Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92: Tiếp quản

Edit: Lạc Vũ Nguyệt
Beta: Eli
=====================
Ngu Đường đặt mua vé máy bay cùng ngày vì muốn khẩn cấp về nước, nên hỏi Tống Tiêu có muốn đi theo hắn hay không.

Lúc này, Tống Tiêu làm sao có thể để cho Hoàng thượng trở về một mình được, lập tức tỏ ý mình cũng sẽ về cùng. Cúp điện thoại, nhanh chóng gọi điện cho Hội trưởng hội Thiên Sứ nhờ cậu ta giúp xin nghỉ một ngày ở trường học. Sau đó thì chào tạm biệt với Tiêu Chính Khanh, ra khỏi nhà lên xe đi tìm Ngu Đường.

Ngu Đường đang ở sân bay Los Angeles, ngồi chờ ở đại sảnh sân bay không nói một lời. Độc Cô Ám đứng bên cạnh hắn, mà điều làm cho người ta càng thêm ngạc nhiên là Tào quản gia vậy mà cũng ở đây.

"Phỏng chừng hiện giờ bên Trung Quốc đã loạn cả lên rồi, một mình Hoàng thượng không thể lo hết được, chuyện trong nhà cứ giao cho lão nô xử lý!" Tào công công thấp giọng giải thích với Tống Tiêu, đây cũng là ý của gia chủ.

Hai người trong Ngu gia gặp chuyện không may ở Trung Quốc, toàn bộ sản nghiệp ở Trung Quốc như rắn mất đầu, Thất thúc Ngu Kỳ cũng không phải là người am hiểu chuyện quản lý công ty, Ngu Đường trở về, phải chống đỡ toàn bộ thế lực ở Trung Quốc. Mặt khác, một khi có thông báo xác nhận người đã chết, còn phải lo chuyện tang sự phức tạp, quá nhiều việc, gia chủ đau lòng cháu trai, nên để hắn mượn Tào quản gia.

Tống Tiêu gật đầu, đi tới bên người Ngu Đường, chậm rãi giơ tay lên xoa xoa đầu hắn.
Ngu Đường ngẩng đầu nhìn y. Vẫn là một bộ mặt không chút thay đổi, không có lo lắng hay khổ sở, chỉ có ánh mắt thâm trầm, không nhìn ra bất cứ tâm tình gì. Giống như trong một đêm trở lại làm vị Đế vương hỉ nộ không hiện rõ khi xưa.

Vốn tưởng rằng đời này, có cha có mẹ, không có huynh đệ đoạt vị, có thể sống ung dung tự tại, thậm chí có thể bồng bột một chút. Bây giờ gặp biến cố, là Đế vương sống hai kiếp người, chuyện gì cũng đã trải qua, đương nhiên Ngu Đường không có khả năng hành xử giống như một thiếu niên thật sự bị sa sút tinh thần, chỉ là, không thể tiếp tục ung dung nữa mà thôi.
Tống Tiêu nhìn mà cảm thấy đau lòng, ôm hắn một cái.

Ngu Đường thuận thế chôn đầu vào lòng Hoàng hậu nhà mình: "Vốn tưởng rằng đời này ông ấy có thể sống lâu thêm mấy năm." Thiên gia không phụ tử (người hoàng thất không có tình cảm cha con), kiếp trước quan hệ của Tiên đế và Ngu Cẩm Đường không thể nói là tốt. Nhưng bởi vì Ngu Cẩm Đường luôn nỗ lực cố gắng, sau khi trở thành Thái tử, Phụ hoàng vẫn rất cưng chiều hắn. Bất quá, chung quy vẫn không thể gần gũi giống như phụ tử nhà người ta, khoảng cách giữa bọn họ có quá nhiều quyền thế và toan tính.

Đời này, sinh ra trong một gia đình thương nhân bình thường, không có phi tần quấy rầy, cũng không có huynh đệ gây rối, Ngu Đường cuối cùng cũng cảm nhận được tình cha con của người bình thường. Tuy rằng hắn không nói ra, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Phụ thân trong quá khứ mà hắn chỉ có thể cung kính quỳ lạy, nhìn theo bóng lưng nhưng nay lại tự tay ôm hắn, phụ đạo giảng bài cho hắn, còn có thể cho hắn những thứ mà hắn muốn.

Chỉ tiếc, niềm hạnh phúc này, quá ngắn ngủi.

Máy bay hạ cánh, Ngu Đường trực tiếp chạy về nhà.

Trong nhà một mảnh mây đen sương mù (cảnh tang thương u ám), mẹ ngồi khóc trong phòng khách, Ngu Miêu ngồi ở một góc không nói tiếng nào, Ngu Lân bước cái chân ngắn chạy tới chạy lui.

"Mẹ ơi, gọi cho người của đội cứu hộ một lần nữa xem, cha sẽ về mà." Bạn nhỏ Ngu Lân nghiêng đôi tai đón gió của mình, nắm lấy góc áo mẹ, âm thanh non nớt nói.

"Đội cứu hộ đã đi tìm rồi, vẫn chưa có tin tức." Mẹ Ngu lau lau nước mắt, thấp giọng an ủi đứa con nhỏ.

Ngu Lân rất sốt ruột, hình như muốn nói cái gì đó, lại không dám nói, quay đầu nhìn thấy anh hai  phong trần mệt mỏi trở về, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhanh chân nhào tới.

Ngu Đường nhìn viên đạn nhỏ chạy tới chỗ mình, hơi hơi nhíu mày, thấy nó nháy mắt với mình liền cúi người xuống, bế tiểu tử kia lên.

Ngu Lân tới gần lỗ tai anh hai, nhỏ giọng nói mấy câu.

Ngu Đường một bên nghe một bên bước vào phòng, cúi đầu, mặt không đổi sắc liếc nhìn em trai: "Anh biết rồi."

"Đường Đường..." Mẹ Ngu thấy con lớn nhất đã về thì không nhịn được nữa, nước mắt ào ào tuôn ra, "Đã hai ngày rồi, vẫn không có tin tức của cha con."

"Máy bay không bị nổ, ở trong có xuồng cứu hộ, khả năng còn sống rất lớn." Ngu Đường ném em trai cho Tào công công ở phía sau, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, ôm người phụ nữ đang hoang mang lo sợ vào lòng, vỗ vỗ, "Đưa danh sách các đơn vị đã liên lạc cho con, chuyện còn lại cứ giao cho con là được rồi, đừng lo lắng."

Ngu Lân tò mò nhìn Tào công công, người này có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Tào công công nhìn chòng chọc vào đôi tai đón gió kia một lát, bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng: "Bệ hạ, là lão nô đây."

"Xuỵt---" Ngu Lân trợn to hai mắt, nhanh tay bịt miệng Tào công công, cắn răng nói, "Không muốn sống nữa sao, anh tôi còn đang ở đây, gọi bệ hạ cái gì!"

Trước đây Cảnh Nguyên đế băng hà, Tào công công cũng đi theo Tân đế, tiếp tục làm Đại tổng quản, cho nên cũng gọi Ngu Cẩm Lân là Bệ hạ.

Mẹ Ngu khóc một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy một quản gia anh tuấn đang ôm đứa con nhỏ. Không thể trách người khác liếc mắt liền nhìn ra nghề nghiệp của Tào công công, bởi vì hắn rất tận chức tận trách lúc nào cũng mặc áo bành tô của quản gia, tay đeo găng trắng, trên cổ buộc một cái nơ chỉnh tề.

"Tào quản gia, sao ngài lại tới đây?" Mẹ Ngu nhận ra Tào công công, dù sao cũng là đại quản gia bên người gia chủ.

Tào công công ôm Ngu Lân đi tới: "Gia chủ không yên tâm nên bảo tôi tới đây."

Mẹ Ngu gật đầu, không nhiều lời nữa, thở dài thật sâu.

Giàn xếp ổn thỏa cho mẹ, giao Ngu Miêu cho Tào quản gia, Ngu Đường xách em trai đi vào thư phòng.

Tống Tiêu không tiện theo Ngu Đường về nhà, chỉ có thể về nhà mình trước. Tống Tử Thành rất kinh ngạc khi thấy con trai đột nhiên trở về, nghe nói là bởi vì về cùng Ngu Đường, liền hiểu. Gần đây chuyện của Ngu gia vô cùng ồn ào huyên nào, báo chí ngày nào cũng đưa tin.

Bởi vì là máy bay tư nhân gặp chuyện không may, nhà nước sẽ không điều động nhân lực lớn đi xử lý, chỉ phái ra một đội cứu hộ nhỏ. Biển rộng mênh mông, cho dù có phái máy bay chiến đấu đi tìm cũng chưa chắc có thể tìm được, huống chi chỉ là một đội ngũ dựa vào máy bay trực thăng loại nhỏ này.

Nghe nói Đại thiếu gia Ngu gia đã trở về, mọi người ở thành phố A đều ngóng dài cổ chờ tin tức.

Đại thiếu gia vừa trở lại, lập tức điều ba đội cứu hộ chuyên nghiệp đi tìm, đồng thời, không biết đả động bên trên thế nào, vậy mà bên kia thật sự phái quân đội đến giúp đỡ.

Nhà đài Trung Quốc cũng tiến hành đưa tin về việc này, bởi vì Ngu gia là thế gia trăm năm, là nhóm phú thương Hoa Kiều đầu tiên trở về nước, hiện tại đang kêu gọi đầu tư thương mại, chuyện này đương nhiên phải đưa tin rất ồn ào, dùng để thể hiện sự coi trọng đối với Hoa Kiều.

Bảy ngày trôi qua, đội cứu hộ tìm kiếm bắt đầu lục tục rời khỏi, truyền thông lại không có bất cứ tin tức gì.

Tống Tiêu đã không liên lạc được với Ngu Đường một ngày, vô cùng lo lắng, chỉ có thể gọi đến điện thoại bàn của Ngu gia.

"Hoàng hậu nương nương!" Tào công công nghiêm trang nhận điện thoại, "Hoàng thượng vừa mới ngủ, ngài có chuyện gì không?"

"Sao điện thoại của hắn lại không gọi được?" Tống Tiêu nghe thấy cái từ nương nương kia bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, nhưng không có tâm tư tính toán với Tào công công, trực tiếp mở miệng hỏi.

"Cái này, lão nô cũng không biết rõ lắm, Hoàng thượng đi ra ngoài hai ngày giờ vừa mới trở về." Tào công công thấp giọng nói, "Bầu không khí trong nhà không tốt lắm, nếu không ngài tới xem một chút đi?"

Tống Tiêu nhíu nhíu mày, người Ngu gia bây giờ đang rất thương tâm, người ngoài như y đi quấy rầy không tiện cho lắm, nhưng mà, y lại rất lo cho Hoàng thượng. Suy nghĩ một chút, vẫn ra cửa gọi xe đi.

Tào công công đứng ở cửa đón y, trong phòng khách không có ai, trực tiếp dẫn y lên phòng ngủ trên lầu.

Giữa phòng ngủ rộng lớn, yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ, có tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ trên chiếc giường lớn màu xanh đen. Tào quản gia bảo y đi vào, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, ý bảo y không cần lo lắng, bên chỗ phu nhân ông sẽ giải thích.

Tống Tiêu nhấc chân đi tới bên giường, từ từ ngồi xuống.

Ngu Đường ngủ rất say, dưới mắt có quầng thâm, hẳn là mấy ngày nay đã mệt mỏi không ít.
Giơ tay lên, xoa xoa đầu Ngu Đường. Người đang ngủ say bỗng nhiên giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Tống Tiêu, kéo y lên giường, nhắm mắt ôm y vào trong lòng, nhấc một chân cuốn y lại, động tác liền mạch lưu loát.

Tống Tiêu giật giật thân thể, liền nghe thấy Ngu Đường lầu bầu một tiếng, chôn mặt vào hõm cổ của y, tiếp tục càu nhàu. Không khỏi bật cười, nhẹ nhàng đạp rơi giày, kéo áo khoác xuống, để cho hắn ôm thoải mái hơn.

"Quân Trúc... ta muốn nghỉ học..." Giọng Ngu Đường có chút khàn khàn.

Tống Tiêu kéo chăn đắp kín cho hai người, vòng tay ôm hắn, "Vốn dĩ ngươi cũng không cần học mấy thứ đó, nghỉ cũng được."

Ngu Đường nghe âm thanh ôn nhuận động nhân kia, trong lòng chợt thư thái rất nhiều, chậm rãi lên tiếng: "Ừ."

Ngủ cùng Hoàng thượng cả đêm, ngày hôm sau Tống Tiêu dậy thật sớm, chuẩn bị rời đi, để tránh bị Thái hậu bắt gặp.

Tào quản gia đã tiếp nhận toàn bộ sự vụ trong nhà, quản gia trước kia trở thành trợ thủ của ông. Lúc này đang đứng trong sân, an bài công việc ngày hôm nay.

"Người đón xe cần chú ý thời gian, không cần chuẩn bị trà bánh, chỉ cung cấp nước lạnh..." Tào công công an bài xong xuôi mọi chuyện đâu ra đấy, nhìn thấy Tống Tiêu từ xa xa lại đây, liền tăng nhanh tốc độ nói chuyện, sau đó cho mọi người giải tán.

"Gâu gâu gâu!" Con chó Husky vốn đang phơi nắng, vừa nhìn thấy Tống Tiêu lập tức xông lại.

"Trương Hiếu Nhân!" Tào công công chỉ vào con chó quát một tiếng, "Không được vô lễ!"

"Ử..." Chó Husky cụp hai tai, ủ rũ cúi đầu, nhìn qua là biết tâm tình rất không vui rồi.

Tống Tiêu liếc mắt nhìn con chó kia, không để ý nhiều, quay đầu nhìn về phía Tào công công: "Ngày hôm nay có khách tới sao?"

"Tin tức đội cứu hộ dừng tìm kiếm đã truyền ra ngoài, hôm nay nhất định sẽ có nhiều người đến thăm." Tào quản gia nhẹ nhàng nói, "Ngài không cần phải lo lắng, Hoàng thượng sẽ xử lý tốt."

Mặc kệ là Đại tướng quân hay Tào quản gia, bọn họ đều có chút sùng bái mù quáng với Hoàng đế bệ hạ, cảm thấy chuyện gì hắn cũng có thể xử lý tốt.

Đối với điều này Tống Tiêu có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể dặn dò Tào công công có việc gì phải kịp thời báo cho y.

Hôm nay, truyền thông thành phố A thông báo kết quả của việc tìm kiếm, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối, hiển nhiên, lần tìm kiếm này không có tin tức gì tốt.

Mấy ngày sau Tống Tiêu mới gặp lại Ngu Đường, là ở dưới lầu nhà mình.

"Ngày mai đi Đế đô." Ngu Đường đứng dưới đèn đường mờ mờ, hai tay nhét trong túi quần, khí trời lạnh giá, khi nói chuyện thở ra một đám sương trắng, càng thêm vẻ vắng lặng.

"Ngươi..." Tống Tiêu há miệng, không biết nên nói gì. Ngu gia đến nay vẫn chưa làm tang lễ, tuy rằng mọi người đều hiểu rằng hai người kia đã lành ít dữ nhiều, nhưng Ngu Đường vẫn kiên quyết không làm, đã vậy người khác cũng không dám nói gì nữa.

"Dù sao Trẫm cũng phải gánh vác lấy trách nhiệm." Ngu Đường cười cười, vươn tay sờ gò má bị gió thổi lạnh của Tống Tiêu, "Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội tốt."

Sản nghiệp của Ngu gia ở Trung Quốc chia thành hai bộ phận, do Ngu Phục và Thất thúc chia ra quản lý, lần này sau khi xảy ra chuyện, đã bắt đầu có dấu hiệu chỉnh hợp. Tòa nhà Ngân Ngư ở Đế đô trở thành Tổng bộ của Ngu gia tại Trung Quốc, người có chức vị lớn của các công ty lớn đều tề tụ ở Đế đô, chờ người bên nước Mĩ phái một Tổng tài mới sang đây.

Cửa lớn của phòng họp chậm rãi mở ra, mọi người nín thở, quay đầu nhìn lại, không thể tin được mà trừng to hai mắt: "Đường... Đường thiếu gia!?"

===================

[Đoạn kịch nhỏ]

Đổng sự A: Tổng tài nhậm chức ba bàn hỏa [*], ngài chuẩn bị làm gì trước?

Ngư Đường: Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản đi.

Tiêu Tiêu: Trong truyện hình như không có Vương thị.

Ngư Đường: Dám nghi ngờ ta à!

Tiêu Tiêu: Không phải... không phải...

Ngư Đường: Rất tốt, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.

Tiêu Tiêu: ... Đừng nghịch nữa mà...

Hết chương 92 

[*] Bắt nguồn từ câu "Tân quan thượng nhậm tam hỏa". Ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. "Ba bàn hỏa" ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro