Chương 1: Thái Ất Tông Cừu Bạc Đăng
Mới có thêm một chuyện cười ở Phu Thành.
Một thiếu niên tu sĩ mang theo một thanh kiếm sứt đi vào một tiệm cầm đồ, miễn cưỡng nói đây là bảo vật trấn sơn của Thái Ất Tông, muốn bán với giá 77000 lượng hoàng kim. Tiểu nhị trong tiệm nhìn thấy hắn còn nhỏ tuổi, lớn lên môi hồng rang trắng còn đẹp hơn tranh vẽ, không đành lòng mắng, chỉ khách sáo đuổi khách đi. Trò chuyện trà dư tửu hậu một lúc, mới biết thiếu niên kia đã đi hết ba tiệm cầm đồ trong thành này.
Rõ ràng là muốn bán thanh kiếm sứt này đi với giá trên trời.
Tất cả mọi người cảm thấy buồn cười.
Khi không đi lấy danh Thái Ất Tông vốn là đệ nhất tiên môn, bảo vật trấn sơn làm sao mà rơi vào trong tay thiếu niên kia được, chỉ riêng cụm “Bảo vật trấn sơn” đã không thể tưởng tượng nổi: Vỏ kiếm bị nát, đốc kiếm chuôi kiếm bị gỉ, lưỡi kiếm mấp mô như bị chó gặm, đừng nói là 77000 lượng hoàng kim, một văn tiền cũng không ai muốn.
Nói tới nói lui, cũng chỉ cho là thiếu gia nhà ai thiếu việc rảnh rỗi đi tìm thú vui.
... ...
Loảng xoảng.
Nhân vật chính của câu chuyện cười vừa ném thanh kiếm ra phía ngoài xa.
Thanh kiếm sứt "không đáng một đồng" lăn hai vòng trên mặt đất, lại tự mình "Vèo" một tiếng bay trở về, treo trước mặt Cừu Bạc Đăng, đung đưa dùng vỏ kiếm chọc vào cánh tay hắn.
Thoạt nhìn thế mà như đang oan ức.
"Ngươi còn oan ức?!" Cừu Bạc Đăng nổi giận: "Nếu thật sự ngươi cảm thấy ta bị yêu quái đoạt xá, thì cho ta một kiếm. Ta không chỉ không trách ngươi, còn phải cảm ơn ngươi đấy."
"Tới tới tới, hiện tại, lập tức, ngay tại đây."
Thanh kiếm sứt "Lạch cạch" rơi trên mặt đất, héo rũ ỉu xìu dùng đốc kiếm cọ lên giày của hắn.
Cừu Bạc Đăng ngồi xổm trên mặt đất, nhặt cây gậy gỗ chọc vào nó: "Thiếu tiền đến mức này, nếu không phải tại ngươi chưa hiểu rõ đã dẫn ta tới nơi quỷ quái này, ta sẽ rơi xuống mức này sao?"
Nụ cười hắn có chút lạnh.
Hắn không thèm xuyên sách.
Ở đời trước, Cừu gia chính là "Danh môn vọng tộc", muốn thế có thế, muốn tiền có tiền. Cừu Bạc Đăng ngậm thìa vàng mà sinh ra, từ nhỏ đã lớn lên trong cuộc sống xa hoa, muốn cái gì có cái đó, tháng ngày thì khỏi phải nói tự do vô cùng. Kết quả vào ngày thành niên mười tám tuổi, lại xuyên thành tên công tử bột trong « chư thần kỷ ».
Không có máy tính! Không có điện thoại! Không có internet!
Cừu Bạc Đăng suýt nữa biểu diễn một cái chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Về sau lại thấy bối phận của tên công tử bột này rất cao, toàn bộ Thái Ất Tông không ai không cần hành lễ với hắn, không giống trước kia hắn làm chút gì, cũng bị một đoàn lão già khuyên "ôi chao ôi chao". Lại nhớ lại một chút, nguyên thân trong kịch bản này phá trời phá đất, sống êm đẹp như thường suốt tám trăm năm, bấy giờ Cừu Bạc Đăng mới không "nhảy lên núi Bắc Thần mà giải ngàn sầu".
Nguyên thân không phải người tốt gì, Cừu Bạc Đăng chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn không cần phải diễn vai thiếu gia ăn chơi số một số hai.
Vậy cho nên, trên dưới Thái Ất Tông không ai ngạc nhiên cảm thấy "Tiểu sư tổ" đã đổi một lớp trong vải.
Trong những ngày tháng không có Internet, Cừu Bạc Đăng vờn cả tông môn đến mức gà bay chó sủa.
Hôm nay, hắn vào Tàng Thư Các lật xem các văn thư, lật đến Thái Ất Tông có "Thái Nhất Kiếm", có thể chiếu tất cả yêu ma quỷ quái, bởi vì có thanh cổ kiếm này trấn núi, qua hơn mười ngàn năm, Thái Ất Tông không có chuyện yêu ma trốn ra đoạt xá đệ tử trà trộn vào sơn môn.
Cừu Bạc Đăng nhìn, khinh thường đến cực điểm.
Nghĩ mình xuyên vào nguyên thân, không phải cũng là loại "đoạt xá" sao? Cái thanh kiếm Thái Nhất này có thật sự thần kỳ như thế không, nên lấy nó ra bổ. Đến bây giờ cũng không có động tĩnh, có thể thấy được người xưa rất thích tự mình nói khoác, như những lão đầu tử nhà hắn đời trước kia động một tí lại nhắc đến từng cái đức hạnh ‘thiên bẩm’ của Cừu gia.
Kết quả, ban ngày vừa cười Thái Nhất Kiếm, ban đêm đã nghe thấy "vèo" một tiếng, một đường trắng hồng phá cửa sổ, vọt thẳng đến trước mặt.
Đúng là một thanh cổ kiếm mang hàn quang lạnh thấu xương!
Kiếm quang đại thịnh.
Bị kiếm quang bao phủ, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Cừu Bạc Đăng là:
Chẳng lẽ Thái Nhất Kiếm để phân biệt yêu tà còn cần trì hoãn?
Suy nghĩ thứ hai thì là:
Hi vọng có thể xuyên trở về.
Lúc tỉnh lại lần nữa.
Hắn đang nằm trong một con ngõ nhỏ không người, bên cạnh là Thái Nhất Kiếm biến thành vừa rách vừa nát, trên đỉnh đầu là tán cây cổ thụ dày đặc đan xen vào nhau, chỉ có thể nhìn không trung và sắc trời qua khe hở của tầng lớp tán lá vầ cành cây, tầm mắt quét sang xung quanh, tất cả căn nhà đều được bóng cây bao phủ…
Cừu Bạc Đăng lúc ấy so với lúc vừa xuyên sách, còn thấy mờ mịt hơn ba phần.
Tìm người hỏi, mới biết bản thân ở Phu Thành Thanh Châu.
Thanh Châu cách Thái Ất Tông đang nằm tại Đông Châu rất xa, Phu Thành chỉ là một thành nhỏ, làm sao nhận ra gương mặt của Tiểu sư tổ Thái Ất này đây? Trước mắt đến nửa người còn chưa gặp được. Cừu Bạc Đăng lại là người ra cửa rồi mới gọi trước gọi sau. Loại chuyện trả tiền nhận đồ này, xưa nay không làm phiền đôi tay quý của Cừu thiếu gia.
Cho nên, tiền đâu?
Đương nhiên là một đồng cũng không có.
Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này của Cừu Bạc Đăng, đây là lần đầu tiên hắn bị tình trạng nghèo túng làm chật vật đến mức này.
Hắn không nói hai lời trực tiếp xách Thái Nhất Kiếm đến tiệm cầm đồ.
Một ngày qua đi, chưa bán kiếm đi, khoảng cách giữa người và chết đói càng ngắn lại.
Theo đạo lý tu tiên giả sẽ không vô dụng như thế, không biết làm sao mà nguyên thân không học được võ thuật, tu vi đến nay vẫn ở mức thấp nhất là tầng thứ nhất “Minh tâm”, còn lâu mới đến trình độ tích cốc.
"Hóa ra cảm giác đói là như thế này sao."
Cừu Bạc Đăng buồn bã nhấn vào dạ dày, cảm thấy kiến thức không có tác dụng lại tăng lên.
Trước lúc xuyên sách, một ngày ba bữa của hắn được trên trăm vị đầu bếp của gia tộc phụ trách, cảm giác miệng lẫn dinh dưỡng thập toàn thập mỹ, bữa nào hắn ăn ít một chút, đầu bếp phụ trách liền có thể khóc ròng ròng đến sắp lấy cái chết tạ tội, đến mức lúc còn nhỏ Cừu Bạc Đăng một mực kiên định cho rằng nghiệp vụ của gia tộc là chăn heo. Sau khi xuyên sách, thực đơn của hắn mở rộng đến cả rồng bay trên trời, cá côn bơi trong nước... Chuyện chăn heo này trên dưới Thái Ất mà so với Cừu gia chỉ có hơn chứ không kém.
Đói như lửa đốt, Cừu Bạc Đăng chẳng muốn lãng phí khí lực trên thanh kiếm sứt nữa, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao bây giờ.
Đầu tiên muốn ăn chút gì đó, sau đó về Thái Ất, nói chuyện của Thái Nhất Kiếm với đám lão già tóc bạc kia rằng, muốn chém giết muốn róc thịt để tự bọn họ nhìn mà xử lý. Công tử bột đỉnh cấp nên có cái khí phách không sợ trời không sợ đất, sinh sinh tử tử tiêu tiêu sái sái. Sắp xếp toàn bộ đến trình độ rất hoàn mỹ.
Vấn đề xuất hiện ở bước đầu tiên:
Cừu thiếu gia hắn coi nhẹ sống chết sẽ không kiếm tiền.
Trong nhận thức của Cừu Bạc Đăng không có khái niệm gọi là "kiếm tiền".
Thậm chí hắn còn rất ít khi tự tay chạm vào loại đồ vật dung tục này, trước kia hắn muốn gì căn bản không cần há miệng, chỉ cần ánh mắt Cừu thiếu gia dừng trên đồ vật nào quá ba giây, lập tức có người dâng lên cho hắn.
Hắn có thể nghĩ đến chuyện đi cầm Thái Nhất Kiếm, đã phá lệ không tầm thường.
Cừu Bạc Đăng vắt óc suy nghĩ, không thu hoạch được gì, chỉ lại tăng thêm một chút kiến thức vô dụng: "Người đói bụng sẽ không còn khí lực nữa."
Hắn ném cây gậy gỗ đang cầm trong tay, phát hiện mình trong vô thức đã viết đầy "Phu Thành" trên mặt đất.
Nhìn chằm chằm hai chữ "Phu Thành" một lúc, Cừu Bạc Đăng luôn lờ mờ cảm thấy cái địa danh này có chút quen thuộc, linh quang trong đầu lóe lên, lại không kịp bắt lấy.
Hắn khó chịu, nói một mình: "Hay là bán thanh kiếm này cho tiệm rèn sắt, nói không chừng còn đáng giá mấy đồng tiền?"
Thái Nhất Kiếm không héo rũ giả chết nữa.
Nó ôm lấy tay áo hắn, dắt hắn đi ra phía ngoài, một bộ dáng biết sai muốn sửa.
Cừu Bạc Đăng đi theo nó ra hẻm nhỏ, chỉ thấy nó ngừng lại ở một chỗ, dùng mũi kiếm chỉ chỉ một chỗ.
Ven đường, một tên ăn mày ăn mặc rách rưới ôm cái bát vỡ, người đi ngang qua ngẫu nhiên sẽ dừng lại, ném một ít bạc vụn và đồ ăn chưa ăn xong cho gã. Tên ăn mày dùng đôi tay đen sì một bên cầm nửa cái điểm tâm, một bên cúi đầu sát đất luôn miệng nói cảm ơn. Có vẻ Thái Nhất Kiếm cảm thấy ý tưởng này của mình rất thông minh, chuôi kiếm lặng lẽ chui vào trong tay Cừu Bạc Đăng, cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn, dáng vẻ rất muốn tranh công.
Liên quan đến chơi bời lêu lổng phá tiền thì tinh thông mọi thứ, năng lực kiếm tiền khiêng xách kéo túm thì lại không hề biết chút gì.
Ngoại trừ ăn xin còn có thể làm gì?
Cừu Bạc Đăng: ...
Hắn cười như không cười, thanh âm rít ra từ trong hàm răng: "Không bằng ngươi bảo ta đi chết đi. Dù sao mười tám năm sau, lại là một trang hảo hán."
Thái Nhất Kiếm bị hắn bí mật lắc khiến vỏ cây tùng trên vỏ kiếm ào ào rơi xuống, vội vội vàng vàng dùng toàn lực muốn rút thân ra. Cừu Bạc Đăng chỗ nào chịu nhường, dùng sức cầm kiếm trong tay đến mức khớp nối cũng vang lên răng rắc.
Một người một kiếm đang giằng co, bỗng nhiên có một cảnh tượng ồn ào xuất hiện trên đường.
Hóa ra là có một vị quản gia áo xanh đang xé tờ cáo thị cũ trên tường xuống, rồi dán tờ mới lên.
Một đám người vây vào nhìn, châu đầu kề tai thảo luận: "Xem ra là lại thất bại rồi, tu sĩ có tu vi cao ở Phu Thành quá ít mà." "Mau nhìn mau nhìn, ra giá cao hơn rồi, tận một ngàn lượng hoàng kim." "Một ngàn lượng? Hoàng kim? Cũng chỉ có Liễu gia mới xuất ra được số tiền lớn như thế." "Nếu không phải dính vào chướng nguyệt (sương trăng?), có lẽ đã đi mời trưởng lão Sơn Hải Các rồi!" ..."Còn nói cái gì mà chỉ cần Liễu gia có khả năng, đều có thể thỏa mãn."
Người nói vô ý, người nghe hữu ý.
Cừu Bạc Đăng nghiêng đầu liếc mắt, tờ cáo thị đó viết như thế này:
"Thưa thượng tiên nghĩa hiệp các nơi để biết:
Hiện tiểu thư Liễu gia vì quỷ nhập gây mê, nếu như có người có thể trừ tà, các đồ vật cần thiết chỉ cần Liễu gia có khả năng tìm đều đáp ứng, kể cả hoàng kim ngàn lượng, quyết không nuốt lời.
Trịnh trọng cáo thị."
Nếu như chỉ là gặp được quỷ vật, những tu sĩ phổ thông Định Phách kỳ đã có thể giải quyết. Nhưng nhìn giá thế này, có vẻ chuyện trúng tà của tiểu thư Liễu gia không tầm thường.
"Xem ra chỉ có thể chờ đợi đến lúc chướng nguyệt đi, xung quanh mở, rồi mời trưởng lão Sơn Hải Các. Cũng không biết tình huống của vị tiểu thư Liễu gia này như thế nào, có chờ được tới tháng sau không."
"Ngươi nói lời này vô ích, nếu như chờ được, Liễu gia sẽ gấp như thế à, trong ba ngày đã tăng thù lao lên hai lần sao?"
"..."
Cừu Bạc Đăng thu hồi ánh mắt, nhìn Thái Nhất Kiếm mà cười một cách kỳ lạ.
"Chắc ngươi không biết, ta là người có đức hạnh gì nhỉ?" Hắn đột nhiên vui vẻ hòa nhã: "Có muốn mở mang một chút kiến thức không?"
Thái Nhất Kiếm đầu tiên là ngừng giãy dụa, rồi lại giống như phát giác đại sự không ổn mà lập tức phải lôi hắn cách ra khỏi nơi này.
"Nhường một chút."
Cừu Bạc Đăng gắt gao nắm chặt Thái Nhất Kiếm, cao giọng đi tới. Những người vây quanh tờ cáo thị xem náo nhiệt nhìn thấy hắn áo đỏ sáng rực, khí chất tôn quý, vô ý thức dạt ra thành con đường. Hắn cũng không nói nhảm, tiến lên đưa tay xe tờ cáo thị kia xuống "Xoẹt" một tiếng.
Lúc này có người nhận ra Cừu Bạc Đăng, "Ai u" một tiếng: "Đây không phải là vị muốn đi cầm bảo vật trấn sơn của Thái Ất Tông sao, vị..."
Kỳ lạ kia.
Ngay trước mặt chính chủ, người kia thấy cũng không hay mà nói hai từ cuối cùng kia ra, nhưng những người khác nhìn xuống, thấy trong tay hắn còn cầm theo cây kiếm rách rưới đó, liền hiểu:
—— Đây không phải là vị trong câu chuyện cười kia sao!
Quản gia áo xanh choáng váng, trơ mắt nhìn Cừu Bạc Đăng đi đến trước mặt.
Thái Nhất Kiếm giãy dụa vô dụng cảm giác mất mặt sâu sắc.
Nằm ngay đơ giả chết.
"Cái này, cái này. . ." Đáng thương cho lão quản gia "cái này" một hồi, suýt nữa nói không ra lời: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Yết bảng trừ tà đó." Cừu Bạc Đăng liếc mắt nhìn hắn: "Không phải ngươi dán bảng này sao?"
Ngũ quan hắn cực kỳ đẹp, bình thường lúc nói chuyện hay làm việc thì như một đệ tử thế gia một phái bị chiều hư mà kiêu căng. Nhưng khóe mắt hắn rất dài, con ngươi rất sâu, sắc trời khắc ở đáy mắt hắn, lúc hờ hững quét tới, không hiểu sao giống như có trường kiếm ở trong bóng tối lao vụt ra, trên mũi dao mang một mảnh lạnh lẽo lướt qua.
"Vâng vâng vâng." Quản gia vô ý thức gật đầu.
"Vậy còn không mau đi?"
Quản gia choáng váng đầu óc dẫn hắn đi về phía trước hai bước, mới nhớ lại: "Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?"
Xung quanh xem náo nhiệt cùng lúc duỗi dài đôi tai ra.
Thiếu niên áo đỏ cầm theo kiếm, thanh âm uể oải:
"Thái Ất Tông, Cừu Bạc Đăng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro