Phần 23: Ngọc Phỉ Thúy
Kia thiếu nữ ngoài miệng nói lời xin lỗi, trên mặt lại không có chút ý tứ gì gọi là xin lỗi.
Hiên Viên Hạo vốn không phải là một người háo sắc, từ nhỏ đã lớn lên trong cung, mỹ nữ tất nhiên không phải là chưa thấy qua. Vị thiếu nữ trước mắt này, với hắn mà nói người này so với những phi tần trong cung chỉ có thể nói là dễ nhìn hơn một chút, hơn nữa lúc này tâm tình của hắn đang buồn bực, nên tự động xem nhẹ bỏ qua nàng, lôi kéo Mộ Dung Hi Lâm đang cúi đầu bước đi.
"Công tử chậm đã, gặp lại tức là duyên, cùng nhau đi dạo một chút có được không?Tiểu nữ là mới tới thành Lạc Dương, mọi thứ vẫn còn chưa quen, vừa lúc có thể thỉnh công tử cùng tiểu thư đây chỉ dẫn một chút được không?" Thiếu nữ vừa nói vừa đi theo bên cạnh Mộ Dung Hi Lâm, nàng thật thông minh, chỉ trong thời gian ngắn tiếp xúc như vậy nàng đã biết Mộ Dung Hi Lâm sẽ không cự tuyệt nàng.
Hiên Viên Hạo thực không vui khi có người muốn phá bầu không khí riêng tư giữa hắn và Mộ Dung Hi Lâm, vì thế liền bước nhanh hơn, nên không để ý một tiểu thanh niên cứ vậy mà lao vào hắn, Hiên Viên Hạo vừa há miệng liền chửi, tiểu thanh niên liền liên tục cúi đầu xin lỗi:" Thực xin lỗi a, vị đại ca này. Do tiểu đệ chạy quá nhanh nên không để ý, mong đại ca tha thứ."
"Không có việc gì , ngươi đi đi." Hiên Viên Hạo mắng xong tâm tình thư sướng rất nhiều, cảm thấy chính mình giận chó đánh mèo , thản nhiên lớn tiếng, đuổi tiểu thanh niên.
"Cám ơn cám ơn." Khi thấy tiểu thanh niên vừa muốn xoay người rời đi, đột nhiên ống tay áo bị người kéo lại, quay lại thì chính là nữ tử nhu nhược lúc nãy đứng bên cạnh nam nhân anh tuấn kia, đôi mắt hẹp dài híp lại, khẽ nhìn Mộ Dung Hi Lâm nói:" Tiểu thư, ta cũng đã nói xin lỗi rồi, vị đại ca này có thể nói tiểu thư một..."
" Đem thứ ngươi vừa lấy trả lại"Thanh âm không lớn, nhưng là dị thường khẳng định.
Tiểu thanh niên nghe vậy liền cả kinh, sắc mặt đột nhiên đại biến,trong mắt thoáng hiện một tia khủng hoảng, vị nữ tử trước mắt này lộ ra kiên nghị, không giống vẻ nhu nhược bên ngoài, đôi ngân mâu bắn ra tinh quang phảng phất như có thể đem hắn nhìn thấu, Do dự một chút, có chút không cam lòng đem thứ nắm trong tay ném lại tay nàng, liền lập tức lùi lại.
Mộ Dung Hi Lâm có chút mê mang nhìn vật trong tay, một khối ngọc phỉ thúy ấm áp màu xanh trong suốt khắc hình vân long, vừa nhìn liền biết chính là là bảo vật trân hiếm, thập phần quý giá. Nhưng là hắn chỉ muốn đem vật này trả lại Hiên Viên Hạo, tiểu thanh niên kia như thế nào lại sợ hãi như vậy.( cmn cưng hù chết ngta rồi còn ra vẻ ngây thơ sao)
" Lâm Lâm, hành vi này của hắn chính là' trộm cướp' chính là phạm pháp" Xã hội phức tạp hiểm ác, trước mắt hắn có thể nói chính là một người ngây thơ đơn thuần đến trong suốt, tựa hồ không biết gì cả, người như vậy sau này có thể như nào sinh tồn trong cung đây?Như thế nào có thể tự bảo vệ mình? Hiên Viên Hạo trong lòng thầm than.
" Nga, vậy ngươi liền nhanh cầm lấy." Cầm thứ gì đó của người khác là kêu ' trộm cướp ' sao, vậy chính mình liền không nên cầm miếng ngọc phỉ thúy này.
Hiên Viên Hạo tiếp nhận miếng ngọc phỉ thúy nhưng lại liền đeo lên cổ Mộ Dung Hi Lâm, chiếc cổ trắng nõn làm miếng ngọc càng thêm tỏa sáng, trông vô cùng đẹp mắt.
" Hạo" Không phải cầm đồ của người khác là kêu ' trộm cướp' sao? Vậy chính mình hiện tại.....
" Lâm Lâm đây là ta tặng cho ngươi, cho nên không gọi là 'trộm cướp', là gọi là ' tặng' biết không?" Hiên Viên Hạo đột nhiên bước đến bên tai Mộ Dung Hi Lâm, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được thì thào nói:" Lần trước trẫm tặng châu báu cho ngươi, ngươi liền cho các công công cùng cung nữ, lần này ngươi cũng muốn cự tuyệt hảo ý của trẫm sao?"
Mộ Dung Hi Lâm tự biết mình đuối lý, do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn để miếng ngọc đeo trên cổ mình.
Mộ Dung Hi Lâm nhu thuận như vậy khiến Hiên Viên Hạo thực hưởng thụ. Nhưng khuôn mặt lại không biểu tình như vậy mà là băng lãnh nói: " Bảo quản cho tốt"Liền nắm lấy tay Mộ Dung Hi Lâm kéo đi, còn về phần cái đuôi đằng sau, tự nhiên sẽ có người giải quyết. hừ! Tử Xảo Xảo hy vọng ngươi chỉ là tình cờ gặp chúng ta.
Nhìn hai người tay nắm tay dần khuất trong đám người qua lại, Tử Xảo Xảo khẽ nhếch một nụ cười lạnh, trong mắt một tia nguy hiểm chợt lóe mà qua, mặt liền trông có chút dữ tợn, kết hợp với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này lại thập phần khó coi.
Nghĩ muốn đuổi ta sao? Đuổi không được, chúng ta sẽ còn gặp lại!
Edit: Bà ngoại chồng tao gắt vl các m ạ, lỡ mồm có một câu thôi mà, vậy mà gắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro