Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Edit: Min
Beta: Bo
__________________________

Một ngày ở bờ biển trôi qua rất nhanh, Tiếu Viễn Trình vốn muốn quay về khách sạn giải quyết bữa tối, nhưng Từ Trác Dư vô cùng nhớ thương tới món ăn vặt ngày đó. Thế là hai người từ bờ cát vào nhà tắm công cộng tắm qua loa, sau đó mới đi đến phố ăn uống.

Ngồi xe buýt đến nơi cũng đã là chạng vạng, đèn đường và đủ loại kiểu dáng của các bảng hiệu đèn neon đã sáng lên, ngã tư đường người đến người đi, có vẻ rất náo nhiệt.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo hấp dẫn chú ý của hai người, loáng thoáng nhìn thấy được một đám người vây quanh một gã đàn ông đang nằm dài, một người phụ nữ quỳ xuống bên cạnh, khóc không thành tiếng.

Bởi vì bệnh nghề nghiệp, Từ Trác Dư như phản xạ có điều kiện lập tức chạy về phía đám người nọ. Tiếu Viễn Trình cũng theo sát phía sau.

Từ Trác Dư vừa kiểm tra hơi thở và mạch đập của người đàn ông, vừa dùng tiếng Anh nói với người phụ nữ rằng mình là bác sĩ, cũng hỏi tên của người đàn ông nọ. Tiếp đó, cậu lớn tiếng hỏi đối phương có nghe thấy cậu nói chuyện không.

Lúc này, xe cứu thương đã đến, Từ Trác Dư chỉ thị y tá đo điện tâm đồ của nam nhân. Kết quả mạch của nam nhân đập bình thường, huyết áp cũng rất thấp.

“Ông ấy từng có tiền sử bệnh tim sao?” Từ Trác Dư quay đầu hỏi người phụ nữ.

“Vâng, từng bị viêm màng tim…” Người phụ nữ nói.

“Vậy có thể là do chứng viêm màng ngoài tim cấp tính…” Tiếu Viễn Trình chú ý tới vẻ mặt hiểu rõ rồi lập tức nghiêm túc của Từ Trác Dư.

“Từ đây đến bệnh viện mất khoảng bao lâu?” Từ Trác Dư lại hỏi y tá.

“Chắc cũng phải 20 phút.” Y tá đáp.

“Không còn kịp rồi…” Từ Trác Dư lẩm bẩm, “Lấy châm đến đây, tôi đã từng châm cứu màng tim một lần ở Mỹ.” Từ Trác Dư kiên định nói với y tá.

Trong lòng Tiếu Viễn Trình rục rịch, đây là nước ngoài, nếu Từ Trác Dư mắc sai lầm thì có thể sẽ bị pháp luật của Indonesia truy cứu.

Y tá lấy châm đến, Từ Trác Dư mang bao tay, lấy cồn i-ốt khử trùng trên ngực người đàn ông, sau đó bắt đầu đâm cây kim lớn xuyên qua da của người nọ một cách chậm rãi.

Châm cứu màng tim là cách xử lý tinh tế nhất. Chỉ cần hơi vô ý một chút thôi, kim châm sẽ đâm thủng cơ tim, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.

Mà ở ngã tư đường nhốn nháo thực hiện châm cứu màng tim cần phải có sự tập trung và tố chất tâm lý cao.

Kim được châm vào từng cây từng cây, dù trên kim không dính máu, nhưng trên trán Từ Trác Dư đã toát đầy mồ hôi.

Tiếu Viễn Trình nhìn Từ Trác Dư đang hết sức chuyên tâm trước mặt mình, đầu óc lại bay đi tận đâu.

Đây là lần đầu tiên anh thấy trạng thái trong lúc làm việc của Từ Trác Dư sau khi hai người quen biết nhau. Ánh mắt Từ Trác Dư tập trung, mồ hôi trên trán toát ra trơn bóng cùng đèn nê ông chiếu vào mặt cậu không ngừng biến hóa, Tiếu Viễn Trình cảm thấy được giờ phút này Từ Trác Dư suất đến kinh người.

Quả nhiên, mỗi người khi chăm chú đều là biểu tình hấp dẫn người nhất.

Có mị lực ngay cả anh đều rung động.

Ngay tại lúc Tiều Viễn Trình xuất thần, kim châm cuối cùng xuất hiện máu. Từ Trác Dư đem kim châm nhổ ra, một cỗ máu phun ra. Tuy rằng cậu tránh đúng lúc, nhưng vẫn dính lên quần áo của cậu một ít.

Từ Trác Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, y tá vội vàng đem nam nhân lên cáng. Vợ của nam nhân liên tục nói lời cảm tạ với Từ Trác Dư sau đó lên xe cứu thương.

Từ Trác Dư chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Tiếu Viễn Trình, cùng anh mỉm cười nói, “Đi thôi.”

Tiếu Viễn Trình nhìn Từ Trác Dư với ánh mắt tán thưởng, “Làm không tồi.”, nói xong phát hiện hai vai cậu hơi run lẩy bẩy, liền hỏi, “Cậu có khỏe không?”

“Căng thẳng là đương nhiên thôi, ra nước ngoài mà làm chuyện thế này, nếu xảy ra việc gì có thể sẽ ngồi tù.” Từ Trác Dư nói, khóe miệng như trước treo lên nụ cười.

Tiếu Viễn Trình nhìn mặt cậu, bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt chăm chú của cậu, kìm lòng không đặng, kéo tay cậu, “Đi thôi, đi uống rượu.”

Trong nháy mắt khi kéo tay cậu Tiếu Viễn Trình phát hiện lòng bàn tay Từ Trác Dư đổ đầy mồ hôi lạnh.

Từ Trác Dư hơi sửng sốt trước hành động kéo tay cậu của Tiếu Viễn Trình, đành cười cười nói: “Uống rượu an ủi với tôi cũng vô dụng, tôi mang quần áo dính máu đi ăn cơm không ổn lắm, không thì chúng ta mua đại cái gì đó về ăn thôi? Hôm nay tôi muốn ngủ sớm.”

Tiếu Viễn Trình không nói gì, hai người cứ thế quay về khách sạn giải quyết bữa tối.

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro