Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59. 🌸 Cơ hội

59.

Cơ hội

Khi Đào Niệm tỉnh lại, điều đầu tiên cậu phát hiện đó là cảm giác không đúng lắm ở lỗ sau.

Vừa định sờ xem là có chuyện gì, cậu lập tức nhận ra đôi tay mình đang bị còng khóa lại.

Ký ức của đêm qua bỗng chốc ùa về đến choáng váng, Đào Niệm khó chịu cau mày lại rồi chậm rãi mở to hai mắt lên.

Quả nhiên tình cảnh giờ đây không phải là một giấc mơ.

Cẩn thận xoay đi quan sát xung quanh căn phòng, cậu phát hiện Văn Tri Trầm không có ở đây, vậy mà tất cả những tấm ảnh chụp khó xem trên tường cùng với đủ loại đồ chơi giống như là đang thay hắn canh giữ cậu, khiến cho Đào Niệm không khỏi rùng mình một cái.

Xiềng xích nơi chân vẫn chưa được cởi ra, thậm chí còn có một sợi dây kim loại mỏng móc ở giữa, đầu còn lại của dây xích thì được hàn vào một cột kim loại bên dưới cạnh chân giường, hoàn toàn không cho Đào Niệm một cơ hội cắt nó đi.

Đào Niệm thầm tính toán chiều dài của dây xích, có thể là cậu vẫn xuống giường đi lại tự do chỉ là không đi được tới cửa thôi.

"Văn. . ." Cậu định cất tiếng gọi Văn Tri Trầm nhờ hắn cởi xích chân ra, nhưng lại bị giọng nói khản đặc của mình dọa sợ ngay lập tức.

Thế nên Đào Niệm chỉ có thể cố gắng chịu đựng sự khó chịu trên người, vất vả trèo xuống giường. Nhưng không ngờ, chỉ mới đi được một bước thì cảm giác có dị vật bên trong lỗ sau đã khiến cậu run rẩy toàn thân, không thể chịu đựng được mà quỳ sụp xuống đất.

Bằng cách đó nên Đào Niệm cũng thấy được cái thứ đang kẹp sau mông mình bằng tư thế quỳ bò trên thảm.

Là một cái đuôi xù màu xám trông rất mịn màng.

Dù không có gương để Đào Niệm có thể nhìn thấy được dáng vẻ hiện tại của chính mình, nhưng mà cả người khỏa thân cộng thêm chiếc còng ở chân và một chiếc đuôi đang được nhét vào lỗ, điều đó hoàn toàn có thể khiến Đào Niệm hiểu ngay được mình đang rơi vào tình cảnh thế nào.

Cậu bị Văn Tri Trầm giam lại rồi.

Giống như những gì mà đối phương vẫn luôn lặp lại liên hồi trong những tin nhắn kia, đó là giam cầm cậu tựa như một con chó cái.

Nếu nói tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua chỉ là một màn đón chào với Đào Niệm, vậy thì hoàn cảnh giờ đây sẽ chỉ khiến cho cậu bi thương đến tê lòng.

Bởi vì không phải là cậu chưa từng hoài nghi Văn Tri Trầm, nhưng mỗi lần nghi ngờ, cậu đều sẽ bị sự chu đáo đúng mực của hắn xóa đi mọi băn khoăn.

Thậm chí sau này, khi đã dần yêu Văn Tri Trầm rồi thật sự Đào Niệm luôn vô thức trốn chạy hết mọi sự nghi ngờ đối với hắn, tựa như chỉ cần không có một chứng cứ nào chắc chắn thì cậu đều có thể thuyết phục mình rằng Văn Tri Trầm không phải là tên biến thái kia.

Từ lúc bắt đầu với miếng bông sát trùng đến chất ether và thuốc kích dục lần trước, chỉ cần Văn Tri Trầm giải thích thì Đào Niệm sẽ tự thôi miên chính mình. Ngay cả khi đẩy cửa cánh cửa phòng này ra, cậu đã thầm hỏi chính mình rằng một lát nữa sẽ giả vờ như chưa từng tới thế nào.

Nhưng mà khi lấy xuống tấm ảnh chụp ở đài phát thanh, mọi ảo giác che mắt mà cậu dựng lên đã hoàn toàn tan vỡ.

Tuy mọi thứ có thể xem như đã sụp đổ, vậy mà Đào Niệm vẫn mong rằng, từ tận sâu trong tiềm thức cậu vẫn đang phân vân rằng không biết có nên cho Văn Tri Trầm một cơ hội để cầu xin sự tha thứ hay không.

Có điều hiện thực sau khi thức giấc đã nói cho Đào Niệm biết, Văn Tri Trầm chẳng hề có ý muốn nhận lấy cơ hội đó.

Càng nghĩ sống mũi càng cay cay, Đào Niệm ngồi bệt hẳn xuống thảm, nước mặt như những chuỗi ngọc lăn dài trên gò má.

"Cạch --"

Không cho cậu có thêm thời gian để đau lòng nữa, cửa phòng đột nhiên mở ra.

"Niệm Niệm." Tâm tình của Văn Tri Trầm có vẻ không tệ, bê thức ăn trên tay đi vào phòng.

Đào Niệm vội vàng ngẩng đầu, hoảng sợ đưa ánh mắt nhìn sang Văn Tri Trầm mà ngay cả cơ thể cậu cũng vô thức co về phía sau.

Chiếc đuôi ở lỗ sau không biết được cấu tạo như thế nào, rõ ràng cảm giác không quá thô dài nhưng chỉ cần Đào Niệm hơi động đậy một chút thì điểm mẫn cảm sẽ liên tục bị đâm thọc vào, "A a. . ." Khiến cho cậu bủn rủn ngã xuống đất.

Văn Tri Trầm dừng chân thưởng thức đôi mắt mê man của Đào Niệm một hồi lâu mới thản nhiên đi tới, đặt thức ăn trên đầu giường rồi khom lưng nhẹ nhàng bế cậu lên, "Xem ra Niệm Niệm thật sự rất thích cái đuôi được đặc chế này. Nhưng em đừng nằm dưới đất nữa, đầu gối bị cọ đỏ cả rồi."

"Ưm a. . . không cần anh lo, thả tôi ra. . . A, anh lấy nó ra đi. . ." Đào Niệm khó nén nổi tiếng rên rỉ nên đành phải đưa đôi tay bị trói yếu ớt đẩy ngực của Văn Tri Trầm ra.

"Lại không ngoan rồi." Văn Tri Trầm chẳng quan tâm tới yêu cầu của Đào Niệm, trái lại nhéo cái mũi đỏ ửng của cậu, sau đó nghiêng người cầm lấy bát canh sườn trên tủ đầu giường xuống, "Ăn một ít trước đi, sáng sớm nay anh dùng niêu để hấp trước khi đi thi đấy, chín cũng rất vừa, cắn một cái thịt sẽ trượt ra khỏi xương."

Có thể là vì mùi thơm của canh xương sườn đã gợi lên cảm giác đói bụng của Đào Niệm, hoặc cũng có thể là giọng điệu kiên nhẫn của Văn Tri Trầm đã khiến cho cậu đặt xuống cảnh giác, đột nhiên cậu lại cảm thấy hai người đã quay trở về mối quan hệ như trước đây.

Cậu mệt mỏi nghiêng đầu tránh đi chiếc thìa kia, "Anh thả tôi ra trước đi rồi tôi sẽ cân nhắc xem có nên ăn hay không."

Nhưng Văn Tri Trầm chẳng hề dễ nói chuyện giống như Đào Niệm nghĩ, nghe thế hắn lập tức trầm mặt xuống, đẩy cây gậy thịt dưới háng vốn đã sớm sưng to lên, "Cái miệng nhỏ này nếu như không muốn ăn cơm thì ăn cái khác nhé?"

"Anh--" Đào Niệm giận đến nỗi đỏ bừng mặt ngay tức khắc, vừa thẹn vừa bực, hốc mắt còn rưng rưng ướt đẫm lệ, "Tên khốn kiếp nhà anh!"

Nhưng dáng vẻ đáng thương đang oán hận này cực kỳ dễ dàng khơi dậy tâm lý muốn ngược đãi của người khác.

Văn Tri Trầm lập tức đặt bát sang một bên, kéo khóa quần xuống rồi xách Đào Niệm quỳ đến trước đũng quần mình, "Ngoan, tự ngậm lấy đi."

"Tôi không. . ." Đào Niệm xoay đầu, dù khi hai người ở bên nhau Văn Tri Trầm cũng đã dỗ dành cậu ngậm vài lần, nhưng hắn chưa từng dùng cách cưỡng ép như thế này.

Văn Tri Trầm thấy thế cũng không vội vàng, đưa tay cầm ở gốc cặc đang cương cứng nhẹ nhàng đánh vào hai bên má của Đào Niệm, "Niệm Niệm đang sợ gì thế? Rõ ràng em rất thích mà?"

Quy đầu to lớn cọ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của Đào Niệm, gân xanh trên toàn bộ thân cặc to dài khiến cho người khác sợ hãi nhưng đồng thời cũng mang đến sự sung sướng không thể sánh được.

Lỗ đít hơi ngứa kẹp chặt lấy cái đuôi, Đào Niệm nhục nhã khép mắt, không muốn nhìn nữa, "Tôi không có. . ."

Tuy nhiên Văn Tri Trầm lại nhân lúc Đào Niệm mở miệng cất lời mà đưa tay giữ lấy đầu cậu, nhét thẳng cặc vào.

Quy đầu đè lên cái lưỡi mềm mại đẩy vào bên trong thực quản, Văn Tri Trầm vừa đưa vào đã khiến cho Đào Niệm ngậm nó thật sâu.

Sau đó hắn lại cúi người nắm lấy cái đuôi xù lộ ra bên ngoài mông Đào Niệm, rút ra một chút rồi đột ngột đâm vào.

"Ưm. . ." Trong miệng Đào Niệm còn đang bị cặc chặn lại nên muốn kêu cũng kêu không được, chỉ có thể rên lên một tiếng nhỏ, mặc cho Văn Tri Trầm đâm đến cổ họng, nịnh nọt đè ép quy đầu to lớn kia.

"Sướng thật, cái miệng nhỏ của Niệm Niệm ăn giỏi thật đấy." Văn Tri Trầm xoa bóp mông cho Đào Niệm để khích lệ, nhét cái đuôi vào lỗ nhỏ của cậu từng chút từng chút.

Tiền giáp hậu kích, bị đụ một cách mạnh mẽ trước sau như thế, rất nhanh Đào Niệm đã bắn ra.

Văn Tri Trầm rút cặc ngay lập tức, ôm Đào Niệm đang co giật vào lồng ngực mình.

"Ưm a. . . không được. . ." Thịt ruột đang mạnh mẽ co bóp khi vào trào nên kẹp chặt cái đuôi không buông bỏ. Thế nhưng thứ đồ chơi kia vẫn không biết mệt mỏi mà đâm vào điểm mẫn cảm của cậu, khiến cậu càng sướng hơn.

"Lỗ đít của Đào Niệm thích cái đuôi này hay là thích cặc của chồng hơn?" Văn Tri Trầm rũ mắt ngắm nhìn bên dưới lỗ sau của Đào Niệm, xem nó đang mấp máy đóng mở như một nhụy hoa tham lam.

Thong thả rút nó ra một chút, Văn Tri Trầm vẫn tiếp tục lẩm bẩm, "Nhưng cái đuôi này không to bằng anh, cũng chẳng thể lấp đầy Niệm Niệm được, chỉ là bên ngoài nó có vân nên mới có thể giữ được chắc chắn."

"Đương nhiên tuyệt nhất vẫn là đầu lưỡi ở đỉnh rồi, chỉ cần Đào Niệm động đậy thì nó sẽ mạnh mẽ chọc vào tuyến tiền liệt, sướng lắm đúng không em?"

Đào Niệm hoàn toàn đắm chìm vào khoái lạc tột cùng, không có cách nào trả lời được câu hỏi của hắn, "Ưm a. . ." Cho đến khi cái đuôi đã được rút ra rồi cậu mới mơ hồ mở mắt.

Trải qua một cú như thế, Đào Niệm không dám làm trái lời của Văn Tri Trầm nữa, chỉ có thể mềm nhũn xoay người ôm lấy cổ của hắn, thì thầm bên tai, "Tôi. . . tôi đói rồi, tôi muốn ăn canh xương sườn."

"Được, ngay từ đầu em ngoan ngoãn như thế này có phải tốt rồi hay không."

Văn Tri Trầm ôm eo bế cậu lên, sau đó lại tách chân để cậu ngồi lên mình.

Dương vật đi vào bên trong lỗ sau mềm mại ấm áp của Đào Niệm, Văn Tri Trần vươn người cầm lấy bát ở đầu giường, múc một muỗng canh đưa tới bên miệng cậu, "Cả hai cái miệng trên dưới của Đào Niệm đều không thể để bị đói được."

Dù lỗ nhỏ bị cây hành kia làm cănh tới mức đau đớn nhưng Đào Niệm vẫn phải thỏa hiệp ngoan ngoãn cúi đầu uống một ngụm canh.

.

Editor có lời muốn nói:

Theo tình hình này thì có lẽ kết thúc ATSH tui mới quay lại đều đặn được thôi, tại bận làm này làm kia quáa à 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro