Phần 14: Rung Động
Máu của Mộ Dung Hi Lâm sớm đã thấm ướt chiếc áo choàng bạch sắc, xinh đẹp như một bức tranh hoa hồng nở rộ.
Hiên Viên Hạo nhìn đến, tâm, từng đợt rung động. Máu, còn không ngừng chảy......
Mộ Dung Hi Lâm như là toàn thân bị rút đi khí lực, ý thức bắt đầu dần dần mơ hồ, nhưng hắn biết chính mình giờ này khắc này vô luận như thế nào cũng không thể mê man, cảm giác được có người gắt gao ôm lấy mình, có chút đau nhức, nhưng là còn chưa đủ ! còn chưa đủ !
"Ôm chặt ta." Không thể ngủ , nhất định không thể ngủ !
Hiên Viên Hạo nghe vậy, tăng thêm lực đạo.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Trác Thái y cầu kiến." Thành công công là nhìn Hiên Viên Hạo lớn lên , Hiên Viên Hạo chỉ cần thay đổi một chút, hắn liền biết, theo mỗi ngày hai lần hắn đem đậu xanh mật chúc đến, lúc đó hoàng thượng sẽ hỏi hắn hoàng hậu đang làm cái gì? Cho đến hôm nay lơ đãng đi ngang qua, có lẽ trong lòng hoàng thượng còn chưa phát hiện nhưng trong lòng hắn đã sớm sáng tỏ. Có lẽ người khác nhìn vào đôi mắt không chút gợn sóng kia, sẽ nghĩ rằng bọn hắn bị ảo giác vì nhìn đến hoàng thượng tỏ ra thất thố. Nhưng chỉ cần nhìn đến cặp mắt động liên hồi kia liền dễ dàng phát hiện hắn đang khẩn trương. Có lẽ Quân vương của bọn họ là một người hảo bày mưu nghĩ kế, nhưng tại vấn đề tình cảm vẫn chỉ là một hài tử thôi a~~~
"Tuyên !"
"Hoàng Thượng, Thái y đến đây, Hoàng Thượng cũng không nên tiếp tục ở lại đây"Mộ Dung Hi Lâm toàn thân mềm nhũn, hắn biết hiện tại mình không chống đỡ được bao lâu nữa, hiện tại phải khiến hoàng thượng rời đi nơi này!
"Trẫm ở chỗ này cùng hoàng hậu."
" Nơi này đều là mùi máu, thần thiếp sợ ô uế Hoàng Thượng, thần thiếp biết hoàng thượng yêu thích sạch sẽ."
"Hoàng Thượng ngài vẫn là đi ra ngoài đi, hoàng hậu hiện tại không thể kích động."Trác Thái y thấy Mộ Dung Hi Lâm cảm xúc kích động, có vẻ không muốn Hoàng Thượng nhìn đến miệng vết thương, hẳn là thẹn thùng, cho nên cũng cùng khuyên hoàng thượng đi ra ngoài. Máu vẫn còn đang chảy, hắn phải nhanh chóng cầm máu mới được.
"Kia trẫm đi trước đổi bộ quần áo lại trở về." Hiên Viên Hạo nhẹ giọng nói bên tai Mộ Dung Hi Lâm, cẩn thận giúp hắn nằm thoải mái trên giường. Sau đó mới hướng Trác thái y nghiêm khắc nói:" Hoàng hậu nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ngươi liền đem đầu tới gặp trẫm."
Hiên Viên Hạo rốt cục đi ra ngoài, Mộ Dung Hi Lâm tâm liền buông xuống, kéo dài tới lúc này đã đạt tới cực đại của hắn, hắn liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong mơ, Mộ Dung Hi Lâm nghe được có người kinh hô một tiếng, ngay sau đó là tiếng các cung nữ không ngừng đi đi lại lại, trong đó còn hỗn loạn tiếng âm thanh va chạm của bình lọ, giống như một vũ khúc náo nhiệt. Cảm giác có người đẩy quần áo của mình ra. Mộ Dung Hi Lâm liền bừng tỉnh.
Trác Thái y nghĩ đến mình đã làm đau Mộ dung Hi Lâm, ông liền phóng nhẹ động tác:"Hoàng hậu nương nương kiên nhẫn một chút, sẽ có chút đau, rất nhanh liền qua."
"Kêu các nàng đi ra ngoài, đều đi ra ngoài !"
Các cung nữ là lần đầu tiên nhìn đến hoàng hậu của các nàng nổi giận, động tác nhất thời ngốc lăng.
" Không nghe đến lời nói của hoàng hậu nương nương sao! các ngươi thất thần làm cái gì! đều không mau lui xuống." Một bên lo lắng cho Mộ Dung Hi Lâm, Thu Hồng nhịn không được thét lớn, nếu chính mình vừa rồi không rời đi, có lẽ chủ tử của mình sẽ không bị thương, đều do chính mình tự cho là thông minh !
Các cung nữ bị Thu Hồng gầm lên đều kinh sợ mà lui ra.
"Thu Hồng, ngươi cũng đi xuống đi."
"Nhưng là, nương nương......"
"Đi xuống đi."
Thu Hồng còn muốn nói gì đó, mấp máy môi vài cái,chung quy cái gì cũng chưa nói, im lặng lui xuống.
"Bắt đầu đi." Mộ Dung Hi Lâm nhìn đến trong phòng chỉ còn lại có chính mình cùng Trác Thái y hai người , mới vô lực nói.
Trác Thái y lấy ra dụng cụ châm cứu tùy thân, giúp cầm máu, cẩn thận cắt đi chỗ lụa mỏng dính trên vết thương, TRác thái y nhất thời không khỏi kinh hô, rồi lại làm như không có việc gì tiếp tục công tác của mình.
"Trác Thái y đã biết đi."
"Hoàng hậu nương nương nói cái gì, lão thần không biết."
"Trác Thái y, cám ơn ngươi."
Trác thái y khi còn nhỏ đã cùng gia gia vào trong cung học tập, ngẫu nhiên liền trở thành một danh ngự y. làm ngự y cả đời, đối với những sự tình trong cung ông cũng biết không ít. Nhưng làm ngự y nhiều năm như vậy ông cũng liền biết giữ miệng như bình, giả ngu để tránh rắc rối quấn thân, này riết cũng thành thói quen, Nhóm chủ tử của ông nghĩ này là lẽ đương nhiên, nay hoàng hậu trước mắt ông lại nói lời cảm tạ, thực chân thành nói lời cảm tạ !
Edit: haha nay tui edit được hai chương liền thiệt khâm phục mà... haha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro