Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Weibo

Editor: Lạc Vũ Nguyệt
Beta: Elinor

=====================

Theo thông lệ ở thị trường phim ảnh Hollywood từ trước đến nay, phí mua bản quyền vô cùng hào phóng, lần này lại còn làm cả đồ chơi để quảng bá, tính ra thì số tiền mà tác giả nhận được cũng tương đối nhiều. Bất quá, là một viên kế toán nhỏ không những tính toán tỉ mỉ mà còn keo kiệt y hệt như Tống Tiêu, thì Hoàng Dã Vạn Hạc quyết định chọn kí hợp đồng phân chia, đồng nghĩa với việc khi bán ra một món đồ chơi, nhà đầu tư phải chia cho cô một phần lãi.

“Tôi rất xem trọng đợt đồ chơi quảng bá lần này.” Hoàng Dã Vạn Hạc cười nói.

“Tôi nghĩ cô chọn phương án này là rất chính xác.” Tống Tiêu cười đẩy hợp đồng qua cho cô xem, “Cô có thể đưa cho luật sư chuyên về mảng này xem rồi mới ký cũng được.”

Tờ hợp đồng này có hai bản, một bản tiếng Trung và một bản tiếng Anh, mà trình độ tiếng Anh của Hoàng Dã Vạn Hạc thì nát như cám, khi nhìn vào cũng chỉ hiểu được một phần, kỳ thực nếu dựa vào sự tín nhiệm của bản thân đối với Hoàng hậu nương nương, cô đã định cứ thế mà ký luôn rồi, nhưng sau đó ngẫm kỹ lại, sau khi tìm luật sư xem hợp đồng xong còn có thể hẹn gặp Tống Tiêu thêm một lần nữa đó, liền gật đầu cất hợp đồng vào.

Ngu Đường gọi ít trà bánh, chuẩn bị trò chuyện với Hoàng Dã Vạn Hạc một hồi, đúng lúc người ta cũng chưa muốn đi về sớm.

Nhưng thật ra phần lớn thời gian đều là Tống Tiêu nói chuyện với Hoàng Dã Vạn Hạc, mà Ngu Đường ngồi một bên lại nghe rất nghiêm túc.

“Lúc trước Tống Tiêu nói với tôi kéo được một nhà đầu tư lớn, song không ngờ lại là Tư bản Đại Ngư.” Hoàng Dã Vạn Hạc nhấp một ngụm trà, vẻ mặt hưng phấn, “Tôi đã chú ý tới Tư bản Đại Ngư rất lâu rồi, nghe nói các người là hậu nhân (*) Hoàng tộc của Đại triều nhà Ngu.”

(*) Người của thế hệ sau

“Đó chỉ là lời đồn đại mà thôi, gia phả trong gia tộc đã mất từ lâu rồi.” Ngu Đường mặt không thay đổi nói, nhưng chính hắn lại là người biết rõ nhất, một nhà bọn họ, đúng thật là hậu nhân của Hoàng tộc Đại Ngu.

“Tôi lại cảm thấy là thật…” Hoàng Dã Vạn Hạc nhìn chằm chằm Ngu Đường một lúc, lại quay đầu nhìn Tống Tiêu, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, “ Ai, tôi chỉ vừa gặp hai cậu thôi mà như đã quen từ lâu, có thể chụp cùng tôi một bức ảnh không, tôi muốn đăng lên Weibo để kỷ niệm.”

Tống Tiêu là người lịch sự, thường thì sẽ không cự tuyệt yêu cầu của phụ nữ, chỉ là có hơi khó xử mà nhìn về phía Ngu Đường, sợ hắn không vui. Ai biết được Ngu Đường lại vô cùng tích cực đứng dậy, đưa điện thoại của Hoàng Dã Vạn Hạc cho Độc Cô Ám, để hắn chụp ảnh.

Hoàng Dã Vạn Hạc cầm điện thoại di động, vui sướng cười toe toét, trong đầu đã xoay vòng vòng không ngừng rồi, mà bên ngoài vẫn cố gắng duy trì lễ nghi của người học thức nên có.

“Phí bản quyền lần này hẳn là không ít, sao cô vẫn còn ở phòng trọ vậy?“ Tống Tiêu có chút khó hiểu, nghe Tiêu Chính Khanh từng nói qua phí bản quyền tác phẩm lần này là dựa vào giá cả của bộ tiểu thuyết nổi tiếng Harry Potter mà ra giá, thế thì Hoàng Dã Vạn Hạc phải giàu to rồi mới đúng.

“Ai, đây không phải là nghèo lâu quen thói sao.” Hoàng Dã Vạn Hạc vừa nói, tay vừa cầm hộp đồ ăn người phục vụ đưa cho, gói trà bánh chưa ăn hết mang về, “Tôi đang lo lắng phải tiêu số tiền này như thế nào đây này.”

Người khác có được nhiều tiền như vậy, có lẽ sẽ nhanh chóng đi mua một căn nhà ở thủ đô, hoặc là mua một cửa hàng, nhưng Hoàng Dã Vạn Hạc hiển nhiên là có lý tưởng lớn hơn nhiều.

“Tôi muốn chuyển thể 《Nguyệt Hạ Tiêu Đường》 thành phim.” Hoàng Dã Vạn Hạc ôm hộp đồ ăn đóng gói, thở dài, “Phục vụ, cho tôi cái túi.”

Cố sự của Cảnh Nguyên Đế và Đoan Tuệ hoàng hậu rõ ràng là chính sử nhưng lại không tiện chuyển thành phim truyền hình, dù sao khả năng tiếp nhận của người trong nước với tình yêu nam nam vẫn còn rất hạn chế, hơn nữa cục kiểm soát sẽ dễ dàng không phê chuẩn.

Trong thời đại này, nói tới người ái mộ trung thành với câu chuyện tình yêu của Đế hậu nhất tất nhiên không ai khác ngoài Hoàng Dã Vạn Hạc rồi. Nếu như 《Nguyệt Hạ Tiêu Đường》 có thể chuyển thành phim, cho dù chỉ được phát trên Internet thì niềm vui sướng mang lại cho cô tuyệt không thua việc 《Tiên Mãn Cung Đường》 được chuyển thành điện ảnh Hollywood.

“Có lẽ, tôi có thể giúp cô…” Đưa Hoàng Dã Vạn Hạc tới tiểu khu, Tống Tiêu vẫn luôn im lặng trên đường, đột nhiên mở miệng.

“Hả?” Hoàng Dã Vạn Hạc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tiêu.

“Tôi bỏ tiền.” Ngu Đường đang cúi đầu xem điện thoại nghe được Tống Tiêu nói vậy, lập tức lên tiếng.

“Cậu có biết làm cái gì không mà đòi bỏ tiền?” Tống Tiêu tức giận trừng hắn, rõ ràng người này nãy giờ cứ chơi Tetris [*] suốt, đi còn phải để y kè kế bên vì cứ sợ hắn vấp té, căn bản là không nghe được hai người bọn họ đang nói về cái gì.

[*] Là trò này đây. (〜 ̄▽ ̄)〜

“Không biết.” Ngu Đường tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn y, “Cậu muốn làm gì thì cứ làm, tôi bỏ tiền là được rồi.”

Hoàng Dã Vạn Hạc bị gạt sang một bên dần dần hóa đá, cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó lóe lóe trước mắt mình.

Xoa xoa mắt, cô quyết định không nên quấy rầy hai người này nữa, thế là xoay người đi lên lầu, sau đó lại đột nhiên quẹo trở về: “Ừm, này, bức ảnh hôm nay, tôi có thể đăng lên mạng được không?”

Cô thật sự rất muốn đăng lên đó!
Tống Tiêu nhíu nhíu mày, vừa định từ chối, lại nghe thấy Ngu Đường giành trước nói: “Cứ đăng lên đi!”

Hoàng Dã Vạn Hạc vèo một cái biến mất như cơn gió, để lại Tống Tiêu vẫn đang mờ mịt, nheo mắt lại nhìn về phía Ngu Đường: “Hoàng thượng, người muốn làm gì đây hả?”

Ngu Đường bí hiểm nhìn xa xăm: “Tạo thế cho khanh.”

Tối đó, Hoàng Dã Vạn Hạc đăng nhập vào Weibo, đăng lên một tấm hình, kèm một cái caption: “Đời này tôi sống xứng đáng!”

Bởi phim điện ảnh còn chưa quay xong, vì để bảo mật và cả độ hot dự tính sau khi tuyên truyền, Hoàng Dã Vạn Hạc vẫn chưa công bố ra ngoài, cho nên fan hâm mộ trong Weibo của cô cũng chỉ có mấy vạn.

Ảnh vừa mới đăng lên, độc giả chỉ cho rằng ngày hôm nay tác giả gặp được hai suất ca siêu cấp đẹp trai nên mới hưng phấn, nhao nhao bình luật ở phía dưới.

[ A a a, thật là đẹp trai quá đi, Đại Đại đây là ai vậy?]

[ Con chim nhỏ (*) trái ôm phải ấp →_→]
(*) Biệt danh fan gọi Green Bird

[ Cầu bao tải đậu (?) , hai người này sao nhìn thấy quen quen…]

(?) Nguyên văn “桥豆麻袋”, tôi đoán chắc nó là tiếng lóng hay gì đó, kiểu như “Ai đó khai sáng cho tui đi” ấy, “cầu” ở đây là cây cầu nha.

Nửa giờ sau, các độc giả đột nhiên sôi sùng sục lên, bởi vì có người đăng hai tấm ảnh ở trong bình luận, là bức họa của Cảnh Nguyên Đế và Đoan Tuệ hoàng hậu, còn có cả bức ảnh chụp lén ở trong diễn đàn Tiêu Đường Nguyệt lúc trước.

[ A a a a a, trời đất ơiiiiiiiiii, đây là Đế hậu tái thế mà!!]

[ Ông trời có mắt, để tôi được nhìn thấy cái này.]

[ Không phải tôi nằm mơ chứ!? Đại Đại vậy mà lại gặp được Đế hậu, tôi phải đi ăn sh*t để bình tĩnh lại đây. ]

[ Lầu trên đi ăn sh*t nhớ ăn thêm dùm tui một phần luôn, tui cũng muốn bình tĩnh. ]

Nhóm bạn trên mạng đang đắm chìm vào trạng thái hưng phấn vô tận, bởi vì trong lịch sử thật sự có một đôi như thế, có khả năng người thích quyển sách của tác giả này không nhiều cho lắm nhưng người ái mộ cặp đôi này lại có rất nhiều rất nhiều. Không đến một giờ, lượt chia sẻ của bài đăng này đã vượt quá hai vạn, mọi người rộn rã cảm thán, đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể gặp.

Tất nhiên, cũng có người đưa ra nghi vấn, dù sao chuyện chuyển kiếp trùng sinh quá hư cấu, căn bản không có người tin, người có khuôn mặt giống như thế có thể tìm được trên đời này, nhưng nếu muốn góp đủ một đôi thì thật không phải chuyện dễ.

[ Là giả hả!? Làm sao có người lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định là đã P (*) rồi]
(*) Photoshop: đã qua chỉnh sửa. :))))

Hoàng Dã Vạn Hạc nhìn bình luận này có chút tức giận, làm sao mà giả được, đây là người thật trăm phần trăm, nhưng quả thực đến giờ cô vẫn còn có chút khó tin, cũng có xúc động muốn đi ăn sh*t để bản thân bình tĩnh lại. Đang chuẩn bị trả lời, ai ngờ đã có độc giả nói thay cô.

[ Lầu trên, bạn xem mặt Đại Đại rỗ lỗ chỗ như thế, cho thấy rõ ràng là không có P, ok?]

[ Đúng vậy, hôm nay thấy Đại Đại không được đẹp à nha, ôi chao, chắc chắn là bị hai soái ca lấn áp rồi.]

Nhìn các độc giả nhiệt tình như vậy, Hoàng Dã Vạn Hạc ôm ngực, loại cảm giác vừa ngọt vừa ngược như này, có ai thấu cùng tui…

Ngu Đường sau khi về nhà liền ôm Ipad bắt đầu lướt, mỗi một bình luận về bức ảnh hắn đều xem, khen thưởng những bình luận khen hai người bọn hắn xứng đôi, khen hai người đẹp trai, đương nhiên, là dùng cái tên “Tiêu Tiêu yêu Đường Đường” để khen rồi.

Tống Tiêu đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện hôm nay, kỳ thực, quyển sách 《Nguyệt Hạ Tiêu Đường》 đó y cũng không quá thích, nếu được y càng hy vọng quyển 《Cảnh Hoằng Thịnh Thế》 kia được chuyển thể thành phim hơn.

Cảnh Nguyên Đế rõ ràng là vị Hoàng đế vĩ đại nhất Đại Ngu, nhưng lại vì mấy chuyện rắc rối của y nên mới chậm chạp không thể chuyển thành phim, để càng thêm nhiều người biết đến hơn nữa, vấn đề này làm y vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nghành giải trí Trung Quốc có một xu hướng rất lạ lùng, đó là, một thứ gì đó cho dù ở trong nước có chịu bao nhiêu lời phê bình đi chăng nữa, một khi được người nước ngoài tán thưởng thì khi về lại thị trường trong nước lập tức trở mình thành thứ ngàn tốt vạn tốt. Sách của Hoàng Dã Vạn Hạc được chuyển thành điện ảnh của Hollywood, địa vị trong nước của cô sẽ như một bước lên mây, kéo theo đó là các tác phẩm khác sẽ dễ dàng được hoang nghênh hơn. Cho nên, chuyển thể 《Nguyệt Hạ Tiêu Đường》 thành phim cũng không phải là không có khả năng.

Mà 《Nguyệt Hạ Tiêu Đường》 có thể chuyển, thì nhất định《Cảnh Hoằng Thịnh Thế》 cũng có thể chuyển.

“Quân Trúc.” Ngu Đường bỗng nhiên gọi y.

Tống Tiêu hồi thần lại từ trong suy nghĩ của mình, nhìn Hoàng thượng ngồi trên giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo y mau qua đây, y liền mang dép lê đi đến, ngồi xuống cạnh Ngu Đường: “Chuyện gì?”

Ngu Đường nhét Ipad vào tay y: “Khanh đăng ký một tài khoản Weibo đi.”

“Đăng ký Weibo làm cái gì?”

Tống Tiêu cầm lấy Ipad mà chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn rất nghe lời đi đăng ký một tài khoản mới, cũng vô cùng ngay thẳng mà dùng luôn tên thật của mình.

Tiếc là tên này đã bị người khác đăng ký mất rồi, chỉ đành đổi thành “Quân tử đương như trúc”.

Ngu Đường nhìn y đăng ký, cũng không nói gì, chỉ dặn y nhớ kỹ phải theo dõi hắn. Tài khoản chính của Ngu Đường cũng có tên là Ngu Đường, còn là một tài khoản VIP V, chứng nhận là “Tổng tài Đại Ngư khu vực Trung Quốc”. Người theo dõi không nhiều lắm, cũng không quá ít, đa số là nhân viên của Đại Ngư, trên tường nhà chẳng có gì thú vị, trước giờ vẫn luôn giao cho thư ký Kim quản lý, thỉnh thoảng đăng lên vài dòng về kế hoạch gì gì đó của công ty, ở phía dưới còn có một đám nhân viên hô to “Cảm ơn Tổng tài!”, “Kiên quyết ủng hộ!”, “Tổng tài nói đúng!” các loại.

Mà tài khoản của Ngu Đường, ngoại trừ theo dõi hai tài khoản của công ty là “Đại Ngư Trung Quốc” và “Đại Ngư Quốc tế” ra, ngày hôm nay lại theo dõi thêm người thứ ba, đó chính là “Quân tử đương như trúc.”

Tống Tiêu giật giật khóe miệng: “Hoàng thượng, làm vậy quá lộ liễu rồi.”

“Sao, không cho trẫm theo dõi, khanh muốn dùng tài khoản này đi thông đồng với người khác hả?” Ngu Đường nhíu mày, giơ tay nắm cằm Tống Tiêu nâng lên.

Nói chuyện với tên không có đạo lý này thật bất lực mà, Tống Tiêu lười cãi với hắn, cứ để cho hắn nâng cằm, mình thì lười biếng mềm nhũn thân thể dựa vào: “Thần chuẩn bị gia nhập vào bộ phận quản lý ở Tinh Hải.”

Ngu Đường nâng cằm y kéo người vào trong lòng mình, xoa rối tóc của y: “Gia nhập cái gì, trực tiếp đoạt lấy là được.”

Công ty do Tống Tử Thành quản lý nhìn chung không được tốt lắm, mà sang năm là chiếu phim điện ảnh rồi, Tống Tiêu cần phải khai thác nguồn tài nguyên thị trường trong nước cho 《Tiên Mãn Cung Đường》, hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để giải trí Tinh Hải hưng vượng trở lại như xưa.

Nếu giao cho Tống Tử Thành làm tiếp, có khả năng ông ta sẽ để vụt mất cơ hội lần này.

===============

[Đoạn kịch nhỏ]

《Lướt Weibo thấy bài xấu》

Tiêu Tiêu: Weibo chơi vui thật.

Ngư Đường: Xem cái gì đó?

Tiêu Tiêu: Người coi cái truyện ngắn này xem.

Ngư Đường: Không muốn coi, khanh đọc cho trẫm nghe.

Tiêu Tiêu: Người đuổi theo thần, nếu như người có thể đuổi kịp thần, thần sẽ để người… hắc hắc hắc.

Ngư Đường: (Giơ tay lên, duỗi qua bắt lấy) Đuổi kịp rồi.

Tiêu Tiêu: o(&_&)o

Hết chương 97.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro