Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36. 🍑 Choáng váng

36.

Choáng voáng

Văn Tri Trầm ấn đôi tay bị trói lại của Đào Niệm lên đỉnh đầu, không để cho cậu nhúc nhích, đầu gối chen vào tách hai chân của Đào Niệm ra để lộ nơi tư mật ở phía sau.

"Đừng mà. . ." Đào Niệm cố gắng vặn vẹo eo, cong lưng muốn dùng sức để đẩy Văn Tri Trầm ra nhưng tất cả đều vô ích.

Tay chân bị giữ chặt, càng muốn trốn ngược lại lực lôi kéo của hắn càng lớn hơn, chẳng được mười mấy giây sau Đào Niệm đã kiệt sức nằm nhoài trong chăn.

"Chạy cái gì? Không phải lần trước Niệm Niệm rất thích à?" Văn Tri Trầm đưa tay bắt lấy dục vọng đã nhếch cao lên giữa bụng dưới và chăn tấm chăn của cậu.

Dường như đã xác minh được, Văn Tri Trầm cười khẽ bên tai của Đào Niệm, "Niệm Niệm chỉ ăn cặc mà cũng cứng lên rồi sao? Còn không thừa nhận mình là bé chó cái à?"

"Tôi không có. . .." Đào Niệm cảm thấy xấu hổ không muốn dối diện, cậu nâng mông lên định né tránh tay của tên biến thái, nhưng lại khiến cho cây thịt của mình cọ xát vào bàn tay đang nắm chặt của người đó hơn, quy đầu cọ qua cả vết chai mỏng trên ngón trỏ, "A. . ." kích thích đến nỗi eo của cậu mềm nhũn ra, khóe miệng thoát ra một tiếng rên rỉ.

"Đĩ thật." Văn Tri Trầm tát lên mông của Đào Niệm, sau đó lấy từ bên cạnh một chai bôi trơn, bôi một lượng lớn lên khe mông của cậu.

Quen thuộc đưa hai ngón tay vào bên trong lỗ nhỏ của Đào Niệm, sau đó cong khớp tay xoay tròn, ấn rồi xoa nhẹ thịt ruột mẫn cảm từng chút một, cảm nhận chúng đang dần thả lỏng và mềm ra, bắt đầu mút mát lấy các ngón tay hắn.

Nội tâm của Đào Niệm giờ đây đã sụp đổ rồi, cũng chẳng còn tâm tư hay sức chống cự nào nữa, chỉ là cậu càng thêm oán hận Tống Nghị.

Lần trước cũng như thế, Tống Nghị hoàn toàn không để sự an toàn của Đào Niệm trong lòng, những gì đã hứa với nhau cũng không nhớ đến, thậm chí gọi điện thoại cũng không được, vì thế nên giờ đây tên biến thái kia mới có thể được cơ hội cưỡng hiếp cậu.

Đào Niệm cảm giác cây hàng của tên biến thái đã đặt ở trước lỗ của mình, dục vọng và oán trách thay phiên nhau giằng xéo lấy cậu, vậy mà không hiểu sao cậu lại nhớ đến Văn Tri Trầm.

Nếu như là Văn Tri Trầm thì chắc chắn sẽ không để cậu rơi vào tình cảnh như thế này.

Nghĩ đến việc mình từ chối lời mời cùng đi thư viện với Văn Tri Trầm để cùng đi thuê phòng với Tống Nghị, Đào Niệm cảm thấy ân hận đến khốn cùng.

Nhưng mà, bản thân càng thêm bẩn thỉu và thối nát như thế này dựa vào đâu cậu lại mơ ước đến tình cảm của Văn Tri Trầm?

Văn Tri Trầm nhận ra Đào Niệm đang thất thần thế nên vừa đẩy dương vật vào bên trong mông cậu vừa cúi xuống cắn lên vành tai Đào Niệm, "Niệm Niệm nghĩ về ai đấy? Nói lại một lần nữa xem đã nhận ra được lỗi của mình chưa?"

"Hức. . ." Đào Niệm nghiêng đầu đi, cắn chặt môi, không muốn trả lời câu hỏi của tên biến thái.

Dù lần trước đã trải nghiệm rồi, nhưng mà cây thịt bên trong lỗ sau thật sự quá thô và dài lại còn cứng tựa như sắt, căng đến nỗi làm cậu đau đớn, thịt ruột vừa như từ chối lại vừa như chào đón mà không ngừng co rút lại.

Sung sướng và đau đớn cùng đan xen, Đào Niệm không nén được run rẩy, trên thái dương lấm tấm mồ hôi, thậm chí ở quy đầu còn rỉ ra một vài giọt dâm dịch.

Văn Tri Trầm cũng biết là Đào Niệm sẽ không trả lời hắn nên cũng không để tâm, dù sao nhìn trạng thái của Đào Niệm hắn biết rõ mục đích của mình đã đạt được rồi.

Bàn tay ấn lấy eo Đào Niệm, nâng cao mông của cậu lên. Dương vật trong cơ thể Đào Niệm tùy tiện đâm rút không ngừng, tinh hoàn liên tục va đập và cánh mông khiến cho một lát sau đùi của cậu nổi lên một mảng hồng, tiếng ra vào vang lên bành bạch vì tác dụng của bôi trơn.

Lần nào quy đầu cũng giống như có ý thức đâm vào điểm mẫn cảm của Đào Niệm, khuấy tung bên trong cái động nhỏ, làm đến mức hai chân của Đào Niệm run lên bần bật, chỉ có thề há miệng rên lên vài tiếng ưm a.

"A. . . a. . ." Eo của Đào Niệm cong xuống vì bị đâm rút không ngừng từ phía sau, nước văng tung tóe, dâm dịch không ngừng chảy từ miệng lỗ xuống đùi trong khiến cậu cảm thấy xấu hổ đến cùng cực.

"Không được. . . hức. . ." Rõ ràng không cần kỹ thuật cao siêu nào cả, chỉ đơn giản là mạnh mẽ đâm vào rút ra đã có thể khiến Đào Niệm sướng đến mức choáng váng đầu.

Khoái cảm đến quá nhanh nên còn chưa được mười phút, dương vật của Đào Niệm đã dựng đứng lên, bị cây gậy sắt kia địt đến nỗi bắn ra ngoài.

Nhưng tên biến thái ở phía sau hoàn toàn không có ý muốn buông tha cho Đào Niệm, hắn vừa hưởng thụ cái co rút khi cao trào của cậu vừa tiếp tục đẩy đưa eo không hề giảm lực, dùng cặc của mình mạnh bạo đâm vào cái lỗ chín muồi mềm mại.

"Bỏ đi mà. . . xin anh. . . không chịu nổi nữa rồi." Đào Niệm lắc đầu nguầy nguậy, hai tay nắm chặt lấy chăn, bàn chân dùng sức đạp vào chăn để bò về phía trước.

Văn Tri Trầm lại không vội giữ Đào Niệm mà ngược lại còn để cậu tự ý bò đi, chỉ là khi còn lại mỗi quy đầu ở trong lỗ thịt thì lập tức kéo mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, cưỡng ép lôi cậu về.

Dương vật nhân cơ hội này mà càng đâm vào mạnh hơn, thẳng vào tận nơi sâu nhất.

Khoái cảm tê dại bùng nổ như nước vỡ đê, Đào Niệm run rẩy không chịu nổi, tay chân vô thức lảo đảo bò về phía trước vì muốn né tránh khoái cảm mãnh liệt kia một lần nữa.

Văn Tri Trầm vẫn bình thản đợi Đào Niệm bò đi như cũ, sau đó lặp lại trò của mình, mạnh mẽ đẩy mạnh cặc vào bên trong lỗ đít đang co rút kia.

Lần này Đào Niệm bị làm đến mức ngã hẳn xuống đệm, đôi tay cậu nắm chặt lại thành quyền, gương mặt đỏ hồng rên rỉ trong dục vọng, hoàn toàn là dáng vẻ bị địt tới mức phải khuất phục.

"Còn chạy nữa không?" Văn Tri Trầm đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt Đào Niệm.

"Hức hức. . . không được. . . anh thả tôi ra đi. . ." Kích thích quá lớn khiến cho cậu chẳng thể phân biệt rõ là đang sướng hay đau.

Đào Niệm đành phải hạ eo của mình xuống, chổng cặp mông tròn trịa lên bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn chịu bị địt, thậm chí còn chủ động dùng lỗ đít của mình vuốt ve cặc, muốn nó xuất tinh sớm hơn một chút để có được một ít thời gian nghỉ ngơi.

"Dâm thật đấy đĩ nhỏ, như vậy mới ngoan chứ." Văn Tri Trầm cố ý nói những lời suồng sã thô tục, dùng hổ khẩu bóp chặt lấy cằm của Đào Niệm xoay mặt cậu lại, chính mình thì cúi người tiến tới gặm cắn lấy đôi môi kia.

Tuy nhiên cuối cùng Đào Niệm vẫn đạt được mục đích của mình, bởi dù sao dáng vẻ dâm dục như thế của cậu khó có ai sẽ khống chế được nổi bản thân mình.

Văn Tri Trầm ôm lấy eo Đào Niệm, nhanh chóng đâm rút thêm vài trăm phát nữa vào lỗ thịt trơn trượt mềm mại rồi mạnh mẽ ấn vào mông cậu, đổ hết tinh dịch vào bên trong cái lỗ ấy.

.

Sau khi dùng thế chính diện làm thêm một lần nữa, Đào Niệm bị Văn Tri Trầm làm đến mức hôn mê bất tỉnh.

Nửa đêm khi tỉnh lại, trong phút chốc cậu hoảng hốt vì không biết mình đang ở nơi nào. Tiếp đó bên trong mông vẫn còn có thứ gì nảy lên, Đào Niệm lập tức đoán ra được tình cảnh của mình nên lập tức sờ tới mép giường muốn đứng dậy.

Không ngờ Đào Niệm vừa mới có chút động tác thì Văn Tri Trầm cũng thức giấc.

Che ngay lấy miệng mũi của cậu lại, đè lên đùi cậu, đẩy dương vật vẫn chưa rút ra đi vào sâu bên trong mông.

"Hức hức. . ." Đào Niệm mở to mắt, phát hiện bịt mắt đã bị gỡ xuống rồi, nhưng vì tư thế này nên cậu không thể thấy rõ được rốt cuộc người ở phía sau mình là ai.

Miệng mũi bị che nên hô hấp dần dần khó thông thuận, cơ thể vì thế mà co chặt lại, thịt ruột siết chặt lấy cây thịt, không ngừng bú mút quy đầu mẫn cảm.

Văn Tri Trầm ngậm lấy gáy của Đào Niệm, dùng lưỡi liếm cổ và vành tai cậu, "Chịch Niệm Niệm sướng thật đấy, làm anh chịch thế nào cũng không đủ."

Đào Niệm hoàn toàn không thể chống đỡ được kích thích như thế này, lại còn vì không thể hít thở thoải mái nên cơ thể càng thêm mẫn cảm, quy đầu cọ qua cọ lại vào chỗ nhạy cảm, Đào Niệm nức nở, chẳng biết đã là lần thứ mấy cậu đạt đến cao trào.

Nhưng mà lỗ chuông của cậu chỉ còn có thể rỉ ra một chút dịch, không bắn tinh được nữa. Cứ như vậy cao trào nối tiếp cao trào, không bao lâu sau lại khiến Đào Niệm rơi vào choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro