Phần 3: Phó thác
Thời tiết cũng không như hoàng cung, một bầu không khí nặng nề. cuối mùa thu dương quang như trước sáng lạn chói mắt. Hài tử nằm trên giường khắc hoa văn tinh mĩ, lông mi run nhè nhẹ biểu thị sắp tỉnh lại. Xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, hài tử nhìn quanh bốn phía. Cửa sổ trong phòng là làm từ thượng đẳng gỗ lim chạm rỗng điêu khắc muôn kiểu phượng đồ, sinh động rất thật, phú quý bức người. Trong phòng có một cái bàn bên trên là một cây đàn mộc khắc hoa văn bóng loáng cùng một chậu hoa mai. Vây quanh bàn là bốn chiếc ghế đồng, trên một chiếc ghế, một người đang ngồi tướng mạo tầm sáu mươi, mặc cẩm bào màu tím, râu bạc theo năm tháng, vô cùng hòa ái ko có uy nghiêm của một lão nhân.
"Tĩnh Nhiên đâu?" Xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, hài tử đối với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này không có một tia kinh hoảng.
"Nàng đi." lão nhân luôn nhìn vào hắn đáp.
"Nàng không cần ta sao?"
"Nàng sẽ trở về . Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, nàng sẽ trở về."
"Hoằng nhi thực nghe lời ."
"Nhớ kỹ, tên của ngươi hiện tại kêu Mộ Dung Hi Lâm, là cháu gái của ta Mộ Dung Cẩm, không phải Hiên Viên Hoằng."
"Gia gia." Hài tử sáu tuổi hiểu chuyện kêu lên.
"Đứng lên cùng nhau dùng bữa đi,cả nhà đều đang chờ tại Vân Thiên Các."
Vân Thiên các, kỳ thật chính là nơi chuyên dùng cơm của Mộ Dung gia. là một tòa cao nhã rất khác biệt tiểu ban công. Lão nhân đi trước dẫn theo tiểu hài tử phía sau vào, tất cả mọi người đều đứng dậy, thẳng đến lão nhân ngồi vào chủ vị mới ngồi lại. Bên phải lão nhân có một vị trí trống, là trước đó quản gia cố ý phân phó. Lão nhân ý tứ bảo hài tử tới bên cạnh mình ngồi xuống. Tiểu hài tử ngồi xuống cởi ra áo choàng lông báo trên ngươi. Mái tóc đen mềm mại lúc này lộ ra, cùng với khuôn mặt trẻ con, mắt ngọc mày ngài, trông rất đẹp mắt. Quần áo tố y màu trắng, lại che không đươc khí chất tôn giả trên người.
"Thật khá muội muội a ~~" Vẻ mặt thiên chân Mộ Dung Hi Nhiễm dừng ở tiểu hài tử cảm thán. Nhị con dâu Lan Tuệ Hân cẩn thận nhìn thoáng qua lão nhân, thấy ông ko biểu cảm gì, mới an tâm.
"Hi Nhiễm, vị này về sau chính là muội muội của ngươi , ngươi phải hảo hảo chiếu cố nó."Thông minh lanh lợi Mộ Dung Hi Nhiễm vẫn luôn là tôn nữ tâm đắc của ông, là tôn nữ tài năng ở trước mặt người không bao giờ cố kỵ.
"Gia gia, Hi Nhiễm hiểu được." Mộ Dung Hi Nhiễm cặp mắt đen doanh doanh như nước,"Ta gọi là Mộ Dung Hi Nhiễm, năm nay bảy tuổi, ngươi thì sao?"
"Mộ Dung Hi Lâm, năm nay sáu tuổi, ta có thể gọi ngươi tỷ tỷ sao?" Tiểu tiểu thiên hạ ngượng ngùng nhợt nhạt cười, đôi mắt xám bạc thoáng hiện kinh dị quang mang.
"Ân, về sau chúng ta chiếu cố lẫn nhau."
"Ta gọi là Mộ Dung Cận Tắc, năm nay mười tuổi, ta cũng có thể gọi ngươi muội muội sao?"Vẫn lặng im không nói nam hài nhi khiếp sinh sinh hỏi.
"Ca ca." thanh âm dễ nghe của hài tử vang lên.
"Muội muội, chúng ta về sau tương kính như tân !"(tạm hiểu tôn trọng lẫn nhau như kiểu vợ chồng) Nam hài vui vẻ nói. Ngồi ở một bên tam tức nhi( con dâu thứ 3)vội che miệng hài tử lại "Tiểu hài tử không hiểu không thể nói lung tung."
Mộ Dung Cẩm hơi hơi nhắm mắt, mở ra. "Tống thị không có con, về sau liền phiền ngươi chăm sóc Lâm nhi."Tống thị là nhi tử Mộ Dung Đường Thấm đại phu nhân, tiến Mộ Dung gia đã hơn mười năm nhưng chưa hề có nhi tử. Tuy là đám hỏi danh môn, cũng không được phu quân sủng ái, nhưng người này không hề tranh thủ tình cảm tại Mộ Dung gia, là không có tiếng tăm gì.
Mộ Dung Cẩm lời này vừa nói ra, trong phòng liền trở nên lặng ngắt như tờ. Đột nhiên xuất hiện một hài tử đã rất kì lạ, chỉ nói là người này đối với lão gia rất quan trọng, mọi người đều suy đoán tiểu hài tử này rốt cuộc là thân phận hoàng thân quốc thích gì. Nhưng là lúc này lại đem tiểu hài tử cho đại phu n hân nuôi nấng, là muốn ở lâu sao? Kia vì sao lại phải giao cho người không được sủng tức thị nuôi nấng, là coi trọng vẫn là không coi trọng?
Tống thị thương tiếc vuốt ve tóc của hài tử, gắp một khối nga ngục bỏ vào bát hắn( ko biết là món gì luôn tra không ra). Mộ Dung Hi Lâm gắp khối nga nhục trong bát bỏ vào miệng chậm rãi ăn, lại cảm thấy không có tư vị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro