Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Tổng Tâm Tễ mắc chứng Phức cảm Oedipus*, từ nhỏ đã không có cha, cậu lớn lên khỏe mạnh nhờ tình yêu thương của mẹ.

*Phức cảm Oedipus: giải thích các cảm xúc và ý tưởng mà tâm trí giữ trong vô thức thông qua ức chế, về ham muốn tình dục của một đứa trẻ muốn có quan hệ tình dục với cha mẹ khác giới mình.

Tất nhiên, lớn lên khỏe mạnh, hình tượng bên ngoài đều là giả tạo.

Bên trong Tống Tâm Tễ là một tên ích kỷ, xấu xa và có ham muốn độc chiếm mạnh mẽ.

Thật ra mẹ cậu rất đẹp, mấy năm nay không phải không có người muốn cưới bà.

Nhưng mọi tên đàn ông có tình cảm với mẹ cậu đều sẽ bị cậu cố ý hoặc vô tình đuổi đi.

Đương nhiên, lúc đó mẹ cậu cảm thấy Tống Tâm Tễ còn nhỏ, sợ sau này tìm được bạn trai sẽ đối xử không tốt với con mình nên không muốn yêu đương.

Trong nháy mắt, Tống Tâm Tễ đã vào đại học, nhưng vì không muốn ở quá xa nhà nên cậu đã nộp đơn vào một trường đại học gần đó và học ngoại trú.

Mỗi ngày đều có thể đạp xe đến đón mẹ về nhà.

Một hôm, cậu đạp xe đến nhưng thấy mẹ đứng bên chiếc ô tô sang trọng.

Một ông chú trung niên đẹp trai, phong độ nắm tay mẹ.

Vào thời điểm đó, cảm giác nguy hiểm của Tống Tâm Tễ mạnh mẽ chưa từng thấy.

Cậu cảm thấy rằng đối thủ này khác với những tên đàn ông trước đó.

Và cách mẹ cậu nhìn tên đàn ông đó cũng hoàn toàn khác.

Tống Tâm Tễ đi tới, mẹ cậu quay lại và nắm tay cậu: "Tiểu Tễ, lại đây, đây là chú Lương của con."

Tống Tâm Tễ đi tới, cười ngọt ngào với chú: "Chào chú."

Tên đàn ông này cũng có một người con trai, đã ly hôn nhiều năm, lần này ông ta cùng mẹ thật sự nghiêm túc, hai người có dự định kết hôn.

Lần này, hai gia đình gặp mặt làm quen.

Họ cùng nhau vào phòng đặt riêng, chú Lương phải gọi vài cuộc điện thoại.

Đối phương không trả lời, Tống Tâm Tễ nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra không phải chỉ có mình cậu không thích cuộc hôn nhân này.

Nếu tên anh em hờ kia của cậu cũng không muốn cha mẹ kết hôn thì tốt rồi.

Đáng tiếc ước nguyện của Tống Tâm Tễ không thành, nửa giờ sau, cửa phòng mở ra.

Tống Tâm Tễ quay đầu lại nhìn người con trai có thể trở thành anh kế của mình.

Vừa thấy, cậu lập tức giật mình.

Bởi vì cậu biết người con trai này, hắn ta là sinh viên năm cuối trường đại học của họ.

Có tin đồn rằng tiền bối Lương này là song tính luyến ái.

Tuy nhiên điều này không hề làm ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của tiền bối Lương.

Cậu vừa nhập học thì Lương Tấn Vũ đã là sinh viên năm cuối, không còn trong khuôn viên trường.

Nhìn bây giờ Lương Tấn Vũ đang mang âu phục, có vẻ như hắn đang thực tập?

Khi cậu đang đánh giá tên anh kế thì Lương Tấn Vũ cũng đang nhìn cậu.

Tống Tâm Tễ nở nụ cười rạng rỡ, Lương Tấn Vũ mặt không biểu cảm, thậm chí còn bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, nói với cha: "Xin lỗi, trên đường bị tắc nên con đến muộn."

"Chào dì." Lương Tấn Vũ nói với Tống Mỹ Lan.

Tống Mỹ Lan vội vàng đứng lên, đưa lễ vật, nhẹ giọng nói: "Nghe nói gần đây con đang đi thực tập, đây là cà vạt dì muốn tặng con."

Tống Tâm Tễ nhìn hộp quà và lại cảm thấy mẹ cậu thực sự muốn cưới chú Lương.\

Điều này sẽ không xảy ra, cậu sẽ tìm cách ngăn chặn nó.

Sau khi Lương Tấn Vũ nhận quà, hắn lịch sự cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Tống Tâm Tễ.

Tống Tâm Tễ hôm nay chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng màu trắng, bên dưới đi tất bóng đá, trong phòng kiểu Nhật không cần đi giày.

Lương Tấn Vũ vừa ngồi xuống, anh cảm thấy quần tây của mình kề sát cẳng chân nhỏ.

Hắn nhìn xuống và thấy cẳng chân của Tống Tâm Tễ đang sát cạnh và thậm chí cậu còn đưa tay xuống giữ đùi của Lương Tấn Vũ.

Hắn khẽ cau mày, quay sang nhìn Tống Tâm Tễ.

Tống Tâm Tễ vừa cho quả cherry trên bánh vào miệng.

Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cậu ngây thơ quay đầu lại.

Đầu lưỡi hơi thè ra, quấn lấy trái cherry đỏ mọng, chậm rãi nhai: "Sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro