Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 42: Sáng Sớm

Mộ Dung Hi Lâm tỉnh lại liền cảm thấy cả người đau nhức. Có cảm giác đụng vào liền tan. Hạ thân lại truyền đến từng cơn đau không ngừng khiến khuôn mặt bình thường lạnh như sương hàn càng thêm không còn một chút huyết sắc.
Trời đã không còn sớm, ánh nắng phản chiếu trên chăn lông kim sắc chỉ còn lại một mình hắn, may mắn, Hiên Viên Hạo lên triều vẫn chưa trở về, bằng không hắn thật sự không biết phải nên đối mặt như thế nào. Trong đầu còn lại đều là cảnh mây mưa tối qua, vô cùng rõ ràng, muốn quên cũng không được. Khuôn mặt ôn nhu trắng nõn liền đỏ hồng từng trận.
" Nương nương, người rốt cục đã tỉnh lại rồi!" Thu Hồng cùng Tiểu Vũ nghe tiếng động liền đồng loạt đi vào.
Hắn giật mình liền chui đầu vào chăn, Thu Hồng thấy vậy liền muốn đến kéo chăn ra, Mộ Dung Hi Lâm liền sống chết ôm chăn bất động, kích động hô: " Không cần, các ngươi đi ra ngoài, mau đi ra."
Thu Hồng bị hắn đột nhiên hô to làm hoảng sợ, không ý thức buông tay. Đồng dạng Tiểu Vũ đứng bên cạnh cũng bị doạ sợ, hai người liền liếc nhau, ánh mắt mờ mịt. Ngay khi hai nàng đứng ở cửa cáo lui, Mộ Dung Hi Lâm lại gọi các nàng lại.
" Thực xin lỗi, làm các ngươi sợ, nhưng hiện tại ta muốn ở một mình một lát."
" Là chúng ta đường đột, nương nương đừng để trong lòng, chúng ta chờ ở ngoài cửa, nương nương có gì cần liền gọi."
Thu Hồng cùng tiểu Vũ liền cúi đầu lui ra ngoài.
Thân thể không dính dấp như tưởng tượng. Xem ra Hiên Viên Hạo đã giúp hắn lau qua, cũng thực tri kỉ giúp hắn mặc một cái áo.
Chịu đựng thân thể đau đớn, miễn cưỡng xuống giường mặc xiêm y, si ngốc nhìn cái giường bị rối tung hỗn loạn, hắn thật sự làm! Như vậy liền vi phạm ý nguyện của dân chúng thiên hạ trở thành tội nhân thiên cổ. Tại một khắc ngắn ngủi hắn có cảm giác không quay đầu lại được.
Cả ngày ngồi tựa bên mép giường, hai tay ôm gối, nét mặt buồn khổ.
Lúc này, Tiểu Vũ nhi bị đuổi đi lúc nãy lại tới gõ cửa, trên tay còn bưng một cái khay đựng một chén cháo.
" Nương nương, hoàng thượng vì ngài kêu ngự thư phòng chuẩn bị một chén cháo, ngài dùng một chút đi."
Mộ Dung Hi Lâm cuống quít liền kéo chăn lên che lại thân mình, không ngờ lại đụng trúng chất lỏng đã khô dính ở trên chăn, mặt liền trở nên nóng rát, đang muốn lên tiếng đuổi người, lại thấy Tiểu Vũ đã bưng khay cháo tiến vào, lời đuổi người cũng vì thế mà nuốt trở lại.
" Để trên bàn đi, lát ta sẽ uống."
" Nương nương vẫn là dùng một chút tráng dạ dày đi, hiện tại vẫn chưa đến thời điểm dùng cơm trưa."
" Để đó đi, ta thật sự bây giờ không có khẩu vị."
" nương nương ngài vẫn là ăn một chút, hôm nay sáng sớm hoàng thượng đã phân phó người chuẩn bị, nhóm người ở ngự thư phòng cũng không dễ dàng, nếu người không uống, đến lúc đó hoàng thượng nhất định sẽ giận chó đánh mèo bọn họ. " Dù sao cũng đã sinh hoạt chủ tớ gần 10 năm, tính tình tiểu thư như thế nào, Tiểu Vũ rất rõ ràng.
" Đây là cháo gì, vì sao nhất định cứ phải bắt ta uốn?" Mộ Dung Hi Lâm liếc mắt nhìn chén cháo, ngửi một chút liền biết chén cháo có bỏ thêm dược liệu.
" Khôg biết, chỉ biết là hoàng thượng tự mình xuống ngự thư phòng phân phó, hình như là bổ thận đi."
" Ta không uống." Tiểu Vũ nói còn chưa dứt, Mộ Dung Hi Lâm liền lớn tiếng cự tuyệt
" Tiểu thư ngài uống nó đi, nếu không Tiểu Vũ không có cách nào báo cáo lại kết quả công tác với hoàng thượng, người cũng không muốn Tiểu Vũ khoa xử đi." Tiểu Vũ bưng cháo gấp đến độ muốn quỳ xuống.
" Hoàng thượng khôg phải người không biết phân phải trái, ta nói chính mình không uống, hắn sẽ không trách tội các ngươi."
" tiểu thư!" Tiểu Vũ hai mắt đẫm lệ uông uông, đây là con vương bài của nàng, nàng khôg tin tiểu thư của nàng không' ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!'
" Được rồi, ta uống, Tiểu Vũ mau đứng lên, rất lạnh, đừng quỳ. "
Mộ Dung Hi Lâm cúi xuônga muốn đỡ nàng lên, nhưng không cẩn thận mà đụng vào miệng vết thương, cảm giác như bị xé rách đánh úp lại, hắn liền chân tay bủn rủn, Tiểu Vũ lúc này lại cố tình không chịu đứng lên, bất đắc dĩ.
" Đưa đây, ta uống, ngươi đứng lên trước đi. "
" Ân"
Edit: hết rồi chương này có chút ngắn nhể. Có hơi mùi điềm văn nữa. Có lẽ ta nên thêm chử điềm văn ngoài mục thể loại chăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro