Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 - 20

Edit: Min
Beta: Bo
__________________________

10.

Buổi tối, Tiếu Viễn Trình mở máy tính bắt đầu xem xét tình huống ở công ty, vốn muốn ngủ sớm nhưng Từ Trác Dư lại ngủ không được, thế là nằm trên giường nhìn Tiếu Viễn Trình làm việc.

Trong phòng đèn điện không bật, chỉ có màn hình máy tính phát ra chút ánh sáng. Tiếu Viễn Trình chăm chú nhìn máy tính, một cặp kính trên sống mũi cao thẳng của anh, lúc anh nhíu mày, lại phát hiện vẻ đẹp suất đến dữ dội của anh.

Đảo mắt đã đến ngày nghỉ cuối cùng, mọi chỗ đều đã đi xong, quà nên mua cũng đã mua đủ. Đang lo không biết hôm nay kế hoạch như thế nào thì tiếp tân cho biết, hôm nay vừa vặn địa phương vì xúc tiến khách du lịch mà tổ chức ngày hoan lạc này. Buổi tối, ở chỗ bãi cát bọn họ từng lặn xuống biển sẽ có lửa trại , du khách đều có thể tham gia.

” Nghe có vẻ không tồi, vừa lúc có hoạt động, anh muốn đi không?” Từ Trác Dư nhìn Tiếu Viễn Trình.

” Ngày mai bay buổi chiều, đêm nay đi cũng không gây trở ngại.” Nam nhân đáp.

Ngày đó lặn xuống biển dưới ánh mặt trời bọn họ chưa đến ngọn núi phía trước đã dời đi, lần này đến, biển ban đêm cũng có một phen mị lực. Một vầng trăng nằm treo trên không, phía chân trời màu lam làm nổi bật nước biển xanh, xa xa có nhiều điểm ánh sáng là những con thuyền.

Người tổ chức hoạt động dựng trên bờ cát một đống củi, xung quanh đặt thịt nướng cho du khách tự chọn. Một ít du khách hâm mộ mà đi lại xung quanh, tự nếm thử thịt nướng chính mình làm, mặt khác có những người ở phụ cận chụp ảnh.

Lửa trại được đốt lên, hoạt động đặc biệt đêm nay coi như chính thức bắt đầu. Từ Trác Dư tuy rằng rất thích góp vui, nhưng cậu không phải cùng người lạ thân thiện cho lắm, Tiếu Viễn Trình không cần phải nói. Ít nhiều lần này người chủ sự có thể thu xếp, hơn nữa du khách tham gia phần lớn đến từ các nơi trên thế giới, không giống người Châu Á câu nệ, cho nên hai người bọn họ cũng kết bạn với vài vị du khách.

Mọi người bên lửa trại vừa ca hát, vừa học điệu múa đặc sắc của địa phương, uống rượu, hơn phân nửa buổi tối cứ như vậy trôi qua.

Đợi nhiều người đã hơi hơi say, người chủ sự liền đề nghị mọi người ngồi xuống ngay tại chỗ,bắt đầu nói chuyện phiếm.

Đề tài nói đi nói lại đến hai người Tiếu Từ, người chủ sự sau khi biết bọn họ là tân hôn phu phu, liền bắt hai người bọ họ xướng tình ca.

Còn lại người say rượu đều vô giúp vui, mọi người liền ồn ào đòi theo.

Từ Trác Dư không biết ca hát đang quẫn bách đến không được, đang lúc cậu không biết làm sao giải vây cho hai người, Tiếu Viễn Trình nhìn cậu một cái.

Trong lúc đó khuôn mặt ở lửa trại lúc sáng lúc tối chiếu rọi có vẻ thanh tú. Làm cho anh không khỏi nghĩ đến ngày trước Từ Trác Dư cứu người, đồng dạng trên mặt là biểu tình lo lắng kia.

Thế là anh thản nhiên mở miệng.

“Để tôi hát.”

Nam nhân nhìn thẳng phía trước, mở miệng hát:

  “Moon river, wider than a mile

                I’m crossing you in style some day 

                Oh, dream maker, you heart breaker 

                Wherever you’re going, I’m going your way 

                Two drifters, off to see the world 

                There’s such a lot of world to see 

                We’re after the same rainbow’s end, waiting round the bend 

                My huckleberry friend, Moon River, and me. (*)
…………………

Nam nhân ít lời, nhưng tiếng nói lại ngoài ý muốn trầm thấp dễ nghe.

Anh chậm rãi ngâm xuống, luôn luôn quay đầu nhìn Từ Trác Dư, ánh mắt ở trên mặt cầu vài giây rồi sẽ đem đầu quay đi.

Từ Trác Dư cảm thấy chính mình say. Không phải bởi vì cồn, mà say tiếng ca trầm thấp cùng cái nhìn ôn nhu của anh.

Người xung quanh lửa trại ủng hộ giống như mình, bị thu hút.

Nam nhân lơ đãng tản mát mị lực vây quanh mình, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Từ Trác Dư cảm giác tim mình đập rất nhanh, cậu từ lần đầu tiên nhìn thấy anh liền thừa nhận anh rất tốt.

Chính là cậu không biết ánh mắt anh cùng tiếng hát cư nhiên mê người như thế, cậu giống như bị mê hoặc.

Người này đã là người chồng hợp pháp của cậu.

(*) Đây là bài Moon River.

11.

Sau đó, hai người lại bị nhóm du khách mời rất nhiều rượu, Từ Trác Dư rất nhanh liền say, Tiếu Viễn Trình coi như tỉnh táo đem cậu trở về khách sạn.

Vẫn có thể xem là một buổi đêm tốt đẹp.

Từ Trác Dư bị cơn đau đầu làm tỉnh.

Ngoài cửa sổ bầu trời hơi hiện ra ánh nắng, đại khái là rạng sáng.

Từ Trác Dư chậm rãi ngồi xuống, mơ màng  nhìn Tiếu Viễn Trình ngủ bên cạnh, cố gắng tự hỏi ngày hôm qua cậu làm sao trở về.

“Tỉnh sao?” Đang lúc Từ Trác Dư che đầu tự hỏi, Tiếu Viễn Trình cũng tỉnh, xoay người lại.

“Ai…..” Từ Trác Dư bị tiếng gọi bất ngờ dọa run run một chút, chân cũng không cẩn thận đụng phải khố gian hơi gồ lên của Tiếu Viễn Trình.

“Ách….” Tuy rằng hiểu rằng đây là hiện tượng sinh lý vào sáng sớm của nam nhân, nhưng là Từ Trác Dư cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mà nói, Tiếu Viễn Trình cũng là gay, mà hai người kết hôn hơn một tuần, còn vẫn không có ” động phòng”…

Kỳ thật đoạn thời gian trước, đặc biệt biết Tiếu Viễn Trình là gay, Từ Trác Dư lên mạng tra một ít GV để thu hoạch kiến thức.

Làm một bác sĩ, cậu có thể lý giải nam nhân thông qua hành vi như vậy có thể đạt được khoái cảm, nhưng là nhìn biểu tình hai người dục tiên dục tử trên GV, cậu vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc cùng hiếu kì.

“Không sao, đợi một hồi liền…” Tiếu Viễn Trình lập tức lùi về sau.

“Tôi giúp anh đi!” Nói xong thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, cậu cũng không biết những lời như vậy sao có thể nói ra.

Bất quá bọn họ hiện tại tốt xấu gì cũng là quan hệ phu phu, tình huống hiện tại cũng là hậu quả của việc cậu không làm tròn nghĩa vụ, như thế nghĩ muốn giúp, cậu đưa tay về hướng quần của Tiếu Viễn Trình.

Lúc cậu sắp chạm đến quần lót của Tiếu Viễn Trình, anh nói: “Cậu còn chưa có tỉnh rượu….”

Chính là tay đã vươn đến, làm sao mà rút trở về. Thế là Từ Trác Dư như trước đem tay chụp lên dục vọng của anh.

Từ Trác Dư là một xử nam, ngay cả bạn gái còn không có mà kết giao. Bình thường dù có dục vọng cũng đều tự mình giải quyết, cho nên cậu hiện tại thuần thục vuốt ve khố gian của Tiếu Viễn Trình, mặt cũng đã nóng đến muốn nổ.

“Ưm….” Tiếu Viễn Trình bị khơi gợi dục vọng, kêu rên một tiếng.

Độ ấm trên mặt Từ Trác Dư lại tăng thêm một bậc.

Thanh âm da thịt cùng vải vóc cọ xát trong phòng yên tĩnh mà đen tối có vẻ rõ ràng, kích thích thần kinh của hai người.

Cuối cùng, Tiếu Viễn Trình nhịn không được, ôm Từ Trác Dư, hôn lên môi.

“A…” Từ Trác Dư hoảng sợ, nhất thời càng trở nên thanh tỉnh.

Anh tuy vội vàng nhưng không lỗ mãng hôn môi Từ Trác Dư, bàn tay to ấm áp khô ráo vuốt ve người cậu.

Từ Trác Dư hoàn toàn chưa có kinh nghiệm cảm giác như lỗ chân lông toàn cơ thể đều nổ tung, tim đập nhanh hơn, giác quan toàn thân đều dâng lên, điều kích thích nhỏ cũng sẽ làm cậu run rẩy.

Bởi vì quá khẩn trương, toàn thân cậu đều căng ra.

“Cậu là lần đầu tiên? Không có cùng nữ nhân làm sao?” Tiếu Viễn Trình phát hiện người trong lòng khác thường.

“Ừ….” Từ Trác Dư cứng ngắc gật đầu.

“Tôi sẽ nhẹ nhàng.” Tiếu Viễn Trình nói. Tiếp theo anh tiếp tục dùng bàn tay to ôn nhu sờ toàn thân Từ Trác Dư.

Da thịt cậu thực bóng loáng, cảm xúc tốt lắm, hơn nữa có thể cảm giác cậu đang run nhè nhẹ.

Tiếu Viễn Trình bỏ đi quần lót của cả hai, phát hiện cái của đối phương đã đứng thẳng từ lâu. Anh bắt đầu dùng hạ thân của mình nhẹ nhàng cọ xát hạ thân của cậu, hy vọng lấy điều này có thể giảm bớt khẩn trương cho cậu.

Quả nhiên, thân mình cậu dần nhuyễn xuống.

12.

Tiếu Viễn Trình nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu, muốn tiến đến bước cuối nhưng lại phát hiện không có gì để bôi trơn.

Mắt anh nhìn về phía đầu giường, cuối cùng dừng lại ở một cái chai trên đó.

“Kem xoa tay cũng được nhỉ.” Tiếu Viễn Trình nói xong liền đưa tay đem cái chai cầm lại đây, lấy một ít lên ngón tay.

Đầu ngón tay Tiếu Viễn Trình tiến đến hậu huyệt Từ Trác Dư trong chốc lát, cậu bị kem xoa tay lành lạnh làm giật mình, hậu huyệt cũng gắt gao co rút lại.

Anh tiếp tục lấy tay chậm rãi vòng quanh cửa vào, cơ thể chậm rãi thả lỏng. Khi một ngón tay của anh sáp vào huyệt động, môi hôn lên môi và cổ Từ Trác Dư.

“Hưm…” Từ Trác Dư có chút khó chịu rên lên.

“Không sao, không cần nhẫn nại, cứ kêu đi.” Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai Từ Trác Dư.

Từ Trác Dư cảm thấy người càng nóng hơn. Âm thanh của anh thực gợi cảm, như thế gần sát bên tai mình nói chuyện làm cậu rung động.

Rất nhanh, anh thành công sáp nhập mấy ngón tay. Sau khi mở rộng đủ, anh đưa tay rút ra, đem hai chân Từ Trác Dư kéo đến đặt trên vai mình, cầm lấy tính khí sớm dâng trào của mình.

Vừa rồi Từ Trác Dư cách quần lót vuốt ve Tiếu Viễn Trình, chỉ có thể cảm giác cái kia của anh rất lớn, hiện tại có chút ánh sáng cậu nhìn khố gian nam nhân không khỏi cảm thán nói, “Sao mà to quá vậy?”

Tiếp theo, anh tiến vào.

Có lẽ là do chuẩn bị cẩn thận, Từ Trác Dư không có cảm giác đau đớn nhiều, ngược lại, một tia khoái cảm từ chỗ hai người kết hợp dâng lên.

Thật giống như cảm giác bị nhồi đầy.

Cậu hiện tại là người của Tiếu Viễn Trình, đây là suy nghĩ của Từ Trác Dư trong mơ hồ.

Mà bên này, Tiếu Viễn Trình cũng bị dũng đạo vừa ấm áp lại ướt át của Từ Trác Dư bao lấy rất thoải mái, bởi vì lo lắng Từ Trác Dư là lần đầu tiên, cho nên anh cũng không có lập tức động.

Mà Từ Trác Dư có điểm khó nhịn, chính cậu lại ngượng ngùng thúc giục anh nhanh lên động, liền cắn chặt môi cố chịu.

Cuối cùng Tiếu Viễn Trình cảm nhận được dũng đạo của cậu co rút có nhịp điệu, lại nhìn bộ dạng nhếch miệng khó nhìn của cậu, lúc này mới hiểu được là đối phương đã chuẩn bị tốt, chính là ngượng ngùng không nói ra thôi.

Ngay sau đó, Tiếu Viễn Trình đẩy hạ thân vào, từng nhịp từng nhịp ra vào.

Hai chân Từ Trác Dư quấn chặt vòng eo của anh, hai tay cũng bám vào cổ anh. Khoái cảm xa lạ từng chút một từ nửa người dưới lan tràn ra, giống như cậu đang bị sóng triều bao phủ.

Cậu mơ màng nhìn trần nhà, nửa người dưới lại như có ý thức gắt gao quấn lấy tính khí của anh trong cơ thể.

Thân thể hai người vô cùng hợp ý, thân thể Tiếu Viễn Trình với Từ Trác Dư đã không còn nhiều xấu hổ. Nệm bị hai người vận động kêu thành tiếng “kẽo cà kẽo kẹt”, âm thanh thực nhục dục.

Qua thời gian rất lâu, Tiếu Viễn Trình trừu sáp với tốc độ càng nhanh, hai người cũng không nhịn được phát ra tiếng rên.

Sau một thời gian vận động, Tiếu Viễn Trình đem tinh hoa bắn trong cơ thể Từ Trác Dư, mà này bị kích thích, Từ Trác Dư run rẩy bắn ra chất lỏng màu trắng ngà.

Điều này làm cho Tiếu Viễn Trình cũng thoáng ngây dại.

…Chỉ làm phía sau thôi mà đã bắn rồi…

Sau khi bắn tinh, Từ Trác Dư thanh tỉnh không ít, đối với tình dục đồng tính tuy không có nhiều hiểu biết nhưng cậu cũng đại khái hiểu được chỉ dựa vào đối phương bắn tinh vào cơ thể có thể phóng ra là một người dâm đãng.

Quả thực không có mặt mũi gặp người mà.

Tiếu Viễn Trình nhìn bộ mặt cậu có vẻ nghĩ muốn tự sát, cảm thấy vô cùng đáng yêu, liền vì cậu giải vây nói, “Anh đưa em đi tắm rửa.”

13.

Từ Trác Dư ngủ một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau, thẳng đến khi Tiếu Viễn Trình gọi cậu dậy.

Anh đã thay cậu gọi bữa sáng, hành lý cũng đã thu thập đầy đủ.

Cậu vặn mình một chút, đau đớn ở mặt sau tràn ra, thiếu chút nữa không đứng vững. Tiếu Viễn Trình nhìn thấy, bước đến đỡ cậu.

Từ Trác Dư vội vàng nói: ” Không sao, em có thể.” Nói xong trên mặt lại hiện lên một mạt nụ cười xấu hổ.

Tiếu Viễn Trình yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của Từ Trác Dư rồi lại chuyển sang biểu cảm khác.

Từ Trác Dư cố gắng bày ra bộ dáng bình tĩnh, chính là cậu vừa thấy Tiếu Viễn Trình mặt liền đỏ lên, làm bại lộ trạng thái thật của cậu.

Trạng thái này vẫn liên tục cho tới khi ngồi trên máy bay.

Dọc đường bay, Từ Trác Dư đành giả bộ ngủ, tránh trao đổi giữa hai người.

Sau bao nhiêu chuyện, trải qua lần du lịch này, Từ Trác Dư giật mình phát hiện hiện mình hình như thích Tiếu Viễn Trình.

Anh bình thường ít lời, đối đãi với yêu cầu của cậu rất tốt, lúc chăm chú làm việc rất đẹp trai, ca hát lại mê người như vậy,anh so với thân thể cậu có điểm không phù hợp….

Cậu có lẽ yêu Tiếu Viễn Trình.

Sau này về đến nhà, Tiếu Viễn Trình bắt đầu quay về công ty đi làm, Từ Trác Dư tính toán nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày sau đó cũng trở về bệnh viện.

Buổi sáng, Từ Trác Dư ở sô pha xem Discovery Channel thì điện thoại vang.

“Anh buổi sáng đi quên một phần văn kiện, ngay tại trên bàn trong thư phòng của anh. Em lấy giúp anh ra, anh sẽ bảo người đến lấy.” Âm thanh của Tiếu Viễn Trình truyền đến.

“Không cần phiền toái, em đến công ty đưa cho anh.” Từ Trác Dư vội vàng nói.

“Không sao, dù sao hắn cũng rảnh rỗi.”

“…Ồ.” Không biết sao, Từ Trác Dư cảm thấy ngữ khí của Tiếu Viễn Trình có vài phần trêu tức bên trong.

20 phút sau, “người rảnh rỗi” từ miệng Tiếu Viễn Trình tới.

Người tới một bộ đào hoa lạ mắt nhưng rất xinh đẹp. Tây trang giày da, có bộ dáng rất tốt. Nam nhân vừa vào cửa liền tủm tỉm cười hướng Từ Trác Dư chào: “Xin chào, tôi là Khổng Trạch, tới lấy văn kiện.”

“Xin chào, mời vào nhà.” Từ Trác Dư mỉm cười tiếp đón nói.

Trên mặt nam nhân hiện lên vẻ nghi hoặc, “Chúng ta ở hôn lễ của cậu đã gặp qua, cậu không nhớ rõ sao?”

“A?...xin lỗi nhé.” Từ Trác Dư xấu hổ cười nói. Nói thật, cậu không có ấn tượng nhiều với chuyện phát sinh ngày đó.

“Không sao, ngày đó rất nhiều người lắm~” Khổng Trạch như trước cười tủm tỉm.

Sau khi vào nhà, Từ Trác Dư vội vàng mời Khổng Trạch ngồi ghế, lại đi rót trà cho hắn.

“Uống chén trà đi.” Từ Trác Dư nói.

“Cám ơn, đây là danh thiếp của tôi.” Khổng Trạch cười nói.

Danh thiếp của hắn ghi chức vị bộ quản lí thị trường.

Rõ ràng không phải một chức vị “nhàn”, Từ Trác Dư nghĩ.

“Tôi là bằng hữu của Tiếu Viễn Trình, từ đại học liền nhận thức hắn, sau đó đến công ty hắn làm công.” Nam nhân tự giới thiệu bản thân, “Nghe nói cậu là bác sĩ? Thực hâm mộ a, đây cũng từng là lý tưởng của tôi.”

“A? Anh muốn làm bác sĩ?” Từ Trác Dư cảm thấy có chút ngạc nhiên.

“Đúng vậy, hơn nữa là bác sĩ khoa phụ sản, có thể sử dụng hai tay của mình đón một tân sinh mệnh cảm giác thật tốt.” Khổng Trạch nói. “Chính là ba mẹ ép tôi phải học kinh doanh, thế nên ước mơ chỉ có thể là ước mơ.”

Từ Trác Dư cảm thấy run rẩy. Nào có nam nhân nào muốn đi làm khoa phụ sản đâu…

Nam nhân nói là liền một mạch, hàn huyên với Từ Trác Dư rất lâu, mà Từ Trác Dư cũng tiếp lời toàn bộ.

“Tôi đây đem văn kiện đưa đi, trở về còn có việc phải làm. Cám ơn cậu.”

Từ Trác Dư không cẩn thận lộ ra biểu tình, “Chính là tôi cảm thấy anh hiện tại đang rất rảnh rỗi.”, bất hạnh thay bị nam nhân nhìn thấy.

“Tôi biết cậu suy nghĩ cái gì, đây chính là công việc của tôi, sau khi đem đi thì còn có việc.” Nam nhân lắc lắc văn kiện trong tay.

Từ Trác Dư bị nhìn thấu, không khỏi xấu hổ cười.

“Con người cậu rất tốt, tôi rất thích cậu. Chỉ hy vọng Viễn Trình không phải người có mắt không tròng, không biết quý trọng.” Thần sắc nam nhân bỗng dưng đứng đắn hẳn lên, nhìn thẳng vào mặt Từ Trác Dư.

Từ Trác Dư không hiểu ra sao: “A?”

“Tôi đây phải đi rồi, cậu pha trà uống ngon lắm, sau này có thời gian rỗi tôi sẽ đến làm khách!” Không đợi Từ Trác Dư phản ứng lại, Khổng Trạch đã tự đi ra ngoài cửa.

Người này thật thú vị. Khó có một người luôn thản nhiên như Tiếu Viễn Trình lại có bằng hữu tốt như vậy, Từ Trác Dư nghĩ.

14.

Buổi tối sau khi Tiếu Viễn Trình về nhà, Từ Trác Dư cùng anh nói về chuyện của Khổng Trạch. “Bạn của anh rất thú vị.”

“Khổng Trạch sao? Sau khi hắn trở về cũng nhắc tới em với anh. Bất quá em tốt nhất không nên cùng hắn qua lại nhiều.” Tiếu Viễn Trình tựa hồ đối với sự qua lại của hai người bọn họ không cao hứng lắm.

Đang lúc Từ Trác Dư muốn hỏi vì sao thì điện thoại vang.

Điện thoại là từ trong nhà gọi đến, nói bọn họ nhanh chóng trở về một chuyến. Lúc đến, quản gia nói cho họ biết mẹ Tiếu  từ khi về nước có chút không thích ứng được với khí hậu, hai ngày nay không biết sao lại phát sốt. Dù gia đình có mời thầy thuốc cũng uống thuốc đúng hạn, nhưng bệnh vẫn không tốt lên, gần đây còn có xu hướng nặng thêm, ba Tiếu bởi vì vậy có chút lo lắng.

Mẹ Tiếu vẫn còn đang ngủ, nhìn mặt mẹ tái nhợt nằm ở trên giường, Từ Trác Dư rất là đau lòng. Tuy rằng cậu cùng mẹ Tiếu mới gặp qua vài lần, nhưng cậu đối với người mẹ hiền lành hòa ái này, đối xử với cậu rất tốt.

Cậu vội vàng kiểm tra một chút cho thân thể mẹ Tiếu, phát hiện mẹ vì cơ thể yếu nên mới chậm chạp không khỏi, lúc này mới yên tâm.

Mà bên cạnh Tiếu Viễn Trình cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Từ Trác Dư cẩn thận dặn dò người giúp việc cách chiếu cố người bệnh, sau đó liền cùng Tiếu Viễn Trình dời đi.

Vừa về tới nhà, Từ Trác Dư vẫn thấy lo lắng một chút. Dù sao cậu cũng đang được nghỉ phép, vốn tính toán sau khi hưởng tuần trăng mật trở về liền đi làm, nhưng hiện tại mẹ Tiếu sinh bệnh, cậu đi chăm sóc một chút cũng không sao. Chính mình là bác sĩ, đối với bệnh tình của người bệnh cũng có thể để ý nhiều hơn.

Ở trong lòng cậu, ba Tiếu cùng mẹ Tiếu tồn tại như người nhà. Thế là, cậu đem suy nghĩ của mình nói cho Tiếu Viễn Trình. Tiếu Viễn Trình tỏ vẻ đồng ý, “Vậy làm phiền em.”

“Không sao, chúng ta là người một nhà mà.” Từ Trác Dư có chút ngượng ngùng.

Tiếu Viễn Trình nghe được từ “người nhà”, ngực hơi hơi xiết lại, không biết là cảm giác gì.

Ngày hôm sau hai người lái xe đến Tiếu gia, Tiếu Viễn Trình đi vào ân cần hỏi thăm mẹ một chút rồi đến công ty, để lại Từ Trác Dư ở lại chiếu cố mẹ.

Từ Trác Dư một mực chú ý nhiệt độ cơ thể của mẹ Tiếu, lại bảo người làm đi mua lê, đun nhỏ lửa làm thành mứt lê, một ngụm lại một ngụm đút cho mẹ, nói là có thể bổ phế khỏi ho khan.

Mẹ Tiếu nhìn cậu vội vội vàng vàng, trong lòng rất cảm động, bệnh cũng trở nên tốt hơn. Nàng gọi Từ Trác Dư vào trước giường, nói: “Trác Dư à, con là đứa nhỏ tốt. Tuy rằng mẹ không biết vì cái gì Viễn Trình cố ý cùng con kết hôn, nhưng là hắn lấy được con chính là duyên phận của Tiếu gia ta. Trước đây cũng không thiếu hai người bị bắt kết hôn cùng nhau nhưng cuối cùng có ngày tốt đẹp mĩ mãn, mẹ hy vọng con cùng Viễn Trình cũng có thể như vậy. Đợi tình cảm của hai con trưởng thành, lại đi bệnh viện cho ba mẹ một đứa cháu, ba mẹ con cũng sẽ cao hứng.”

Sau khi một lời nói hết, Từ Trác Dư cùng lúc cảm thấy mẹ Tiếu rất có nguyên tắc, không khỏi càng đối với mẹ tôn trọng vài phần, mặt khác trong nội tâm lại cảm  thấy ngượng ngùng, hy vọng lời nói của mẹ có ngày trở thành sự thật.

“Dạ, mẹ yên tâm.” Từ Trác Dư đáp.

“Thật sự là đứa nhỏ tốt, mẹ càng nhìn càng thích, bệnh cũng có thể mau khỏi.” Mẹ Tiếu cùng Từ Trác Dư vui đùa.

Buổi tối Tiếu Viễn Trình tan tầm trở về thì ba mẹ đã ngủ mất, mà Từ Trác Dư cả ngày chiếu cố người bệnh cũng đã sớm đi ngủ. Theo lời người làm, cậu như thế nào săn sóc chiếu cố mẹ mình, Tiếu Viễn Trình trong lòng có chút cảm động.

Trở lại phòng ngủ, anh nhìn cậu đã ngủ nhưng vẫn bật đèn đầu giường cho anh.

Chỉ là một việc nhỏ nhưng cũng làm cho Tiếu Viễn Trình trong lòng ấm áp.

Bước tới giường, nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu dưới ngọn đèn nhu hòa, anh nâng mu bàn tay đẩy những lọn tóc lòa xòa trên trán cậu, không khỏi nhớ đến đến cảnh tượng một đêm kiều diễn ở đảo Ba Li.

Nghĩ như vậy, khố hạ của anh lại bất tri bất giác đứng lên.

Từ Trác Dư vốn nghĩ muốn đợi Tiếu Viễn Trình trở về cùng anh ăn cơm, nhưng là chiếu cố người bệnh làm cậu thật mệt nhọc, thế là nghỉ ngơi một chút, sợ ngủ quên mà không tắt đèn đầu giường đi. Lúc này, trên trán truyền đến độ ấm làm cho cậu tỉnh lại, ánh mắt mơ màng nhìn Tiếu Viễn Trình, “Anh về rồi sao?”

Nói xong, cậu ngáp một cái, đôi mắt hơi phiếm hồng, ánh mắt cũng ướt sũng, như con nai nhỏ.

15.

Tiếu Viễn Trình chỉ cảm thấy hạ thân càng thêm cương cứng. Theo bản năng anh muốn lập tức đem cậu đặt dưới thân hung hăng mà làm, chính là lý trí cũng cho anh nhớ rằng quan hệ của hai người hiện tại còn rất xấu hổ, lần trước đã muốn xem như ngoài ý muốn.

Đang lúc Tiếu Viễn Trình rối rắm, Từ Trác Dư có chút tỉnh táo lại, “Em đi rửa mặt một chút.”

Có thể bởi ý nghĩ “không thể cho cậu rời đi” trong nháy mắt, Tiếu Viễn Trình một phen ngăn cản Từ Trác Dư, cũng hôn lên môi cậu, bàn tay đã ở phía sau tùy ý vuốt ve.

Từ Trác Dư bị hành động đột ngột này làm giật mình, theo bản năng muốn đẩy anh ra. Mà khi cậu ý thức được Tiếu Viễn Trình muốn làm gì, trong lòng lại vui mừng, không khỏi ngượng ngùng đáp lại anh.

Tiếu Viễn Trình tiếp tục hôn, liếm vành tai cùng cổ Từ Trác Dư, thuận tiện đem quần áo hai người cởi không còn một mảnh.

Bàn tay của anh lướt nhẹ qua hai điểm nhô lên trên ngực Từ Trác Dư, ác ý xoa nắn, làm cho cậu ngăn không được rên rỉ.

Đột nhiên, Từ Trác Dư nghĩ tới ba mẹ Tiếu Viễn Trình ngay tại tầng trệt, không khỏi chột dạ nói, ” Ba mẹ ở…”

Tiếu Viễn Trình nhìn một bộ dạng mê người của cậu, ý xấu nổi lên, “Vậy làm phiền em kêu nhỏ chút…” Làm hai mắt cậu lại phiếm hồng.

Tiếu Viễn Trình đem thân cậu lật lại, đem môi hôn dọc theo tấm lưng trắng noãn của cậu. Đằng sau lưng cậu không có dư thừa sẹo lồi, mông cũng rất vểnh. Hai tay anh cầm thắt lưng cậu, nhẹ nhàng đẩy xuống, làm thành tư thế nằm úp sấp, hai tay lại luồn xuống phía dưới cầm vật nhỏ hơi ngẩng đầu của cậu, chậm rãi xoa nắn.

Từ Trác Dư không thể kháng cự, thẹn thùng vô cùng, chỉ có thể dựa trán vào giường, dùng một tay che miệng mình tránh cho tiếng rên lộ ra ngoài. Tùy ý anh động nhanh hơn, thân thể cậu đã muốn nhuyễn xuống không chống đỡ được chính mình, may là tay kia của anh nắm lấy thắt lưng cậu.

Cuối cùng, Từ Trác Dư như một con mèo nhỏ rên rỉ, một cỗ bạch dịch bắn thẳng tới tay anh.

Anh cầm trong tay chất lỏng của Từ Trác Dư đến mặt sau, chậm rãi lấy ngón tay khuếch trương, lại tiếp tục hôn lưng cậu.

Khuếch trương xong, anh đem tính khí sớm đã cương cứng của mình chậm rãi sáp nhập.

Hậu đình giống như ngày trước, vừa nóng ẩm lại chặt chẽ, kẹp Tiếu Viễn Trình đến mất hồn. Mà người dưới thân cũng không cảm thấy đau đớn hay khó chịu, ít nhất nghe tiếng rên của cậu có thể đoán ra.

Kia rõ ràng là tiếng rên sau khi được thỏa mãn.

Thế là Tiếu Viễn Trình vừa mới đi vào không lâu liền chậm rãi động.

Kỳ thật anh cũng không ngờ rằng thân thể hai người lại phù hợp đến thế. Từ Trác Dư là người vừa mới trải qua tình dục, nhưng cậu lại có thể rất nhanh tiếp nhận anh, phản ứng của cậu cũng làm anh thực vừa lòng.

Ở phương diện này, cậu thật không hổ là người bạn đời của anh, Tiếu Viễn Trình nghĩ.

Cứ như thế ra vào, Tiếu Viễn Trình dần cảm thấy khoái cảm, từng chút từng chút lại dùng sức hướng tới mông Từ Trác Dư, mỗi một lần va chạm đều làm Từ Trác Dư nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.

Lúc này, anh tiện tay đụng đến ngực Từ Trác Dư, Từ Trác Dư lại lấy tay anh che miệng cậu, thế là hình thành cảnh một tay anh ở phía sau giữ thắt lưng cậu, một tay che miệng cậu, hơn nữa phần eo một mực lắc lư theo nhịp của anh.

Sau một thời gian, Từ Trác Dư hiển nhiên bị va chạm mãnh liệt làm mơ hồ, mê mang thế nhưng vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Tiếu Viễn Trình.

Một chút lại một chút, nhẹ nhàng nhưng cũng thật ngứa.

Tiếu Viễn Trình nào chịu được kích thích như vậy, lập tức trừu sáp với tốc độ nhanh hơn, chỗ hai người kết hợp phát ra tiếng nước dâm đãng.

Sau một hồi điên cuồng va chạm, hai người cùng đạt tới cao trào.

Từ Trác Dư đã sớm ngất đi, thế là Tiếu Viễn Trình ôm cậu đi tắm rửa.

16.

Ngày hôm sau, Tiếu Viễn Trình đã rời đi trước khi Từ Trác Dư dậy, lưu lại một người cả ngày mặt đều hồng đến mất hồn mất vía, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Lại chiếu cố mẹ Tiếu cả một ngày, Tiếu Viễn Trình gọi điện nói hôm nay anh phải tăng ca, phải muộn mới trở về được.

“Cơm đều đã làm xong, nếu không em đưa đến công ty cho anh?” Vừa nghe đối phương phải tăng ca, Từ Trác Dư lo lắng anh sẽ không ăn cơm tốt.

Quả nhiên, thích một người, sẽ đem một sự việc của người nó trên trái tim mình.

“Không sao, anh sẽ ăn ở ngoài, không cần phiền em.” Điện thoại bên kia vang lên tiếng nói với ngữ khí thản nhiên.

“Vậy anh nhất định phải ăn cơm chiều.” Từ Trác Dư không nghĩ làm cho chính mình có vẻ dài dòng, chính là tâm tư muốn quan tâm anh không lúc nào ngừng.

Đêm khuya Tiếu Viễn Trình về nhà thấy Từ Trác Dư còn đang ở trên sô pha xem TV, “Em sao còn chưa đi ngủ?”

“Em đun nước nóng chờ anh về uống, anh gần đây thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi.” Từ Trác Dư nhìn đến người trong lòng ánh mắt đều sáng ngời.

Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cậu, Tiếu Viễn Trình phát giác câu nói “thật ra em không cần phải làm vậy đâu” nói không nên lời.

Uống nước ấm xong, Tiếu Viễn Trình rửa mặt thay quần áo lên giường, hai người đại khái nói một chút về bệnh tình của mẹ Tiếu, sau đó liền đi ngủ.

Từ Trác Dư nhìn người nằm bên cạnh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Hiện tại chính cậu có điểm biết ơn đám cưới này, bởi vì nó đã đem đến một người nam nhân vĩ đại như vậy đến bên cạnh cậu, tuy rằng không thể xác định anh đối với cậu là như thế nào, nhưng hai người còn thời gian cả đời, cậu tin tưởng có thể làm cho nam nhân này yêu mình.

Nhưng thẳng đến sau này, Từ Trác Dư mới biết được khi đó mình có bao nhiêu khờ dại.

Sau khi được Từ Trác Dư tỉ mỉ chiếu cố ba ngày, mẹ Tiếu cũng đã khỏi hẳn, thế là hai người rời về nhà của mình.

Tiếu Viễn Trình lại một lần nữa tiến vào trạng thái làm việc, chính mình một ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, thế là Từ Trác Dư cũng chấm sứt ngày nghỉ, đến bệnh viện đi làm.

Cậu cầm theo điểm tâm ở Indonesia phân phát cho đồng nghiệp, mà cho Tần Du một bộ trang sức đặc biệt của Indonesia.

Tần Du cũng thích phần quà này, cầm lấy chúng nhìn nửa ngày.

“Đúng rồi, hai người các cậu lần này trải qua tuần trăng mật có tiến triển gì không?” Ánh mắt Tần Du còn đặt trên trang sức.

Từ Trác Dư nghĩ hiện tại không nên nói tâm ý của mình cho Tần Du, “Vẫn vậy thôi, không ôn không hỏa, ở chung hòa bình.”

“Tuần trăng mật là cơ hội tốt, hẳn là phải tranh thủ chứ, thật sự rất đáng tiếc đó.” Lúc này nàng còn chưa biết quan hệ của hai người kia có “tiến triển”.

Sắc mặt Từ Trác Dư lúng túng.

Sau một ngày,  Từ Trác Dư về nhà liền nhà ngã vào giường mà ngủ, một ngày liên tiếp làm vài cuộc phẫu thuật làm tinh thần cậu căng thẳng, cho dù là làm thực tập sinh trợ giúp bác sĩ mổ cũng vẫn như cũ mệt mỏi vô cùng.

Vừa tỉnh lại, trời đã tối đen hoàn toàn, lấy di động nhìn, bây giờ là tám giờ tối.

Tiếu Viễn Trình còn chưa trở về, Từ Trác Dư cầm lấy di động gọi điện cho anh, nếu anh về nhà thì sẽ chuẩn bị cơm.

“Công ty gần đây có điểm bận, anh mấy ngày nay phải tăng ca, sẽ trở về muộn. Em đi ngủ trước đi, không cần chờ anh.” Tiếu Viễn Trình nói.

“Ừm, vậy anh không cần cố gắng quá.” Nghe âm thanh Tiếu Viễn Trình có chút mệt mỏi, Từ Trác Dư săn sóc nói.

“…Ừ.” Bên kia điện thoại lẳng lặng đáp lại.

Nếu Tiếu Viễn Trình không trở về, cậu tùy tiện ăn một chút là được, Từ Trác Dư lấy bát đựng ngũ cốc lại thêm chút sữa, dùng lò vi ba làm nóng một chút, rồi ăn bữa tối.

Buổi sáng hôm sau, khoa Từ Trác Dư nhận được một ca điều trị gấp.

Đang bị đẩy mạnh tới là một người con trai có bộ dáng rất xinh đẹp, mặt mày bộ dạng thực tinh xảo, bờ môi xinh xắn vì đau đớn mà gắt gao cắn chặt. Lúc này hắn hai mắt nhắm nghiền, cũng hé ra khuôn mặt trắng xám bị bịt kín.

Nhưng chạy theo bác sĩ, Từ Trác Dư chỉ nhìn thấy một người nam nhân ánh mắt sốt ruột nhìn người nằm trên xe đẩy.

Từ khi bọn họ quen biết tới nay, cậu còn chưa bao giờ gặp qua biểu tình kích động như thế trên mặt người nam nhân này.

17.

Từ Trác Dư ngây ngẩn cả người.

Xe đẩy chạy ngang qua người cậu, nhưng anh vẫn chỉ chú ý tới nhìn nam hài kia, ngay cả đi qua cậu cũng không biết.

Bên kia, thầy hướng dẫn của Từ Trác Dư đang sai người chuẩn bị phòng giải phẫu. Vừa quay người, chứng kiến cậu còn ngu ngơ nguyên tại chỗ, liền lớn tiếng hướng cậu quát: “Từ Trác Dư, cậu tới trợ thủ giúp ta! Mau!”

Anh nghe được tên này liền sửng sốt, rồi mới quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Từ Trác Dư. Từ Trác Dư lập tức làm bộ như không thấy Tiếu Viễn Trình, vội vàng chạy vào phòng giải phẫu.

Giống như là đang trốn chạy.

“Bệnh nhân có khối u trong cột sống, giai đoạn II. Hiện tại huyết áp hơi cao…” Y tá báo cáo tình huống cơ bản của nam hài.

Bước vào phòng giải phẫu, Từ Trác Dư lập tức tập trung tinh thần, theo chỉ thị của thầy hướng dẫn tiến hành giải phẫu.

Sau khi phẫu thuật xong, cũng đã là mấy tiếng.

Cấp cứu chấm dứt, Từ Trác Dư đi theo thầy ra phòng giải phẫu, thần kinh bị buộc chặt mấy giờ liền làm cho đầu óc cậu trống rỗng. Cho đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trên hành lang, cảnh tượng mấy tiếng trước lại bay trở về trong đầu cậu.

Mệt mỏi cùng buồn phiền như sóng triều hướng cậu vọt tới.

Tiếu Viễn Trình trực tiếp đi đến trước mặt thầy, vội vàng hỏi tình hình giải phẫu. Nhìn bộ dạng anh lo lắng như thế, Từ Trác Dư bỗng cảm thấy được điều mới về Tiếu Viễn Trình.

Mà cả trong quá trình, ánh mắt Tiếu Viễn Trình không có nhìn đến cậu một giây.

Người con trai kia là ai, Từ Trác Dư yên lặng suy nghĩ. Có thể làm cho anh lộ ra con người thâm tình, hẳn là không phải bạn bè bình thường…hay là, người thân?

Sau khi biết được nam hài không có vấn đề lớn, Tiếu Viễn Trình thở dài một hơi, giống như cả người đều bình tĩnh lại.

Rồi anh mới thấy được sau bác sĩ mổ kia là Từ Trác Dư đang không biết làm sao.

“Người kia… cậu ấy là?”

Tiếu Viễn Trình đi lên, đối diện với cậu nói: “Đối với anh mà nói, cậu ấy là một người rất quan trọng.”

Cái gì mà “người quan trọng”, đây hẳn là cách nói khéo léo, Từ Trác Dư nghĩ.

“Anh… thích cậu ấy?”

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, “Đúng vậy. Nhưng mà anh và cậu ấy không thể ở cùng một chỗ. Cho nên em không cần lo lắng, lần trước có nhắc đến tôn trọng cùng ý thức trách nhiệm với người đối diện, anh sẽ cho em.”

Từ Trác Dư mở to hai mắt.

Nếu như chuyện này nói trước khi cưới, cậu sẽ không khó chịu như vậy.

Nhưng tâm ý của cậu đối với Tiếu Viễn Trình vừa mới sáng tỏ, cậu sao có thể, sao có thể chấp nhận người mình yêu có người khác trong lòng?

Anh sao có thể tàn nhẫn như thế.

Nhưng cho dù trong lòng đã muốn mãnh liệt bùng nổ, Từ Trác Dư bề ngoài vẫn gió êm sóng lặng, thậm chí còn lý trí mà kéo Tiếu Viễn Trình đến góc hành lang để tránh người bệnh cùng y tá qua lại. Sau đó, cậu nhìn anh ở đối diện, trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh nói,

“Sau khi anh kết hôn vẫn thích cậu ấy?”

“Phải”

“Vậy tại sao anh không kết hôn với cậu ấy? Tại sao phải kết hôn? Chẳng lẽ trong mắt anh, tình yêu của anh đều không bằng những lợi ích rẻ tiền kia sao?” Từ Trác Dư ngữ khí kích động.

Anh nhìn Từ Trác Dư, lặng yên thật lâu, nói: “Coi như là vậy đi.”

“Chuyện này, vì sao lúc kết hôn không nói cho em biết?”

“Anh nghĩ đến việc này sẽ không ảnh hưởng đến đám cưới của chúng ta, dù sao nó cũng không phải dựa trên tình cảm, không phải sao?” Tiếu Viễn Trình bình tĩnh hỏi lại.

“Nói như vậy, ngay từ đầu sẽ không có tình cảm.” Khóe miệng Từ Trác Dư hiện lên sự khinh miệt, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiếu Viễn Trình, “Nhưng nếu em nói em yêu anh thì sao?”

Tiếu Viễn Trình nhìn Từ Trác Dư, ánh mắt hơi hơi trợn to, giống như bị khiếp sợ.

Sau vài giây, anh mở miệng nói, “Chắc em cũng biết rằng ngay từ đầu, duy chỉ có tình cảm, anh không thể cho em.”

Ngực Từ Trác Dư giống như bị tảng đá lớn đè lên, rất đau đớn, cậu không khỏi hơi đóng ánh mắt một chút để giảm bớt. Lúc này cậu đã không thể nói tiếp, thế là quay đầu nói, “Không sao, em biết mà, vốn cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi.”

18.

Sau đó, như là trốn tránh, Từ Trác Dư bối rối đi ra khỏi góc hành lang.

Cậu có cảm giác, Tiếu Viễn Trình nói dối. Cho nên, đối với việc Tiếu Viễn Trình tận lực giấu diếm, cậu nhất định phải biết rõ ràng.

Hình ảnh một người hiện lên trong đầu Từ Trác Dư.

Nghĩ đến Tiếu Viễn Trình từng nói, “không nên thân cận cùng hắn”, Từ Trác Dư cảm thấy được có lẽ người này sẽ biết điều gì đó mà cậu muốn biết.

Gần tối, Từ Trác Dư vừa mới đi thang máy ra đại sảnh lầu một liền gặp Tiếu Viễn Trình mua thức ăn nhanh, hai người đều sững sờ.

Tiếu Viễn Trình mở miệng nói, “Chiều nay anh phải ở lại đây, có thể sẽ không về nhà.”

Từ Trác Dư chỉ giương mắt nhìn hắn, rồi mới lạnh lùng hỏi, “Anh hai ngày kia… có thật là ở lại tăng ca không?”

Tiếu Viễn Trình không ngờ tới Từ Trác Dư đoán được, nói, “Xin lỗi, đúng là anh đã nói dối. Nhưng cậu ấy không có người thân bên cạnh, tình trạng hai ngày trước lại không tốt, anh chỉ chăm sóc cậu ấy thôi…”

“Mới như thế đã nói dối, hôn nhân như vậy có ý nghĩ gì đâu…” Từ Trác Dư cúi thấp đầu nhìn về phía mặt đất, khe khẽ thở một hơi.

Sau khi về đến nhà, Từ Trác Dư cũng không bật đèn, trực tiếp từ trong bóng đêm mò tới sô pha, rồi mới mở TV.

Màn hình TV hiện lên một thế giới đầy màu sắc, nhưng chiếu vào khuôn mặt cậu chỉ là những chùm sáng nhợt nhạt. Từ Trác Dư nằm lì ở sô pha, bắt đầu hồi tưởng lại việc phát sinh ngày hôm nay, chuyện này làm cho cậu không kịp chuẩn bị. Bất giác, cậu đã ngủ trên sô pha từ lúc nào.

Cậu mơ một giấc mơ.

Trong mộng, chính mình hồi nhỏ đang khóc, nhìn ba ba, dì cùng em trai trước mắt, giống như cậu cùng bọn họ là hai thế giới. Trong lòng cậu dường như có một nguyện vọng mãnh liệt, cậu muốn thực hiện nó…

…Nguyện vọng kia, vì sao lại không được?

Ngày hôm sau, Từ Trác Dư đi làm, phát hiện vẻ mặt đồng nghiệp ở bệnh viện nhìn cậu có chút khác thường.

Tiểu y tá vẫn theo cậu làm việc nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương, rồi còn nhìn cậu bằng ánh mắt sâu sắc, biến thành Từ Trác Dư không hiểu cái gì cả, chỉ phải nở một nụ cười xấu hổ. Khi cậu đi qua một phòng bệnh, thấy thiếu niên trên giường còn chưa tỉnh lại, cùng với Tiếu Viễn Trình ngủ say bên giường cậu mới hiểu được ánh mắt của người ngoài là vì sao.

Cẩm Trình ở S thị là một công ty lớn, mà Tiếu Viễn Trình lúc nào cũng sẽ lên TV, là nhân vật chính của tạp chí linh tinh, người thường cũng biết dung mạo của anh, đám cưới của hai người ở thành phố cũng coi như vang động. Mà Tiếu Viễn Trình ở bệnh viện chiếu cố một đêm, nửa đêm bác sĩ cùng y tá đều thấy được. Cho nên khi mọi người nghĩ đến nơi làm việc của “phu nhân” Tiếu Viễn Trình thế nhưng lại đi chăm sóc một người nam nhân khác, nghĩ một chút đến đám cưới của hai người, cũng hiểu được chút chuyện.

Hiển nhiên là Tiếu Viễn Trình bị bắt cưới một người nam nhân mà anh không thương mà thôi, người nằm trên giường bệnh kia mới là tình yêu của anh.

Thế là khi nhìn Từ Trác Dư, ánh mắt mọi người cũng có chút thương hại.

Với việc này, Từ Trác Dư chính là mắt điếc tai ngơ, làm bộ như cái gì cũng không biết.

Cậu vừa mới bước vào phòng làm việc, liền nghe một âm thanh khinh miệt vang lên, “Chồng còn ở đây chăm sóc người bệnh, là một bác sĩ cũng là vợ sao lại có thể an ổn về nhà ngủ?”

19.

Người vừa lên tiếng tên là Khang Húc, là một thực tập sinh khác của khoa giải phẫu thần kinh, xem như hắn là đệ tử của sư phụ. Người này năng lực cũng không tệ lắm, chính là lòng dạ hẹp hòi, luôn cho rằng sư phụ thiên vị Từ Trác Dư, cho nên đối với cậu trong lời nói vẫn giấu đinh, khắp nơi châm chọc khiêu khích. Từ Trác Dư cho tới nay đều lựa chọn không để ý, chính là người này được một tấc lại muốn tiến một thức, nói chuyện càng ngày càng không đúng mực, ngay cả việc tư của người ta cũng nói ra.

Từ Trác Dư nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng Khang Húc, nói: “Có thời gian soi mói việc nhà người khác, sao không dùng vào việc xem vài trang lịch sử y học ngoại khoa đi, đừng để lần sau lại bị đạo sư giảng giải.”

Mấy ngày hôm trước Khang Húc vừa vặn bị đạo sự hỏi vấn đề lịch sử y học nhưng không trả lời được, thế là hai ngày chạy tới thư viện mượn sách xem, giờ phút này bị người chạm vào khuyết điểm, không khỏi mặt đỏ tai hồng. “Cậu…”

Lúc này đúng lúc Tần Du xuất hiện ở cửa, cũng không để ý hai người có nói chuyện xong chưa, ngữ khí không tốt trực tiếp ngắt lời, “Từ Trác Dư! Đi ăn sáng với mình!”

Từ Trác Dư thở dài một hơi, xem ra ngay cả chuyện này Tần Du cũng đã biết.

Căng-tin bệnh viện.

“Việc này rốt cuộc là sao? Mình sáng nay đi làm liền nghe thấy một đám y tá bàn luận chuyện của cậu. Người kia là ai? Cùng Tiếu Viễn Trình yêu nhau?” Tần Du vừa nói liền như liên hoàn pháo đem vẫn đề hỏi Từ Trác Dư.

“Ngày hôm qua có một người bệnh, ung thư tủy sống giai đoạn II, trị liệu không được tốt lắm. Tiếu Viễn Trình vẫn luôn thích hắn.” Từ Trác Dư uống một ngụm sữa đậu nành.

“Vậy anh ta làm sao muốn kết hôn cùng cậu hả?”

“Không biết, anh ấy hình như không muốn nói cho mình biết.”

“Không muốn nói cho cậu?! Anh ta nghĩ anh ta là ai vậy hả?! Vậy cậu… cậu nghĩ sao?” Tần Du thử hỏi.

“Không biết.” Từ Trác Dư như trước cúi thấp đầu.

Tần Du thấy cậu không muốn bị hỏi, dừng một chút, nói “…Mình cũng không ép cậu, cậu suy nghĩ tốt một chút, không cần để ý tin đồn người ngoài nói.” Tần Du vươn tay gắt gao cầm lấy tay Từ Trác Dư, hy vọng có thể truyền cho Từ Trác Dư chút động lực, “Nếu muốn tìm người tâm sự, mình nơi này luôn hoan nghênh cậu. Sự việc gì không cần giấu trong lòng.”

“Ừm.”

“Nhưng mà… mình còn muốn hỏi cậu một vấn đề”

“?”

“Cậu có cảm giác... với Tiếu Viễn Trình không?”

“Không rõ lắm… có lẽ là có.”

Tần Du trong lòng hít một hơi. Bất quá nàng lập tức lộ ra nụ cười như ánh nắng, “Vậy thì, follow your heart. Mình tin tưởng bất luận là cái gì, chỉ cần cậu nói muốn, cậu đều có năng lực cùng mị lực đạt được.”

“Ừ, cám ơn cậu.” Từ Trác Dư hiểu ý nói. Cậu rất cảm tạ Tần Du, nàng luôn chăm sóc cho cậu, lại luôn có năng lực an ủi cậu sau mỗi việc khó khăn.

Lúc đi kiểm tra phòng bệnh, Tiếu Viễn Trình đã không còn ở đó, chắc là về công ty làm việc đi.

Đối với thiếu niên kia, anh thật đúng là chú ý. Từ Trác Dư nghĩ như thế.

Buổi tối sau khi về đến nhà, Từ Trác Dư ngoài ý muốn lại  thấy Tiếu Viễn Trình đã ở nhà.

Từ Trác Dư hỏi: “Anh… không ở bệnh viện sao?”

Tiếu Viễn Trình nói, “Anh hôm nay thuê một y tá, sau này chỉ cần đi xem là ổn rồi.”

Từ Trác Dư nhìn bộ dạng mệt mỏi của Tiếu Viễn Trình, nghĩ đến anh vì bệnh tình của người nọ mà lo lắng, trong lòng mềm nhũn, chủ động trấn an nói, “Bệnh của cậu ấy tuy khó giải quyết, nhưng cũng không phải không thể trị liệu. Sư phụ có rất nhiều kinh nghiệm, cậu ấy sẽ không có vấn đề gì.”

Tiếu Viễn Trình sửng sốt, biết cậu trấn an chính mình, thế là thay một bộ biểu tình phức tạp nhìn cậu.

Mà biểu tình kia, có chút thương tiếc cùng không đành lòng.

Từ Trác Dư vẻ mặt nghi hoặc, lại nghĩ đến vị trí người nọ ở trong lòng Tiếu Viễn Trình, trong lòng bắt đầu không được tự nhiên, vội cúi thấp đầu đi qua Tiếu Viễn Trình nói, “Em đến phòng khách ngủ, cuối tuần  rồi lại bàn.”

Tiếu Viễn Trình vội vàng quay người lại, “Trác Dư…”

Từ Trác Dư toàn thân run lên, đây là lần đầu tiên nam nhân gọi tên cậu.

Chẳng bao lâu sau, anh mở miệng nói, “Nhất định phải như vậy sao?”

Từ Trác Dư trong nháy mắt bị lời này chọc giận, quay người lại mặt hướng tới Tiếu Viễn Trình: ” Vậy anh muốn em phải như thế nào? Cùng một người nam nhân trong lòng có người khác nằm chung một giường? Chỉ biết giấu diếm tiếp tục sắm vai đôi vợ chồng ân ái sao? Tiếu Viễn Trình anh không cần khinh người quá đáng!”

Thật lâu, nam nhân chỉ nhìn cậu, cũng không có lên tiếng. Nhưng là cánh tay giữ tay Từ Trác Dư vô lực trượt xuống.

Tâm Từ Trác Dư cũng theo cái trượt tay kia mà hạ xuống.

“Dù là vậy, nhưng cái gì em cũng không thể nói cho anh biết sao?”

Trả lời anh chỉ có yên lặng.

Từ Trác Dư vung tay, tới phòng khách nằm.

20.

Sau vài ngày, chiều nào Tiếu Viễn Trình tan làm cũng đến bệnh viện xem người nọ, rồi mới về nhà. Nhưng là Từ Trác Dư hiện tại mỗi ngày đều cố ý tăng ca đến đêm khuya, cho dù về nhà cũng trực tiếp vào phòng không nói với anh một câu nào, vẫn là cùng Tiếu Viễn Trình chiến tranh lạnh.

Tiếu Viễn Trình đối với việc này cũng không biết làm sao, anh không hề hy vọng hai người ở chung như thế, nhưng tinh thần mệt mỏi làm cho anh không có sức lực cùng Từ Trác Dư  nói chuyện hòa hợp, huống chi quả thật có một số việc anh không muốn cho Từ Trác Dư biết.

Vậy là anh chỉ có thể tiếp tục nôn nóng trong lòng.

Khi kiểm tra phòng bệnh, Từ Trác Dư thừa dịp sư phụ thăm hỏi người bệnh, quan sát thiếu niên trên giường bệnh.

Thiếu niên đã sớm tỉnh lại, một đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía sư phụ, nhu thuận trả lời mỗi vấn đề của đạo sư. Đầu giường là bệnh án có ghi tên cậu Kỷ Hòa, 21 tuổi. Cậu ấy có một đôi mắt thật to giống như là mèo con, hai bên má là lúm đồng tiền xinh xắn, làm cho cậu giống mèo nhỏ xinh đẹp, khiến cho người thích. Thế nhưng khuôn mặt không có huyết sắc cùng với băng vải thật dày ở trên đầu khiến cho cậu ấy thêm vài phần gầy yếu. Hơn nữa thiếu niên nhìn về phía cậu với biểu tình rất bình tĩnh, như là không biết cậu cùng Tiếu Viễn Trình có quan hệ.

Từ Trác Dư rủ đôi mắt xuống.

Khi trước cậu đồng ý hôn nhân này là bởi vì cậu cảm thấy được tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, cậu có tin tưởng lúc hai người thành lập trói buộc, nhưng cậu  lại không đoán được Tiếu Viễn Trình đã có người trong lòng.

Huống chi người nọ còn mang bệnh, nằm ở giường bệnh cũng có thể thấy điềm đạm đáng yêu, cậu sao có thể tranh được.

Ly hôn chính là cách làm có lợi nhất đối với cậu, nhưng là sau khi ly hôn nên hướng cha mẹ hai bên giải thích như thế nào? Hạng mục chưa hoàn thành xong lại như thế nào?

Đáng sợ nhất là, cậu phát hiện cho dù sự tình diễn biến tới mức độ này, chính mình vẫn có chút luyến tiếc Tiếu Viễn Trình.

Từ Trác Dư nhắm chặt hai mắt lại.

Nghĩ đến tuần trăng mật cùng thời gian ngọt ngào khi trước, cậu không nhịn được xót xa trong lòng.

Cậu động tâm, với cuộc hôn nhân vớ vẩn này. Cho nên cho dù không có giải thích, cho dù không vui, Từ Trác Dư vẫn không muốn bỏ cuộc, cậu thích Tiếu Viễn Trình.

Nếu không thể làm người trong tim anh, vậy làm người cùng chung giường với anh cũng tốt đi?

………………………….

Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là cậu sẽ sống trong bóng tối.

Sau khi đi ra phòng bệnh, Từ Trác Dư nhìn danh thiếp trong tay, bấm vài số lên điện thoại.

“Alo, xin hỏi có phải Khổng Trạch không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro