Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Lòng tốt

16.

Lòng tốt

Đào Niệm vất vả lôi Tống Nghị lên xe về trường.

Chỉ vừa lên xe, hai tay Tống Nghị đã ôm lấy eo của Đào Niệm, vùi vào bụng nhỏ của cậu cất tiếng gọi "Vợ ơi", khiến cho tài xế âm thầm nhìn Đào Niệm qua kính chiếu hậu vài lần.

"Cậu uống say rồi." Đào Niệm hết cách đành phải tách từng ngón tay của anh ta ra.

Nhưng những ngón tay vừa được tách ra lại một lần nữa nắm chặt lấy áo của Đào Niệm, "Anh không say, anh biết em là Đào Niệm mà."

"Nếu như cậu không say thì càng nên buông tôi ra, chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi."

"Anh không đâu." Tống Nghị nghiêng đầu nhìn Đào Niệm, ánh mắt nửa tỉnh nửa say, còn lưu manh đưa tay vén vào bên trong áo sờ mó phần hông của cậu, "Em là vợ mà anh cứu từ tay kẻ khác ra kia mà, làm gì có chuyện em tự ý nói chúng ta không liên quan thì sẽ phủi sạch quan hệ với nhau được chứ."

Đào Niệm vừa nghe thấy Tống Nghị bắt đầu nói những lời này, cậu bỗng đoán ngay ra được anh ta lại định đề cập tới chuyện gì. Cậu xoay đầu về phía bên ngoài cửa sổ, muốn trốn tránh ánh mắt của anh ta.

"Khi đó em bị bọn chúng nhốt trong nhà vệ sinh, ôm đầu co người lại rúc ở một góc, sợ tới mức toàn thân đều run rẩy. Nghe thấy tiếng anh đi vào em lập tức ngẩng đầu lên."

"Em biết không vợ? Khi ấy rõ ràng bộ dạng của em đang rất tuyệt vọng nhưng đôi mắt vẫn cực kỳ sáng, nó đẹp lắm."

"Anh cũng chẳng nhớ rõ là khi ấy mình đã nghĩ gì, chỉ muốn xông tới cản lại những người muốn xối nước vào em, nhất định phải cứu được người từ trong tay bọn chúng."

"Ừm, có lẽ là lúc đó anh đã thích em rồi."

Đào Niệm tỏ vẻ lạnh nhạt không trả lời, chỉ là khóe miệng hơi mím lại để lộ sự bất an và cả sự nhẹ nhõm bên trong lòng.

Tống Nghị thấy vậy mới cười khẽ một tiếng, không tiếp tục nói nữa, nhướng mày ở một góc mà Đào Niệm không thấy được rồi an tâm gối lên đùi cậu, khép mắt.

Dù sao thì hai người cũng đã quen biết nhau ngần ấy năm, anh ta đã quá hiểu rõ Đào Niệm, anh ta biết tích cách của cậu yếu đuối dễ mềm lòng lại còn rất để tâm dù chỉ một chút lòng tốt mà người ta cho cậu.

Vì thế nên mỗi lần cãi nhau, anh ta chỉ cần vô tình nhắc tới chuyện cứu Đào Niệm trước đây thì chắc chắn cậu sẽ không bỏ mặc anh ta hoàn toàn được.

Đến trường học, Đào Niệm vội vàng xuống xe bỏ đi trước.

Tống Nghị thanh toán tiền xe xong, chậm rãi đuổi theo Đào Niệm, "Vợ ơi, anh choáng đầu quá, em đỡ anh về ký túc xá đi."

"Không phải là anh không say à?"

"Ừ, anh không say nhưng mà anh choáng đầu quá." Tống Nghị đưa tay ôm lấy vai của Đào Niệm.

Đào Niệm cúi người tránh đi, "Tới trường rồi."

"Anh biết chứ." Tống Nghị lại ôm Đào Niệm một lần nữa, "Không phải em vẫn luôn muốn công khai mối quan hệ của chúng ta sao? Nhân lúc này đi, anh quyết định từ nay về sau đều sẽ nghe theo em, người khác muốn nhìn thì cứ mặc cho họ nhìn."

"Đều nghe theo tôi sao?" Đào Niệm dừng chân lại, tìm điện thoại của Tống Nghị trong túi quần của mình đưa cho anh ta, "Vậy xóa hết chỗ video kia đi."

Tống Nghị nhận lấy, đạt được mục đích nên bày ra vẻ mặt tươi cười, "Được rồi, em cứ đưa anh về ký túc xá trước đi."

Đến khi Đào Niệm loạng choạng đỡ Tống Nghị về đến tòa số 3 thật rồi, cậu mới miễn cưỡng nhận ra, cậu lại vô thức bị Tống Nghị gạt, lại bị anh ta dẫn dụ vào cái bẫy ấy.

Đang chuẩn bị đẩy cửa, cánh cửa bỗng dưng lại được mở ra từ bên trong.

Người ở bên trong trông thấy Đào Niệm đứng ở đây, hơi ngạc nhiên nhướng mày, sau đó phát hiện trên người của cậu còn có một kẻ khác đang dựa vào, thấy rõ đó là Tống Nghị nên gương mặt của hắn có hơi lạnh đi.

"Văn Tri Trầm, cậu giúp tôi đỡ Tống Nghị vào một chút với." Đào Niệm không chú ý tới sắc mặt đáng sợ của Văn Tri Trầm, chỉ mải lo việc nhanh chóng vứt được củ khoai lang nóng ở trên tay.

Văn Tri Trầm cất lại biểu cảm của mình, yên lặng lôi Tống Nghị ra khỏi lòng của Đào Niệm, lạnh lùng buông ra câu "Đừng đi vội" rồi ném Tống Nghị xuống chiếc ghế ở trước bàn của anh ta.

Lúc này, Thiệu Nam nằm ở trên giường cũng đưa đầu ra nhìn, "Đào Niệm hả? Sao lại tới đây thế?". Sau đó có vẻ ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người của Tống Nghị nên không hỏi Đào Niệm nữa, chuyển hướng sang Tống Nghị, "Ủa đệt, cậu ngâm mình trong lu rượu đấy à? Uống bao nhiêu vậy?"

Văn Tri Trầm và Thiệu Nam đều đang ở đây nên Đào Niệm không dám tiếp tục nói đến chuyện xóa video với Tống Nghị.

Tuy Tống Nghị đã bảo rằng có thể công khai mối quan hệ của hai người, nhưng bây giờ chính Đào Niệm lại là người không dám, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện bị biến thái quấy rối cùng với những ánh mắt lạnh lùng của các bạn cùng phòng.

Với lại, cậu cũng chưa đồng ý muốn làm lành với Tống Nghị.

Giờ đây trong lòng của cậu quá rối bời, chồng chất đủ các loại cảm xúc nên cậu còn chằng rõ là mình đang nghĩ đến cái gì và đang cần phải làm sao.

"Vậy tôi đi đây."

"Đợi một lát." Văn Tri Trầm cất tiếng gọi Đào Niệm lai.

Vào lúc này Tống Nghị cũng mơ màng mở to đôi mắt ra, "Trưa mai em chờ anh cùng ăn cơm nhé Đào Niệm."

Đào Niệm không đồng ý cũng chẳng từ chối, tựa như là cậu chẳng hề nghe thấy lời nói của Tống Nghị, mọi sự chú ý đã hoàn toàn bị thu hút bởi tiếng gọi của Văn Tri Trầm, ánh mắt chăm chú dõi theo hướng của đối phương.

Cậu trông thấy Văn Tri Trầm đem chiếc ô che mưa lúc chiều cùng với một chiếc khăn sạch đến trước mặt cậu, "Tóc ướt hết cả rồi."

"Hở? À." Không rõ vì sao trái tim của Đào Niệm lại đập lên vì căng thẳng và lo lắng vụn vặt, thoáng chốc như ngừng lại một nhịp.

Cậu cất giọng thật nhỏ giải thích một câu, "Mưa bên ngoài rơi không còn nhiều nữa rồi, thật đấy."

Văn Tri Trầm cũng không trách Đào Niệm, chỉ nhét ô và khăn vào tay của cậu, "Ừ, trên đường về nhớ cẩn thận một chút." Không hề có ý muốn đưa Đào Niệm đi.

Vì điều này mà tâm tình của Đào Niệm thoải mái hơn, cậu nhẹ nhàng cong khóe môi cười, "Cảm ơn, lần sau lúc lên lớp tôi sẽ trả lại cho cậu."

Dù hai người không thể xem là bạn bè với nhau, nhưng Đào Niệm lại có thể tìm thấy được một sự an tâm từ Văn Tri Trầm.

Có lẽ là vì hành động của Văn Tri Trầm luôn rất chừng mực và sẽ không khiến cho cậu cảm thấy căng thẳng như mang theo gánh nặng, cũng sẽ không làm cho cậu cảm giác rằng đối phương đang tiếp cận cậu vì ý xấu.

Nó giống như là ý tốt không đáng kể của một người xạ lạ.

Trong ngôi trường rộng lớn đến thế này, cậu lại có thể nhận được một lòng tốt đơn thuần và duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro