái đã ửng đỏ lên: "Vậy tớ... tớ không tỏ tình với cậu, không nói cho cậu, không để cậu biết tấm lòng của tớ thì có phải có thể làm bạn bè không?"
Giang Mộ Hành đẩy xe ra khỏi nhà xe.
Nữ sinh muốn bắt lấy đồng phục học sinh của hắn, lại bị hắn quay đầu nhìn cho sợ hãi thu tay về.
"Giang Mộ Hành, cậu thích kiểu nữ sinh như nào, tớ có thể nỗ lực trở thành như thế, tớ chắc chắn có thể làm được."
"Vô nghĩa thôi."
Giang Mộ Hành nói xong thì chạy xe đi.
Nữ sinh rơi nước mắt khóc như mưa, nhìn thấy mà thương, Yến Hảo đưa cho cô nàng một bịch khăn giấy, do dự hỏi: "Bạn học, bạn thích lớp...lớp trưởng lớp mình bao lâu rồi?"
"Rất lâu", nữ sinh vừa khóc vừa nói, "Cậu ấy lên phát biểu tại đại hội tân sinh, tớ tớ liền..."
Yến Hảo mím môi, còn sớm hơn cậu nữa.
Con gái theo đuổi Giang Mộ Hành, độ khó này có hệ số rất cao, phải xem xét tính cách, học thức, tướng mạo, dáng người, cảm giác, hình tượng. Còn nếu là con trai thì các yếu tố đó dù tốt hay xấu đều là cái rắm, chỉ có thể chờ đợi một kỳ tích.
Yến Hảo chờ nữa chờ mãi, chớp mắt một cái lớp 11 đã sắp kết thúc, tháng ngày trôi quá nhanh khiến cậu không kịp phản ứng rồi lại thấy rất khủng hoảng.
Nhìn về thân ảnh phía xa xa, đáy mắt Yến Hảo sáng ngời, cậu lên xe, nhanh chân đạp bàn đạp đuổi theo.
Giang Mộ Hành ra khỏi trường rồi rẽ sang con đường bên trái.
Yến Hảo cũng giả bộ về chung hướng với hắn, tự động ẩn người đi đường và xe cộ, như thể thế giới chỉ còn hai người bọn họ, thiếu niên đồng hành, chạy đuổi theo thanh xuân.
Nghĩ như thế, Yến Hảo cong khóe môi, khi chạy ngang qua một cửa hàng bán đồ uống lạnh, cậu quay đầu cười: "Lớp trưởng, tớ mời cậu uống nước."
Giang Mộ Hành không đáp một lời.
Yến Hảo nắm lấy yên sau của hắn, không cho hắn đi.
Không lâu sau, hai chiếc xe đạp dựng bên vệ đường, hai thiếu niên sóng vai nhau, im lặng uống soda muối.
Yến Hảo cắn ống hút, nâng đầu lưỡi nói: "Gọi là soda muối nhưng thực ra cũng không mặn mà ngọt."
Giang Mộ Hành nhìn hoàng hôn: "Đồ uống đều bỏ đường."
Còn Yến Hảo thì ngắm nhìn thiếu niên trong ánh hoàng hôn đẹp như tranh vẽ, mờ ảo không chân thực: "Lớp trưởng, cậu rất thiếu tiền hả?"
Giang Mộ Hành vẫn nhìn ánh hoàng hôn như cũ.
Yến Hảo dùng mu bàn tay lau đi giọt mồ hôi rơi trên mắt: "Tớ đã thấy cậu làm công trong nhà hàng."
Giang Mộ Hành không phản ứng gì.
Yến Hảo nói không chút nghĩ ngợi: "Tớ còn thấy cậu bước ra từ một trung tâm giáo dục nữa."
Giang Mộ Hành cúi đầu nhìn cậu.
Hô hấp Yến Hảo hơi ngưng lại, đột nhiên nói không nên lời.
Nửa ngày sau, Giang Mộ Hành mới mở miệng, lạnh nhạt hỏi: "Cậu muốn nói cái gì?"
Yến Hảo uống hai hớp nước ngọt cho đỡ sợ: "Là như thế này, trong nhà mua điểm cho tớ vào cấp ba, nói cách khác, điểm thi của tớ chỉ đạt đến mức đã chi tiền, so với cậu thi được số điểm đó thì không giống nhau, thậm chí còn kém hơn rất nhiều."
"Tớ thật sự không biết, cũng nghe không hiểu bài cậu đã giảng cho tớ lúc tan học, trên lớp thì tớ không theo kịp và là chuyên gia cúp học nữa."
Khi nói đến mấy chữ cuối cùng, Yến Hảo khó chịu vuốt vuốt tóc mái, che đôi mắt lại.
Giang Mộ Hành cúi đầu xem đồng hồ đeo tay.
Yến Hảo biết hắn đã sắp xếp thời gian, muốn đi làm thêm, cậu gia tăng tốc độ nói chuyện, trên lưng đổ một tầng mồ hôi: "Trong các môn học thì tiếng anh của tớ tương đối tốt, khoa học tự nhiên tạm được, ngữ văn cũng tương tự, chỉ có toán học bết bát nhất, đại khái là nó yêu tớ sâu đậm."
"Cha tớ từng mời một thầy giáo về dạy kèm, là một lão già cổ hủ, cách biệt thế hệ khó giao tiếp, không bao lâu thì nghỉ."
Yến Hảo lau mồ hôi dính trong lòng bàn tay lên lon nước ngọt: "Sau đó đổi sang thầy giáo trẻ hơn một chút, nhưng tính cách lại không hợp với tớ."
Có mấy cô gái đến mua đồ uống, ngượng ngùng đánh giá Giang Mộ Hành, bàn luận xôn xao nào là "Thật cao", "Thật đẹp trai" các thứ.
Mạch suy nghĩ của Yến Hảo bị cắt đứt, thế là phát ngốc.
Giang Mộ Hành lần thứ hai xem đồng hồ trên tay, có vẻ rất gấp: "Tôi phải đi."
"Đợi một chút!"
Yến Hảo ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt trên người hắn, rũ mắt nhìn giày, giọng nói rất nhỏ: "Lớp trưởng, cậu học giỏi, vẫn luôn đứng nhất lớp, cậu với tớ còn là bạn cùng lớp, bằng tuổi, giới tính giống nhau, tớ cảm thấy tụi mình sẽ rất hợp nhau."
Giang Mộ Hành dường như không nghe rõ, hơi nhíu mày: "Nói to lên."
Yến Hảo liếm liếm khóe môi khô khốc, cất cao giọng: "Ý của tớ là, cha tớ rất kỳ vọng vào tớ, nên tớ cần gấp một thầy giáo dạy kèm tại nhà, nếu được thì cậu dạy thêm một kèm một cho tớ, tớ sẽ trả tiền cho cậu."
Tác giả có lời muốn nói: đây là một câu chuyện về tình yêu.
------------------
Chỗ nào chú thích mình sẽ đánh số (x) ngay phía dưới.
Đoạn nào edit hơi lú, mình không hiểu lắm thì đánh dấu * , để ở cuối chương, có gì mọi người góp ý giúp mình nhé. Cảm ơn cả nhà hihi ^^
Sao sửa mà wt đ lưu nhỉiiiiiiiiiiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro