Chương 2
4
Thời điểm lần đầu tiên Lục Cảnh mang Lâm Úc về nhà, anh đang nấu canh cho Lục Cảnh, anh thích đem xương ninh đến thật mềm, vì thế sẽ tốn thời gian thật lâu chỉ để chuẩn bị một chén canh.
Lúc đó anh đang đeo tạp dề, thậm chí anh còn mỉm cười khi nghe thấy tiếng ai đó mở cửa.
"Canh sắp nấu xong....."
Giọng nói đột nhiên im bặt, Hà Dư Sâm nhìn chằm thiếu niên trắng nõn đi sau lưng Lục Cảnh, trong khoảng thời gian ngắn mất hết ngôn ngữ.
"Xử ở chỗ này làm gì? Không phải đang nấu canh sao?" Lục Cảnh không chút để ý mà cởi áo khoác treo lên, đối với biểu tình của anh làm như không thấy,"À, đúng rồi, tôi giới thiệu một chút."
"Đây là Lâm Úc."
Hắn không có giới thiệu anh, cũng không nói cho anh thân phận của Lâm Úc, nói giới thiệu chi bằng nói thuận miệng nói một câu ___ nhưng anh từ hành động thân mật giữa Lục Cảnh và Lâm Úc đại khái đoán được thân phận đối phương.
Người yêu sao?
Vậy....Anh thì sao?
Anh đờ đẫn mà bưng canh ra phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Lâm Úc dựa vào vai Lục Cảnh, Lục Cảnh đang chơi điện thoại, nghe tiếng Dư Sâm đi ra, đầu cũng không nâng: "Tôi gọi thêm cơm hộp, ba người sợ đồ ăn không đủ ăn."
Anh nghe, có chút mờ mịt, Lâm Úc vừa hay ngẩng đầu, đối diện với anh, lễ phép hỏi: "Có hơi khát, xin hỏi có thể giúp lấy giúp tôi cốc nước không?"
Như là thật sự đem anh trở thành quản gia.
Anh chần chừ một hồi, đưa mắt nhìn về phía Lục Cảnh, thấy đối phương không phản ứng, vì thế anh nhẹ nói: "Tôi đi lấy."
Sau khi anh lấy nước đưa cho Lâm Úc xong, trái tim đột nhiên một trận quặn đau, như thể hô hấp đều sắp ngừng lại, vội vàng trốn vào trong phòng uống một đống thuốc, rốt cuộc sau khi tỉnh lại, cũng không ai tới gõ cửa phòng anh.
Anh lại bắt đầu phát ngốc.
Tâm nguyện cuối cùng của anh xác thực là gặp Lục Cảnh một lần.
Nhưng sự tình phát triển thành nông nỗi như này, anh thế nào cũng đều không nghĩ tới.
Anh không nghĩ tới thật sự sẽ gặp được Lục Cảnh, cũng không nghĩ tới Lục Cảnh sẽ đưa anh về, không nghĩ tới sau lại xảy ra những chuyện này.
Lục Cảnh, Lục Cảnh.
Cái tên anh khắc sâu trong lòng, là phương thuốc giảm đau anh gọi mỗi khi phát bệnh.
Cư nhiên sẽ tại khoảnh khắc cuối cùng, trở thành lưỡi dao sắc bén giết chết anh.
5
Anh không ra ăm cơm, Lục Cảnh tự nhiên cũng không ngại, có lẽ nghĩ anh đang ghen tuông cáu kỉnh. Thẳng đến khi hắn đưa Lâm Úc về nhà rồi quay lại, mới đi gõ cửa phòng Hà Dư Sâm.
"Mở cửa." Nghe ra được tâm trạng Lục Cảnh có vẻ khá tốt, có lẽ là bởi vì có người yêu mới?
Hà Dư Sâm đem cửa mở ra, Lục Cảnh dựa vào ven tường nhìn anh, giường như là vì để không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nhoi nào trên mặt anh.
“Lục, Lục ca.” Anh thấy đối phương chậm chạp không nói chuyện, vì thế chủ động đặt câu hỏi, “ Mới này người kia là anh……”
"Tôi mới quen biết gần đây, là một sinh viên." Lục Cảnh nhàn nhạt nói: " Làm sao? Ghen tị à?"
(Muốn cầm dao chém thằng cha này quá 😑)
Anh sửng sốt một chút.
“ Vậy em……” Anh thật cẩn thận mà nói tiếp, “ Vậy sau này em và anh……”
Ghen? Anh nghĩ anh lúc trước hẳn là nghĩ sai sai gì đó rồi, anh hẳn là không có tư cách gì để ghen, anh chỉ là, anh chỉ là vẫn sẽ khổ sở.
Cho nên anh muốn hỏi rõ ràng chút.
Lục Cảnh nghiền ngẫm cười: “Hà Dư Sâm, cậu có phát hiện ra không?”
“A?” Anh ngơ ngác.
"Lâm Úc có phải rất giống cậu lúc trước?" Lục Cảnh vừa nói vừa ngẩng đầu suy tư, "Có lẽ còn đẹp hơn cậu lúc trước. Người có thể thay thế cậu nhiều như vậy, cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi không có cậu thì không được đó chứ."
Anh chợt im lặng, trong nháy mắt cho rằng mình đây là xuất hiện ảo giác.
Lục Cảnh nói: "Cậu so với tôi nhỏ hơn một tuổi, luôn mồm kêu tôi là anh, cậu có phải là nên đi soi gương thử xem, cậu nhìn qua còn già hơn tôi rất nhiều."
Hà Dư Sâm mờ mịt thất thố, anh chưa bao giờ nghĩ đến Lục Cảnh đã ghét bỏ anh tới mức này, miệng anh hơi động, vừa muốn nói chuyện, nước mắt lại nhanh hơn một bước mà rơi xuống trước.
Lúc cảm giác được trên gò má một mảnh ướt đẫm, anh lại bắt đầu hoảng sợ, sợ Lục Cảnh sẽ càng nói ra lời chói tai hơn mà làm anh tổn thương, nhưng mà lần này giường như Lục Cảnh cũng sửng sốt một chút, liền cau mày mà đóng cửa rời đi.
Giống như tồn tại của anh là hồng thủy mãnh thú.
Sau khi Lục Cảnh đi rồi, nước mắt càng không thể khống chế được, Hà Dư Sâm che mắt lại, chậm rãi ngồi về lại trên giường.
Anh thực ra sau khi trải qua tử vong, liền cảm thấy mình đã là một người phi thường lac quan.
Chỉ là anh không ngờ tới, tin dữ sống chết không thể đánh bại anh, người một lần lại một lần giết chết anh, người mang đến cho anh lặp lại cảm giác thống khổ, sẽ là Lục Cảnh.
6
Nhưng lời Lục Cảnh nói chính là đúng.
Anh xác thật già rồi, cho dù anh so với Lục Cảnh còn nhỏ một tuổi.
Bởi vì chứng chán ăn, cùng với việc hàng năm trường kỳ nằm trên giường bệnh, thân thể anh khô gầy tái nhợt, như là thực vật mất đi hơi nước mà khô héo, khoé mắt cũng đã có rất nhiều nếp nhăn.
Mà Lục Cảnh mới hơn ba mươi, tự theo dõi sư s khoẻ, duy trì tập thể hình cùng thói quen sinh hoạt khoẻ mạnh. Anh cùng Lục Cảnh hai người đứng cùng một chỗ, quả thật là không hợp nhau.
Cũng xác thật, Lâm Úc càng thêm thích hợp.
Tại trước khi Lâm Úc xuất hiện, anh cư nhiên cho rằng anh đang cùng Lục Cảnh yêu đương.
Quả nhiên là vọng tưởng.
7
Lục Cảnh thường xuyên đưa Lâm Úc về nhà, Lâm Úc cũng cho rằng Hà Dư Sâm chỉ là một quản gia, bọn họ thậm chí không càn kiêng dè đang ở trước mặt anh mà thân thiết.
Lúc cảm thấy thân thể càng ngày càng kém, vào lúc cùng một ngày so với trước uống nhiều thuốc hơn, anh nghĩ anh có lẽ không thể cứ như vậy mà suy sụp.
Lần đầu tiên anh thỉnh cầu Lục Cảnh cho mình rời đi.
Ngày ấy là luc Lâm Úc mới vừa đi, Lục Cảnh đang xử lý công việc, thấy anh nói như vậy, liền lạnh nhạt mà ừ một tiếng.
"Muốn đi cũng được , cậu muốn có cái gì."
Hà Dư Sâm sửng sốt, vội nói anh cái gì đều không cần.
Lục Cảnh cười lạnh một tiếng:" Cái loại diễn trò này tôi thấy nhiều rồi, muốn dùng việc rời đi mà uy hiếp tôi, cho rằng tôi sẽ giữ cậu lại sao?"
"Như vậy đi, nhìn cậu ở bên tôi mấy tháng như vậy, tôi đem căn hộ ở bên Hoa Viên Cảnh Thâm cho cậu." Hắn nói, lại nhíu mày,"Ngày mai bảo người đưa cậu qua đó, đừng lại nổi lòng tham."
Hà Dư Sâm kỳ thật thật sự cái gì cũng đều không muốn có.
Thời gian sống của anh không nhiều, anh đã từng hy vọng xa vời là nhìn thấy Lục Cảnh một lần, hiện tại cũng đã hoàn thành.
Chỉ là Lục Cảnh cũng không tin tưởng.
Ngữ khí kia mang theo một chút ý tứ trào phúng làm cho anh không thể nói thêm lời nào, nhưng mà anh lại cố chấp đứng một chỗ không nhúc nhích.
“Như thế nào?” Lục Cảnh ngẩng đầu nhìn anh một cái.
“Lục ca, em không hề muốn……”
Anh còn chưa dứt lời, Lục Cảnh đã lãnh đạnh mà đánh gãy.
"Lúc này lại muốn phân chia triệt để với tôi như vậy? Cậu đừng quên,đây là cậu thiếu tôi, Hà Dư Sâm."
"Tôi cho cậu cái gì, cậu liền nhận lấy cái đó đi."
8
Có đôi khi anh cũng sẽ nghĩ đến, anh đối với Lục ca mà nói, rốt cuộc là cái gì.
Nhất định không phải người yêu.
Là...... Kẻ thù sao?
Nếu Lục Cảnh biết được tất cả mọi chuyện, cuối cùng sẽ tha thứ cho anh sao?
Nhưng như vậy thì có ích lợi gì, anh có lẽ ngày mai liền sẽ không còn thở nữa, anh vẫn là không muốn khiến Lục ca khổ sở.
Có lẽ, hắn cũng sẽ không khổ sở.
Rốt cuộc Lục Cảnh đã có Lâm Úc, biết anh đã chết, khả năng liền nhàn nhạt mà nói một câu, ồ, hắn chết rồi à.
Tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy hẳn là sẽ không có người nào muốn biết những dày vò cùng thống khổ mà anh đã trải qua. Một đời người đều hướng đến những sự vật vui sướng tốt đẹp, có lẽ sẽ tạm thời ngẫu nhiên mà có chút đồng tình với cực khổ của người khác, nhưng so với việc mang đén cho người khác khó chịu, không bằng liền ngậm miệng không nói chuyện.
Cứ như vậy đi…… Lục ca.
________________________________________
Sau khi đọc đến đây tui liền tức muốn học máu, một đứa thì chịu đựng một mình không chịu nói cho người khác, một đứa thì cố tình làm như không biết mà dày vò người kia. Riêng việc Sâm Sâm rời đi không nói lời nào chắc chắn là sai quá sai thế mà đến lúc gặp lại không ai nói với ai câu nào luôn, tui tức Sâm Sâm một thì tui tức Lục Cảnh mười. Biết là có khúc mắc với nhau mà còn cố tình dựa vào đó mà làm nhau đau là hèn.
Sâm ơi cho dù em có sai thì sao phải khổ thế hả em, đã biết thế sao không đi ngay từ đầu hả em???????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro