57. 🍑 Tùy ý
57.
Tùy ý
"Anh. . ." Cơ thể Đào Niệm run lên, muốn lui về sau nhưng đôi chân hệt như đã bị dây leo từ địa ngục trồi lên cuốn lấy, gần như chẳng còn chút sức lực nào.
Cậu vội vàng cúi đầu nhìn lại bức ảnh trên tay mình, cuối cùng vẫn không còn cách nào lừa gạt bản thân được nữa.
Văn Tri Trầm dời ánh mắt đến tay của Đào Niệm, sau đó cũng thấy rõ khung cảnh bên trong tấm ảnh ấy.
Không phải là ảnh chụp trộm hằng ngày cũng chẳng phải là ảnh chụp màn hình video của Đào Niệm và Tống Nghị. Mà bức ảnh này, là một cái chân tinh tế mảnh khảnh cùng cảnh vật ở đằng sau là trạm phát thanh, là mắt cá chân có một nốt ruồi son đặc biệt, là chân của Đào Niệm.
Thậm chí, nó chính là bức ảnh khác có cùng khung cảnh và góc chụp với tấm mà tên biến thái kia dùng để dọa Đào Niệm ở thư viện.
Thế nên, cho dù Đào Niệm không muốn tin, thì sự thật không thể chối bỏ được việc Văn Tri Trầm chính là người đã quấy rối cậu, hãm hiếp cậu, là tên tội phạm đã cuốn cậu rơi vào trong sợ hãi.
Chính Văn Tri Trầm sau khi xem rõ rấm ảnh kia cũng dần hiểu ra, mình đã chẳng cần phải lấy thêm một cái cớ nào nữa.
Hắn yên lặng khóa trái cánh cửa phía sau lại, tiếp đó chậm rãi đi về phía của Đào Niệm từng bước một.
"A. . . anh đừng, anh đừng tới đây. . ." Thoáng chốc Đào Niệm đã sợ tới mức gào to lên.
Bước chân run rẩy lùi về sau nên không cẩn thận, vô tình đạp phải chiếc còng trên mặt đất làm hai chân trở nên mềm nhũn, ngã xuống tấm thảm bên cạnh giường.
Đôi mắt trông thấy Văn Tri Trầm càng lúc càng tiến gần nên dựa sát lưng vào tấm ván gỗ ở cuối giường, đã không còn đường trốn thoát nên cậu cũng chỉ có thể òa khóc lên.
Văn Tri Trầm đi tới trước mặt Đào Niệm, quỳ một chân xuống đưa tay xoa trán cậu, "Anh đây mà, Đào Niệm."
Là giọng nói quen thuộc khiến cho người khác an tâm, Đào Niệm hoảng hốt tới mê man, nhắm mắt nhào vào lòng của Văn Tri Trầm, "Hức hức. . . chồng ơi. . ."
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt cậu đã tỉnh táo lại được, tay chân hung hăng đấm đá vào người của Văn Tri Trầm, "Đồ biến thái! Buông tôi ra. . . hức hức, anh phạm tội cưỡng hiếp có biết không!"
"Cạch—— cạch——"
Tiếng khóa kim loại vang lên hai lần, Văn Tri Trầm nhanh chóng khóa hai chân của Đào Niệm lại.
Hắn chưa bao giờ muốn cầu xin sự tha thứ từ Đào Niệm, nếu mọi chuyện ra lộ ra trước mắt rồi thì hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất.
Đó là nhốt Đào Niệm lại, giống như cảnh tượng mà hắn đã từng mơ tới hàng trăm ngàn lần, giấu ở bên trong căn phòng nhỏ của mình, biến Đào Niệm hoàn toàn trở thành một bé cún con của riêng mình hắn.
"Niệm Niệm, đừng sợ." Văn Tri Trầm thấp giọng mê hoặc ở bên tai cậu, "Chỉ là anh quá yêu em nên không muốn mất em thôi."
Ngoài miệng nhẹ nhàng dỗ dành cũng không ảnh hưởng tới hành động kiên quyết ở tay, Văn Tri Trầm bắt chéo hai tay của Đào Niệm ra sau lưng, sau đó nghiêng người lấy một bện dây thừng chuyên dụng trong ngăn tủ, vòng qua cổ cậu rồi luồn xuống bên dưới nách, cuối cùng trói chặt hai tay cậu ra phía sau.
Tuy rằng suốt quá trình Đào Niệm vẫn phản kháng như cũ, nhưng có lẽ trong lòng đã phải nhận một đả kích quá lớn nên động tác của cậu yếu ớt tựa như một con búp bê bằng bông, chẳng có đến lấy một chút uy hiếp nào.
"Hức hức. . . xin anh, đừng động vào tôi. . ." Đào Niệm khóc sưng cả hai mắt, tuy rằng cả tay lẫn chân đều đã bị trói lại nhưng trong lòng cậu vẫn có một chút hy vọng ít ỏi, mong rằng đối phương vẫn chưa đánh mất lương tâm mà buông tha cho mình.
Thế nhưng Văn Tri Trầm không hề bất cẩn, kiểm tra một vài lần, xác định Đào Niệm đã hoàn toàn không có khả năng chạy thoát mới bế cậu từ dưới đất đặt trên giường.
Đưa ngón cái lau gương mặt ướt đẫm nước mắt của Đào Niệm, Văn Tri Trầm nhéo nhéo cái mũi đã hồng lên vì khóc của cậu, "Không khóc, Đào Niệm ngoan."
Có lẽ vì sự dịu dàng của đối phương đã khiến Đào Niệm hơi thả lỏng cảnh giác, nỗi sợ dần dần chìm xuống đáy hồ, nỗi thất vọng cùng với cảm xúc oán hận bắt đầu dâng lên trên mặt nước.
Đào Niệm mở to đôi mắt vừa rồi còn tối đi vì nức nở, cậu cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào Văn Tri Trầm trước mắt, "Hức. . . Văn Tri Trầm, tôi hận anh! Tên biến thái. . . đồ hiếp dâm. . . hức hức, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy. . ."
Dù cho Đào Niệm có mắng hắn một ngàn câu "tên biến thái chết tiệt" hay "kẻ hiếp dâm" thì Văn Tri Trầm cũng sẽ chẳng hề để ý, thế nhưng khi trong lời nói của Đào Niệm xuất hiện hai chữ "hận anh", nó lập tức đánh chính xác vào hơi thở của Văn Tri Trầm.
"Em không thể hận anh, Niệm Niệm." Văn Tri Trầm ôm chặt lấy Đào Niệm trong vòng tay mình, đè cậu nằm xuống giường, nhe răng gặm cắn sườn cổ Đào Niệm, "Niệm Niệm, Niệm Niệm. . . rõ ràng em rất yêu anh, còn cực kỳ dựa dẫm vào anh mà, không phải sao em?"
"Ưm a. . ." Bởi vì hai tay bị dây thừng trói phía sau nên Đào Niệm không tránh được cái ôm quá chặt của Văn Tri Trầm, chỉ có thể ngẩng đầu cố gắng trốn ra khỏi hàm răng đang chà đạp da thịt mẫn cảm nơi cổ của cậu.
Văn Tri Trầm sẽ không bao giờ cho cậu cơ hội này, chỉ là vừa rồi hắn đã mất bình tĩnh nhất thời vì sợ mất đi tình yêu của Đào Niệm nên mới để lộ ra một chút hoảng loạn ngắn ngủi.
Lý trí dần chiếm lĩnh, rất nhanh Văn Tri Trầm đã tìm lại được năng lực không chế tâm trí của Đào Niệm.
Vốn dĩ giờ đây hắn không cần phải giả vờ ân cần chu đáo nữa, những dục vọng biến thái vặn vẹo giấu sâu trong lòng, vào lúc này đã có thể tùy ý triển khai trên người của Đào Niệm
Văn Tri Trầm không nói một lời mà trở xuống giường, mở cửa đi ra ngoài lấy kéo trở về cắt quần áo trên người Đào Niệm thành nhiều mảnh, khiến cho cậu chỉ còn bị giam lại bằng dây thừng và còng chân.
Thành thục bôi trơn và khuếch trương cho cậu, Văn Tri Trầm lôi dương vật trong quần mình ra cọ ở trước cửa lỗ của Đào Niệm vài cái, sau đó mới dùng quy đầu phá vỡ thịt ruột ẩm ướt ấm nóng, lấp đầy hoàn toàn lỗ nhỏ của cậu bằng cây gậy thịt nổi đầy gân xanh.
"Ưm. . ." Lỗ sau lập tức bị căng ra vừa trướng vừa đau, Đào Niệm bật khóc nức nở ra thành tiếng.
Cho dù trong lòng cậu biết rõ rằng mình không nên phản ứng gì khi bị đối phương đụ địt, nhưng cơ thể của cậu đã sớm bị Văn Tri Trầm chơi quen rồi, căn bản là không chống lại được sự dâm loạn cố ý của đối phương.
Đào Niệm cắn môi, xoay mặt vùi vào trong chăn, tựa như đang muốn dùng cách bịt tai trộm chuông này trốn tránh khi cơ thể đang dần chìm vào trầm luân.
"Quả nhiên, cái lỗ để chịch này của Niệm Niệm còn thành thật hơn cái miệng nhỏ của em nhiều, cắn cặc của anh chặt quá." Văn Tri Trầm móc ngón tay vào dây thừng phía sau của Đào Niệm rồi không ngừng di chuyển thân dưới, dùng quy đầu đánh liên tục vào tuyến tiền liệt mẫn cảm của cậu.
"Ưm a. . . đừng mà, hức. . ." Đào Niệm nức nở xin tha, sợ hãi cong eo khiến cho thịt ruột đang kẹp chặt côn thịt cứng rắn kia không ngừng run rẩy.
Những tấm ảnh dán ở khắp phòng dường như đều đang nhìn trộm trận làm tình khổ sở này, kích thích cho cơ thể của Đào Niệm mẫn cảm hơn, khoái cảm hệt như thủy triều đang không ngừng dâng lên, chỉ chốc lát sau đã khiến cậu bắn ra ngoài.
Văn Tri Trầm nương theo lỗ sau đang bú mút càng thêm mạnh mẽ thọc vào rút ra, sau một trận điên cuồng đưa đẩy mới rót hết tinh dịch vào bên trong cơ thể Đào Niệm.
Nhưng hắn không vì thế mà dừng lại, cao trào qua đi vẫn tiếp tục cọ sát cặc bên trong thành ruột mẫn cảm của Đào Niệm.
"A a. . . đừng mà, không được. . ." Nhận thấy được ý đồ của Văn Tri Trầm, Đào Niệm lập tức duỗi chân giãy dụa khiến cho còng chân vang lên những tiếng leng keng, ngược lại kích thích mã mắt của Văn Tri Trầm căng lên.
Nước tiểu nóng hổi tuôn ra khỏi lỗ chuông đánh vào thành ruột mẫn cảm của Đào Niệm khiến cậu run rẩy, lại rơi vào cao trào.
"Hức hức. . . đồ biến thái, tôi hận anh. . ." Đào Niệm khóc đến mức không thể kiềm chế được, hai mắt trợn lên lộ ra cả tròng trắng, đầu óc chỉ còn lại mỗi một thứ ánh sáng trắng bao phủ.
Nhưng nước tiểu của Văn Tri Trầm vẫn không ngừng tuôn ra, vừa nhiều lại nhanh khiến cho bụng nhỏ của Đào Niệng căng đến nỗi lộ ra một vòng cung rồi vẫn chưa chịu dừng lại.
Văn Tri Trầm đưa tay ôm lấy bụng Đào Niệm, đắc ý cong môi lên, "Có thể bắn nhiều thêm cho Niệm Niệm được không, để bé chó cái này mang thai con của anh rồi thì sẽ không bỏ chạy được nữa."
Nói xong cũng không đợi dương vật mềm xuống đã rút ra, sau đó lấy trên đầu giường xuống một nút mềm nhanh chóng nhét vào lỗ sau của Đào Niệm, chặn lại hết toàn bộ tinh dịch và nước tiểu bên trong lỗ nhỏ của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro