Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 28: Tịnh Tội Phòng

Hiên Viên Hạo không biết vì sao mình lại nổi giận như vậy? Lại vì sao khi gặp được người này liền trở nên mất bình tĩnh mà mình vốn có?Loáng thoáng cảm thấy biết đáp án, cũng không nguyện đi thừa nhận, Nếu hắn thừa nhận không chỉ thừa nhận một hòang đế lại có một nhược điểm trí mạng như vậy mà còn thừa nhận chính mình thế nhưng thích một người có cấu tạo giống mình là một nam nhân!

Khi nào thì hắn phát hiện chuyện này, hẳn là khi Mộ dung Hi Lâm thay hắn cản một đao trí mạng kia đi. Đêm đó sau khi cùng Thành công công nói chuyện xong, trong đầu hắn đều là hình ảnh đỡ một đao kia, dục vọng gặp hoàng hậu liền trở nên vô cùng cường liệt.

Vì thế, khi cho tất cả mọi người lui xuống, hắn lại vòng ngược trở lại Tàng Cung Điện, khi đó sắc mặt Mộ Dung Hi Lâm tái nhợt đã đi vào giấc ngủ, có lẽ là vết thương thật sự rất đau nên hắn ngủ có vẻ không an ổn, không ngừng dãy dụa, kiện y phục phủ trên người liền chảy xuống, lộ ra làn ngực cùng bờ vai trắng nõn, khi đó các cung nữ đều ngủ gật, nên không ai hầu hạ tốt cho hắn, làn da trắng tựa trong suốt trong không khí lạnh không khỏi khẽ run.

  "Khụ khụ --"
"Hoàng, Hoàng Thượng !" Vừa vào thu Hồng liền nhìn thấy Hoàng thượng vừa rời đi cách đây không lâu, kinh ngạc liền vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

" Ngươi chính là luôn chiếu cố hoàng hậu như vậy?"Hiên Viên Hạo ánh mắt không rời Mộ Dung Hi Lâm châm chọc nói:"Đi xuống ! chính mình đi Tịnh Tội Phòng đêm nay đi.( del tưởng ai đi Tịnh tội phòng mà đặt tiêu đề, hóa ra con nô tì vler).

Vừa nghe đến phải đi Tịnh Tội Phòng, Thu Hồng toàn thân đều trở nên vô lực, đến hoàng cung cũng đã gần nửa năm, không có khả năng không biết Tịnh Tội Phòng là nơi nào. cung nữ phạm phải sai lầm  đều phải đến đó nhận hình phạt, chậm thì một ngày, lâu thì không ai có thể đoán được, nhưng chính nàng thường hay nghe là chỉ cần người đi vào nơi đó, sẽ rất khó đi ra, không phải chết bất đắc kì tử thì chính là mất tích, cho dù vài người hạnh phúc có thể đi ra, cũng bị tra tấn không thành hình người.

  "Còn không mau cút đi !" 

Thanh âm băng lãnh vang lên dội thẳng vào tai nàng,Thu Hồng không dám chậm trễ, lạnh rung lui lui đứng dậy, liền vào lúc nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, một âm thanh thật nhỏ nhưng lại ấm áp vang lên giải cứu nàng.

"Thu Hồng ······ Hoàng Thượng, là thần thiếp không để Thu Hồng tới gần , không liên quan đến Thu Hồng, đừng trách phạt nàng được không?" Có lẽ miệng vết thương thật sự rất đau, Mộ Dung Hi Lâm nói chuyện đã có chút hữu khí vô lực.

" Lâm Lâm đừng kích động, trẫm không trừng phạt nàng là được." Đôi ngân mâu thâm thúy của Hiên Viên Hạo tràn đầy quan tâm, trấn an lên tiếng, sau đó xoay người đối với cung nữ không biết sống chết kia, lạnh lùng nói:" Không còn gì nữa, lui ra đi."

  Bất an nhìn ánh mắt Mộ Dung Hi Lâm, Thu Hồng không tiếng động lui ra ngoài.  

Hiên Viên Hạo đợi hồi lâu, lại phát hiện Mộ Dung Hi Lâm đã lâm vào giấc ngủ, phảng phất như âm thanh nhẹ huyễn lúc nãy cầu xin hắn là do hắn tưởng tượng. Khẽ cười một tiếng, liền đến gần người đang ngủ, tựa hồ nhìn phải cái gì? Là một mảnh tơ hồng thò ra từ trong vạt áo, hắn thật muốn xem thử vật mà tiểu bảo bối lúc nào cũng tùy thân mang theo đến tột cùng là cái gì. Nên liền đưa tay ra theo mảnh tơ hồng thò vào trong áo. Tay hắn nhất thời liền cứng đờ, xác nhận lại một chút, Ầm!( cmn A Hoàng sắc lang, áo ngta có thể tùy tiện thò tay vào sao)

  Cơ hồ , Hiên Viên Hạo là chạy trối chết , hắn không biết chính mình lúc ấy vì cái gì muốn chạy trốn đi, mà nếu đổi làm bình thường đổi làm những người khác, hắn khẳng định sẽ giáng tội, dám khi quân, trêu đùa vương giả, lừa gạt hoàng tộc.Chỉ là hắn là mộ Dung Hi Lâm, là người vừa mới vì hắn mà phải dạo một vòng Quỷ Môn Quan. Hiên Viên Hạo không khỏi lắc đầu, có lẽ vào ngay thời khắc đó hắn liền không thể nào quên người này đi.

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Hạo liền nằm lên giường, đưa tay kéo tiểu thiên hạ đang ngủ ôm vào lòng.

  "Hoàng Thượng? !"
Phát hiện Mộ Dung Hi Lâm trong mắt kinh hoảng, Hiên Viên Hạo trấn an nói:"Yên tâm đi, trẫm sẽ không làm gì cả ."
Mộ Dung Hi Lâm thấy Hiên Viên Hạo thật sự chỉ là ngủ, thở phào một hơi, yên tâm nhắm hai mắt lại. Đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức lại ngồi dậy.
"Làm sao vậy?" Rất ít thấy Mộ Dung Hi Lâm lộ ra bộ dáng ngạc nhiên, Hiên Viên Hạo có chút lo lắng hỏi.
"Hoàng Thượng, ta có thể có một nha hoàn không?"

  "Hảo." Nguyên lai chỉ là muốn một nha hoàn a, Hiên Viên Hạo không khỏi buồn cười:"Ngủ đi."
"Ân."
Không nghĩ tới Hiên Viên Hạo liền dễ dàng đáp ứng như vậy, Mộ dung Hi Lâm liền ngoan ngoãn nằm xuống, buồn ngủ mông lung, giống như có người ở bên tai hắn nhẹ giọng nói:" Lâm Lâm, không được rời xa ta, cả đời này cũng không được rời xa ta."

Edit: Chương này tới đây là hêt rồi đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro