Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Trấn nhỏ ở núi nữ thần phương Bắc.

"Mai gặp nha Anker, Landis!"

Tuyết Lị quay lưng về phía hoàng hôn, cô bước ra từ trường của thầy Del York rồi vui vẻ vẫy tay với hai cậu nhóc đối diện.

Anker gật đầu với cô cho có lệ, mặt trông khá bực bội.

"Nếu biết sẽ không đậu thì mấy hôm trước em nên chăm chỉ đọc sách đi chứ." Landis đứng cạnh Anker, vỗ đầu cậu nhóc: "Bây giờ không vui thì có ích gì."

"Ai cần anh lo!" Vẻ mặt Anker như đưa đám, "Rõ ràng mỗi ngày Tuyết Lị đều chơi cùng tụi mình mà! Sao em ấy thi tốt vậy được!"

"Tại người ta thông minh, còn em ngốc á." Landis trêu cậu.

Anker hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý anh.

Tuyết Lị che miệng cười trộm.

Anker luôn vậy, rõ là rất thông minh nhưng lại luôn ham chơi không chịu học, mỗi lần thi đều bị thầy chỉ hận rèn sắt không thành thép mà mắng.

Trong cả ba thì Landis lớn tuổi nhất, trên người đã có một ít khí chất của người trưởng thành, giống một người anh lớn dịu dàng và là người chịu trách nhiệm dọn dẹp đống lộn xộn mỗi khi đi quậy cùng họ.

"Ta ngốc chỗ nào?" Anker không phục lắm: "Sách ma pháp ở thư viện ta xem tí là hiểu rồi, thầy cũng bảo sau này ta nhất định sẽ trở thành một Ma pháp sư vĩ đại mà!"

"Được được, vậy vị Ma pháp sư tương lai này có thể hoàn thành bài tập trước hạn được không nào?"

"Ta có thể chép bài của Tuyết Lị!" - Anker cây ngay không sợ chết đứng, quay đầu nhìn cô gái nhỏ: "...Được chứ?"

Giọng của Tuyết Lị ngọt ngào: "Đương nhiên là được!"

Cô thích cảm giác được cần.

"Tốt lắm! Anh dạy em dùng ma pháp!" Anker vỗ vai Tuyết Lị như đối xử với một anh em tốt vậy.

"Được!"

Tuyết Lị rất thích bọn họ, là kiểu thích bạn bè thân thiết nhất.

Cô biết thiên phú của cô không tốt, cô không thông minh bằng Anker nên mỗi tối về nhà cô đều phải đọc sách đến khuya.

Anker và Landis sau này nhất định sẽ trở thành những Ma pháp sư vĩ đại, thân là bạn của họ, cô không thể kéo chân được.

Ba người bọn họ sau này nhất định sẽ cùng nhau thi đậu vào học viện ma pháp tốt nhất, cả đời làm bạn tốt nhất của nhau!

Tuyết Lị thầm nghĩ trong lòng.

Những ngày ở trấn nhỏ này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tuyết Lị.

Nhưng trong cuộc đời cô cũng chỉ có duy nhất một khoảng thời gian hạnh phúc đó thôi.

Đó là một buổi đêm bình thường.

Tuyết Lị tạm biệt Anker và Landis, cô đến cửa hàng trong trấn để mua dầu và mì theo lời dặn của mẹ mình, mang theo một cái túi thêu vài bông hoa nhỏ rồi đi về nhà.

Khi đi ngang qua một cái hẻm nhỏ u ám, cô thấy một người mang áo choàng đen.

Người đàn ông lẳng lặng ngồi xổm trên mặt đất, không thấy rõ mặt, cũng không biết còn sống hay đã chết. Tuyết Lị chưa từng thấy người này trong trấn, cô do dự một lúc rồi vẫn tiến đến.

"Ngài...ngài gì đó ơi?" Giọng của Tuyết Lị nhẹ nhàng, mang theo vẻ trẻ con của một cô gái nhỏ: "Ngài có ổn không?"

Người mang áo đen trước mặt ngẩng đầu lên, Tuyết Lị sợ hãi.

Gương mặt kia khô héo, già nua, nhăn nheo như vỏ cây lâu năm, lớp da trên mặt đang bong ra từng mảng lộ ra xương trắng chi chít.

"A? Một bé gái." Người áo đen nở một nụ cười kỳ quái.

Tuyết Lị khá sợ hãi, cô muốn xoay người rời đi nhưng không biết từ đâu xuất hiện một sức mạnh kỳ lạ trói buộc hai chân cô.

Sau đó, cô lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, cô đã ở trong một phòng thí nghiệm kỳ lạ, tứ chi bị xiềng xích giam cầm. Mà cách đó không xa còn có một cậu nhóc trạc tuổi cô cũng đang bị trói lại bởi xiềng xích và cũng đang tò mò nhìn cô.

Cậu bé có đôi tai nhọn, làn da ngăm đen, đường nét gương mặt rất đẹp, là kiểu đẹp như Anker.

"Cậu tên là gì?" Cậu bé Tinh linh hắc ám tò mò hỏi cô.

"Tôi tên là Tuyết, Tuyết Lị..." Tuyết Lị cực kỳ sợ hãi, cô muốn chạy trốn nhưng lại không biết làm sao trốn đi.

Cậu bé Tinh linh hắc ám tự xưng là Tinh Kiến, cũng như cô bị gã áo đen kỳ quái kia bắt trói tới đây sớm hơn Tuyết Lị hai tháng.

"...Tên kia là biến thái đó." Tinh Kiến nói. Trên mặt cậu bé tràn đầy tức giận và thù hận.

Thật ra còn có một những đứa trẻ khác cũng bị bắt trói tới đây cùng với Tinh Kiến. Người áo đen kia giống như đang dùng bọn họ để làm thí nghiệm kỳ lạ gì đó, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có một đứa trẻ bị mang ra ngoài nhưng chưa lần nào Tinh Kiến thấy bọn họ quay về.

"Chúng ta sẽ được cứu chứ?" Tuyết Lị ở trong góc phòng, có hơi muốn khóc nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

"Đừng nằm mơ nữa, nơi này chim cũng không thèm ỉa, căn bản không ra nổi đâu." Trông Tinh Kiến có vẻ không quan tâm lắm, giống như cậu ta đã quen rồi.

"Bạn của tôi rất lợi hại đó, nhất định họ sẽ đến cứu tôi!" Tuyết Lị giả vờ bình tĩnh: "Sau này bọn họ sẽ là những Ma pháp sư vĩ đại nhất!"

Tinh Kiến cười nhạo, cũng không không trả lời cô, vị thần già nằm trên mặt đất, giơ chân bắt chéo qua.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi." Tuyết Lị hỏi.

Tinh Kiến liếc mắt nhìn cô: "161 tuổi."

"Lớn dữ vậy! Còn lớn hơn ông nội tôi nữa! Tuyết Lị quên đi nỗi nợ, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.

Cậu bé làm ra vẻ mặt "Nhà quê mới lên tỉnh hay gì": "Tuổi thọ trung bình của tộc Tinh linh là từ 2000 tuổi trở lên, tôi mới hơn một trăm tuổi đầu. Đúng là thiếu kiến thức mà, ngu ngốc."

"...À." Tuyết Lị bị vẻ mặt ghét bỏ của cậu bé làm cho đau nhói, cũng không nói tiếp, ủ rũ ngồi một góc.

Một lúc sau, Tinh Kiến chủ động thò mặt qua: "Cậu có đói bụng không?"

Tuyết Lị im lặng mà quay người sang hướng khác.

"...Được rồi, tôi xin lỗi mà." Tinh Kiến gãi đầu, móc ra một khối bánh quy bị vỡ: "Đừng tức giận, cho cậu nè."

Tuyết Lị không muốn ăn nhưng cô thật sự đói bụng lắm rồi. Một lát sau, cô mới ngồi dậy nhận lấy bánh quy rồi chậm rãi gặm.

Cô gặm bánh nhanh và mạnh như một con hamster, cổ họng cô ngập đầy vị khô khốc, Tuyết Lị phớt lờ việc đó, vừa ăn vừa chảy nước mắt, nước mũi.

Tinh Kiến luống cuống chân tay: "Ối...cậu đừng khóc."

Hai má Tuyết Lị phồng lên, cô vừa ăn vừa khóc thành tiếng, tiếng khóc ngày càng lớn, khóc đến thở hổn hển.

Bánh quy này khó ăn quá, khó ăn quá!

Tuyết Lị thầm nghĩ như vậy.

Anker và Landis không tìm thấy mình chắc đang gấp lắm rồi, bọn họ nhất định sẽ đến cứu mình mà...

Mình chắc chắn sẽ được cứu.

"Cậu biết không, buổi tối ở nơi này có thể nhìn thấy ngôi sao bảo hộ của Tinh linh hắc ám bọn tôi." Tinh Kiến tìm cách mở lời.

Tuyết Lị ngừng khóc, không muốn đáp lời cậu ta nhưng vẫn không ngăn được nổi tò mò trong lòng: "Ngôi sao bảo hộ của Tinh linh hắc ám là gì?"

"Đó là cụm sao sáng nhất trong trời sao kia, nhọn nhọn giống lỗ tai của tộc Tinh linh."

Tinh Kiến nói: "Ma pháp sư nhân loại gọi nó là sao mai, mỗi chủng tộc có một cách gọi khác nhau. Nhưng mà trong truyền thuyết của tộc Tinh linh, nó là dấu ấn mà thần Tinh linh khi phi thăng lên Thần quốc lưu lại ở trần gian."

"Đồ lừa đảo, tôi chưa từng nhìn thấy nó."

"Lừa cậu làm gì." Tinh Kiến hừ một tiếng: "Cậu cứ chờ đi."

Ngày qua ngày, trong khung cửa sổ nho nhỏ ở phòng thí nghiệm chưa từng xuất hiện ngôi sao bảo hộ nào.

Đúng là khoác lác mà.

Tuyết Lị thầm nghĩ.

Thỉnh thoảng sẽ có một con Orc da màu xanh lá đem bánh quy và nước đến, nhưng dù Tuyết Lị có khóc lóc la hét đến mức nào thì những người đó cũng chẳng thèm để ý đến cô.

Chỉ có mỗi Tinh Kiến cùng cô nói chuyện.

Quan hệ của hai người ngày càng tốt. Tuyết Lị sẽ kể cho cậu ta nghe chuyện trên trấn, những chuyện thú vị giữa cô và bạn bè, Tinh Kiến cũng chia sẻ cho cô về những câu chuyện thú vị của tộc Tinh linh.

Tính tiền của cậu bé khá kém nhưng Tuyết Lị có biện pháp trị cậu ta, mỗi lần cậu bé nói to tiếng là cô lập tức mím miệng trông như sắp khóc, Tinh Kiến sẽ ngừng chiến liền.

"Sao cậu thích khóc quá vậy!" Tinh Kiến nghiêm mặt giáo huấn cô.

"Tại tôi còn nhỏ tuổi mà." Tuyết Lị hợp tình hợp lý nói.

"Thật ra trong tộc Tinh linh tôi so ra thì tôi vẫn còn nhỏ đó, gần tương đương với...mười tuổi theo loài người?" Tinh Kiến nhìn vẻ non nớt của Tuyết Lị, thử tính rồi nói ra một con số.

"Tôi mười tuổi lẻ tám tháng nè!"

"Vậy đúng rồi, tôi gần mười tuổi bảy tháng, vậy cậu lớn hơn tôi, phải cho tôi." Tinh Kiến vội vàng nói.

Tuyết Lị trừng cậu ta: "Tôi không muốn."

Nhưng đôi khi cách nói của Tinh Kiến lại khác.

"Cậu ăn bánh quy đi!" Vẻ mặt Tinh Kiến không biết phải làm sao.

"Khó ăn quá à." Tuyết Lị ghét bánh quy ở đây, ăn cứ như bùn đất, cô nhớ bánh hoa tươi ở trấn ghê.

"Không ăn sao chạy trốn được?" Tinh Kiến nói.

"Mà cậu cũng có ăn đâu." Tuyết Lị không phục nói.

Mặt Tinh Kiến cứng đờ nhưng vẫn xụ mặt bẻ một nửa cái bánh quy của mình, đưa cho cô: "Cậu ăn là được."

Tuy bụng đói đến cồn cào nhưng cậu vẫn là một Tinh linh hắc ám, tộc Tinh linh có khả năng chịu đói cao hơn loài người.

"...Không cần đâu, cậu ăn đi." Tuyết Lị lắc đầu.

"Tôi lớn hơn cậu, cậu phải nghe tôi."

Tuyết Lị: "..."

Giờ lại đổi cơ!!

Dù vậy nhưng Tuyết Lị vẫn thấy cậu ta là người tốt. Thỉnh thoảng xụ mặt, bày ra bộ dạng lớn tuổi giáo huấn cô, vẻ mặt thấy ghét y chang Anker.

Chờ khi mình ra ngoài sẽ lập tức giới thiệu câu ta cho Anker! Bọn họ chắc chắn sẽ hiểu nhau.

Tuyết Lị nghĩ thầm.

Nhưng lại không có ngày đó.

Vào ngày hôm đó, hình như Tinh Kiến đã nhận ra điều gì đó, tâm trạng của cậu trở nên rất sa sút, dù Tuyết Lị có chọc ghẹo cậu thế nào thì cậu cũng không phản hồi lại.

Mãi cho đến khi kẻ áo đen kia xuất hiện.

Hắn ta xách Tinh Kiến và Tuyết Lị lên như xách gà, đưa bọn họ sang một căn phòng khác. Bên trong tràn ngập mùi khó chịu, còn có một lọ thuốc ma pháp kỳ lạ đang sôi trào ùng ục.

Tinh Kiến điên cuồng giãy giụa, trên gương mặt nhỏ ngăm đen của cậu tràn ngập hận thù, cậu dùng răng cắn xé kẻ áo đen, dùng móng vuốt cào gã. Thân thể gầy gò dùng hết sức đánh ngã tên áo đen, gào lớn bảo Tuyết Lị mau chạy đi.

Đương nhiên bọn họ không chạy trốn được. Hai đứa trẻ đứng trước một Ma pháp sư hùng mạnh trông nhỏ bé như kiến.

Tên áo đen hưng phấn trói chặt họ vào cái bàn lạnh lẽo, trong miệng lẩm bẩm gì mà: "Đột phá thí nghiệm" rồi cả "Tác phẩm nghệ thuật mới" gì đó mà Tuyết Lị nghe không hiểu.

Cô chỉ biết khi ánh sáng màu đen sáng lên, cơn đau dữ dội bao phủ toàn thân, cơ thể cô bị một luồng sức mạnh không biết từ đâu xé rách, cô ghé sát về phía người của Tinh Kiến.

Tuyết Lị cảm thấy cơ thể cô đang dung hợp với một cơ thể khác, linh hồn cũng đang giao hòa với một linh hồn khác, rất nhiều thông tin, ký ức xa lạ tràn ngập trong não cô. Mà linh hồn thuộc về Tinh Kiến mạnh mẽ hơn cô nhiều, chỉ cần dùng chút sức là có thể cắn nuốt cô.

Nhưng Tinh Kiến không làm vậy, cậu chủ động từ bỏ chống trả và để linh hồn Tuyết Lị tùy ý cắn xé linh hồn mình theo bản năng, tiếp đó là cắn nuốt, tiêu hóa, giao hòa,...

Xung quanh tỏa ra một luồng sáng màu đen, trần nhà ẩm ướt vẫn nhỏ nước, bốn phía là những bức tường loang lổ, còn tản ra một mùi thuốc ma pháp rất khó ngửi. Cô nghe thấy tiếng la hét đầy hưng phấn của tên áo đen, bên cạnh còn có hơi thở đang dần mỏng manh của Tinh Kiến...

Thật sự đau quá.

Nếu thật sự có thần linh, xin hãy mau tới cứu tôi đi.

Dù là vị thần nào cũng được, hãy cứu chúng tôi đi.

Tuyết Lị cầu nguyện như vậy.

Trong thoáng chốc, cô tựa như đi đến một thế giới khác trong cơn đau, đó là một thế giới sâu thẳm, tĩnh lặng, đâu đâu cũng ngập tràn hơi thở chết chóc và hài cốt lạnh lẽo. Trên ngai vàng tạo nên bằng xương, có một người đàn ông lẳng lặng ngồi đó.

Tuyết Lị không nhìn thấy được khuôn mặt của người đàn ông kia nhưng vẫn cảm nhận được sự hùng mạnh của hắn ta. Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào mạnh mẽ đến vậy, nếu thế giới này thật sự có thần linh chắc hẳn cũng như vậy.

Tuyết Lị vươn tay muốn cầu cứu người đàn ông kia.

Dưới ánh trăng mờ, cô loáng thoáng thấy người đàn ông kia như đứng lên đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.

"Một con kiến nhỏ đi lạc."

Giọng nói của người đàn ông mờ mịt như truyền đến từ chín tầng mây, âm thanh cổ xưa mà thần bí, giống như một dấu ấn được khắc trên một cuốn sách ma pháp lâu đời, mỗi chữ đều ẩn chứa ma lực bao la.

"Cần giúp à?"

"Cứu, cứu cứu chúng tôi..." - Tuyết Lị cố gắng mở to mắt, muốn thấy rõ bộ dạng người đàn ông.

"Đương nhiên là được." Người đàn ông trông có vẻ rất dễ nói chuyện, hắn ta cúi đầu nở một nụ cười: "Nhưng ta cần một ít phí...chà, một khoản phí. Ví dụ như linh hồn của ngươi? Tín ngưỡng của người? Ngươi sẵn sàng trả thứ gì?"

Linh hồn gì, tín ngưỡng gì.

Thứ đồ vật hão huyền đó, muốn lấy thì lấy đi, chỉ cần có thể cứu được...

Cô giao dịch với người đàn ông kia.

Trong căn phòng thí nghiệm đáng sợ kia, sự hợp nhất giữa Tuyết Lị và Tinh Kiến đã đến hồi kết. Gã áo đen đang thưởng thức tất cả nhưng bỗng có một hơi thở tà ác còn tà ác hơn cả ma pháp hắc ám sinh ra từ trên người Tuyết Lị, trong chốc lát đã cắn nuốt hết thảy ma lực của gã.

"Cái gì vậy?!"

Trước khi tên áo đen kịp phản ứng, "Bán Tinh linh hắc ám" trước mặt đã thoát khỏi xiềng xích, một thứ sức mạnh tà ác và âm u lạnh lẽo quấn lên cổ gã. Dù bản thân là một Ma pháp sư cao cấp thì cũng không thể chống lại nổi thứ sức mạnh quái dị mà hùng mạnh này.

Trước mặt gã là một con quái vật không nhìn ra được giới tính, trên da toàn là những dấu vết giao nhau giữa màu đen và trắng, chỗ giao nhau thì rách nát không chịu nổi, tựa như bình minh sinh ra trong đêm tối, vừa kỳ dị lại còn xấu xí.

Tên áo đen cảm thấy mình sắp chết.

Gã lập tức quyết định rời khỏi khối thân thể này, linh hồn chui vào một cái nhẫn trong góc phòng thí nghiệm, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, linh hồn thu nhỏ lại thành một sợi.

Cũng may con quái vật đó không hiểu về thế giới ma pháp, thấy tên áo đen trước mặt đã chết cũng lập tức tiêu tán sức mạnh.

Con quái vật đen trắng ngơ ngác nhìn đôi bàn tay của bản thân.

Linh hồn của cô là Tuyết Lị.

Linh hồn của cậu bé Tinh linh hắc ám Tinh Kiến gần như đã bị cắn nuốt hết, chỉ còn một chút ánh sáng không quan trọng lẳng lặng ẩn mình một góc trong linh hồn cô.

Tuyết Lị dùng thứ sức mạnh tà ác kia nhẹ nhàng bao bọc lấy một giọt hồn phách của Tinh Kiến, dịu dàng phong ấn nó tựa như đối đãi với trân bảo.

Cô kéo thân hình bị tàn phá quái dị của mình ra khỏi phòng thí nghiệm.

Bên trên là một bầu trời đầy sao sáng ngời.

Cuối cùng Tuyết Lị cũng thấy được cụm sao bảo hộ sáng lấp lánh kia.

Đúng như Tinh Kiến nói, nó nhọn nhọn giống với lỗ tai của Tinh linh.

Thật sự rất đẹp, đẹp như Tinh Kiến.

Tuyết Lị lau mặt bằng đôi tay bẩn thỉu của mình nhưng không kìm nổi nước mắt lách tách chảy xuống.

Tinh Kiết chết rồi, Tuyết Lị cũng chết rồi.

Tên cô là Tuyết Kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro